Edit: June
Beta: Ly Ly
"Ta muốn cứu nàng." Tam vương gia nhìn Hoàng Yêu, ánh mắt kiên định.
"Vương gia ý ngươi là?" Hoàng Yêu làm bộ kinh ngạc nhìn hắn.
"Nói với nàng ấy, bổn vương vì nàng mà lật đổ thiên hạ thì đã sao." Tam vương gia cười nhẹ, để lại những lời này rồi bỏ đi.
Hoàng Yêu bình tĩnh nhìn bóng dáng Tam vương gia rời đi, bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Nháo Nháo, tình yêu của loài người, đến tột cùng là cái gì?"
Nháo Nháo nghẹn nửa ngày cũng không có cách nào trả lời được, đôi mắt xanh dễ thương mở to, chớp chớp, ngập ngừng nói: "Có lẽ là có thể vì đối phương mà nguyện trả giá cả mạng sống!"
"Ngu xuẩn!" Hoàng Yêu chỉ cảm thấy thật lố bịch, vì một người khác mà trả giá bằng sinh mệnh của chính mình, không phải lố bịch thì là gì.
Nháo Nháo tìm kiếm trong chip tư liệu, nói: "Nhân loại không phải có một câu là hỏi thế gian tình ái là chi mà đôi lứa thề nguyền sống chết sao."
Có lẽ truyện xuyên không rất Mary Sue, rất cẩu huyết. Trong mắt người xem, nữ chính được một đám nam nhân cứ gặp là yêu thật đúng là cạn lời, nhưng tình yêu vốn là không có lý do.
Ca ca của Đỗ Nhã Huyên yêu Khuynh Thành, yêu đến gia tộc khuynh diệt. Lâm Hạo Nhiên yêu Khuynh Thành, yêu đến họa địa thành lao. Hoàng Đế yêu Khuynh Thành, yêu đến độc sủng hậu cung. Tam vương gia yêu Khuynh Thành, yêu đến khuynh phúc thiên hạ.
Hôm đó, Hoàng Yêu đi gặp Lâm Hạo Nhiên. Nhìn Lâm Hạo Nhiên say khướt, Hoàng Yêu liền hỏi: "Khuynh Thành có gì tốt, mà khiến các ngươi trả giá như vậy."
Lâm Hạo Nhiên gạt gạt mái tóc lộn xộn, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Hoàng Yêu nửa ngày, rồi cúi đầu cười nhẹ: "Ta cũng không biết nàng có gì tốt, nhưng chính là không ai thay thế được nàng."
Hoàng Yêu không nhịn được hỏi: "Có đáng không?"
"Yêu một người, không có đáng giá hay không." Lâm Hạo Nhiên gục đầu xuống, nhặt bình rượu trên đất lên, lại bắt đầu uống.
-
Tam vương gia tạo phản.
Chỉ mấy ngày, tin tức Tam vương gia tạo phản truyền đến.
Hoàng Thượng bị thương, Tam vương gia bị bắt vào ngục.
"Lão phu nhân, không hay rồi, không hay rồi! Quan binh vây kín Lâm phủ rồi!" Lâm ma ma hoang mang, hoảng loạn chạy tới.
"Lão phu nhân, Hoàng Thượng tra ra Tam vương gia tạo phản có dính líu đến Lâm gia, hiện tại đã phái binh lính vây quanh Lâm gia. Bây giờ, bây giờ phải làm sao đây!" Lâm ma ma lau nước mắt, nhìn chủ mẫu bình tĩnh uống trà, bỗng nhiên cảm thấy an lòng hơn rất nhiều.
"Lão phu nhân, lão gia đến rồi."
Nghe thấy Lâm lão gia tử đến, Hoàng Yêu lúc này mới buông chén trà, bước ra đón.
Lâm lão gia tử bước chân phù phiếm, cả người phảng phất như già đi mười tuổi. Thấy Hoàng Yêu, lão chỉ thở dài một hơi: "Nhã huyên, Lâm gia xong đời rồi."
Tạo phản chính là đại tội chu di cửu tộc. Mặc kệ Tam vương gia có thật sự cùng Lâm gia cấu kết hay không, chỉ dựa vào quan hệ giữa Lâm gia và Quý Phi, liền không thoát được.
"Lão gia, Thừa Hi chỉ mới đầy tháng a!" Hoàng Yêu lui về phía sau một bước, đôi mắt đỏ hoe.
"Đúng vậy, Thừa Hi." Lâm lão gia tử mắt sáng rực lên, nháy mắt lại ảm đạm xuống.
"Nếu như có thể dùng mạng già này của ta đổi lấy mạng cho Thừa Hi thì thật tốt!" Lâm lão gia tử rơi lệ.
"Có thể, chỉ cần ngươi nguyện ý dùng linh hồn trao đổi, Thừa Hi không chỉ có thể sống sót, còn có thể có tương lai rực rỡ." Hoàng Yêu bình tĩnh nhìn Lâm lão gia tử "Hắn sẽ trở thành người tôn quý nhất thiên hạ này."
"Thật không?" Lâm lão gia tử ngơ ngác nhìn vào đôi mắt của Hoàng Yêu, không thể khống chế được mà gật gật đầu: "Nguyện ý, ta nguyện ý."
Hoàng Yêu cười, đáy mắt hiện lên một tia ánh sáng tím, sau đó giữ chặt tay áo Lâm lão gia tử, một tia khói nhẹ từ trên người Lâm lão gia bay ra, chui vào thân thể Hoàng Yêu.
Nửa phút sau, Hoàng Yêu mở to mắt, ôm chặt tã lót trên giường. Trước ánh mắt kinh hãi của Lâm ma ma, Hoàng Yêu đưa tay nhấc cổ áo của bà, biến mất tại hậu viện Lâm phủ.
- -------------------------------------------------------
Họa địa thành lao (画地成牢)/Họa địa vi lao: vẽ nhà tù trên mặt đất. Ở đây chỉ việc Lâm Hạo Nhiên tự giam cầm bản thân trong tình yêu với Khuynh Thành, không màng việc gì khác. Bọn họ yêu Khuynh Thành ở cái gì, không một ai có thể nói ra cụ thể.