Mã Phu

chương 47

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thời gian từ từ trôi đi, chốc đã qua bốn mùa trăng tròn.

Sang tháng thứ tư này, Lục Phụng Thiên lại một chuyến đến Lưu Tứ trấn, nhìn lên bức tranh treo tại giường, Mã Đản Nhi chỉ vào rồi hướng Lục Phụng Thiên kêu tiếng “Nương”, hắn lúc này mới hiểu được, hài tử nguyên nhân vì cái gì không chịu sửa miệng kêu hắn phụ thân.

Phòng ở thực một mảng hỗn độn, cái gì đáng giá cũng đều không có, chắc là đã bị người ta lấy hết.

Lục Phụng Thiên tại nơi người kia trầm mình, lôi kéo Đản Nhi quỳ xuống, cùng nhau dập đầu ba cái.

“A nương, ngươi vì sao lại khóc a?” Tiểu Đản Nhân tay nhỏ bé cong cong cầm cái túi nhỏ, tò mò không hiểu nhìn hắn.

Khóc? Ta sao? Lục Phụng Thiên vươn tay sờ sờ mặt mình, thấy một mảng ẩm ướt. Đây là cái gì? Hắn mờ mịt.

“A nương, a cha đi đâu vậy?” Vật nhỏ bắt đầu hí hoáy mở miệng, một bộ dáng khóc không ra khóc.

“Ta cũng không biết… ta bởi vì không nghĩ sẽ hối hận, cho nên mới thả y. Ta nghĩ đến cho dù có buông tha y, không cần y, mặc kệ y sống ra cái dạng gì, ta cũng tuyệt đối sẽ không hối hận. Ta đã cho là ta sẽ không… ngươi hiểu chưa?”

Tiểu Đản Nhi chắc chắn lắc đầu, nghe vậy bé hiểu mới lạ a!

Lục Phụng Thiên vươn tay, sờ sờ đầu hài tử, nhìn mặt nước vẩn đục, hắn thì thào nói: “Ta không rõ vì cái gì y chấp nhất chuyện tình cảm như vậy, ta không rõ y như thế nào có thể hiện giờ thành nhìn không thấy sờ cũng không được, hư vô mờ mịt, không thể tin tưởng tình cảm lại sâu nặng như vậy, thứ đó lại không thể có cơm ăn…”

“Ân”. Vật nhỏ không kiên nhẫn nghe lời hắn nói, chính mình cũng không hiểu chút gì, từ mặt đất đứng lên, cầm một hòn đá nhỏ bên bờ biển lên mở ra xem.

Bất thần giật mình thấy dòng nước sông không ngừng chảy xuôi, trong đầu nhớ lại với dòng nước chảy lúc đó thật giống nhau. Ngày đó nhớ lại đều là y có ý muốn tự sát, nhưng thật không có cách nào quên đi.

“Hắn đối với ngươi tốt không?”

“Ân?” Tay vẫn bận bịu sờ mó, Đản Nhi đối lỗ nhỏ của tảng đá bên dưới đặc biệt hứng thú.

“Cha ngươi… đối với ngươi thế nào?”

“Tốt! Đản Nhi thích a cha, a cha thích Đản Nhi!” Ngồi xổm quay mông với hắn, Đản Nhi lớn tiếng trả lời.

“Thật không… y từng đối ta cũng tốt lắm, rất tốt…”

Lục Phụng Thiên đột nhiên giãi bày với tiểu quỷ trước mặt, rất muốn nói những lời độc địa với nó, y cho tới bây giờ đều đối một mình ta rất tốt, ngươi biết không? Bời vì ngươi là con của ta, y mới đối với ngươi tốt như vậy! Y không phải bởi vì không có ngươi mới tự vẫn, y là bởi vì ta không cần y, y mới có thể…

“A cha mua hài cho Đản Đản, có tiểu lão hổ!” Đản Nhi lắc lắc thân bé nhỏ đi đến bên người Lục Phụng Thiên, cái miệng không ngớt líu lo.

Y cũng mua quần áo cho ta, giầy bông, tất cả gia tài đều dốc ra vì ta! Mặc kệ cứ có cái gì ngon, y đều nhất quyết không ăn, mang về đưa ta ăn…

Y còn dậy ta võ công, chưa lúc nào tức giận cũng như phát hỏa, có khi ta luyện không tốt, y chỉ cầm tay ta mà chỉ dạy…

Y còn gạt người khác trộm ngựa để dạy ta cưỡi, mang ta xuất môn ngoạn sơn, mang ta đi dạo phố…

Ta sinh bệnh, y nửa đêm ôm ta chạy ra khỏi phủ, đến tận nhà thầy lang đập cửa…

Ta tức giận, y sẽ hống ya. Ta thương tâm, y vuốt ve xoa đầu ta, ôn nhu an ủi ta. Người khác khi dễ ta, y âm thầm bảo hộ ta…

Y thường day day lỗ tai ta, thì thầm nói thích ta. Y thường ôm ấp ta, nghe ta nói, mặc kệ là ta nói những chuyện ngốc nghếch…

“A nương?” Vật nhỏ bổ nhào vào lòng Lục Phụng Thiên, vươn tay bé nhỏ sờ sờ mặt hắn.

“Y cho dù chính mình bị đau đến chết đi sống lại cũng vẫn sẽ nhẫn nại chờ đến khi ta phát tiết. Mặc kệ ta làm cái gì, y vẫn luôn tha thứ cho ta, sợ ta bị người khác làm hại, y rõ ràng vẫn luyến tiếc rời bỏ ta… Y còn làm cho ta cười đi.”

“Ta khi đó không rõ, không rõ một kẻ luyện võ như y coi nội lực quan trọng đến thế nào… y rốt cục trong đầu là chứa cái gì, đem một thân công lực truyền hết cho ta???

“Y rốt cục ôm cái dạng tâm tình gì… đền tội cho ta… ngồi nhà lao ba năm trời… Vì cái gì ta đối xử với y như vậy, y vẫn là không đổi, nuôi hy vọng với ta… Vì cái gì đối xử với y tàn nhẫn như vậy, y còn vì ta mà mang bệnh…”

Lục Phụng Thiên nắm chặt ngực, đem đứa con kéo vào trong lòng, tựa hồ như đang ôm lấy người nọ, ghé vào lỗ tai bé một lần nữa run rẩy: “Thực xin lỗi… thực xin lỗi…”

“A nương, không khóc nga…” Đản Nhi vươn bàn tay bé xíu ôm lấy Lục Phụng Thiên.

Lục Phụng Thiên, đương triều nhất phẩm đại tướng quân, ôm một hài tử còn bú sữa, quỳ gối khóc bên bờ sông.

Lúc sau, Lục Phụng Thiên về đến nhà liền đem nơi vốn bị lửa thiêu rụi biến thành hoa viên, lại lần nữa bố trí, giống như đúc căn phòng nhỏ ở bờ sông, Mã Đản Nhi mừng rỡ chạy ngược chạy xuôi. Lôi kéo tay ‘nương’ bé, nói phải ở trong này cùng nhau chờ a cha.

Việc này trong mắt Biện Thanh Nghi chính là nỗi khổ không nói nên lời, chỉ có thể tìm biện pháp lấy lòng đứa con làm niềm vui, chính là vô luận nàng cố gắng thế nào, Đản Nhi vẫn không coi nàng là người thân, còn luôn mắng nàng là nữ nhân phá hoại.

Xem ra Tiểu Đản Nhi nhớ như in cảnh tượng Biện Thanh Nghi sai người đánh cha bé.

Biện Thanh Nghi nghĩ muốn thông qua Lưu Thẩm, nói khéo Lục Phụng Thiên nên cùng nàng sinh thêm một đứa nhỏ nữa, thế là bị Lục Phụng Thiên trừng mắt, Lưu Thẩm đã bị dọa trở về. Biện Thanh Nghi tuy rằng khổ sở, nhưng chính là tự an ủi mình đây chỉ là tạm thời, chờ trận này qua đi, chắc chắn trượng phu sẽ lại trở về bên nàng.

Tuyết rơi, trận tuyết đầu mùa của năm nay, thời tiết càng ngày càng lạnh. Nam tử thở ra một ngụm nhiệt khí, chà xát đôi bàn tay hòng giữ chính mình ấm áp thêm đôi chút.

Con người lúc gặp lạnh càng dễ bị đói khát, không biết chút tiền ít ỏi trên người mình có đủ ăn một chút cơm hay không? Không nên cự tuyệt lòng tốt của người nọ, cho tới giờ thân vẫn là không một xu, một thân rách đến cả tên khất cái còn tốt hơn.

Thật sự là kì quái, vì cái gì ở tận cái nơi này, đột nhiên nhớ tới một vài khuôn mặt? Nam tử tự cười nhạo chính mình.

Không biết vật nhỏ kia thế nào, có khóc nháo hay không? Nó có thể nghĩ về ta hay không… hay là giống phụ thân nó đã quên ta rồi… Dù sao, ta hiện tại đã không còn cách nào cho nó một cuộc sống tốt, cũng không còn có thể chiếu cố nó được nữa…

Chỉ cần được liếc nhìn nó một cái, chỉ cần có thể liếc mắt một cái, để biết nó sống tốt, ta liền có thể chân chính rời đi. Cái thân thể này… sợ là cũng không tha đi được bao lâu nữa…

Vì có gì níu kéo ta đâu, ai…

Mệt đến bất động không lê nổi bước chân, nam tử ngồi bệt xuống góc tường.

Tuyết lại rơi, mùa đông năm nào cũng đều không có chuyện tốt. Lục Phụng Thiên lúc xuất môn đi làm công chuyện luôn nghĩ như vậy.

Thật vất vả mới dỗ được Tiểu Đản Nhi ngủ, không như vậy bỏ nó, tiểu tử kia ai cũng không chịu. Đi dưới trời tuyết, không có kỵ mã, hắn chỉ mang theo vài tên thị vệ, tản bộ hướng hai điều phố tới chỗ bàn việc quân.

Mặc dù đang lúc tuyết rơi, kinh thành khắp nơi ngõ lớn chợ nhỏ cũng thật náo nhiệt. hai bên đường tiểu thương gia rồi kẻ hàng rong xếp thành hàng, nam nữ già trẻ hối hả đi mua đồ tết, trên đường tới lui lúc nào cũng có người, chính là xuất hiện một tên khất cái đầu tóc rối bù, quần áo tả tơi.

“Oa oa! Tên quái nhân! Tên ăn mày này! Đến cái chăn cũng là không có, cha không đau nương cũng không thương, chỉ vì từ nhỏ là kẻ quái nhân! Ha ha!”

Có mấy tiểu hài tử hát bài ca dao như vậy, vây quanh lấy một tên khất cái đang ngồi bên góc tường mà cười nhạo. Còn có một tiểu hài tử nhặt mấy hòn đá nhỏ trên mặt đất, ném phía người hắn, nhìn hắn dùng đầu để chắn, liền cười ha ha.

“Khụ khụ!”. Tên khất cái mái tóc hoa râm dường như thân thể không được tốt, không tránh được mấy viên đá tiểu hài tử ném, chỉ có thể lùi lùi về phía sau, mặc cho bọn nó ném loạn.

Có người thấy cảnh đó đuổi tiểu hài tử di, tên khất cái ngẩng đầu lên cảm tạ liền dọa cho người đó một trận kinh hãi.

Người này khuôn mặt thực rất xấu, chẳng những trời sinh méo miệng, thần tình kia vẫn là làm cho người ta sợ chết đi. Chỉ đơn bạc bộ quần áo rách nát, hoàn toàn không che dấu được vết sẹo xấu xí trên người hắn. Hơn nữa khi tiến lại gần còn có thể ngửi thấy một cỗ hôi thối, khiến người ta buồn nôn. Trách không được đến ngay cả mấy tên khất cái khác cũng không dám ngồi cùng hắn.

Lục Phụng Thiên mang theo vài tên thị vệ nhìn không chớp mắt tên khất cái bên đường. Một gã thị vệ thấy hắn đáng thương liền ném cho mấy khối xu bạc.

Nhìn mấy đồng xu trước mặt, nam tử nở nụ cười khổ. Bị mấy tiểu hài tử không hiểu chuyện cười nhạo thì không nói, thế nhưng bị người khác nhìn thành tên khất cái a.

Thấy hắn không nhặt đồng tiền bên chân, mặt khác tên khất cái lại từ từ đứng lên, đem đồng tiền trên mặt đất đá một cái.

Ngẩng đầu muốn nhìn xem người hảo tâm kia là cái dạng gì, liền nhìn thấy đám người ngay trước mắt! Kinh thành tuy rằng rộng lớn, bất quá chính mình tìm đến Đản Nhi, nhìn đến hắn cũng không kỳ quái đi. Bỗng chốc y như bừng tỉnh.

Đây là ý tưởng duy nhất trong lòng y. Người nọ vừa làm cho y thấy quen thuộc mà cũng thực xa lạ. Thở dài, nam tử nhíu nhíu mắt, không rõ trong lòng mình vì cái gì một cỗ khó chịu như vậy.

Nhìn đến mình hiện tại, thật là so với bụi đất dưới chân còn thảm hơn. Không có dược vật chữa trị, nhọt độc bị ức chế lại bắt đầu trào ra, có đôi khi chính y còn cảm thấy bản thân mình đang ngày càng hư thối, từ trong ra ngoài.

Nhìn đến người nọ vẫn là tư thế oai hùng hiên ngang như vậy, phong thái ngày càng cường đại, nam tử nở nụ cười.

Còn phải làm thế nào, ngay từ đầu chính là sai lầm, y lại càng ngày càng mắc sai lầm, cho tới ngày hôm nay thê thảm thế này, còn ai có thể nói là không phải do y tự gây ra?

Ha hả, ông trời đối ta thật không tồi mà, có thể làm ta một thân giãy giụa tìm đến được kinh thành, có thể làm ta liếc nhìn cuộc sống của hắn một cái, nếu còn có thể nhìn đến Đản Nhi… ta đây chết cũng không còn gì tiếc nuối.

Truyện Chữ Hay