Mã QR Năng Lượng Cao

quyển 1 chương 18: quy tắc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Xin đừng vì thấy thế giới thứ nhất khắc nghiệt với bên nghịch mệnh mà nảy sinh thành kiến với trò chơi. Ý kiến của tôi tuyệt đối công bằng, lại có lợi cho anh. Đối thủ mà người chơi gặp trong thế giới mới cũng chỉ là người mới chưa từng chiến thắng, không có bất cứ năng lực đặc thù nào. Toàn bộ người chơi trong thế giới hỗn chiến kế tiếp đều có tích phân từ – , với giá trị may mắn của anh, nhất định đối thủ sẽ là người chơi có tích phân cao. Một kẻ không có mã QR đặc thù như anh rất khó chiến thắng trong thế giới hỗn chiến, cho anh một cơ hội lựa chọn lần nữa.” Khối rubik đen trắng nói rất chân thành.

Hình Diệp gật đầu nói: “Tôi hiểu, đã quá mười giây rồi nhỉ, tôi chọn gương.”

Rubik đen trắng không ngừng xoay tròn, hình vẽ trên mặt đối diện với Hình Diệp ghép lại thành một gương mặt cười thật to: “Chúc người chơi đã lựa chọn con đường khó khăn nhất. Tôi sẽ giao tấm gương cho anh.”

Dứt lời trên giá sạch bên cạnh Hình Diệp xuất hiện thêm một cái thẻ, bên trên in một mã QR.

Vòng tay đã biến lại thành điện thoại, Hình Diệp dùng di động scan mã QR. “Tít” một tiếng, mã hai chiều biến mất, một chiếc gương trang điểm kiểu gấp xuất hiện trong tay Hình Diệp.

Trên điện thoại hiển thị dòng giới thiệu vắn tắt về gương: Đây là một tấm gương không thể đưa vào hiện thực. Có lẽ nó có năng lực đặc thù, nhưng có thể sử dụng hay không cần nó đồng ý và chủ nhân cho phép. Có lẽ nó có tên, nhưng có nói cho chủ nhân hay không phải xem nó có hứng hay không. Sau khi thoát khỏi thân phận đạo cụ nhiệm vụ, nó có thể nói chuyện, nhưng có muốn phát ra tiếng hay không cũng phải xem cảm xúc của nó. Tổng hợp lại, đây là một tấm gương khó sử dụng, cho dù muốn dùng nó để soi mặt mình cũng phải xem tâm trạng nó thế nào.

Đánh giá tổng hợp: Đạo cụ nửa sao (max năm sao), tốt hơn chút so với đồ bỏ đi.

Đánh giá… Thấp thật.

Hình Diệp mở gương ra. Mặt gương đen thùi, Hình Diệp gõ gõ tay nói: “Tỉnh lại đi, cậu không còn lại đạo cụ nhiệm vụ nữa.”

Mặt gương sáng lên nhưng vẫn không chiếu ra mặt Hình Diệp, vẫn trống không.

Tấm gương run lên, phát ra tiếng: “Sao tôi lại ở đây?”

Giọng nói rất trẻ trung và nhẹ nhàng dễ chịu, rất sạch sẽ.

“Phần thưởng của việc hoàn thiện cốt truyện.” Hình Diệp nói: “Cậu sẽ không bị hệ thống khống chế nữa.”

Giọng gương bỗng có hơi buồn buồn: “Là phần thưởng hoàn thành cốt truyện sao… Tôi đã bị hệ thống xác định là đạo cụ rồi hả?”

“Không, đạo cụ truyện và mã QR đặc thù chỉ có thể chọn một trong hai. Tôi chọn cậu.”

Tiếng gương phát ra hình như rất tức giận: “Anh bị ngốc à? Không có năng lực đặc thù trong thế giới hỗn chiến là không được đâu! Tích phân của tôi bằng , không thể sử dụng kỹ năng ban đầu, mã QR đặc thù cũng bị hệ thống lấy đi, chẳng giúp được gì cho anh cả!”

Hình Diệp lờ đi: “Cũng chẳng cậy nhờ cậu giúp đỡ đâu.”

Anh chỉ không thể nhìn thấy một con người cứ thế bị phong ấn trong trò chơi mà bất lực không thể làm gì, phải trở thành một đạo cụ bị chi phối. Đương nhiên, còn vì gương rất lương thiện, sau khi nghe nó lo lắng cho mình, Hình Diệp biết mình đã không chọn sai.

Với giá trị may mắn của anh, có thể rút được mã QR có ích hay không vẫn là ẩn sốc. Mà đã có cơ hội cứu một người thì tại sao lại không ra tay giúp đỡ?

Thấy gương còn thở phì phò, Hình Diệp suy nghĩ một chút, đoạn quyết định để gương cho rằng mình có chút tác dụng, bèn hỏi: “Mã QR đặc thù là gì?”

“Là mã QR có năng lực đặc biệt, có điều chỉ dùng được một lần, sau khi scan là có thể dùng.” Gương trả lời: “Một khi đã scan mã thì nhất định phải dùng, nếu không sẽ biến mất. Mà trước khi quét, chẳng ai biết nó có năng lực gì.”

“Có những loại năng lực nào?”

Gương đáp: “Trên sách viết hay hình vẽ trong tranh, chỉ cần là năng lực nhân loại có thể tưởng tượng ra thì đều có khả năng. Có loại hình công kích, trị liệu, giúp đỡ, bẫy người hoặc bẫy mình, đủ loại, cái gì cần là có hết.”

“Thật sao? Thế thì tôi yên tâm rồi.” Hình Diệp nói: “Cậu cảm thấy xác suất rút được mã QR bẫy cao bao nhiêu?”

Gương: “Không, không biết nữa, hầu như tôi chưa từng rút được mã QR kiểu ấy.”

Hầu như sao?

“Tôi cho rằng xác suất là trăm phần trăm.” Hình Diệp nói: “Với giá trị may mắn của mình, khi nghe thấy hai chữ “Rút thăm” thì tôi đã không muốn đi rút nữa rồi.”

Lúc nãy gương có nhắc đến kỹ năng ban đầu, Hình Diệp chợt nhớ tới mình cũng có, ấy là Mắt ấn tượng và Bút vẽ lại. Anh mở điện thoại ra thì thấy thông báo kỹ năng ban đầu đã mở khóa, bèn click vào xem.

Mắt ấn tượng (đã mở khóa): kỹ năng sơ cấp, mỗi lần sử dụng tốn tích phân, có thể tự mình nhìn thấy hết thảy mọi chuyện được ghi lại.

Bút vẽ lại (đã mở khóa): Kỹ năng sơ cấp, mỗi lần sử dụng tốn tích phân, có thể vẽ lại đồ vật mình đã từng thấy, cũng trao một nửa công hiệu của đồ vật đó.

Ghi chú: Kỹ năng ban đầu được tạo ra căn cứ vào đặc thù của chính bản thân người chơi, không bị ảnh hưởng bởi giá trị may mắn, thuộc về kỹ năng cố định.

Hóa ra kỹ năng ban đầu là ý này, xem ra nó có liên quan đến cách anh tiến vào trò chơi. Lúc ấy Hình Diệp nhớ đến mã QR trong mơ và lần nữa vẽ lại nó, hẳn hệ thống đã đọc được cách tiến vào, sau đó tạo ra năng lực.

Tạm thời không đề cập đến kỹ năng Mắt ấn tượng, nhưng Bút vẽ lại đúng là một năng lực rất có ích. Hiện giờ trong tay anh không có mã QR, nếu có thể nhìn thấy mã của kẻ địch và vẽ lại được thì có thể sử dụng một nửa sức mạnh của đối phương.bg-ssp-{height:px}

Có điều phải cần tích phân mới dùng được một lần, nếu như hoàn toàn không dựa vào Mắt ấn tượng mà chỉ nhờ vào sức mạnh ghi nhớ của chính Hình Diệp, tích phân của anh có thể dùng Bút vẽ lại ba lần, điểm cuối cùng phải giữ lại, không thể để cho điểm của mình trở về .

Nghĩ một lúc, Hình Diệp hỏi: “Hẳn là có cách khác để nhận được mã QR chứ, cậu từng nói trong thế giới người mới, người có vận may vô cùng lớn có thể thu hoạch được mã QR.”

“Ừ. Mỗi một góc trong thế giới hỗn chiến cũng có thể ẩn giấu mã QR đặc thù.” Gương nói: “Sau khi phát hiện có thể dùng điện thoại chụp lại, scan xong thì nó sẽ là mã QR của mình. Sẽ không tồn tại tình huống hai điện thoại cùng nhận được được một mã QR.”

Người tới trước được trước.

“Vậy tích phân thì sao?” Hình Diệp lại hỏi, tích phân rất quan trọng với anh: “Chỉ có thắng được trò chơi mới có thể giành được tích phân à?”

Gương: “Mỗi lần chiến thắng chỉ được tặng tích phân thì sao đủ dung được, phải nghĩ cách để giành được tích phân trong thế giới hỗn chiến. Có thể cướp từ người chơi khác, cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ nhánh để nhận tích phân. Thế giới người mới có chính sách bảo vệ người mới, tích phân của người chơi sẽ không bị kẻ khác cướp. Hoặc anh chiến thắng ba người chơi thì có thể đạt được một nửa tích phân trên tay bọn họ.”

“Chiến thắng bất cứ ai cũng có thể giành được nửa tích phân sao?”

“Thế giới hỗn chiến có hạn mức tối đa, cao nhất là tích phân. Nếu đối phương có tích phân thì dù thắng cũng chỉ đạt được .” Gương giải thích rất kỹ cho Hình Diệp: “Nhưng thế giới cao cấp thì khác, phải có tích phân trở lên mới có thể đến thế giới cao cấp. Thấp hơn tích phân thì lại quay về thế giới người mới tiếp tục bị giày vò, không thể sử dụng mã QR, cả đời sẽ chẳng rời khỏi thế giới này.”

“Thì ra là thế, cậu cũng có ích đấy chứ.” Hình Diệp khen ngợi: “Hệ thống tuyệt đối sẽ không giải thích cặn kẽ đến thế cho tôi, cảm ơn cậu nhé.”

“Tại, tại tôi sợ anh chết rồi, tôi sẽ lại biến thành đạo cụ!” Gương lắp bắp.

“Ừ.” Hình Diệp cười cười, lại hỏi: “Thế cậu tên gì? Dáng vẻ thế nào?”

Mặt gương lập tức tối đi, không nói câu gì nữa.

“Tại sao lại không muốn nói cho tôi?” Hình Diệp lắc lắc gương: “Tôi có thể giúp cậu xem cậu đã biến thành thế nào trong thế giới hiện thực.”

Cũng vì thế mới có thể xác định được Hình Thước có thật sự chết rồi hay không.

Nhưng tấm gương vẫn không trả lời, cũng chẳng sáng lên.

Hình Diệp biết tính của gương có hơi biệt nữu, nhưng dù có biệt nữu đi chăng nữa thì hẳn nó cũng sẽ không từ chối đề nghị nghe ngóng tin tức người thân của mình trong thế giới hiện thực. Chẳng lẽ hệ thống không muốn cho anh biết thân phận thực của gương nên đã ép nó tắt máy sao?

Hình Diệp lại hỏi thêm vài câu, trong không gian đen trắng đột nhiên truyền đến tiếng cảnh báo: “Tít tít tít, độ thân mật của anh và đạo cụ không đủ, chưa đạt tới mức độ có thể giao tính mạng cho nhau, xin hãy thử lại khi độ thân mật vượt quá .”

“Độ thân mật của tôi và cậu ta là bao nhiêu, và làm thế nào mới tăng lên được?” Hình Diệp hỏi.

“Độ thân mật trước mắt là . Nó được quyết định bởi độ thiện cảm của hai bên với đối phương, nên để tăng độ thân mật cần người chơi và đạo cụ ở chung với nhau.”

Độ thiện cảm quá thấp ư?

Hình Diệp biết mình là một người rất đề phòng, thế giới của anh chỉ có hai loại người là em trai và người lạ. Người lạ lại chia thành có ích, có hại và vô dụng, trước mắt trong lòng anh tấm gương thuộc về kiểu người xa lạ có ích, không tồn tại độ thiện cảm.

Cần phải cố gắng thích gương, cũng để gương có ấn tượng tốt với mình ư?

Hình như chuyện này còn khó hơn cả việc qua cửa trò chơi, Hình Diệp cảm thấy gường như mình đã đánh mất khả năng nảy sinh ấn tượng tốt với người nào đó.

Anh xốc lại tâm trạng đang xuống dốc, hỏi: “Lần chơi kế tiếp sẽ vào lúc nào?”

“Một tuần sau,” khối rubik đen trắng đáp: “Chúng tôi cũng nên cho người chơi một chút thời gian để nghỉ ngơi. Mặc dù thời gian trôi qua trong trò chơi sẽ không ảnh hưởng đến thế giới hiện thực, nhưng tinh thần cũng cần được nghỉ.”

“Tôi muốn về thế giới thực.”

Rubik trả lời: “Được, bảy ngày sau gặp lại, đến lúc đó điện thoại sẽ xuất hiện thông báo nhắc nhở.”

Lại một lần đất trời quay cuồng, Hình Diệp lần nữa bị phân giải thành mã QR. Lúc khôi phục ý thức, anh phát hiện mình vẫn ở trong linh đường, thời gian là : phút, trong tay cầm bút, trên sổ ghi chép là mã QR anh vừa vẽ ra.

Hình Diệp xé tờ giấy đó xuống, đoạn ném vào trong chậu than ở linh đường để đốt nó, lại nhìn khuôn mặt em trai.

Sáng hôm sau, anh liên lạc với người phụ trách nhà tang lễ để hủy bỏ lễ tang, cũng tìm một kho lạnh để ướp thi thể Hình Diệp. Cảnh sát và bệnh viện đều khuyên anh không nên điều tra nữa, nhưng trong lòng Hình Diệp vẫn tồn tại một tia hi vọng.

Có lẽ… Anh có thể tìm được cơ hội cứu em trai mình trong trò chơi. Người chết sống lại, nghe phản khoa học biết bao, nhưng giờ phút này anh chỉ có thể làm thế mà thôi.

_______________

Truyện Chữ Hay