Tiểu ngân hồ đứng trên vai Lâm Huyền Băng, lắc lắc cái đuôi đầy lông, làm cho Lâm Huyền Băng có chút ngứa.
Lâm Huyền Băng suy nghĩ một lát rồi lấy một khối kẹo từ trong túi áo ra. Cái này là do lúc trước Lâm Huyền Thiên đến thăm lén đưa cho nàng. Tiểu ngân hồ này nàng thích, cho nên lấy kẹo cho nó ăn.
Tiểu tử kia chớp chớp đôi mắt màu tím nhìn kẹo trong tay Lâm Huyền Băng, lúc này thiên tính đa nghi của hồ ly lộ ra.
Lâm Huyền Băng nhìn dáng vẻ muốn ăn lại không dám ăn của tiểu ngân hồ, cảm thấy rất đáng yêu.
“Cái vật nhỏ ngươi, sợ tỷ đây lấy độc hại ngươi sao?” Lâm Huyền Băng đưa kẹo vào miệng cắn một ngụm, “ăn ngon thật”, vừa ăn vừa không quên thể hiện bộ mặt say mê cho tiểu ngân hồ xem.
“Chít!” tiểu ngân hồ nhịn không được hấp dẫn, thân mình nó tiến gần lại mặt Lâm Huyền Băng, ngậm nữa khối kẹo còn lại trong tay Lâm Huyền Băng. Sau đó lấy móng vuốt ôm kẹo, dùng đầu lưỡi liếm liếm, “Chít, chít”. Thích thú kêu hai tiếng.
“Biết ngon rồi phải không? Cho tới bây giờ tỷ không có gạt ngươi, sau này ngươi đi theo ta, cho nguơi ăn uống thoải mái”. Lâm Huyền Băng đưa tay vuốt ve bộ lông vô cùng mềm mại của tiểu ngân hồ. Mà tiểu ngân hồ cũng vô cùng hưởng thụ cái vuốt ve của Lâm Huyền Băng.
“Này, của ta đâu? Ta cũng muốn”. Lâm Huyền Băng phát hiện một ống quần của mình bị túm xuống, cúi đầu thì thấy địa ngục ma hoa đang dùng hai phiến lá cây kéo kéo ống quần của nàng, mà ánh mắt là vô cùng chờ mong nhìn xung quanh Lâm Huyền Băng, dáng vẻ dường như rất thèm ăn.
“Chỉ có một viên, ăn xong rồi, không còn nữa”. Lâm Huyền Băng nhún vai nhìn địa ngục ma hoa.
“Ôi! Ngươi thật là bất công”. Địa ngục ma hoa có chút thương tâm, nó giúp nàng nhiều như vậy, vì cái gì khi có đồ ăn ngon, nàng chỉ nghĩ tới con hồ ly thối kia? Không công bằng, không công bằng, rất không công bằng.
“Ngươi có từng nghe qua hoa cũng muốn ăn kẹo chưa?” Lâm Huyền Băng lấy tay gõ gõ đầu ma hoa, “Ta rất hoài nghi, ngươi có phải là thực vật không?”
“Sao nào? Người ta là thực vật ma thú đấy, đừng coi thường có được không?” Ma hoa không cam lòng yếu thế, ưỡn thẳng bộ ngực căn bản không tồn tại mà cãi lại.
“Được, được, tùy ngươi”. Lâm Huyền Băng mặc kệ ma hoa, tiếp tục trêu đùa tiểu ngân hồ trên vai.
Sau khi tiểu ngân hồ ăn kẹo xong, đôi mắt nó đảo qua đảo lại, sau đó từ trên vai Lâm Huyền Băng nhảy tới giường băng đối diện.
“Này, đó là giường của chủ nhân ta, ngươi xuống mau”. Địa ngục ma hoa thấy tiểu ngân hồ nhảy lên giường băng, nó rống lớn một tiếng, hai phiến lá cây đong đưa bốn phía.
Tiểu ngân hồ căn bản là không để ý địa ngục ma hoa, nó nhảy vài vòng trên giường, từ trong một góc tha ra một khối ngọc bài. Sau đó hưng phấn đứng kế mép giường, nhìn Lâm Huyền Băng “xèo, xèo” hai tiếng.
“Ồ, ngọc bài này đẹp đó”. Lâm Huyền Băng đến gần, lấy khối ngọc bài từ ngân hồ.
“Buông, buông, đây là của chủ nhân”. Địa ngục ma hoa nhìn ngọc bài một lúc, sau đó giống như nổi điên mà nhảy về phía Lâm Huyền Băng.
“Gì vậy? Không phải chỉ là một khối ngọc bài thôi sao, có cần phải vậy không?” Lâm Huyền Băng nhìn địa ngục ma hoa phát điên muốn cướp ngọc bài trong tay nàng, nhíu mày một chút, đem ngọc bài đến trước mặt nhìn kỹ. Cũng không có gì đặc biệt mà, có điều chạm vào hơi lạnh một chút.
“Không được, đây là của chủ nhân”. Địa ngục ma hoa đặc biệt kiên trì vấn đề này.
Lâm Huyền Băng híp mắt nhìn địa ngục ma hoa, cái gì vậy? Dường như nó rất coi trọng ngọc bài này, lúc trước ở trong phòng không thấy nó khẩn trương khi mình lấy kỳ trân dị bảo, mà lúc này lại khẩn trương. Xem ra ngọc bài này có vấn đề. Nghĩ vậy nàng chớp mắt, nhìn địa ngục ma hoa đang cố gắng nhảy lên hỏi: “Ngọc bài này là thánh khí gì đó hả?”
“Không phải, không phải”. Giọng nói địa ngục ma hoa biến đổi, nó khẩn trương phủ nhận.
“Xem tỷ tỷ đây là con ngốc hả? Nhìn dáng vẻ khẩn trương của ngươi cũng biết vật này tuyệt đối là đồ tốt, cho nên thứ này ta lấy”. Bây giờ hiểu biết của nàng đối với thế giới này là quá nông cạn, cái gì linh khí, thần khí, thánh khí, hiểu biết về thứ tốt quá ít. Có điều, nếu đóa hoa này coi trọng đồv vật nào thì thứ đó tuyệt đối là đồ tốt. Không nói hai lời, nàng lập tức thu ngọc bài vào hỏa tinh chi liên.
Địa ngục ma hoa nhìn Lâm Huyền Băng thu ngọc bài, trong lòng ai oán. Ngọc bài này chính là vật tùy thân của chủ nhân. Vốn nghĩ không gặp được chủ nhân thì nhìn ngọc bài này cũng được, chỉ là tên nhân loại đáng giận này lấy ngọc bài rồi, vậy thì nó ngay cả một vật để nhớ chủ nhân cũng không có, về phần ngọc bài này có phải thánh khí hay không thì nó thật sự không biết. Có điều Lâm Huyền Băng và địa ngục ma hoa đều không ngờ rằng không bao lâu nữa ngọc bài này tuyệt đối sẽ làm cho nàng kinh ngạc. Chuyện này nói sau.
Sau khi Lâm Huyền Băng thu ngọc bài, nàng mang tiểu ngân hồ và địa ngục ma hoa vòng vo trong động, có lẽ chủ nhân của động phủ này không quá coi trọng tiền tài, cho nên không có châu báu kim tệ gì đó. Có điều có thể lấy được nhiều kỳ trân dị bảo như vậy, đối với Lâm Huyền Băng mà nói đã là cái bánh từ trên trời rơi xuống rồi.
“Những thảo dược sơ cấp, trung cấp này đem đi đâu?” lúc này Lâm Huyền Băng đã đi tới mảnh đất bằng phẳng trước động phủ, nàng nhìn mảng lớn thảo dược đã đến lúc thu hoạch trong phạm vi một dặm. Ánh mặt nàng rơi vào địa ngục ma hoa, đá đá nó, nói: “Nghĩ biện pháp”.
“Nghĩ cái gì? Hừ!” địa ngục ma hoa mất bình tĩnh, ngọc bài kỷ niệm của chủ nhân cũng bị nàng lấy, còn muốn nó nghĩ biện pháp, nó mặc kệ.
“Nổi nóng?” Lâm Huyền Băng gõ đầu địa ngục ma hoa, sau đó dụ dỗ nó: “Ngươi là thực vật hệ ma thú mà, ta chỉ đùa một chút thôi. Lại đây, tỷ tỷ có tiền, mua cho ngươi một xe kẹo, cho ngươi ngủ ở đó luôn”.
“Thật?” địa ngục ma hoa quay đầu về phía Lâm Huyền Băng, tính tình ma thú này vẫn là rất đơn thuần, địa ngục mà hoa trừ tiếp xúc với chủ nhân thì Lâm Huyền Băng là người thứ hai mà nó gặp.
“Đúng vậy, tỷ chưa bao giờ lừa tiểu hài tử”. Lâm Huyền Băng xoay người, đem sợi dây buộc địa ngục ma hoa gỡ bỏ, dùng ngón tay sờ sờ đầu địa ngục ma hoa.
“Người ta không phải là tiểu hài tử”. Địa ngục ma hoa vặn tay lắc eo phủ nhận.
Phốc, Lâm Huyền Băng không nhịn được cười, nàng vỗ vỗ đầu địa ngục ma hoa, nói: “Được, được, ngươi không phải tiểu hài tử, vậy ngươi nói xem thảo dược này lấy như thế nào?”
“Được rồi, ngươi đừng quên cho ta ăn kẹo đó”. Địa ngục ma hoa trừng lớn đôi mắt đậu nói.
“Nhớ rồi, nhanh đi”. Lâm Huyền Băng lấy tay đẩy nó về phía trước, đem địa ngục ma hoa đẩy lên đám thảo dược.
Chỉ thấy hai chân địa ngục ma hoa duỗi thẳng, thắt lưng khom xuống, hai tay bằng lá cây mở rộng ra, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của Lâm Huyền Băng, bắt đầu nhổ thảo dược. Chỉ cần là nơi có sắc hồng bay lên thì nơi đó trên mặt đất là một mảnh hoang vu, tất cả thảo dược đều bị địa ngục ma hoa dùng hai phiến lá cây nhổ bỏ lại phía sau.
Lâm Huyền Băng nhìn cảnh này, không khỏi vui mừng, xem ra ma hoa đúng là hữu dụng. Nàng thu tất cả thảo dược địa ngục ma hoa bỏ lại vào hỏa tinh chi liên. Lúc địa ngục ma hoa nhổ cây thảo dược cuối cùng cũng là lúc Lâm Huyền Băng thu gần xong thảo dược.
“Được rồi, đi thôi”. Lâm Huyền Băng nắm địa ngục ma hoa bỏ vào trong sọt, còn tiểu ngân hồ thì nhảy lên vai nàng.
“Này, bây giờ chúng ta đi đâu”. Địa ngục ma hoa đứng ở trong sọt, hai phiến lá cây nắm mép sọt, cả đầu nụ hoa đỏ ghé sát vào đầu vai bên kia của Lâm Huyền Băng, yếu ớt hỏi.
“Đương nhiên là xuống núi về nhà”. Lâm Huyền Băng trả lời.
“À”. Địa ngục ma hoa lên tiếng. Nó rất hiếu kì về thế giới loài người. Nó ngây ngốc trên núi cũng đã lâu, đi thế giới loài người nhìn một chút cũng tốt.
Lúc Lâm Huyền Băng vừa tới chân núi là vừa lúc thây Lâm Mộng Tuyết và Lâm Thừa Tông đang khi dễ một tiểu nam hài nhỏ gầy.
Chỉ thấy Lâm Thừa Tông đoạt con thỏ trong ngực tiểu nam hài, còn thêm một cước đạp ngã nó.