Tô Linh Phong hơi kinh ngạc nhìn Nhị phu nhân, không nghĩ tới bà lại nói với mình như vậy...
Tô Hoành bảo nàng đến gặp Nhị phu nhân, nói Nhị phu nhân có lời muốn nói với nàng, chỉ là chắc chắn sẽ không phải là những lời này, Tô Linh Phong không nói gì, chờ Nhị phu nhân nói tiếp.
"Từ khi cha con hiểu được tổ phụ con đã hạ quyết tâm, đã đoạn tuyệt quan hệ với ta, ông ấy biết không thể thu được giá trị hữu dụng gì ở trên người ta, cho nên liền lạnh nhạt ta, để ta ở trong Tô phủ này, hoang vắng lạnh lẽo trải qua mười mấy năm..."
Nhị phu nhân thở dài: "Hết thảy, đều là do ta gieo gió gặt bão..."
"Xùy, sớm biết có ngày hôm nay thì cần gì lúc trước phải làm như vậy." Tiểu Bạch bĩu môi.
Tô Linh Phong không muốn khuyên Nhị phu nhân, cũng không biết nên nói cái gì, liền ngồi ở chỗ đó như trước, im lặng không nói gì.
Nhị phu nhân cũng không trông chờ có thể được Tô Linh Phong đáp lại, lại tự mình nói tiếp: "Ta không biết vì sao ngoại tổ con bỗng nhiên muốn đón con đến Lăng Vân Thành, cha con cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ, nhưng sau ngoài ý muốn, ông ấy càng thêm vui sướng, thế là thay đổi thái độ đối với ta, ta biết ông ấy đang suy nghĩ cái gì, ông ấy cho rằng ngoại tổ của con rốt cục không còn tức giận với ta nữa, chịu tha thứ cho chúng ta..."
Nhị phu nhân dừng một chút, lại lạnh lùng cười nói: "Tính tình ngoại tổ con như thế nào, mẹ là người hiểu rõ nhất, ông ấy là người vô cùng cố chấp, chuyện nào đã xác định xong sẽ quả quyết không có khả năng thay đổi, mẹ nghĩ ngoại tổ con bỗng nhiên phái người đến đón con, nhất định là có lý do.”
Tô Linh Phong nghe vậy chợt hiểu ra, thì ra Mặc Vấn Trần cũng không có liên lạc với Tô gia, nguyên nhân Tô Hoành phái mấy thị vệ như Khung Nhận đi cùng Tiếu Minh Lãng đến đón mình, hoàn toàn là bởi vì thành chủ Lăng Vân Thành...
Nhị phu nhân nhìn Tô Linh Phong một lát, bỗng nhiên lại nói: "Có lẽ...!bởi vì lí do này, nên trên người Phong Nhi con..."
"Trên người con?" Tô Linh Phong nhướng mày lặp đi lặp lại.
"Phong Nhi của ta, thật sự thay đổi..." Nhị phu nhân nhìn Tô Linh Phong, vẻ mặt có chút hoảng hốt nói: "Sao lại giống như hoàn toàn biến thành một người khác.
Con thật sự vẫn là Phong Nhi của ta sao...?"
Tô Linh Phong chợt hoảng hốt trong lòng, trên mặt lại không có cảm xúc gì nói: "Mẫu thân đại nhân đang nói cái gì vậy? Ta là Phong Nhi.
“Đúng vậy, con chính là Phong Nhi..."
Nhị phu nhân thở phào nhẹ nhõm, lại mỉm cười nói: "Suy cho cùng, mẹ con chúng ta cũng là người thân của ngoại tổ con, có lẽ, ông ấy một mực âm thầm chú ý chúng ta, có thể là phát hiện Phong Nhi gần đây rất cố gắng, cho nên mới muốn gặp con..."
"A, có lẽ là vậy đi."
"Phong Nhi, ta mắc sai lầm nhiều năm như vậy, không thể tiếp tục sai nữa, cha con bảo mẹ khuyên con đi Lăng Vân Thành, phải cố gắng mượn sức quan hệ, vì Tô gia mà tính toán.
Nhưng ta hy vọng con càng phải tính toán cho mình nhiều hơn, Phong Nhi, con hiểu ý của ta không?"
Tô Linh Phong gật gật đầu: "Linh Phong hiểu.
"
Tô Hoành muốn lợi dụng nàng, biến nàng trở thành sợi dây liên kết chữa trị quan hệ giữa Tô gia và Lăng Vân Thành? Chủ ý không tệ, đáng tiếc lại sai đối tượng...
Tô Linh Phong nhìn Nhị phu nhân, trong lòng thầm than, quả nhiên, nữ nhân vì tình cảm mà buông tha cho bản thân là kẻ ngốc nhất đáng thương nhất.
Giờ phút này, Nhị phu nhân mở ra khúc mắc, trong dịu dàng lộ ra khí chất tự tin, làm cho bà ấy càng thêm mê người, thái độ đối với "con gái" như nàng cũng không giống trước nữa, đáng tiếc, linh hồn trong thân thể này, đã sớm không còn là vị đại tiểu thư Tô phủ kia nữa rồi...
Tô Linh Phong thấy đã nói chuyện đủ rồi, liền đứng dậy nói: "Thời gian không còn sớm, mẫu thân đại nhân nếu không có chuyện gì khác, Linh Phong liền lui ra trước."
Nhị phu nhân nghe thấy Tô Linh Phong nói "mẫu thân đại nhân", trong lòng vô cùng khổ sở, trong giọng nói mang theo một tia cầu khẩn nói: "Phong Nhi.
Con có cần phải xa lạ với ta như vậy không? Không thể...không thể gọi ta một tiếng mẫu thân sao?"
Tô Linh Phong mím môi, cuối cùng khẽ thở dài một tiếng, nói: "Mẫu thân, người nghỉ ngơi sớm một chút đi.".
Đọc ????гu????ện chuẩn không quảng cáo + ????гum????г u????en﹒VN +
Một tiếng này, coi như là bù đắp vì đã chiếm thân thể con gái của của bà ấy, thay con gái bà ấy gọi đi.
"Ừm...!Được..." Sống mũi Nhị phu nhân chua xót, lại rơi lệ.
Tô Linh Phong không nhìn bà ấy nữa, xoay người ra khỏi phòng Nhị phu nhân.
Nói nàng máu lạnh cũng được, nói nàng vô tình cũng chả sao, tình cảm của nàng đối với Nhị phu nhân, thật sự không cách nào có nổi tình thương mẹ con gì, thậm chí ngay cả đồng tình cùng thương hại cũng không có, chỉ cảm thấy bà ấy rất đáng thương...
Nữ nhân thường không bao giờ đặt hạnh phúc và hy vọng của họ và cuộc sống, mà là đặt trên người nam nhân...
Vừa mới tiến vào lê viên, Tô Linh Phong liền dừng bước, nhìn về phía bóng tối dưới gốc cây lê.
"Cảm giác của tiểu thư vẫn nhạy cảm như vậy..."
Tá Dịch đi ra từ trong bóng tối, đứng vững trước mặt Tô Linh Phong, khẽ cúi đầu, lẳng lặng nhìn cô.
“Trễ như vậy, tìm ta có việc gì?” Tô Linh Phong hỏi.
"Ta là hộ vệ của tiểu thư, đương nhiên phải canh gác đêm cho tiểu thư rồi." Tá Dịch nói đương nhiên.
"..."
Canh gác đêm?
Canh gác cái lông ấy! Lúc ở Gia Thành cũng không thấy hắn vì mình mà canh gác đêm gì a!
Tô Linh Phong nương theo ánh sáng của trăng, nhíu mày đánh giá Tá Dịch một lát, giọng nói trong trẻo lạnh lùng nói: "Có chuyện cứ nói thẳng, ngươi biết ta không thích quanh co lòng vòng."
Tá Dịch khẽ thở dài một tiếng, nói: "Từ ngày mai trở đi, Tá Dịch sẽ không còn là hộ vệ của tiểu thư nữa, hôm nay là đêm cuối cùng, vô luận như thế nào, đều phải hết sức hoàn thành trách nhiệm..."
Tô Linh Phong nghe vậy, hiếm khi nào lại phát hiện sửng sốt một chút, sau đó giả vờ không hiểu những lời nói của Tá Dịch, thản nhiên nói: "À.
Phụ thân đại nhân chỉ là phái ngươi đi cùng ta rèn luyện tích lũy kinh nghiệm mà thôi, hiện tại đã trở lại, nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành, tự nhiên sẽ không còn là hộ vệ của ta nữa.”
Dừng một chút, lại nhướng mày nói: "Thế nào? Ngươi rất lưu luyến cảm giác làm hộ vệ ở bên cạnh ta sao?"
“Đúng vậy, rất lưu luyến..."
Tá Dịch bình tĩnh nhìn Tô Linh Phong, giọng điệu nghiêm túc nói: "Vĩnh viễn sẽ nhớ..."
"Ồ vậy sao, thế ta đi ngủ đây, ngươi đi gác đêm đi."
Tô Linh Phong dứt lời, nhấc chân muốn đi qua bên cạnh Tá Dịch.
"Linh Phong..."
Tá Dịch bỗng nhiên gọi Tô Linh Phong một câu, đưa tay, nắm lấy cánh tay của nàng...
Đây là lần đầu tiên Tá Dịch gọi tên nàng...
“Còn có việc gì không?”
Tô Linh Phong không có tránh tay của Tá Dịch, cũng không có quay đầu lại.
"Nàng biết ta muốn rời đi đúng không?"
"Vừa rồi không biết, hiện tại đã biết."
"..."
Có cần biểu hiện bình tĩnh như vậy không! Tá Dịch rất buồn bực trầm mặc một lát, lại nói: "Nàng không hỏi ta cái gì sao?"
Tô Linh Phong rốt cục quay đầu lại, nhìn Tá Dịch nói: "Ngươi muốn ta hỏi ngươi cái gì?"
"..."
Có cần vô tâm vô phế như vậy không!
Tá Dịch trừng mắt nhìn Tô Linh Phong một lúc lâu, cuối cùng buông cánh tay Tô Linh Phong ra, có chút bực bội lại cố chấp nói: "Không có gì, nàng đi ngủ đi, ta đi canh gác đêm đây!"
"À, chú ý, muỗi nhiều lắm."
“...”
Sáng sớm hôm sau.
Hứa Nặc cầm hai thứ giao cho Tô Linh Phong: "Là một thị đồng đưa tới, nói là Tá hộ vệ giao lại cho tiểu thư.”
"Ừ."
Tô Linh Phong đưa tay nhận lấy, nhìn một chút, là một bức thư, còn có một thứ dùng giấy bọc lại.
Tô Linh Phong xé mở túi giấy, bên trong là một quyển bí tịch kiếm thuật, liền đưa cho Hứa Nặc, nói: "Cái này là cho ngươi."
Hứa Nặc nhận lấy bí tịch kiếm thuật, trên mặt lại không có thần sắc mừng rỡ, cô luôn cảm thấy, giống như có chỗ nào đó không thích hợp lắm...
Tô Linh Phong mở bức thư ra, trên đó chỉ viết vài chữ: Linh Phong, trân trọng.
Ký tên: Tá Dịch.
"Trân trọng, Tá Dịch..."
Tô Linh Phong cẩn thận gấp lá thư lại, cất đi, trong lòng yên lặng nói lời tạm biệt với Tá Dịch.
Xin lỗi, nàng chỉ là, không thích trực tiếp nói những lời chia tay....