Trong phòng Hình Diệp không có mạng, nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng đến việc Nghiêm Hòa Bích phát huy năng lực “Vua bàn phím”. Hắn bẻ khóa pass wifi phòng làm việc của bác sĩ sát vách, lại dùng đủ kỹ thuật mà mọi người hoàn toàn không hiểu để gắn trojan vào máy tính trong phòng viện trưởng, chủ nhiệm Vương khoa Phụ sản và khoa Truyền nhiễm từ xa.
Ngón tay Nghiêm Hòa Bích múa lượn trên bàn phím, hắn vẫn còn tâm trạng nhàn nhã nói: “Thực ra kỹ thuật của một hacker như tôi cũng chỉ là thao tác từ xa trên máy tính mà thôi. Nhưng năng lực “Vua bàn phím” mà hệ thống trao cho tôi thật sự rất mạnh, tôi gần như vô địch trên internet. Đáng tiếc là kỹ năng này chẳng có tí tác dụng gì trong thế giới không có máy tính.”
Ước chừng nửa tiếng sau, cuối cùng Nghiêm Hòa Bích cũng tìm được video camera trong hành lang khoa Truyền nhiễm ở một tệp tài liệu được mã hóa trong đám mây nào đó.
Bốn người xem video đêm qua của họ trước. Phòng vệ sinh không có camera, chỉ có thể nhìn thấy cửa. Chỉ thấy Quan Lĩnh bị một quái vật đuổi vào, phút sau nhóm Hình Diệp lên lầu. Nghiêm Hòa Bích bấm vào điện thoại, lúc ấy hắn sử dụng “Mê cung tự tìm đường chết”, rõ ràng trong hành lang xuất hiện một mê cung rộng lớn, thế mà trong video lại chẳng nhìn thấy gì.
Chỉ thấy bốn người họ chạy tán loạn khắp nơi trong hành lang như mấy tên ngốc, còn cầm nước hoa xịt tới xịt lui. Mà quái vật ký sinh trông còn ngu hơn cả họ, vẫn luôn xoay quanh một chỗ.
Hình Diệp nói: “Xem ra năng lực mã QR thuộc về nhân tố siêu tự nhiên, camera không ghi lại được. Như thế cũng tốt, ít nhất kẻ địch và người chơi khác trong thế giới sẽ không thể nào nhìn thấy chúng ta sử dụng năng lực gì qua video.”
Trong đoạn ghi hình, mấy người chạy đến cầu thang. Quái vật đi lại trong hành lang một vòng rồi bất chợt lăn lộn. Nom nó có vẻ rất đau đớn, video không có âm thanh, chỉ thấy nó há to miệng không biết có phải là đang kêu la thảm thiết không.
Bọc mủ trên người nó không ngừng vỡ ra, chất lỏng màu vàng chảy dọc từ người xuống đất, nhưng vết thương lại khép miệng rất nhanh. Cơ thể của nó cứ thế vỡ ra rồi lại khỏi hẳn, ước chừng bị giày vò hơn ba tiếng. Lúc giờ sáng, làn da trên người nó cuối cùng cũng rơi xuống, biến lại thành da con người.
Vẫn là bệnh nhân sởi kia, hình như anh ta đã quên mất những gì xảy ra trước đó, đoạn bình tĩnh đứng lên như không có việc gì.
Lúc này một y tá đi ra từ phòng bệnh đưa bộ đồ bệnh nhân cho người kia. Sau khi mặc vào, anh ta và y tá cùng nhau xử lý chất lỏng trên mặt đất.
Nghiêm Hòa Bích tua nhanh video lên lần. Nói là hơn tiếng, nhưng thật ra cùng lắm họ chỉ dùng , phút là xem hết. Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi ấy thôi, ai nấy đều nổi da gà da vịt hết ráo.
Hình Diệp ngồi trước máy tính suy nghĩ thật lâu.
“Tiểu Diệp Tử, có cần tôi mở lại video lần nữa không?” Nghiêm Hòa Bích hỏi.
“Không cần đâu.” Hình Diệp lắc đầu: “Tôi đã nhớ hết rồi, để ngẫm lại đã.”
Anh dựa vào thành ghế nhắm mắt lại, ngón tay khẽ gõ nhẹ mấy cái lên mặt bàn muốn xâu chuỗi lại tất cả những manh mối mọi người thu thập được trong hôm nay.
Nghiêm Hòa Bích nhìn khuôn mặt nhuốm nét mỏi mệt của Hình Diệp. Thấy anh đang khép nhẹ mắt, hàng mi dài buông rũ, hắn không khỏi cách Hình Diệp càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, càng lúc càng…
Tào Thiến dùng một tay xách Nghiêm Hòa Bích sang một bên, đoạn tỉnh rụi đứng trước mặt Hình Diệp làm vệ sĩ của anh.
Nghiêm Hòa Bích ngượng ngùng gãi gãi mặt. Hắn tiến lại gần Quan Lĩnh, thấp giọng nói: “Anh vẫn luôn chung đội với người xinh đẹp như Tiểu Diệp Tử mà không thấy lòng ngứa ngáy khó nhịn hả?”
Quan Lĩnh đáp: “Tôi có vợ rồi mà. Với cả chuyện này… Nói sao nhỉ, đại lão… À đúng là chị Diệp cực kỳ xinh đẹp, có điều người chơi nghịch mệnh rất ít khi giữ được giá trị nhan sắc này. Thế giới trước của chúng tôi là thành con rối, ai nấy đều là Pinochio, có cách nào để yêu thích nổi đâu.”
Từ đầu đến cuối Quan Lĩnh vẫn cho rằng trước khi hoàn thành nhiệm vụ tuyệt đối không thể nói cho Nghiêm Hòa Bích biết giới tính chân thực của Hình Diệp được. Năng lực của Nghiêm Hòa Bích hữu ích như thế, nhất định không thể bỏ qua một đồng đội như thế này.
Lúc này Hình Diệp mở mắt nói: “Trước hết chúng ta cứ tạm xác định một giả thuyết đi. Thật ra quái vật tối hôm qua không phải đang tấn công Quan Lĩnh, mà nó hết sức đau đớn và muốn nhờ bác sĩ giúp đỡ. Trong video, sau giờ bị dằn vặt quái vật đã lột xác, mặc dù dung mạo biến về hình người, nhưng trên thực tế nó không còn là con người nữa, đây mới thật sự là mặt người dạ thú.”
Trong lòng Quan Lĩnh hơi khó chịu: “Vậy nếu hôm qua tôi ra tay thì nói không chừng anh ta vẫn còn cứu được hả?”
“Chưa hẳn.” Hình Diệp lắc đầu: “Năng lực của anh chỉ có công hiệu với người chơi. Bệnh nhân sởi chưa chắc đã là người chơi, thân phận của anh ta chỉ mới là suy đoán mà thôi. Vả lại nếu thế giới này quả thật chỉ đơn giản dùng kỹ năng ban đầu là có thể kiềm chế được ký sinh vật thì sẽ không có nhiều người chơi nghịch mệnh đến thế đâu.”
Tào Thiến nói tiếp: “Nhiều người chơi nghịch mệnh có gì không đúng sao?”
Hình Diệp: “Tôi đoán nếu như Quan Lĩnh không chung đội với chúng ta, vậy thì chỗ của Quan Lĩnh hẳn cũng là một người chơi nghịch mệnh. Chúng ta xui xẻo thế này, đương nhiên người chơi nghịch mệnh càng nhiều thì độ khó của thế giới lại càng lớn.”
Nghiêm Hòa Bích nói: “Hình như đúng là thế. Thế giới trước tôi trải qua đều là bên phục mệnh nhiều hơn, vả lại thế giới có càng nhiều người chơi phục mệnh thì tôi lại càng dễ dàng đánh ra được kết cục thật.”
“Mỗi ngày anh mất trí nhớ mà vẫn chưa coi là khó ư đại lão?” Quan Lĩnh hỏi.
Hình Diệp đáp: “Tôi mất trí nhớ chẳng qua chỉ là độ khó cá nhân thôi, không liên quan đến thế giới. Trước tiên để tôi nói chỗ khó của thế giới này ở đâu đi.”
“Thứ nhất, nhắc nhở mà hệ thống cho căn bản không phải là nhắc nhở, mà trái lại còn là một loại lừa dối. Nhiệm vụ của chúng ta là tìm được mặt người dạ thú, cũng sống sót một cách suôn sẻ là có thể chiến thắng. Dưới điều kiện tiên quyết là có quái vật ký sinh tồn tại, chúng ta sẽ rất dễ dàng cảm thấy những quái vật đó chính là mặt người dạ thú. Nhưng thông qua video, có thể thấy rằng ban đầu kẻ bị ký sinh cũng là người bị hại, mà rất có khả năng sau chuyện này có con người đang thúc đẩy. Như vậy, mặt người dạ thú là chỉ quái vật ký sinh hay là kẻ đứng sau lưng này?”bg-ssp-{height:px}
“Thứ hai, bối cảnh câu chuyện là thời điểm ngày đầu tiên, trong bệnh viện có hai quái vật ký sinh khoác da người. Số lượng quái vật này mỗi ngày sẽ tăng thêm một con. Khi nhìn thấy nhắc nhở như thế, bản năng chúng ta sẽ cảm thấy mỗi đêm chỉ thêm một quái vật, số lượng tăng lên sẽ là , , , . Cho nên chỉ cần đêm nay phát hiện một con quái vật ký sinh mới xuất hiện thì chúng ta sẽ nghĩ mình an toàn. Nhưng trên thực tế thì sao? Lỡ may không phải như thế thì sao? Cụ thể là hình thức ký sinh nào tôi sẽ giải thích tiếp.”
“Thứ ba, người chơi ở thế giới này có thể bị ký sinh. Nhiệm vụ của chúng ta không chỉ là tìm được mặt người dạ thú, mà còn phải suôn sẻ sống sót. Cái gì gọi là sống sót một cách suôn sẻ? Là dùng cách nào để sống sót, người hay quái vật?”
“Thứ tư, camera giám sát hoàn toàn có thể ghi lại hành động trong hành lang của chúng ta, tại sao hôm nay không có ai đến quản lý chúng ta, trái lại còn để mặc cho chúng ta chạy tới chạy lui trong bệnh viện?”
“Thứ năm, tôi vẫn luôn coi nhẹ một chuyện. Thông qua video vừa rồi tôi mới nhớ ra, tại sao chúng ta lại cho rằng ký sinh có tính chất tức thời, tức là bị lây nhiễm sẽ biến thành quái vật ngay trong hôm đó? Đến tột cùng loại ký sinh này có thời kỳ ủ bệnh không? Liệu chúng ta có khả năng đã bị lây nhiễm rồi không?”
“Tại sao chúng ta lại bị lây nhiễm rồi?” Càng nghe Hình Diệp phân tích, Quan Lĩnh lại càng thấy sợ hãi.
Hình Diệp nói: “Trước hết đừng hoảng hốt, chỉ là tôi nhớ tới sổ ghi chép uống thuốc của bệnh nhân sởi kia thôi. Lúc ấy tôi thấy trong cuốn sổ ghi chép của y tá có ghi anh ta đã uống viên thuốc hạ sốt, và bắt đầu uống từ ngày trước. Mà hôm ngất xỉu trong phòng cấp cứu khẩn cấp và được phát hiện, anh ta vẫn còn nguyên viên thuốc hạ sốt.”
Quan Lĩnh giơ tay lên: “Nếu anh nói đến toa thuốc lúc trước, thì chúng ta vẫn cho là sau khi uống một viên thuốc hạ sốt giả thì anh ta mới bị lây nhiễm. Như vậy, viên thuốc hạ sốt cuối cùng anh ta uống hẳn là nguyên nhân truyền nhiễm. Nhưng thực tế lại không phải, lúc ngất xỉu rõ ràng anh ta đã bị nhiễm bệnh rồi, thế mà y tá lại không dừng thuốc hạ sốt mà vẫn cho anh ta uống. Điều này chứng tỏ sau khi bị lây nhiễm không cần phải ngừng thuốc. Nói cách khác, kết quả hỏng bét nhất là có khả năng viên thuốc đầu tiên anh ta uống sau khi tiến vào bệnh viện chính là nguyên nhân truyền nhiễm.”
“Nhưng mà anh ta nhập viện vào ngày trước, khi đó chúng ta vẫn chưa đến mà?” Nghiêm Hòa Bích nhận ra mức độ nghiêm trọng của câu chuyện: “Hai ngày trước ý thức của chúng ta mới tiến vào thế giới này!”
Hình Diệp đáp: “Không sai, cho nên tôi mới nói có khả năng chúng ta đã bị lây nhiễm. Vì sao chúng ta vẫn chưa biến thành quái vật là bởi vì thời kỳ ủ bệnh. Tôi vốn cho rằng thời kỳ ủ bệnh này là cố định, ví dụ như bệnh nhân sởi kia, ngày sau sẽ phát bệnh. Nhưng tôi mới đột nhiên nhớ ra viện trưởng đã giao cho y tá khoa Truyền nhiễm phải cố gắng phát tán những loại virus như sởi, thủy đậu, viêm tuyến nước bọt trong bệnh viện. Có phải điều này chứng tỏ vì bệnh nhân có sức miễn dịch thấp nên thời kỳ ủ bệnh mới ngắn hơn không?”
Anh lại nói tiếp: “Tôi đã xem bệnh án của mọi người rồi. Nghiêm Hòa Bích nhập viện vào ngày rước, Tào Thiến là ngày, tôi ngày. Nhưng bệnh nhân ung thư đã nằm viện điều trị ngày, còn người chơi phục mệnh như Quan Lĩnh lại vẫn luôn làm việc trong bệnh viện. Tại sao người phát bệnh đầu tiên lại là bệnh nhân sởi kia? Đáp án chỉ có một, lúc hệ thống miễn dịch của anh ta cùng bị tấn công thì thời kỳ ủ bệnh cũng rút ngắn.”
“Sẽ không thật sự bị lây nhiễm chứ?” Nghiêm Hòa Bích vén áo lên nhìn cánh tay của mình, sợ trên đó mọc ra bọc mủ.
Hình Diệp: “Cho nên nói không chừng ba người chơi phục mệnh ở khoa Phụ sản lại rất may mắn, kháng thể họ có được có khi là thật. Vốn ban đầu hẳn họ cũng giống Quan Lĩnh, hoàn toàn không hay biết gì. Nhưng bởi vì trong đó có hai người mang thai mà một người đàn ông ăn bám, mà không biết mấy kẻ kia muốn dùng đứa con trong bụng họ làm gì, thế nên cả ba mới có được kháng thể. Giả sử sau khi uống kháng thể xong họ lại tìm được quái vật ký sinh thì có tính là bắt được mặt người dạ thú không? Bọn họ có kháng thể, cũng sẽ không bị lây nhiễm, nên sau khi kết thúc trò chơi có tính là đánh ra kết cục thật không?”
“Cũng đúng ha…” Quan Lĩnh chỉ chỉ mũi mình: “Có người chơi phục mệnh, tại sao chỉ mình tôi không được chọn?”
“Tôi cảm thấy có lẽ anh sẽ được chọn đấy.” Hình Diệp nói: “Hôm qua anh phát hiện quái vật, nếu như chúng tôi không xuất hiện thì có lẽ anh sẽ được y tá xuất hiện cùng với quái vật trong video kia cứu, cô ta cũng sẽ cho anh kháng thể. Nhưng mà chúng tôi đã phát hiện anh, cũng đưa anh đi. Tiếc quá, anh đã bỏ lỡ cơ hội có được kháng thể rồi.”
Quan Lĩnh: “…”
Tào Thiến suy nghĩ một chút mới nói: “Nếu như tối qua chúng ta đã bị người trong bệnh viện nhìn thấy thì tại sao bọn họ lại không để ý đến chúng ta, trái lại còn cho chạy loạn trong ba tòa nhà?”
Hình Diệp nghĩ rồi đáp: “Tôi nghĩ có lẽ là để bắt rùa trong hũ. Chúng ta không thể ra khỏi bệnh viện này, mà đợi đến ngày có thể xuất viện thì có lẽ chúng ta cũng đã giống anh ta rồi.”
Hình Diệp chỉ chỉ vào màn hình máy tính, lúc này hình ảnh đang dừng lại ở khuôn mặt hoàn toàn biến thành quái vật của bệnh nhân sởi.
“Mà một đám người kiểu này rời bệnh viện tiến vào xã hội chính là tai họa.”
Tác giả có lời muốn nói:
Cách thức phân tích của Hình đại lão:
Thứ nhất, thứ hai, thứ ba… Thứ n.
Tổng hợp lại, có thể đạt được mấy kết luận sau đây: Thứ nhất, thứ hai, thứ ba… Thứ n.
Căn cứ vào kết luận phía trên, chúng ta cần triển khai các hành động sau: Thứ nhất, thứ hai, thứ ba… Thứ n.
Mệt mỏi hỏi một câu: Ế? Sao lại tương tự với cách tôi làm bài thi phỏng vấn công chức thế nhỉ?
________________
Hết chương .