Mặc Vấn Trần nở một nụ cười dịu dàng với Tô Linh Phong, giơ tay ôm lấy nàng vào lòng rồi lẩm bẩm một câu thần chú, dùng linh thuật không gian đưa Tô Linh Phong xuống dưới, sau đó nắm tay nàng chậm rãi đi về.
Cô Linh phong có ý rút tay ra nhưng không không rút tay ra được, Mặc Vấn Trần nắm tay nàng rất chặt Tô Linh Phong hơi cau mày, cuối cùng nàng không vùng vẫy nữa.
Đến gần trạm gác Mặc Vấn Trần dừng bước rồi thì thầm vào tai Tô Linh Phong: “Đợi ta ở đây một lát.
” Nói rồi buông Tô Linh Phong ra đi về phía hai tên thị vệ ở trạm gác.
Tô Linh Phong đứng dưới gốc cây hoa, im lặng không nói gì.
Bây giờ nàng thực sự không muốn quay lại buổi yến hội, vừa mới mất bình tĩnh khóc lóc một hồi nên lúc này mắt vừa đỏ vừa sưng, đi vào đó nhất định sẽ bị người ra phát hiện ra điểm bất thường.
Mặc Vấn Trần đi đến gần hai tên thị vệ rồi nhỏ giọng căn dặn gì đó, sau đó hai tên thị vệ đồng thời gật đầu, một tên trong số đó chạy về phía yên hội.
Mặc Vấn Trần quay người đi đến bên cạnh Tô Linh Phong rồi dịu dàng nói: “Ta đã cử người nói với thành chủ đại nhân, ta đưa ngươi đi trước để ông ấy không cần phải lo lắng.
”
Tô Linh Phong vẫn không lên tiếng mà chỉ nhìn Mặc Vấn Trần bằng ánh mắt nghi hoặc và cảnh cáo.
Mặc Vấn Trần mỉm cười đưa tay xoa đầu của Tô Linh Phong, hắn bất đắc dĩ nói: “Phong Nhi, ánh mắt ngươi là có ý gì vậy?”
Tô Linh Phong cau mày rồi khó chịu đập vào móng vuốt của Mặc Vấn Trần,
Vì yến tiệc buổi tối hôm nay mà Lạc Y cứ dày vò trên đầu nàng cả nửa ngày nay, giúp nàng vấn kiểu tóc quý tộc phức tạp, vốn dĩ nàng không quen, hắn lại còn cứ xoa đầu nàng cưng nựng như một chú cún con, cảm giác như đầu tóc đều rối tung hết lên khiến nàng càng thêm khó chịu.
Mặc Vấn Trần không quan tâm đến thái độ của Tô Linh Phong đối với mình, nhìn đôi mắt anh đào sưng đỏ và xinh đẹp của nàng và khuôn miệng nhỏ nhắn quyến rũ hơi chu ra hắn cảm thấy nàng ngày càng giận dữ lại càng khiến người ta thêm yêu.
Mặc Vấn Trần khẽ mỉm cười, hắn vươn tay ra ôm lấy cơ thể mềm mại thơm tho của Tô Linh Phong vào lòng rồi thì thầm bên tai nàng: “Nhắm mắt lại, chúng ta xuất phát thôi.
”
Tô Linh Phong do dự một lát sau đó lặng lẽ dựa vào vòng tay của Mặc Vấn Trần rồi nhắm mắt lại.
Mặc Vấn Trần niệm một câu thần chú rồi đưa Tô Linh Phong vào đường hầm không gian!
Trước đó khi Mặc Vấn Trần đưa Tô Linh Phong từ mái nhà xuống chỉ trong tích tắc nên Tô Linh Phong chưa cảm thấy gì đã đặt chân xuống đất.
Còn lần đó khi rơi vào hang động ở sơn cốc Tùng Ngâm, Mặc Vấn Trần đã đưa nàng dịch chuyển tức thời, mặc dù thời gian dài hơn trước một chút nhưng cũng chỉ lâu hơn vài giây.
Nhưng lần này Tô Linh Phong cảm thấy nàng đã tiến vào không không gian biệt lập kỳ lạ đó ít nhất một phút nhưng nàng vẫn không có cảm giác chân chạm đất.
Một lúc sau, cảm giác về thời gian của Tô Linh Phong trở nên mơ hồ giống như nàng vừa bị chôn vùi trong một cánh cửa đen tối, lại giống như nàng đã cô đơn ở đây hàng nghìn năm, giờ nàng đã không phân biệt rõ đã trôi qua bao lâu rồi, mình đang ở đâu, nàng chỉ cảm thấy mình đang lạc lõng trong một thế giới đen tối bao la và vô tận!
Đây là đâu? Buông nàng ra, nàng muốn ra ngoài! Nàng không thích ở đây!
Trái tim nàng bị giằng xé và nuốt chửng bởi sự hoảng loạn và bất lực, nàng muốn hét lên chạy trốn thoát khỏi cái lồng đen tối này, nàng không muôn tiếp tục ở đây nữa!
Đây là giọng nói của ai? Tô Linh Phong chăm chú lắng nghe.
Dường như nàng nghe thấy giọng nói của bố mình, ấm áp và da diết, ông đang gọi nàng nhưng giọng nói này lại dường như ở rất xa!
Bố, bố đang ở đâu? Tiểu Phong sợ tối, bố cứu Tiểu Phong với!
Hình như nàng lại nhìn thấy nụ cười của mẹ, thật là đẹp và dịu dàng, nàng cất tiếng gọi rồi lao vào lòng mẹ nhưng chỉ có khoảng không, bóng hình của mẹ nàng không thấy đâu nữa! Tô Linh Phong rất hoảng loạn!
Mẹ, đừng bỏ rơi Tiểu Phong, sau này Tiểu Phong sẽ không cứng đầu nữa, xin mẹ đừng bỏ rơi Tiểu Phong!
Hải Lam, là cậu sao? Tô Linh Phong nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn và dễ thương nhưng lại quay lưng về phía nàng.
Hải Lam, Hải Lam? Tại sao cậu không quay lại? Cậu quay lại đi để mình nhìn cậu có được không?
Tô Linh Phong gọi nữ hài đang quay lưng về phía mình nhưng nữ hài đó không chịu quay đầu lại.
Tô Linh Phong lo lắng muốn đi đến xoay người đó lại để nhìn rõ hơn nhưng cho dù nàng có đi về trước bao lâu thì khoảng cách giữa nàng và nữ hài đó vẫn không đổi, nàng hoàn toàn không thể chạm vào cơ thể nữ hài đó!
Một lúc sau, dường như nàng lại nhớ về đêm sinh nhật năm mười lăm tuổi, nàng nhìn thấy thi thể bố mẹ không toàn vẹn nằm trong vũng máu, hu! bố mẹ!
Tô Linh Phong đột ngột bật khóc!
Đột nhiên trên khuôn mặt biến dạng của vợ chồng họ Tô lộ ra nụ cười kỳ lạ, họ trừng mắt nhìn nàng rồi nói: “Đều tại sự ương bướng của con hại chết bọn ta, đều tại con đều tại con đều tại con! ”
Không! Bố mẹ! Tiểu Phong không cố ý! Bố mẹ hãy tha thứ cho Tiểu Phong!
Tô Linh Phong đau đớn ôm đầu, suýt nữa thì ngất đi!
“Phong Nhi, đừng mở mắt! ” Đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói dịu dàng trong trẻo của nam nhân.
Tất cả những ảnh hưởng xung quanh đều biến mất, giống như không xảy ra chuyện gì vậy, trái tim Tô Linh Phong trở nên ổn định hơn nhiều.
Là ai? Ai đang nói chuyện với nàng?
“Đừng sợ, Phong Nhi, ta ở đây ở bên cạnh ngươi, ôm chặt ta! ” Giọng nói khiến nàng yên tâm tiếp tục vang lên.
Lần này điều mà Tô Linh Phong cảm nhận được không chỉ là giọng nói khiến nàng thấy bình tĩnh hơn mà còn có một cái ôm, một cái ôm ấm áp và mang lại cảm giác an toàn còn có hai cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy nàng!
Tô Linh Phong giống như người sắp đuối nước thì đột nhiên vớ được một chiếc bè cứu sinh, nàng ôm chặt lấy cơ thể của đối phương.
Mặc Vấn Trần vỗ nhẹ vào lưng Tô Linh Phong như để an ủi, lòng hắn vô cùng đau đớn.
Người chưa từng tu luyện linh thuật không gian thì khi bị linh thuật sĩ tiến vào trong đường hầm không gian trong thời gian lâu một chút thì cảm giác thời gian, cảm giác không gian và cả cảm giác về phương hướng sẽ sai lệch, rơi vào trạng thái rối loạn, người trong lòng không có cảm xúc tiêu cực thì chỉ cần thả lỏng là có thể nhanh chóng ổn định trở lại.
Nhưng nếu như trong lòng đã nghĩ đến chuyện gì buồn phiền đau lòng hoặc sợ hãi thì khi ở trong đường hầm không gian nó sẽ khuếch đại những ảnh hưởng tiêu cực này nhưng thông thường cũng sẽ không nguy hiểm.
Trừ khi! người tiến vào đường hầm không gian đang phải chịu đựng nỗi thống khổ và sợ hãi đến cực hạn, trường hợp này rất có thể sẽ dẫn đến rối loạn tâm thần thậm chí là suy sụp!
Mặc Vấn Trần vừa dùng linh thuật để duy trì dịch chuyển không gian vừa để tâm đến tinh thần lực của bản thân trong cơ thể Tô Linh Phong để làm dịu đi tinh thần lực không ngừng bộc phát trong người nàng.
Trên trán Mặc Vấn Trần đổ mồ hôi, thấy Tô Linh Phong dần bình tĩnh lại mới thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà hắn luôn chú ý đến động tĩnh của nàng kịp thời phát hiện sự bất thường của nàng để kịp kéo nàng lại trước bờ vực suy sụp!
Đúng là nguy hiểm!.