Mặc Vấn Trần cảm nhận được sự đáp lại của Tô Linh Phong nên trong lòng ngập nỗi vui mừng khôn xiết, nhưng lại không dám bá đạo hôn nàng như trước.
Hắn sợ chỉ cần một hành động nhỏ thôi, Tô Linh Phong cũng sẽ không tiếp nhận hắn, lại sợ nàng sẽ lùi bước nên chỉ có thể dẫn dắt từ từ, chậm rãi...
Kiếp trước Tô Linh Phong chưa từng yêu ai, kiếp này tuy bị Mặc Vấn Trần cưỡng hôn hai lần nhưng nàng chỉ cố từ chối chứ không cảm nhận mùi vị của nó.
Đây là lần đầu tiên nàng đáp lại nụ hôn của hắn.
Tô Linh Phong đáp lại rất vụng về, Mặc Vấn Trần cũng không phải người có kinh nghiệm phong phú, chỉ là về mặt này hình như đàn ông đều làm theo bản năng, Tô Linh Phong hoàn toàn bị Mặc Vấn Trần dẫn dắt, từ từ cảm nhận cảm giác xa lạ nhưng kỳ diệu này.
Đám yêu tin chúc phúc nhiều màu vốn đang ồn ào trông thấy Tô Linh Phong và Mặc Vấn Trần đang hôn nhau thì im lặng, nắm lấy tay nhau tạo thành một hình lớn vây hai người bên trong, hát một khúc ca du dương rung động lòng người làm cảnh đêm càng mộng ảo, mỹ lệ hơn, lại mang theo ít màu sắc lãng mạn dịu dàng...
"Oa...Đẹp quá..." Cặp móng vuốt của Tiểu Bạch xoa vào nhau, đôi mắt màu lam mở to hiện rõ vẻ say mê.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Tiểu yêu tinh nghịch ngợm bị Tiểu Bạch đuổi theo đang cười hì hì, cọ cọ vào cái sừng trên đỉnh đầu Tiểu Bạch.
Tô Linh Phong vụng về hôn lại làm Mặc Vấn Trần không dừng được, cuối cùng khiến hắn mất kiềm chế ôm chặt lấy thân thể mềm mại vào trong lòng, triền miên đòi lấy hương thơm của nàng.
"..." Đối với việc này, Tô Linh Phong không có kinh nghiệm nào nên ngay cả cách để thở cũng đều không biết, hiểu nhiên không chịu được kiểu hôn cuồng nhiệt mạnh mẽ như thế này.
Qua một thời gian dài, nàng đã nín thở đến mức đỏ cả mặt.
Nàng giãy dụa, dùng tay đẩy mạnh Mặc Vấn Trần ra.
Mặc Vấn Trần thấy Tô Linh Phong không thoải mái nên cố gắng lấy lại lí trí, không muốn vì cái miệng nhỏ nhắn mê người kia mà làm nàng khó chịu.
Cuối cùng cũng có không khí trong lành, Tô Linh Phong nhanh chóng hít thở, trong lòng buồn bực vô cớ.
Nếu nàng chết ngạt vì hôn môi thì chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.
Hơn nữa ông trời cho nàng thêm một cơ hội xuyên không, nàng càng không thể chết một cách mất mặt như thế được.
Mặc Vấn Trần thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Linh Phong đã đỏ như một quả táo thì thầm trách bản thân quá nóng vội.
Có điều, vẻ mặt bây giờ của nàng đúng là rất ngây thơ, rất dễ thương, rất mê người!
Mặc Vấn Trần ngây ngốc nhìn Tô Linh Phong, lát sau lại không nhịn được cúi đầu hôn lên mặt nàng một cái.
"Cũng không còn sớm nữa, ta muốn về." Tô Linh Phong cố gắng khiến giọng nói của mình khôi phục lại sự bình tĩnh vốn có.
"Ừ." Mặc Vấn Trần gật đầu, đúng là không còn sớm.
Mặc Vấn Trần sửa sang lại quần áo trên người hai người một chút, sau đó quay người vẫy tay chào tạm biệt Yêu tinh chúc phúc.
Những Yêu tinh chúc phúc hiển nhiên rất quen với Mặc Vấn Trần, nên khi thấy tay hắn ra hiệu thì đều bay lên, không giữ Tô Linh Phong nữa.
Mặc Vấn Trần vung tay chào tạm biệt, có mấy con yêu tinh mạnh dạn nhiệt tình bay qua hôn má bọn họ.
Lòng Tô Linh Phong nhất thời mềm xuống, đưa tay tiếp được một tiểu yêu đang muốn hôn nàng, khóe miệng khẽ cong lên, đưa đến bên mặt mình cọ cọ.
Tiểu yêu tinh sửng sốt, lập tức hôn Tô Linh Phong một cái, sau đó xấu hổ cười cười, lôi ra một loại quả màu xanh biếc, đặt trên tay Tô Linh Phong rồi xoay người bay đi.
"Đây là cái gì?" Tô Linh Phong nhìn chằm chằm vào loại quả chỉ to bằng móng tay, có phần hơi ngơ ngác..