Mã QR Năng Lượng Cao

quyển 3 chương 76: độ thân mật

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Cái máy kiểm soát hạt nhân kia đáng sợ quá.” Quan Lĩnh ôm ngực sợ hãi nói: “Chúng ta ở cách xa như thế mà vẫn thấy suy nghĩ xơ cứng, ngay cả việc muốn sử dụng kỹ năng ban đầu cũng trở nên khó khăn. Nếu như ở bên cạnh máy kiểm soát có lẽ sẽ toi đời ngay tắp lự luôn.”

Hình Diệp không nói gì, anh tựa vào vách đá nghỉ ngơi để làm dịu cảm giác xơ cứng máy khống chế hạt nhân gây ra.

Sức chịu đựng của Tào Thiến mạnh hơn một chút so với hai người đàn ông, nhưng không có nghĩa là cô không khó chịu. Vải rách trên đầu diêm đã rụng sạch, nếu là cơ thể con người tương đương với việc đầu cô trọc lóc rồi.

“Kết cục thật này cũng quá khó thực hiện rồi nhỉ?” Quan Lĩnh hỏi: “Bên chủ thành sắp đến tấn công Benedict ngay lập tức, tới lúc đó đại sư nhấn máy kiểm soát một cái thì nhất định cả đội quân đó sẽ tiêu ngay.”

Hình Diệp: “Đúng thế, cho nên không thể để cho mọi chuyện phát triển đến mức đó, chúng ta cần ngăn cản chủ thành dẫn quân của mình đến đây trước đã. Mã QR và kỹ năng của chúng ta vẫn có thể sử dụng được trước mặt hắn. Mặc dù con rối tiểu thiếu gia vẫn chưa được lắp tim, song nó có hạt nhân, cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi máy kiểm soát. Dù có trang bị tấn công mạnh đến thế mà mãi đến giờ Benedict vẫn không ra tay với thành con rối, nhất định là phạm vi bao phủ của máy quá lớn, ông ta lo sẽ mang đến tổn thương không thể sửa lại với con rối nhỏ. Con rối nhỏ là bùa hộ mệnh của thành con rối, một khi nó rời đi thì hậu quả khó mà lường được.”

“Vậy chỉ ngăn cản mỗi mình chủ thành vẫn chưa đủ đúng không?” Tào Thiến hỏi: “Chỉ cần một ngày Benedict không bỏ suy nghĩ ấy đi thì thành con rối vĩnh viễn bị uy hiếp của máy kiểm soát hạt nhân.”

Hình Diệp: “Tôi nhớ Cork đã từng nói một câu, bà ta cho rằng nhất định Benedict phải lắp trái tim trong thành con rối. Nên việc chúng ta cần làm là đưa Benedict ra khỏi mỏ quặng và dẫn ông ta đến trong thành.”

Quan Lĩnh rưng rưng nhìn Hình Diệp: “Đại lão à, anh cảm thấy khả năng này có thực hiện được không? Chúng ta không sợ những người máy kia, nhưng máy kiểm soát hạt nhân… Tại sao đại boss của mỗi thế giới đều khó đánh thế nhỉ, khó đến mức dù chúng ta có năng lực đặc thù cũng đánh không lại?”

Bạch Nhứ trong thế giới sân trường trước đó cũng thế, lúc đấy Quan Lĩnh trực tiếp đối diện với quỷ ăn não. Khi ấy Hình Diệp vẫn chưa sử dụng “Khúc an hồn”, Bạch Nhứ mạnh đến mức có thể coi thường mã QR của Quan Lĩnh mà suýt nữa dùng tay xé đôi hắn, khiến hắn liên tục chữa trị cơ thể hai lần đồng thời vứt hết tất cả mã QR sử dụng “Táng gia bại sản” mới trốn được một kiếp.

“Tôi nghĩ là vì trong quy tắc của thế giới này, boss cuối cùng là mạnh nhất, bao gồm những người chơi như chúng ta cũng phải chịu hạn chế quy tắc của thế giới này.” Hình Diệp suy đoán: “Nếu chúng ta không phải là con rối thì nhất định không phải sợ máy kiểm soát hạt nhân, nhưng điều kiện tiên quyết tiến vào thế giới này lại là trở thành con rối. Máy kiểm soát hạt nhân có sức áp chế bẩm sinh với chúng ta, bởi thế mà chúng ta cũng bị ảnh hưởng bởi quy tắc thế giới.”

“Tại sao hệ thống lại phải làm thế?” Tóc trên đầu Quan Lĩnh là tóc giả, hắn gãi gãi đầu nói: “Cứ yên ổn mang theo trang bị cấp max bật hack thẳng một lèo để đánh boss không được à? Cứ thế giới nào cũng bắt chúng ta phải vật lộn đấu tranh giữa lằn ranh sinh tử hết lần này đến lần khác.”

Hình Diệp nói: “Kết cục bề ngoài chính là thẳng đường bật hack đánh boss đấy, nhưng nó chỉ cho anh điểm mà thôi. Toàn thắng lần kết cục bề ngoài mới có thể trở thành người chơi cao cấp. Quá trình đó diễn ra trong năm, nửa đường không thể có người chơi khác giết anh, giết một lần sẽ bị trừ nửa số điểm. Nếu như không đánh được kết cục thật cũng không săn giết người chơi khác thì phải ở lại thế giới trò chơi cả một đời đi.”

Quan Lĩnh: “….”

Tào Thiến mạnh hơn Quan Lĩnh một chút, cô đang cố gắng suy nghĩ kịch bản, đoạn hỏi: “Thực ra cũng không tuyệt vọng đến thế. Mặc dù kết cục thật khó đánh, nhưng dù sao trò chơi vẫn cho chúng ta mã QR mấu chốt. Nếu như không sớm sử dụng “Múa rối” thì chúng ta phải dùng nó thế nào mới có thể chống lại máy kiểm soát hạt nhân?”

Hình Diệp đáp: “Nếu tôi không đoán sai, “Múa rối” sẽ dùng trên chính bản thân người chơi. “Múa rối” là một loại mã QR có thể khống chế ngôn ngữ hành động, nhưng vẫn bảo vệ suy nghĩ của người chơi. Trước hết chúng ta dùng “Múa rối” lên người mình, máy kiểm soát sẽ không thể nào khống chế hạt nhân của chúng ta nữa, chỉ như thế mới có thể chiến thắng Benedict.”

Quan Lĩnh: “Vậy phải làm sao bây giờ? Đều là do Randy, thằng đó quá ghê tởm. Nếu không phải vì đối phó gã thì chúng ta cũng không phải đối mặt với tình trạng tuyệt vọng như thế này.”

Tào Thiến: “Người tuyệt vọng không phải là chúng ta. Với chúng ta, thất bại cũng chỉ tổn thất mấy nghìn điểm mà thôi, nhưng Lâm Đạt sẽ bị hệ thống khống chế, sẽ trở thành đạo cụ trong thế giới khác.”

Hình Diệp an ủi hai người: “Đừng lo lắng, chuyện vẫn chưa đến mức bết bát thế đâu. Tôi phát hiện trong trò chơi này phải thường xuyên ghi nhớ một đạo lý, đó là trong tuyệt vọng nhất định có ẩn giấu hi vọng. Chỉ là hi vọng bị giấu rất sâu, cần phải tự mình chăm chỉ tìm kiếm. Lần này chúng ta chia làm hai đường, hai người sẽ đi ngăn đội quân của chủ thành, dùng thực lực của hai người cũng không thành vấn đề. Nhất là thân phận của Quan Lĩnh, anh có thể giả vờ rằng lão Nick đã phát hiện Benedict có vũ khí bí mật phá hỏng các con rối, khuyên chủ thành hãy rút lui. Mà tôi và tấm gương sẽ đi phá máy kiểm soát hạt nhân, đưa Benedict và trái tim vào thành con rối.”

Quan Lĩnh: “… Đại lão, làm thế chẳng phải là anh muốn đi chịu chết à?”

Tào Thiến xách Quan Lĩnh lên nói với Hình Diệp: “Tôi biết anh không phải là người hữu dũng vô mưu, nếu anh đã chọn như thế nhất định sẽ có cách. Tôi tin tưởng anh.”

Dứt lời, cô người diêm nhỏ gầy nhấc người sắt cao to lên chạy thật nhanh về phía đội quân của chủ thành, chỉ để lại Hình Diệp và tấm gương.

Hình Diệp hỏi gương: “Mới vừa rồi cậu không bị khống chế à?”

“Đúng thế, tôi chẳng thấy khó chịu gì cả, còn đang thấy lạ không hiểu các anh bị làm sao nữa cơ.” Tấm gương nói: “Chẳng lẽ mấu chốt phá cuộc lần này nằm trên người tôi?”bg-ssp-{height:px}

Hình Diệp bảo: “Vừa rồi Quan Lĩnh nhắc đến Randy đã lập tức nhắc nhở tôi. Cậu nói xem nếu gã vẫn còn thì có thể đánh ra được kết cục thật không?”

Tấm gương suy nghĩ một chốc, nói: “Hẳn là có thể nhỉ? Gã có thể ấn nút dừng thời gian trước khi Benedict sử dụng máy kiểm soát. Đạo cụ đó rất lợi hại, không biết là do người chơi phục mệnh đáng thương nào biến thành.”

“Cậu cũng có thể.” Hình Diệp nắm chặt tay gương: “Cậu khác với chúng tôi. Hệ thống đã ấn định cho cậu là đạo cụ, đạo cụ không cần trở thành cư dân của thế giới này, cũng không bị máy kiểm soát ảnh hưởng. Người có thể phá hỏng máy kiểm soát chỉ mỗi mình cậu mà thôi.”

“Hả? Tôi á?” Gương kinh ngạc nói: “Nhưng tôi không thể nào cộng hưởng điểm với anh, đạo cụ có thể dùng cũng chỉ có khẩu súng kíp nho nhỏ này thôi, còn chưa tiến vào được mỏ quặng đã bị người máy của Benedict giết mất rồi.”

“Chắc chắn là bây giờ chúng ta không làm được.” Hình Diệp mở vòng tay ra, trên đó biểu hiện độ thân mật giữa hai người chỉ có : “Nhưng nếu như tăng lên cậu có thể cộng hưởng điểm với tôi. Độ thân mật được tính dựa vào việc lấy độ thiện cảm thấp nhất giữa hai người, tôi không biết đến cùng độ thiện cảm của chúng ta là ai cao ai thấp, nhưng chỉ cần chúng ta càng thích người kia hơn là được. Cậu hãy thích tôi đi, tôi cũng cố gắng thích cậu, dù chỉ còn có mấy phút này thôi cũng phải duy trì độ thiện cảm giữa chúng ta lên .”

Tấm gương kinh ngạc đến ngây người: “Anh nghĩ tình cảm thành cái gì thế hả? Không phải chỉ dựa vào cố gắng là có thể khống chế độ thiện cảm được đâu!”

Đang khi nói chuyện, độ thân mật giữa hai người hạ xuống .

Quả nhiên cảm xúc của gương lên lên xuống xuống dễ dàng, độ thiện cảm đến cũng nhanh mà đi cũng chóng.

Hình Diệp nói: “Với tôi thì không có vấn đề, bởi vì cậu là người dù tướng mạo hay tâm hồn cũng đẹp đến vô cùng vô tận. Tôi chỉ cần bỏ lòng đề phòng với hệ thống xuống thì độ thiện cảm có thể tăng lên ngay trong phút chốc.”

Tấm gương dùng ngón tay che mặt lại, thẹn thùng nói: “Anh cũng tinh mắt đấy.”

Trong nháy mắt độ thiện cảm tăng lên , chỉ còn cách không xa nữa.

Gương lo âu nói: “Dù tôi có thể sử dụng Mỹ nhan thịnh thế thì cũng không đối phó với người máy được đâu. Đối tượng có tác dụng của Mỹ nhan thịnh thế nhất định phải là sinh mệnh có trí tuệ, có lẽ còn có hiệu lực với con rối và người chơi, nhưng chắc chắn người máy thì không, chúng nó cũng không có thẩm mỹ quan bình thường.”

Hình Diệp đáp: “Tôi hi vọng độ thiện cảm đạt đến không phải vì cần cậu cộng hưởng điểm để sử dụng kỹ năng ban đầu, mà là có một suy đoán. Tôi luôn thấy lạ về một chuyện, đó là muốn xóa bỏ ý thức nhất định độ thân mật phải đạt đến . Độ thân mật cũng không phải là giá trị trung bình của độ thiện cảm, mà là giá trị thấp nhất. Nói cách khác, bản thân người chơi phục mệnh xóa bỏ ý thức cũng rất thích người chơi phục mệnh, vậy tại sao người đó lại ác độc như thế, muốn ra tay giết người? Tôi đoán nhất định trong đó có vấn đề khác, Randy chưa từng trải qua độ thân mật , nên gã không rõ sau đó sẽ xảy ra chuyện gì.”

“Cậu có cảm thấy rằng trò chơi này cực kỳ mất cân bằng không? Trong quá trình người chơi nghịch mệnh ở chung với đạo cụ phục mệnh, mặc dù thoạt nhìn là người chơi phục mệnh bị biến thành đạo cụ đấy, nhưng tất cả mã QR người chơi nghịch mệnh đạt được đều sẽ là của đạo cụ phục mệnh. Nhìn thì giống như người chơi nghịch mệnh đang chiếm lợi đấy, mà thật ra là anh ta không ngừng vượt cửa phục vụ cho phục mệnh. Toàn bộ điểm số và mã QR rút thưởng được thuộc về đạo cụ, mình lại hoàn toàn không phát triển, quả thực đó tựa như đạo cụ phục mệnh ký sinh trên thân người chơi nghịch mệnh, hấp thụ chất dinh dưỡng của kẻ đó.”

“Tôi mới không phải là ký sinh trùng!” Tấm gương tức giận nói: “Tôi vốn không phải là loại người đó!”

Đang khi nói chuyện, độ thân mật lại giảm xuống còn .

Hình Diệp đã bình tĩnh với việc độ thiện cảm lên xuống như bỡn, dù sao cũng chẳng thấp hơn , chứng tỏ gương vẫn thích mình. Chỉ là tính cách của cậu khá thiên về cảm tính, lúc tức giận lúc lại vui vẻ, rất chi đáng yêu.

Anh trấn an gương: “Tôi chưa hề nói cậu đang ký sinh, nhưng có lẽ những người chơi khác sẽ nảy sinh suy nghĩ đó. Tôi đoán đây chính là âm mưu của hệ thống, nó dùng loại mất cân bằng cực độ này để người chơi nghịch mệnh vốn cam tâm tình nguyện trợ giúp người chơi phục mệnh sinh ra một loại ảo giác, rằng sớm muộn gì đạo cụ này cũng sẽ có một ngày thay thế tôi, tôi không tin nó, nhất định tôi phải giết nó. Mà chuyện như thế nào mới khiến con người sinh ra suy nghĩ bị thay thế được? Tôi đoán là cái này.”

Hình Diệp chỉ chỉ vòng tay của mình nói: “Tôi nghi ngờ sau khi độ thân mật đạt được từ trở lên, thứ bị cộng hưởng hẳn không chỉ là điểm số, mà còn là mã QR. Đến lúc đó, hẳn là cậu có thể sử dụng mã QR của tôi.”

________________

Hết chương .

Truyện Chữ Hay