Sau khi tham gia yến hội ngày hôm qua, Tá Dịch không phải là vị khách duy nhất chưa rời đi, xung quanh chiếc bàn tròn dài trong phòng ăn còn có vài vị khách, tất cả đều là những thiếu niên, thanh niên tuấn tú, còn có một số cũng không phải từ nơi xa đến, lý do không vội rời đi của bọn họ rất rõ ràng, những đệ tử quý tộc này vốn là đến dự yến tiệc với trách nhiệm của gia tộc…
Chỉ là vị tam hoàng tử nước Ninh Viễn Tá Dịch đột nhiên xuất hiện, khiến bọn họ có chút không vui.
Trong số những thiếu niên trẻ đến dự tiệc sinh nhật của Tô Linh Phong, chỉ có Mặc Hạo Thiên và Bùi Kim Triết là ngang hàng với Tá Dịch.
Về phần Mặc Hạo Thiên và Bùi Kim Triết, cả hai người này đều là học trò của học viện Thanh Kiều Linh Vũ, họ sống trong học viện, kết thúc yến tiệc sẽ lại quay về đó.
Với thân phận của Tá Dịch, hắn hoàn toàn áp đảo họ về mặt thực lực, ngoại hình cực kỳ đẹp trai, có sự xuất hiện của nam nhân cũ của Tô Linh Phong ở đây, thậm chí bọn họ không còn chút ý định tranh luận nào…
Nếu chỉ có lợi thế địa vị đơn thuần, bọn họ có thể không chấp nhận, nhưng thực lực kiếm thánh của Tá Dịch rõ ràng trước mặt, cho dù trong lòng bọn họ không tin thì cũng vẫn phải cân nhắc khoảng cách giữa mình và người khác.
Mọi người đều chú ý đến vết bầm tím trên đầu Tá Dịch, mặc dù bọn họ rất tò mò nhưng không ai dám bắt chuyện, Tư Đồ Tiêu Sơn lại không hề tỏ ra ngạc nhiên, ông ta vừa nâng cốc chúc tụng mọi người, vừa trò chuyện với Tá Dịch.
Bầu không khí rất vui vẻ hòa nhã.
Trong số đám hậu bối nam tử ngồi cùng bàn, chỉ có Tá Dịch mới đủ tư cách ngồi cạnh Tư Đồ Tiêu Sơn, ông ta có thể bình tĩnh thoải mái trò chuyện với hắn.
Tư Đồ Tiêu Sơn có ấn tượng tốt về Tá Dịch, một nam nhân trẻ tuổi nhưng phong thái lại điềm tĩnh trầm ổn.
Vốn dĩ ban đầu là do Tô Linh Phong triệu tập những vị khách trẻ tuổi này, nhưng đáng tiếc là, khi gặp phải người chủ nhà lạnh lùng thích làm theo ý mình như Tô Linh Phong, căn bản nàng sẽ không phí sức để đi gọi những nam nhân lúc nào cũng giương đôi mắt thèm khát ra nhìn mình.
Tô Linh Phong chỉ liếc nhìn vết bầm tím trên trán của Tá Dịch, ngay cả lông mày cũng không nhướng lên, nàng cúi đầu bình tĩnh ăn, có thể đoán được rằng Tá Dịch nhất định đã làm phiền Mặc Vấn Trần.
Đánh nhau đi, hai tên nam nhân động đực này phải đánh nhau cho đến khi không còn thời gian để ý tới nhau mới đúng, để nàng được thanh tịnh.
Tá Dịch thấy Tô Linh Phong chỉ liếc hắn một cái, chỉ là ‘liếc’ thôi, trong lòng lập tức không khỏi thầm cười khổ, xem ra con đường tình cảm mà hắn phải đi vẫn còn rất dài…
Sau bữa tối, Tá Dịch và những vị khách khác trở về phòng khách của mình, trong khi Tư Đồ Tiêu Sơn yêu cầu Tô Linh Phong đi cùng ông ta đến thư phòng, vì ông ta có chuyện muốn hỏi nàng.
Tô Linh Phong gật đầu đồng ý, sau đó cùng Tư Đồ Tiêu Sơn đi về phía thư phòng.
Trong thư phòng, Tư Đồ Tiêu Sơn không hỏi thẳng Tô Linh Phong cái gì, ông ta chỉ hơi nhíu mày, chắp tay sau lưng chậm rãi đi loanh quanh.
Tô Linh Phong hờ hững nói: "Ông ngoại có việc gì cứ nói thẳng.’’
Tư Đồ Tiêu Sơn dừng bước, ngồi xuống ghế, cẩn thận nhìn Tô Linh Phong, rồi đột nhiên nghi ngờ hỏi: “Ngươi khó chịu sao? Bị cảm lạnh rồi?”
Tô Linh Phong thấy ánh mắt của Tư Đồ Tiêu Sơn dừng ở môi mình, lập tức biết ngay là Tư Đồ Tiêu Sơn phát hiện màu môi của nàng không bình thường, hồi chiều, để che đi đôi môi sưng tấy vì bị Tá Dịch hôn, nàng đã chườm đá lên môi đến nỗi khiến nó tím tái.
“Có lẽ là bởi vì tối hôm qua ta đã uống rượu, ra ngoài hít không khí nên bị cảm lạnh, cũng không khó chịu gì đâu, ông ngoại không cần lo lắng.” Tô Linh Phong bình tĩnh nói.
“Ồ, để ta kêu Mục Đạt tới khám cho ngươi.”
Ở thời đại này, các vết thương ngoài da có thể được chữa lành bằng linh thuật của các thuật sĩ, nhưng còn nội thương vẫn cần đại phu xem xét.
“Chuyện nhỏ, ta đã dặn Hứa Nặc nấu canh giải hàn, ông ngoại cứ nói vào việc chính đi.”.