Bỏ qua Lục Phụng Thiên tạm thời không nói đến, lại nói về quận Cửu Giang, Lưu Tứ trấn, bên bờ sông có một đôi phụ tử ở trong căn nhà nhỏ.
Phụ kêu là Mã Phu, tử kêu là Mã Đản nhi.
Người này miệng móp méo, cười rộ lên thì bên mép hình thành dấu ngoặc lớn, tuổi chừng hai mươi tám hai mươi chín, hoặc ba mươi tuổi, đối nhân xử thế khôn khéo lại phúc hậu, được cái khéo tay chăm ngựa tốt, nhà ai trâu ngựa có bệnh, đều có thể đi xem không lấy tiền, mà lại không thu tiền thuốc, ở tại lưu tứ trấn tương đối có nhân duyên, chính là khuôn mặt người này như bị ai hãm hại nhìn giống như quái vật có thể hù dọa người a.
Tiểu Mã Đản nhi so với y đẹp hơn nhiều, hài tử mới ba tuổi, thấy ai cũng mừng, lớn lên béo mập nộn, trề môi, vừa nhìn đến phụ thân bé, thì với hai tay muốn ôm một cái.
Hai phụ tử này tình cảm rất tốt thật khiến người ta ngưỡng mộ!
“A cha, a cha!” Mã Đản nhi y phục đang mở ra, cái mông nhỏ lộ ra hồi lâu, nãi thanh nãi khí kêu phụ thân bé, một bên gọi, còn một bên khua cánh tay nhỏ bé mềm mại, quỳ rạp trên mặt đất, cũng không biết tìm được cái gì đó.
Phụ thân bé đang bề bộn ở trong sân chăm sóc cây nho, nghe nhi tử gọi, vội vã quay đầu lại.
Mã Phu này cũng kỳ quái, đang mùa hè, nhưng từ đầu đến chân là áo choàng màu đen.
“Đản nhi ngoan, ngươi lại tìm được gì rồi? “ Phụ thân bé vui tươi hớn hở hỏi.
“Lão sở… Hang động.” Mã Đản nhi nói không rõ tiếng.
“Con chuột?” Phụ thân bé lại càng hoảng sợ, khẩn trương buông công việc trong tay, bước nhanh tới bên người nhi tử. “Mau để phụ thân xem, đừng cho con chuột cắn!” Mã Phu ôm nhi tử rời khỏi, vỗ vỗ cái mông nhỏ của bé, để bé trên cánh tay của mình.
Mã Đản nhi ôm cánh tay phụ thân bé, không ngừng dùng hai chân nhỏ đá y, hưng phấn kêu: “Lão sở! Lão sở! Đản Đản muốn lão đào cái động!”
Tội nghiệp Mã Phu phụ thân bé khom người xuống, trừng lớn con mắt tìm nửa ngày, chính là tìm kiếm nào có con chuột trong động, theo hướng cánh tay nhỏ bé của con y chỉ, lúc này mới phát hiện… Nơi ấy quả thực có một hang động, chỉ là…
“Đản nhi à, ngươi không cảm thấy cái động này có chút nhỏ sao?” Phụ thân bé hướng về phía bé mà hỏi.
Mã Đản nhi còn đang kêu: “Động! Đào động động lão sở!”
Hóa ra cha bé lần trước dẫn bé lên núi đào hang động của chuột, đào ra làm bé thích thú!
“Đây không phải động con chuột, đây là động con kiến, trên mặt đất có mấy chấm màu đen đang bò, nho nhỏ chính là con kiến, không phải con chuột a.”
“Lão sở!” Đản nhi một mực chắc chắn!
“Ngươi tiểu hỗn đản này, so với nương ngươi còn bướng bỉnh hơn! Trên đời này sao có con chuột nhỏ như vậy?”
Mã Phu dở khóc dở cười, ngồi trên ghế đá trong sân, để tiểu Đản nhi ngồi ở trên đùi, trên mặt đất nhặt lấy một con kiến, đặt vào bàn tay, đưa đến trước mặt bé.
“Ngươi xem, con kiến rất nhỏ, con chuột so với nó lớn hơn nhiều, hơn nữa trên người con chuột còn có lông, con kiến không có a.” Làm y phải giải thích kỹ càng sự khác nhau giữa con chuột và con kiến.
Mã Đản nhi một cặp mắt to nhanh như chớp đảo qua đảo lại, nhăn bím tóc, ngó con kiến trên bàn tay phụ thân, gật đầu, như hiểu, “Lão sở là trứng!” Còn lập tức học một biết mười, “A cha cũng là, a nương cũng là.”
Mã Phu bỗng chốc bị sặc, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con y, cười lắc đầu, “Đản nhi không phải con chuột, Đản nhi là tâm can tiểu bảo bối của cha. Cha cũng không phải, nương ngươi cũng không phải.”
Mã Đản nhi hiếu kỳ mà đi theo con kiến, vươn tay ra làm cho con kiến bò, bò trên mu bàn tay bé, sợ quá tiểu Đản nhi liều mạng phủi!
“A cha a cha! Con kiến cắn Đản Đản! Oa a –––” Tiểu oa nhi ba tuổi lên tiếng khóc lớn.
Mã Phu một bên dỗ bé, một bên cười đem con kiến trên cánh tay nhi tử bắn bay.
Tiểu hài tử khóc cũng mau, cười cũng mau, chỉ chốc lát sau, “A cha,” Mã Đản nhi được lão phụ thân dỗ dành hài lòng, trên lông mi còn giọt nước mắt, tiến vào trong lòng phụ thân bé, ngón tay chơi đùa áo choàng bằng vải bố, ngửa đầu nhìn phụ thân bé, “A nương đến ăn cơm không?”
Mã Phu đối với nhi tử tìm đồng ngôn đồng ngữ thích hợp để lý giải, vừa nghe đã biết bé muốn nói cái gì, thương yêu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, nhẹ giọng nói: “Nương ngươi ngày hôm nay cũng không thể đến để cùng Đản Đản ăn cơm, nương ngươi bề bộn nhiều việc, kinh thành cách nơi này rất xa rất xa. Ngươi nhớ nương sao?”
Mã Đản nhi cũng không biết có nghe hiểu hay không, dường như đầu cùng chân đang đong đưa. Có thể bé lòng dạ hẹp hòi, chỉ cần có phụ thân bé, nương có hay không đều không quan trọng.
“A nương mập mập?”
“Vèo!” Một tiếng, Mã Phu bật cười, biết nhi tử có thể đang nghĩ đến nương liền đè đầu Đản nhi xuống.
“Nương ngươi a, tuyệt không mập, lớn lên thì anh tuấn lại cao, so với phụ thân cao hơn nữa. Đầu giường phụ thân có bức họa chính là nương ngươi, ngươi đã quên sao?”
“Ân…” Mã Đản nhi ngậm ngón tay hồ hồ cười. “Đản Đản đói… Ăn quả nho!”
“Quả nho vẫn còn chưa chín mà, còn xanh ăn chua lắm.”
Mã Phu nghĩ, y không rõ trong óc tiểu Đản nhi đang suy nghĩ cái gì, vừa muốn cái này, một hồi lại muốn cái kia.
Có phải tiểu hài tử nào cũng đều là như thế này không nhỉ? Làm cho lão phụ thân cảm thấy hạnh phúc.
“Ân ––– Đản Đản muốn mà!” Tiểu Đản nhi là đứa bé khỏe mạnh, ở trong lòng y xoay xoay tiểu thân thể mập đang pi pô.
“Chúng ta ăn cháo có được không?”
“Không!”
“Được!”
“Không! Cây nho! Đản Đản muốn cây nho!” Cây nho cây nho liên tiếp nói không ngừng.
Mã Phu bất đắc dĩ thở dài, y chọc một chút lên cái mũi mềm mại, “Được, phụ thân hái cho ngươi ăn, ăn chua cũng không được khóc nhè.” Nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, không thể làm gì khác hơn là để bé thử một lần, lần sau bé cũng không dám nữa. Hì hì!
Giữa lúc Đản nhi đang cao hứng bừng bừng, đem quả nho màu xanh lại vừa nhỏ chuẩn bị bỏ vào trong miệng thì ––– “Mã huynh đệ, thuốc mỡ ngươi muốn lần trước đây, tiện đường thì ta đem tới cho ngươi! Sao, cùng nhi tử đang đùa ư!” Theo tiếng động, một nam tử trung niên cao gầy đang từ ngoài cửa đi vào sân.
“Là lão Trương a, thật phiền phức cho ngươi, còn bắt đại lang trung ngươi tự mình đưa tới cái này. “Mã Phu ngẩng đầu nhìn người cười nói.
“Không phiền phức, không phiền phức, ta đây…”
“Phi phi! Oa a!” Tiểu Đản nhi lại bắt đầu há mồm oa oa khóc lớn.
“Tiểu Đản nhi thế nào rồi, sao khóc thành như vậy?” Lang trung họ Trương lại gần nói.
“Ha hả, không có gì, ăn quả nho bị chua mà thôi. Lần này ăn, lần sau nó sẽ không muốn ăn nữa.” Mã Phu cười cúi đầu dỗ nhi tử, giúp bé móc ra toàn bộ quả nho chua trong miệng.
Trương lang trung vừa nghe cũng cười, đưa tay vỗ vỗ Mã Đản nhi nhỏ bé, khom thắt lưng xuống cười meo meo nói. “Không khóc không khóc, thúc thúc cho ngươi ăn ngon, đến, chìa tay ra.” Nói xong, móc ra từ trong ngực một bao điểm tâm nhỏ.
Mã Đản nhi dừng khóc, ngẩng đầu trước tiên nhìn phụ thân bé, lại nhìn điểm tâm nhỏ ở trong khăn vuông đang mở ra, lại tiếp tục ngẩng đầu nhìn phụ thân bé, mở mắt to còn mọng nước nhìn lại lộ vẻ chờ đợi.
Mã Phu nhìn dáng vẻ thèm ăn của Đản nhi nở nụ cười, “Được rồi, đừng nhìn nữa, muốn ăn thì phải cảm tạ đại thúc.”
Mã Đản nhi vừa nghe, lập tức quay đầu lại nhìn Trương lang trung ngọt ngào kêu một tiếng: “Cảm tạ đại thúc!” Nói xong, liền vươn cánh tay nhỏ bé cầm điểm tâm, một tay cầm không được, lại lấy thêm cánh tay khác, hai cánh tay mập nhỏ bé đô đô cầm đầy.
Trương lang trung nhìn cổ tay nhỏ bé của Đản nhi, nhếch miệng cười.
Mã Đản nhi nhìn nhìn tay trái cùng tay phải, suy nghĩ một chút, đem tay trái cầm điểm tâm nhỏ đưa đến bên mép của cha, “A cha, ăn!”
“Ngoan!” Mã Phu mừng rỡ đến nỗi ánh mắt đều nhìn không thấy gì.
“Ha hả, tiểu Mã Đản nhi thật đúng là ngoan, năm đó nhìn ngươi ôm nó trở về cũng chỉ như một con mèo lớn, hôm nay nháy mắt đã biết kêu phụ thân, yêu thương phụ thân.” Trương lang trung cảm thán nói.
“Đúng vậy, nương nó qua đời sớm. Từ nhỏ đã không có sữa, toàn bộ đều dựa vào ăn cháo để nuôi lớn. Ngẫm lại xem. Thật đúng là không dễ dàng.” Mã Phu nheo lại con mắt, nhìn bé con làm thế nào để ăn vật trong tay.
Chỉ thấy tiểu Mã Đản nhi trước tiên đem tay trái cầm điểm tâm nhỏ đưa cho y, còn cái còn lại thì để trên đùi, sau đó đem tay phải bẻ khối điểm tâm chia một khối để cầm trên tay, còn lại khối kia thì ngay lập tức bỏ vào trong miệng.
Mã Phu nhìn thấy liên tiếp vui mừng.
Hai người lớn lại tán gẫu vài câu việc nhà, Trương lang trung cúi đầu đùa một chút với tiểu Mã Đản nhi, sau thì cũng rời đi.
Hôm nay mới sáng sớm đã mở to mắt, liên tiếp hắt xì vài cái, Mã Phu sờ sờ mũi, tâm trạng có điểm cảm giác không ổn.
Nhìn bên cạnh bàn tay nhỏ đang nắm chặt, ngủ trở mình khoe cái bụng ếch chính là bảo bối nhi tử, Mã Phu ôn nhu nở nụ cười, cái gì không an toàn đều toàn bộ bay mất lên chín từng mây.
Đem chăn nhỏ Mã Đản nhi thích đá sang bên cạnh một lần nữa đắp lên bụng nhỏ của bé, thay bé lau lau nước bọt đang chảy xuống, ngẩng đầu thì nhìn thấy đầu giường trên vách tường có bức vẽ mỹ nhân, đối diện y cười rất hồn nhiên, cười đến cả mặt đều lộ ra lúm đồng tiền, thật sâu, khả dĩ làm cho người ta say mê đến chết.
Đã hơn ba năm a…. Chính mình cũng đã ba mươi mốt tuổi.