Kỳ quái, thứ nhìn thấy trước mắt... Là cái gì?
Rừng trúc cũng không kỳ quái, mảnh rừng trúc này nàng là quen thuộc, nơi này có một phen thanh u đặc biệt, từ khi xây dựng trại đến nay, liền chính là nơi nàng yêu thích nhất để luyện kiếm.
Lúc này trong rừng nhưng thật ra xuất hiện thêm rất nhiều đống đất mới, chỉ là những đống đất này nàng cũng không nhận ra, gọi là phần mộ, là nơi thế nhân mai táng người chết.
Thanh trừ đương nhiên sẽ là luân phiên ác chiến, ác chiến đương nhiên sẽ là người chết vô số, cho nên mới có thêm một vài phần mộ, cũng không kỳ quái.
Điều nàng cảm thấy kỳ lạ, chính là một trong những đống đất kia, một trong những bài vị bằng trúc kia, có khắc lên vài chữ.
Là mộ...Của ai?
Càng là không chớp mắt mà gắt gao nhìn thẳng vào những chữ kia, lại càng cảm thấy không giống, không giống, vì vậy có một lát hoảng hốt, lại thật sự cảm thấy không nhận ra, không nhận ra hai chữ kia.
Nhưng mà sau khi một lát hoảng hốt kia qua đi, sau khi nhắm mắt lại, nhưng con chữ vặn vẹo vốn xa lạ đó, lại làm cho người ta hoảng hốt mà đột nhiên cảm thấy quen thuộc.
Từng nét trên bia mộ rõ ràng, rành mạch, chính là khắc —— Trúc Tiêm chi mộ.
Trúc Tiêm, cái tên này là sư phụ ban cho, là độc thuộc về nàng.
Mà phần mộ, là nơi thế nhân dùng để mai táng người chết.
Cho nên, điều này là có ý tứ gì?
Thiếu nữ ngây người đứng tại chỗ, theo bản năng mà hé miệng, lại dường như là một ấu thú bị thứ gì đó siết nghẹt cổ họng, chỉ có thể phát ra một đơn âm tiết khô khốc, đứt quãng, không có ý nghĩa.
Sau đó, vành mắt kia bắt đầu từng chút ửng đỏ, không liên quan đến bi thương, là một loại ửng đỏ dữ tợn, dường như hai mắt đã sung huyết, mà tơ máu cũng dần dần nổi lên, hung ác giống như thú hoang.
Cho nên...Trúc Tiêm, nàng, giờ phút này, là ở bên dưới lớp đất vàng kia sao?
Suy nghĩ vốn là có chút không rõ ràng lắm, mà khi đáp án mơ mơ hồ hồ này thoáng chốc hiển hiện lên trong đầu óc, thủy triều cực lớn bỗng dưng mãnh liệt cuốn tới, thoáng qua cắn nuốt toàn bộ lý trí còn lại!
Sau đó một đạo tiếng rống lớn bỗng nhiên phá vỡ không gian tĩnh mịch trong rừng, người đang đứng thẳng bất động thật lâu rốt cuộc lại có động tác, nhưng thanh âm phát ra kia, lại không khỏi càng giống như thú hoang mà không phải là người!
Thân ảnh kia nhanh như hổ đói vồ mồi mà mãnh liệt lao về phía đống đất, thần sắc cuồng bạo mang theo mười phần ác khí, hàm răng bị cắn chặt cách cách rung động! Sau khi lao đến đống đất, rõ ràng trong tay có kiếm nhưng lại giống như không biết là nên sử dụng, chỉ xem như sắt vụn mà ném sang một bên, lại dùng mười ngón như trảo, tàn bạo mà nhanh chóng đào lớp đất vàng trên ngôi mộ kia lên, dường như là có thâm cừu đại hận!
Trên thực tế trong thời gian ngắn ngủn này, nàng thậm chí không biết bản thân đang làm cái gì, vì sao lại làm như vậy, suy nghĩ đã triệt để không còn tồn tại, chỉ có bản năng xúc động cùng trực giác chi phối hết thảy hành động
Thẳng đến khi triệt để đào xong đống đất vàng kia, thẳng đến khi đào lên vật nhỏ duy nhất nằm dưới lớp đất vàng kia, dần dần, đôi mắt lộ ra hung quang hỗn độn kia mới lại lần nữa hiện ra vài phần thanh minh.
"Không có..." Trong cổ họng giống như của ấu thú kia lại nức nở nghẹn ngào thốt ra tiếng người, thiếu nữ trầm thấp thì thầm một tiếng, nhìn hố đất bị đào tung rối loạn ở trước mắt, hơi thở chậm rãi bình phục lại.
Sự thật bày ra ở trước mắt, Luyện trại chủ thở ra một hơi rút cuộc khôi phục thần trí. Chỉ là tâm triều phập phồng cực lớn làm sao có thể dễ dàng lui xuống, cho nên mặc dù đã yên tâm, tâm tình lại vẫn là gợn sóng, đưa tầm mắt nhìn thoáng qua bia trúc cong vẹo bên cạnh đống đất, liền lập tức phát giận, nhặt kiếm rút ra khỏi vỏ dứt khoát mà đem đầu sỏ này chém ra làm hai, lại hung hăng đá hai cước chôn vùi xuống đất, mới xem như bỏ qua.
Hoặc nhiều hoặc ít sau khi phát tiết một chút, lúc này nàng mới cúi đầu nhìn xuống, nhìn một bọc vải nhỏ đào lên từ phần mộ hụt kia, sau đó chậm rãi từng tầng một mở ra.
Tuy là một lần sợ bóng sợ gió, Luyện trại chủ thực sự rõ ràng, một phần mộ giả như vậy, cũng không phải là do ai rãnh rỗi nhàn hạ muốn tạo ra để hù dọa bản thân.
Quả nhiên, khi mở ra bọc vải tràn đầy bụi đất kia, bên trong rõ ràng chính là một thanh kiếm, một thanh đoản kiếm.
Thanh đoản kiếm này chính là đúc thành từ thiết, dài không quá một thước sáu, rộng không đến hai tấc, không có vỏ, hôm nay trên thân kiếm đều là vết máu đỏ thẫm, ngay cả kiếm tuệ ngắn nhỏ quen thuộc trên cán kiếm, cũng đều loang lỗ hoen ố.
(Là chùm dây tua rua đeo ở chuôi kiếm)
Vuốt nhẹ kiếm tuệ, trong mắt thiếu nữ vừa mới trấn định lại khó tránh khỏi lại lướt qua một vòng bất an, nàng đã từng thấy qua cảnh trại binh hay tướng quân mất đi thân nhân liền dùng vật phẩm tùy thân để hạ táng, gọi là mộ phần chôn di vật, để gởi gắm niềm thương nhớ.
Chỉ là sau một lát do dự, sự bất an này cuối cùng vẫn là rút đi, đem thanh đoản kiếm lau sạch sẽ thu vào trong lòng, ngẩng đầu lên, cặp mắt kia lần nữa lại trở nên kiên định tự tin.
Nhất định là lầm lẫn ở đâu đó, cái gì mà mộ phần chôn di vật, nói cho cùng cũng không phải là mộ phần! Thanh kiếm này là người khác chôn xuống, phần mộ này là người khác dựng nên, người làm những điều này không thể nào là quan binh, cũng chỉ có thể là người sống sót trong sơn trại. Như vậy việc cấp bách, chính là tìm được những người này hỏi rõ ràng nguyên do từ đầu đến cuối, cái gọi là sống phải thấy người chết phải thấy xác, không căn không cứ, đừng mơ tưởng nàng thừa nhận!
Sắp xếp rõ ràng lại mấu chốt trong đó, sức sống cũng liền triệt để về lại trên người Luyện trại chủ. Sau đó nàng rốt cuộc không lại chú ý đến phần mộ trống không kia nữa, mà là chậm rãi nhìn quét qua những ngôi mộ khác trong rừng trúc, đem những tính danh kia lần lượt nhìn qua, đối chiếu với từng thuộc hạ qua thuộc trong trí nhớ, sau đó hít sâu vào một hơi, ôm quyền hành lễ.
"Chư vị, thật có lỗi, tới trễ rồi." Dưới bóng trúc, thiếu nữ kia ngẩng đầu đứng thẳng, cất cao giọng nói: "Nhưng các ngươi sẽ không chết vô ích, cừu oán này xem như đã kết, từ nay về sau, ta Luyện Nghê Thường nếu thấy tay sai của triều đình, liền như gặp tử địch!"
Thanh âm chưa dứt, nhưng đã thấy ngân quang hiện ra, trên phiến đá nằm ở một phương trong phút chốc liền để lại một đạo vết kiếm thật sâu, xuất thủ lợi hại, gần như một tảng đá xanh to như vậy chém ra làm hai!
Sau đó liền thấy đạo nhân ảnh kia xoay người giậm chân một cái, cứ như vậy dứt khoát rời đi, lực đi nhanh như lưu tinh cản nguyệt, không có nửa điểm quay đầu nhìn lại!
Từ phương diện nào đó mà nói, Luyện nữ hiệp cũng không phải là người luyến cũ, đối với chuyện sơn trại bị hủy cũng không sinh ra quá nhiều cảm tưởng u sầu, tất nhiên cũng không lưu luyến. Lại thêm hôm nay trong lòng mang tâm sự, lòng như lửa đốt, lại càng là nửa phần không muốn trì hoãn thời gian.
Huống chi, tuy rằng tin tưởng vững chắc là đã có nhầm lẫn ở nơi nào đó, nhưng truóc khi chân chính tìm được đáp án, dù cho là người tự tin như nàng, cũng khó tránh khỏi lo lắng đau khổ.
Cho nên tiếp theo trên đường đi, Ngọc la sát mang tâm tình ác liệt khi ra tay cũng trở nên sắc bén, làm cho không ít quan binh xui xẻo không may gặp phải đại nạn.
Dù cho dọc đường gặp phải quan binh liền nhất định sẽ hành hạ đến chết cho hả giận, chỉ là tổng thể mà nói, giết người bất quá là thuận tiện, phần lớn thời gian Luyện trại chủ là dùng để chạy đi. Tuy rằng nàng cũng không biết rõ nên đi chỗ nào để tìm tàn quân sơn trại, nhưng lại nhớ rõ từng có ước hẹn với đồng minh Vương Gia Dận ở Ngõa Gia Bảo, đã nói sẽ viện trợ lẫn nhau. Cho nên liền đi thẳng đến Thiểm Bắc, nếu như Vương Gia Dận thủ ước, như vậy tàn quân còn sống ở sơn trại hơn phân nửa chính là ở chỗ của hắn, còn nếu là không thủ ước, hừ...
Thiếu nữ mang sát tính càng nhiều một đường nhấc lên gió tanh mưa máu mà đi tới nơi muốn đến, lại phát hiện sự tình có điểm bất đồng so với trong suy đoán, thì ra kia đám người Vương Gia Dận lần này cũng gặp đại nạn thanh trừ, Ngõa Gia Bảo hôm nay cũng là khắp nơi đổ nát thê lương, người đã rời đi, không còn uy phong như năm đó.
Chợt nhìn thấy manh mối tựa hồ cứ như vậy triệt để đứt rời, chỉ là càng trong tuyệt cảnh, Luyện trại chủ ngược lại càng trở nên lãnh tĩnh, nàng cũng không nóng lòng rời khỏi, ngược lại là dừng chân ở huyện phủ phụ cận Ngõa Gia Bảo nấn ná vài ngày, qua vài ngày, quả nhiên liền có thủ hạ của Vương Gia Dận phát hiện ra hành tung của nàng, âm thầm chủ động đến liên lạc.
Cũng là thẳng đến lúc này, Luyện đại trại chủ mới thật sự hiểu rõ lần này triều đình tiêu diệt cuối cùng là có thanh thế to lớn đến cỡ nào, đối với đồng minh lục lâm Xuyên Thiểm lại tạo thành ảnh hưởng lớn to lớn bao nhiêu.
Vương Gia Dận không ngờ đã chết trận, đám tàn dư chia thành từng nhóm nhỏ theo nhi tử cùng thủ hạ của hắn tránh vào thâm sơn, chỉ chừa lại số ít người hoạt động ngầm bên ngoài, để dò hỏi tin tức liên hệ khắp nơi.
Những người hoạt động ngầm như vậy đều là tin tức linh thông, dù vậy, Luyện trại chủ cũng không thể có được tin tức tâm tâm niệm niệm kia. Người hoạt động ngầm kia chỉ biết Định Quân Sơn lúc trước quả thật có vài lần gởi chim bồ câu đến cầu viện, nhưng khi đó Ngõa Gia Bảo đã sớm là ốc còn không mang nổi mình ốc nên khó có thể bứt ra, chỉ miễn cưỡng đáp lại tin tức một lần, cũng không biết bên kia có nhận được hay không, sau đó, song phương liền triệt để cắt đứt liên hệ.
"Luyện trại chủ, tiểu nhân thật ra có một đề nghị." Thấy bộ dáng thiếu nữ rõ ràng không hài lòng, người hoạt động ngầm giả trang làm chưởng quầy kia cẩn thận từng li từng tí mà đề nghị: "Ta mặc dù vô dụng, nhưng bên ngoài chúng ta còn có một nhóm nhỏ đội ngũ hoạt động quấy rối làm loạn ở khắp nơi, đầu lĩnh thống soái kia đều là nhân vật can đảm cẩn trọng, lại thêm hành tẩu khắp nơi, như vậy thì mới có các loại tin tức mới, ngài lão...Nếu không để ý, sao không lại chờ thêm vài ngày? Ta chỗ này rất nhanh sẽ có thể liên lạc cùng bọn họ."
Chuyện cho tới bây giờ, tựa hồ cũng chỉ có thể như vậy, vì vậy Luyện nữ hiệp đem hết tính nhẫn nại bình sinh, ở lại khách điếm chờ đợi vài ngày, trong lúc này mặc dù sắc mặt không phát giận, chỉ là quanh thân lại luôn luôn toả ra ác khí trầm lắng, gần như làm cho người ta không dám đến gần.
Chính là bởi vì như thế, khi một ngày kia chưởng quỹ vội vàng hấp tấp đến thỉnh nàng giúp một việc, nàng không chút do dự liền một ngụm sảng khoái đáp ứng.
Lại nói chưởng quỹ kia nhận được tin tức cũng có chút muộn, nên nói rất giản lược, vì vậy nàng cũng liền nghe xong được đại khái. Chỉ biết là giúp lục lâm đồng đạo có ý định cướp của một khách quý triều đình, cho nên bố trí mai phục ở vùng hoang vu, nhưng kỳ thật tay sai hộ tống khách quý triều đình liền làm phản cũng thiết lập một cái mai phục, muốn giết chết toàn bộ nhân sĩ ở đây, đến lúc đó tội danh lại đổ cho lục lâm nhân sĩ, bản thân đem tài vật độc chiếm.
Luyện trại chủ không hề để ý cái gì tài vật hay không, thậm chí cũng không muốn quản cái mà cướp hay không cướp, ám toán hay không ám toán, chỉ cần có quan binh để giết liền tốt, hôm nay nàng đang muốn giết chết vài tên để phát tiết một chút!
Vì vậy thiếu nữ chuẩn bị đại khai sát giới liền vội vã không nhịn nổi mà đi đến vùng ngoại ô, một đường chạy đi thật nhanh, dựa vào bản thân khinh công vô song, cuối cùng cũng không bỏ qua dịp hay ho này.
Khi ở trong mảnh rừng hoang vu này đánh cho hỗn loạn náo nhiệt, khắp nơi là thanh âm đinh đinh đang đang của đao kiếm vang lên, nàng nghe được mùi máu tanh liền không nói một câu, từ trên trời giáng xuống trước tiên rút kiếm bổ về phía một gia hỏa có bộ dáng quan binh kia, đợi đến khi đầu lâu kia bay lên trời, mới miễn cưỡng trút ra một chút ác khí nén ở trong lồng ngực, sắp xếp cùng mọi người gặp mặt.
Đây là một chuyến đi có mục đích rõ ràng, giết người cho hả giận chính là mục tiêu của hành trình này, khi Luyện trại chủ cho rằng như vậy, lại không ngờ một chuyến đi giết chóc đơn giản như vậy, lại có thể gặp được kinh hỷ.
Chỉ có điều, đối với định nghĩa của cái gọi là kinh hỷ kia, tựa hồ mỗi lần đều luôn có một chút độ lệch.
Ban đầu, nàng cho rằng kinh hỷ là một cuộc quyết đấu giữa các cao thủ, tuy rằng gia hỏa kia hèn hạ một chút, bất quá cũng xem như có chút tính khiêu chiến, so với những kẻ hai ba chiêu đã giết liền đỡ buồn chán hơn.
Ngay sau đó, nàng cho rằng kinh hỷ là gặp được đám nhân mã hành tẩu khắp nơi mà người hoạt động ngầm kia từng nhắc đến, người đầu lĩnh thống soái kia quả nhiên là có chút gan dạ sáng suốt cùng hiểu biết, cuối cùng không uổng công nàng chờ đợi vài ngày nay.
Lại sau đó, nàng cho rằng kinh hỷ là thật sự có thể từ chỗ của đầu lĩnh thống soái này thăm dò ra được tung tích của đám thuộc hạ kia của mình, hơn nữa nghe được, tình huống của các nàng so với trong tưởng tượng đã là rất tốt.
Nhưng mà cho đến cuối cùng, nàng mới hiểu được, cái thật sự được gọi là kinh hỷ, cái thật sự được coi là niềm vui sướng kinh hỷ, chính là có tư vị như thế nào.
Khi đám người được gọi là khách quý triều đình, trên thực tế là một đám người dị tộc mang đầy lòng biết ơn mà quỳ xuống trước mặt mình, Luyện nữ hiệp ít nhiều là có chút không được tự nhiên. Nàng cũng không phải là kỳ thị dị tộc, bất quá người thiệt tình xuất lực giúp đỡ bọn họ cũng không phải là mình, nhưng bởi vì đầu lĩnh thống soái kia có cấm kỵ, hảo thanh danh lại để cho mình ra mặt gánh lấy, tất nhiên khiến cho thiếu nữ thành thật là có chút không quen.
Bất quá không tự nhiên thì không tự nhiên, biết rõ đầu lĩnh thống soái kia có cố kỵ cùng cấm kỵ, cho nên Luyện đại trại chủ vẫn như trước bày ra một bộ dáng tràn đầy uy phong, để tùy ý đám người dị tộc được chủ tử của bọn họ dẫn dắt, nhao nhao quỳ xuống hướng về phía đại ân nhân mà thi lễ.
Sau đó, ngay giữa đám người đang quỳ rạp xuống kia, nàng phát hiện ra có một người duy nhất vẫn đang đứng thẳng, lặng lẽ nhìn mình, kinh ngạc.
Khi đột nhiên phát hiện ra điểm này, thậm chí không có cảm giác vui sướng gì, thật sự, chỉ là kinh ngạc.
Bởi vì, dù cho là người có thị lực lợi hại như Ngọc la sát, cũng không dám khẳng định, không thể tin được.
Nữ tử đối diện gương mặt là tràn đầy mệt mỏi sắc môi tái nhợt, căn bản không phải là bộ dáng khỏe mạnh như lúc tạm biệt. Thiếu nữ mở lớn hai mắt, đáy lòng rõ ràng xác nhận, nhưng lại một lần nữa cảm thấy thật khó tin, vì chứng thực mà thậm chí không tiếc tùy tiện rút kiếm ra, cắt đứt khăn tơ lụa buộc đầu mang theo vài phần hiệu quả ngụy trang của người kia.
Sau đó, ngoài ý muốn, kinh ngạc, khó có thể tin, cùng với các loại tình tự tiêu cực này lướt qua đi, niềm vui sướng khoan thai rút cuộc đột nhiên phát tán, thế lực là không thể chống đỡ!
Cũng chính là trong một khắc này, không có suy nghĩ cũng không có bối rối, tronglòngbỗng nhiên liền có cảm giác chân thực, không thể chờ đợi được mà muốn thổ lộ hết thảy, đáp án.