Mã QR Năng Lượng Cao

quyển 3 chương 74: tấm gương thê thảm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Tại sao vậy hả?”

Sau khi nghe thấy Hình Diệp sai bảo, Quan Lĩnh gào khóc xông tới dùng cơ thể rách tả tơi của mình để xé toang thân hình rối gỗ của Randy. Hắn móc cục hạt nhân từ trong ngực Randy ra, đoạn rút một con dao ngắn không biết từ đâu đâm chí mạng vào hạt nhân của gã.

Họ không phải là Randy, không thể dùng đạo cụ đặc thù giết chết người chơi trong hiện thực. Giờ cho dù có đánh bại gã thì chẳng qua gã cũng chỉ thiếu một thế giới có kết cục hoàn mỹ mà thôi.

Có điều Quan Lĩnh làm như thế sẽ khiến Randy rất đau đớn, đau đớn vô ngần.

Chỉ mới kết nối cánh tay thôi đã khó chịu giống như linh hồn bị bàn là nóng rẫy ủi phẳng, bây giờ hạt nhân bị Quan Lĩnh đâm một cách tàn nhẫn như vậy khiến Hình Diệp không cách nào tưởng tượng được tinh thần của Randy sẽ bị tổn thương lớn đến chừng nào.

Nhưng anh chẳng thương cảm Randy, chỉ mặc cho Quan Lĩnh tùy ý trút hết nỗi lòng.

Sau một hồi đâm điên cuồng, Quan Lĩnh xụi lơ vứt dao xuống, òa khóc thật to: “Gã chết rồi, tôi đã nhận được điểm. Gã chết rồi, nhưng tôi phải làm sao bây giờ, làm sao bây giờ đây…”

Rõ ràng giọng hắn đang khóc, thế mà không có nước mắt chảy ra, cơ thể của con rối chưa đạt đến trình độ này.

Tào Thiến khập khiễng đi về phía thiên nga thủy tinh và đồng hồ quả quýt. Chiếc đồng hồ đã biến mất cùng với cái chết của Randy, nhưng thiên nga thì vẫn còn. Cú đấm của Tào Thiến đã quá thời gian có hiệu lực, sắt lá hàn trên người cũng rơi hơn phân nửa vì bị ngôn ngữ làm tổn thương. Cô dùng ngón tay khô gầy bằng que diêm nhặt lên con thiên nga thủy tinh tượng trưng cho Lâm Đạt.

Trận này họ đã thắng, nhưng thắng rất vất vả, rất khó chịu.

Quan Lĩnh gào lớn: “Để tôi trở thành người chơi cao cấp, sau đó mời những người khác, người được mời sẽ trở thành chủ nhân của tôi. Trừ những người mình tin tưởng nhất là vợ tôi, con gái, cha mẹ, tôi còn tin được ai cơ chứ, tôi dám mời ai đây! Nhưng mà…. Người tôi tin tưởng đều là người tôi yêu và quan tâm nhất, mà trò chơi nguy hiểm thế này, có thể sẽ mất mạng bất cứ lúc nào, chẳng lẽ tôi muốn để họ gia nhập ư? Vợ con tôi bị tôi lừa mà bỏ đi, cha mẹ bán hết nhà cũ vì giúp tôi trả nợ, tôi không thể liên lụy họ được nữa! Tại sao tôi lại đánh bạc cơ chứ, tại sao!”

Hắn nhặt một cục đá bên bờ sông đập mạnh vào tay phải của mình như không hề biết đau, vừa đập vừa lẩm bẩm: “Tôi phải chặt tay, tôi sẽ không đánh bạc nữa, không đánh bạc nữa…”

Vốn Hình Diệp còn duy trì tư thế đứng thẳng, vừa nghe thấy Quan Lĩnh nói, anh không thể đứng vững nữa, cả cơ thể nho nhỏ ngã sóng soài trên mặt đất.

Lời Quan Lĩnh chẳng phải cũng là lời của em trai Hình Thước đấy ư.

Trước ngày ra nước ngoài, tại sao Hình Thước lại cầm điện thoại gọi anh, nhưng chẳng hề nói cái gì. Bây giờ Hình Diệp đã hoàn toàn hiểu rõ.

Lúc ấy, lời mà Hình Thước không nói ra miệng là: Anh ơi, mau cứu em.

Nhưng em ấy không chịu để người thân nhất của mình bị liên lụy. Lúc phát hiện ác ý của hệ thống với người chơi phục mệnh, Hình Thước muốn mời Hình Diệp tiến vào trò chơi. Nhưng em ấy lại do dự, cuối cùng đặt điện thoại xuống mỉm cười nói với anh trai: “Không sao đâu, chờ anh đi công tác về rồi hẵng nói vậy.”

Câu từ biệt này, chính là vĩnh biệt.

Một cơ thể cao lớn phản chiếu ánh trăng xuất hiện trước mặt Hình Diệp. Không cần ngẩng đầu anh cũng biết là tấm gương, cậu dang hai cánh tay ôm lấy Hình Diệp.

Rõ ràng gương mới là người thê thảm nhất, Quan Lĩnh còn chưa trở thành đạo cụ, Tào Thiến và Hình Diệp là người chơi nghịch mệnh, mà tấm gương đã thành đạo cụ. Tính mạng của cậu bị Hình Diệp nắm giữ trong tay, có thể bị xóa bỏ ý thức bất cứ lúc nào.

Nhưng trong bốn người ở đây, chỉ có gương là người duy nhất không bị “Gai nhọn ngôn ngữ” làm tổn thương. Trong bốn người thì cơ thể của cậu là hoàn hảo nhất, cậu ôm con rối nho nhỏ gãy tay vào ngực thật chặt.

Lại một lần nữa, Hình Diệp được tấm gương thân là đạo cụ an ủi.

Anh không lớn tiếng khóc lóc kêu gào như Quan Lĩnh. Dù khi cha mẹ qua đời, Hình Diệp cũng chỉ lặng lẽ rơi lệ lúc không có ai, anh sẽ không bày sự yếu mềm của mình trước mặt người khác.

Nhưng tấm gương có thể nhìn thấu anh, dù là vui sướng hay bi thương, lần nào cậu cũng có thể.

Tấm gương ôm Hình Diệp một chốc, và khi cảm nhận được anh đã ổn hơn một chút, cậu buông Hình Diệp ra rồi bước lộc cộc lộc cộc về phía Quan Lĩnh. Rời khỏi vòng ôm của gương, nhất thời Hình Diệp cảm thấy hơi cô đơn.

Gương đứng trước mặt Quan Lĩnh, nói với hắn: “Anh ngẩng đầu lên nhìn tôi này.”

Quan Lĩnh nhìn thấy bản thân mình rách nát tả tơi trong gương.

Tấm gương dịu dàng nói: “Bây giờ tôi đã là đạo cụ, nhưng tôi tin chắc rằng Hình Diệp sẽ không bỏ rơi tôi. Tôi cũng tin vào ánh mắt của mình, anh ấy không phải là loại người như vậy.”

“Đó là do cậu gặp được người tốt như đại lão.” Quan Lĩnh che mặt không dám nhìn mình trong gương.

“Xấu lắm đúng không?” Gương nói chẳng hề khách sáo: “Bây giờ dáng vẻ của các anh quá xấu. Nếu là bình thường tuyệt đối tôi sẽ không để mặt của các anh xuất hiện trên mặt gương. Nhưng bây giờ, dáng vẻ của anh là đẹp nhất. Ngày tận thế còn chưa tới vậy mà anh đã không sống nổi nữa sao. Nếu như anh không thích dáng vẻ hiện tại như thế này, vậy hãy sử dụng kỹ năng ban đầu, không phải trong giờ có thể sử dụng lần đấy à? Hôm sửa vách tường là một ngày trước rồi, ở đây vừa lúc có người, anh có thể cứu lần.”

“Tôi…” Quan Lĩnh há hốc miệng. Hắn cảm thấy trời đã sụp đổ rồi, tại sao còn phải quan tâm chút chuyện nhỏ này.

Tấm gương lại nghiêm túc nói: “Anh có thể gào thét với Hình Diệp, có thể khóc lóc trước mặt Tào Thiến, bởi vì anh cảm thấy mình bi thảm hơn họ. Nhưng theo lý luận của anh, đứng trước mặt tôi, anh không có tư cách đó, bởi vì tôi còn thảm hơn cả anh. Anh chỉ sắp trở thành đạo cụ, nhưng với số điểm và năng lực qua cửa của anh thì không biết bao lâu nữa mới có thể xông đến cửa cuối cùng, tương lai của anh còn dài đến chừng nào vẫn chưa biết.”

Cậu nói có lý quá, nhất thời Quan Lĩnh không nói gì được.

Tấm gương nhìn dáng vẻ chật vật của ba người, cậu đứng chống nạnh nói: “Mọi người hãy để tay lên ngực tự hỏi đi, ai có thể thê thảm được như tôi? Tôi đã làm đạo cụ qua ba thế giới, sống trong trạng thái người thực vật một tháng, có thể bị Hình Diệp không có lương tâm giết chết bất cứ lúc nào, vậy mà tôi còn chưa khóc, thế thì các người khóc cái gì.”

Nhìn bộ dạng ngập tràn sức sống của cậu, Hình Diệp bỗng cảm thấy không còn quá buồn bã nữa.

Sau khi bị tấm gương dạy dỗ, Quan Lĩnh chậm rãi đứng lên. Trước hết hắn trị liệu cho chính mình, sau đó lại chữa khỏi cho Tào Thiến và Hình Diệp.bg-ssp-{height:px}

Ba con rối hoàn hảo ngồi bên bờ sông, cuối cùng cũng không còn thê thảm nữa.

Tào Thiến đã khôi phục cơ thể hàn bằng thép, cô cầm thiên nga thủy tinh nói: “Lâm Đạt không biến mất với Randy, nhưng đồng hồ quả quýt lại không thấy, chứng tỏ cô ấy không thuộc về Randy. Trước đó gã nói cô ấy vẫn chưa chết, tôi muốn cầm thiên nga theo, anh nói xem liệu cô ấy có thể về không gian hệ thống với tôi không?”

Hình Diệp suy nghĩ một chút: “Tấm gương là đạo cụ trò chơi tôi gặp được ở thế giới người mới. Sau khi tạo ra được kết cục hoàn mỹ ở thế giới đó, hệ thống cho phép tôi chọn một đạo cụ trong thế giới, và tôi chọn gương. Nếu như ở thành con rối chúng ta có thể tạo ra được kết cục hoàn mỹ, nói không chừng Lâm Đạt sẽ xuất hiện trong những đạo cụ thưởng.”

“Ban đầu tôi nghĩ nó chỉ là một trò chơi thôi, thất bại thì thất bại đi. Nhưng mà bây giờ… Liệu chúng ta có thể tạo được kết cục hoàn mỹ không đây?” Tào Thiến hỏi.

Trong lòng bàn tay cô, thiên nga thủy tinh khẽ run lẩy bẩy.

Hình Diệp nói: “Tôi không dám chắc, vì dù sao mã QR mấu chốt cũng đã bị dùng rồi. Vả lại dù cô có cứu được cô ấy trong trò chơi thì ở hiện thực Lâm Đạt cũng đã biến thành người thực vật, không có người chăm sóc cơ thể sẽ héo rút rất nhanh. Cha mẹ của gương chăm sóc cơ thể cậu ấy rất tốt, còn Lâm Đạt có người chăm không?”

Thiên nga thủy tinh lại run lên, giống như đang phủ định.

“Tại sao cô ấy không thể nói chuyện?” Tào Thiến hỏi: “Chẳng phải gương có thể nói được đấy sao?”

“Thế giới chúng tôi gặp nhau, gương cũng không thể nói chuyện, chỉ viết chữ được thôi. Sau khi trở thành đạo cụ của tôi cậu ấy mới có thể nói.” Hình Diệp đáp.

Lúc bị hệ thống chi phối thành gương thần Lục Minh Trạch cũng nói được, nhưng đó không phải là âm thanh của cậu, coi như không tính. Sau khi ở bên Hình Diệp, cậu mới nói chuyện được, bây giờ còn có thể thay đổi cơ thể. Randy nói sau khi người chơi nghịch mệnh đạt được đạo cụ phục mệnh, mỗi khi kết thúc thế giới rút được mã QR sẽ chỉ trợ giúp đạo cụ thăng cấp, vả lại năng lực của đạo cụ phục mệnh sẽ càng lúc càng mạnh. Người chơi nghịch mệnh chỉ có kỹ năng ban đầu, bây giờ cơ hội đạt được mã QR càng lúc càng ít.

Dường như trong sự không cân bằng cực độ, trò chơi này lại đang theo đuổi một loại cân bằng, là vì tại sao?

Sau khi nghe Hình Diệp miêu tả những điều liên quan đến người thực vật, Tào Thiến nói: “Đợi khi cô ấy có thể nói chuyện, nếu như đồng ý nói cho tôi cơ thể cô ấy ở đâu, tôi sẽ thuê người chăm sóc cho Lâm Đạt. Bây giờ tôi không có tiền, nhưng sau khi trở thành người chơi cao cấp có thể đổi điểm thành tiền được, đến lúc đó dùng để chăm sóc cô ấy hẳn cũng đủ.”

Hình Diệp kinh ngạc nhìn về phía Tào Thiến, anh chẳng ngờ cô lại không vụ lợi đến vậy.

“Không phải không vụ lợi, là tôi không muốn thấy chết mà không cứu.” Tào Thiến nói: “Lúc nhìn thấy chiếc đồng hồ quả quýt kia, tôi cảm thấy nó rất đáng thương. Không chỉ bị xóa bỏ ý thức của mình, mà còn bị ép giết người. Nếu như người đó còn sống, hẳn sẽ không muốn làm như thế, tôi không muốn trở thành một kẻ hèn hạ như Randy.”

Thiên nga thủy tinh rơi một giọt nước mắt, giọt nước mắt biến thành thủy tinh rơi xuống đất vỡ tan.

Quan Lĩnh nhặt mảnh thủy tinh lên ngơ người chốc lát bỗng ôm lấy đùi Tào Thiến: “Chị Thiến Thiến, xin chị cũng nuôi em đi!”

Tào Thiến: “…”

Quan Lĩnh lại nhìn tấm gương, ôm Tào Thiến xong thì chạy sang ôm Hình Diệp: “Đại lão, anh hãy nuôi tôi nữa. Nhất định độ hảo cảm của tôi đối với anh lớn hơn , lại có ích, hãy dùng tôi đi!”

Tâm trạng đau khổ ban đầu của Hình Diệp cũng mất sạch vì tức Quan Lĩnh, anh kéo hắn ra khỏi người mình, bực bội nói: “Bây giờ anh được bao nhiêu điểm rồi?”

Quan Lĩnh phủi phủi đất dính trên chóp mũi: “, trong đó có điểm là đạt được ở thế giới này, điểm do giết Randy, điểm là nhiệm vụ chi nhánh – số điểm đại lão nhường cho tôi.”

Hình Diệp: “…Người chơi phục mệnh cố gắng vượt qua trò chơi phải đến cửa cuối cùng mới bị biến thành đạo cụ, được từng ấy điểm anh lo lắng cái gì? Anh cảm thấy dựa vào sức của mình sẽ mất bao lâu mới chơi được cửa cuối cùng?”

Quan Lĩnh nghĩ nghĩ: “Mười năm… Hai mươi năm? Nếu như thế giới hỗn chiến không có đại lão có thể tôi phải chơi đến ba năm, thế giới cao cấp nhất định còn khó hơn nữa. Tôi chắc chắn không dám tiêu cực lười biếng, nhưng với trí khôn của mình dù có liều mạng cũng không tạo ra được kết cục hoàn mỹ đâu. Với cả thua một lần lại trừ đi một nửa điểm…”

“Vậy tại sao anh phải khóc?” Gương nguýt hắn một cái: “Không chơi giỏi trò này có khi anh còn sống đến hết đời.”

“Đúng, đúng nhỉ…” Quan Lĩnh dám bán thảm trước mặt người khác, nhưng chỉ với tấm gương là hắn không dám, gương còn thảm hơn cả hắn.

Hình Diệp không để ý đến Quan Lĩnh, anh nói với Tào Thiến: “Có thể gặp được cô là vận may của Lâm Đạt, hi vọng cô ta có thể trân trọng, sau này không tiêu cực lười biếng nữa. Ít nhất cũng phải trợ giúp cô mau chóng qua cửa.”

Kế đó anh xốc lại tinh thần, nói: “Muốn thiên nga thủy tinh trở thành đạo cụ của Tào Thiến thì nhất định phải chơi ra kết cục hoàn mỹ mới có hi vọng. Hiện tại mã QR mấu chốt đã sử dụng, chúng ta không dễ đánh một trận, cần tổ chức lại kế hoạch một chút.”

Quan Lĩnh lau khô dòng nước mắt không tồn tại, vỗ vỗ ngực mình nói: “Vì Lâm Đạt, cũng vì tích đức cho tương lai của mình, tôi sẽ liều mạng.”

Tào Thiến cũng siết chặt nắm đấm, ý chí chiến đấu còn sục sôi mạnh mẽ hơn trước đó.

Tấm gương nhìn ba người, nở nụ cười.

Hình Diệp tự nhiên nắm chặt lấy tay gương, anh không có ý gì khác, chỉ đơn giản muốn chạm đến cậu.

Vừa rồi ba người họ còn tuyệt vọng đến thế, giờ chỉ mới vài phút ngắn ngủi, họ đã lại lần nữa dấy lên hi vọng.

Lục Minh Trạch quả thực là một người thần kỳ, có thể gặp lại được cậu thực sự quá tốt. Hình Diệp nhìn gương mặt xấu xấu bẩn bẩn của gương đồng, thật lâu không dời nổi mắt.

________________

Hết chương .

Truyện Chữ Hay