Tai mắt mũi miệng, là có tác dụng khác nhau, miệng nha, chính là dùng để nói chuyện ăn uống, thỉnh thoảng cũng đảm trách nhiệm vụ phân biệt hương vị hay rửa sạch vết thương, ân, đôi khi là nghiến răng cho hả giận nữa.
Chỉ là trước hôm nay, Luyện nữ hiệp thật sự không biết miệng thì ra còn có thể tiếp xúc như vậy, sẽ mang lại cho người ta cảm nhận như vậy.
Lúc trước đã từng trộm liếm qua người nào đó vài lần, kia bất quá là một loại phương thức thân thiết trong tư tâm ưa thích, nàng biết rõ phương thức này vốn là bản tính của ấu thú, là cổ quái trong mắt người khác, cho dù là sư phụ cũng không thích nhìn thấy, cho nên chưa bao giờ quang minh chính đại sử dụng đến...Nhưng mà, hôm nay, đột nhiên sao lại như vậy? Đây là đang làm cái gì?
Nhưng quản nó là đang làm cái gì a —— Luyện trại chủ ngây thơ nhưng lại biết rõ ràng, hành động này nhất định cũng là một loại thân thiết, so với thân thiết còn muốn thân thiết hơn, quả thực là tuyệt vời không nói ra được!
Càng tốt đẹp và quan trọng hơn chính là, động tác này là do đối phương chủ động, là nàng chủ động đem hành động liếm vết thương biến thành mút vào, là nàng chủ động hé miệng tiến đến.
Này liền không thể trách mình, Luyện đại trại chủ không có chút gánh nặng trong lòng, không nói hai lời liền lập tức toàn tâm vào thể nghiệm mới lạ lại thoải mái dễ chịu này.
So với da thịt, đầu lưỡi non mềm tương đối linh động tốt đẹp, dây dưa kích thích từng cỗ tê dại chui vào trong tâm hồn, xúc cảm đầu lưỡi mềm mại kia trượt ở trong miệng khi thì trái khi thì phải, khi thì nhẹ quét qua, hấp thu đến hương vị của đối phương cùng mang theo một tia mùi máu ngọt...Cảm nhận phức tạp ùn ùn kéo đến, rõ ràng là thoải mái dễ chịu tuyệt vời, không ngờ lại mang theo sự kích thích hưng phấn như khi so chiêu, thiếu nữ chưa bao giờ có thể nghiệm như thế rất nhanh chóng mà huyết mạch sôi sục trong đầu ong ong, ngay cả dòng nước ngầm phun tung toé khắp sau lưng cũng không có cách nào làm nàng lạnh xuống nửa phần.
Nhưng mà chuyện dòng nước ngầm kia vô pháp làm được, liền có cái khác có thể làm được. Không biết qua bao lâu, cảm giác ong ong trong đầu trở nên rõ ràng, làm cho Luyện nữ hiệp đang đắm chìm ở trong đó cũng không khỏi thu lại tinh thần một chút, mới phát hiện thì ra là hơi thở cũng bị nuốt xuống cướp đoạt đi rồi, cho nên bản thân đã bất tri bất giác mà nín thở một hồi lâu, dẫn tới tim đập nhanh hơn đầu óc trở nên choáng váng.
Phát giác tình huống, người trong cuộc ban đầu cũng không quá để ý. Thứ nhất nàng là tham toan, loại cảm giác thân mật này quá tốt, cho nên dù có nén thở đến thế nào, cũng hạ quyết tâm có chìm đắm thêm một chút liền chìm đắm thêm một chút. Thứ hai nàng là hiếu thắng, tuy rằng đã sớm khí huyết dâng lên không có thời gian để suy nghĩ, chỉ là trong tiềm thức, nàng vẫn cảm thấy loại chuyện khí kiệt dẫn đến ngột ngạt khó thở yếu thế chịu thua, là sẽ không phát sinh trên người của mình.
Ban đầu, tuy là đối phương nghiên đầu trước, chỉ là đủ loại cướp đoạt mút xuống đều là lẫn nhau, ai có nội tức yếu hơn hẳn là nên rơi xuống hạ phong chẳng lẽ không phải đã rất rõ ràng sao?
Nhưng thực chất Luyện trại chủ tràn đầy tự tin rất nhanh liền phát hiện, mọi thứ đã là trước khác nay khác. Nếu nói là mình mới vừa thắng được một ván trong lĩnh vực sở trường của đối phương, lừa người kia tiến vào khe đá, như vậy lúc này liền bị đối phương khiến cho trở lại thế quân bình ngay trong lĩnh vực của mình, lần này, đúng là chính mình khó mà chống đỡ được trước, không thể không luống cuống mà đẩy đối phương ra chỉ vì sắp ngạt thở.
Trong bóng tối nàng nhận ra được rõ ràng rành mạch, thậm chí sau khi tách ra từng người thở dốc, đối phương cũng bình phục nhanh hơn mình, sau khi dồn dập chỉ chốc lát, cũng đã hòa dịu xuống.
Vì vậy bất chấp đầu lưỡi hơi hơi nhói đau, Luyện đại trại chủ rất nhanh thở gấp thuận khí, liền mang theo đầy bụng nghi hoặc cùng không phục, vội vàng muốn lại làm thêm một lần nữa!
Muốn lại làm thêm một lần nữa, chính là vì đối với biểu hiện lúc trước không vừa lòng, cũng là vì chưa thỏa mãn, chuyện dễ chịu như vậy hẳn là nên có nhiều thêm vài lần!
Bất đắc dĩ quỷ hẹp hòi kia cũng không nguyện ý lại làm thêm, người kia lại khôi phục bộ dạng bình thường, giống như lúc còn nhỏ, đem ra một đống lớn những "Tình" đặc biệt gì đó mà nói cho mình nghe, để chính mình suy nghĩ, luôn miệng nói trước khi suy nghĩ rõ ràng thì loại chuyện này sẽ không nên có nữa. Này khiến cho Luyện trại chủ mới nếm thử ngon ngọt trong lòng có phần không hài lòng, khó tránh khỏi lúc nào cũng hoài niệm thời khắc tươi đẹp kia, thậm chí một lần muốn cưỡng ép.
Bất quá muốn thì muốn, chuyện khi dễ nàng Luyện trại chủ chắc chắn là sẽ không làm, huống chi nhớ lại khi lần thứ hai nếm thử trong động, cũng hiểu rõ loại sự tình này sẽ mất đi phần lớn tư vị nếu như không có đối phương phản ứng, chỉ có thể tạm thời kiềm chế không nhắc tới, trước tiên liền giải quyết chính sự.
Dù cho khi giải quyết chính sự, trại chủ đại nhân có ý thức lãnh địa rất mạnh cũng luôn phân thần lưu ý, cố ý đem lối vào trong thủy động kia dùng hòn đá cẩn thận che dấu lại.
Tuy rằng không có đạo lý gì, chỉ là bản năng nói cho nàng biết, không muốn để cho bất luận vật hay người thứ ba nào lại tiếp cận với nơi hai người đã từng thân cận kia.
Luyện trại chủ muốn làm liền làm, dù cho có một người trong cuộc khác chỉ ngây ngốc không thể lý giải được cũng không sao, nàng chủ yếu quan trọng là trong lòng mình thoải mái. Đồng thời cũng là vì muốn mình thoải mái, dù cho không thể lại để môi cùng môi hôn nhau, chỉ là không hẳn cần phải thoái lui. Nàng thăm dò mà chạm chạm vào một nơi da thịt khác bên cạnh môi vài lần, không thấy đối phương có hành động ngắn chặn quá lớn, liền xem như là ngầm đồng ý, sau đó trên đường liền một mực như vậy, tốt xấu liền xem như an ui không đến mức quá ngứa tâm khó chịu.
Đúng vậy, vô luận là tâm ngứa khi nhớ lại thể nghiệm hoàn toàn mới trong bóng tối nơi thủy động, hay là sự khó chịu khi nhớ lại chuyện nàng bị người khác nhìn thấy lúc thoát hiểm ở vùng cát lún, chỉ cần thân thân liếm liếm như vậy liền có thể giảm bớt không ít —— từ khi phát hiện bí quyết này, Luyện trại chủ càng là làm đến hùng hồn, sẽ không ủy khuất chính mình.
Nhắc tới cũng kỳ quái, trước kia cũng không phải là không có chạm qua da thịt kia, lúc đó chỉ cảm thấy làm như vậy trong lòng luôn điềm tĩnh an nhiên, không còn gì khác. Nhưng sau khi trải qua sự thân mật trong động, giống như có cái gì mới từ dưới lòng đất chui lên, càng là thấy nàng càng là muốn chạm vào, trong lòng luôn kích động, nhưng lại không biết đang kích động cái gì.
Luyện nữ hiệp mơ hồ biết rõ đáp án này hơn phân nửa cùng chuyện nàng yêu cầu mình hiểu rõ ràng vài loại tình kia là có quan hệ, chỉ là mỗi lần suy nghĩ nhiều lại cảm thấy phiền muộn, chẳng bằng từ bỏ suy nghĩ đi thân thân ôm lấy nàng một cái liền tốt hơn.
Dù sao đại mạc mênh mang, thời gian còn nhiều, không vội không vội.
Ban đầu Luyện trại chủ mang theo ý nghĩ này liền thật sựu không vội, sau đó... Cũng liền không để ý tới nữa.
Đối lập với những ngày tháng nhàn rỗi khi bôn ba ở đại mạc, Luyện đại trại chủ sớm biết khi đến nơi nhất định sẽ có không ít sự việc phiền lòng, dù sao tìm một đám thổ phỉ có hành tung bí hiểm khẳng định là không dễ dàng. Lại không nghĩ tới việc phiền lòng thứ nhất chính là lại lần nữa lo lắng cho gia hỏa nào đó không được khỏe mạnh, mà việc thứ hai phiền lòng...Chính là đã không có thời gian để gần nhau.
Bản thân bất quá là nhất thời không có ở bên cạnh nàng, lại có thể ngã khỏi tọa kỵ mà bị thương ở đầu, một người khiến người ta không bớt lo như vậy, lại còn dám khuyên nhủ mình rời khỏi nàng đi cùng lão gia tử hành động, rốt cuộc là sự tự tim đó từ đâu mà có a?
Mà để cho người khác cứu được, để cho người khác ôm đi, còn mỗi ngày ở trong khách điếm nghe người khác ca hát xum xoe, đây xem như là cái gì a?
Luyện trại chủ bá đạo, nhưng vẫn là phân rõ phải trái, nếu như nói cứu người là sự cấp tòng quyền, mặc dù nàng không cam lòng cũng có thể lý giải thậm chí là cảm tạ, thế nhưng hướng đạo kia sau đó liền lại ôm không buông tay chính là không được, mỗi ngày ở hậu viện ca hát càng là chuyện bụng dạ khó lường!
Sau khi xuống núi nàng cũng lần lượt được chứng kiến một ít nam nữ si tình, mơ hồ biết rõ phía nhà trai làm như vậy là có dụng ý gì, trong lòng tất nhiên là sốt ruột tức giận, chỉ lo lắng người nào đó sẽ ngây ngốc mà lạc vào đó!
Sốt ruột không cam lòng, cố tình những ngày qua mình và lão gia tử bôn ba bên ngoài, cũng không biết tình huống cụ thể ở khác điếm là như thế nào...
Vốn cho rằng thật sự không được, nhưng cũng có thể miễn cưỡng tiếp nhận hai người này ở chung một hồi, dù sao nam nhân này sau này sẽ không có khả năng cùng theo trở về Trung Nguyên là được —— quản nó là tình yêu nam nữ gì, nàng cuối cùng đều sẽ đi cùng mình, lòng tin này Luyện trại chủ là tuyệt đối có được.
Chỉ là quả nhiên, dù chỉ ở chung một hồi cũng không thể, cái gọi là nam nữ ở chung, không có khả năng bao gồm, không có khả năng bao gồm những cả nhữn hành động tứ chi ôm ấp dùng môi chạm vào nhau kia!
Đó là độc nhất vô nhị, là phương thức thân cận chỉ thuộc về mình và nàng!
Luyện trại chủ sau khi hiểu rõ liền gấp đến độ muốn giết người, càng muốn có được một sự cam đoan, cam đoan lãnh địa của mình sẽ không bị xâm chiếm!
Cũng là đến một bước này, nàng mới chính thức chịu dùng công sức để cẩn thận suy nghĩ, suy nghĩ đủ loại vấn đề mà đối phương đã từng nói ra làm cho người ta vò đầu bức tai.
Nhất định là do cảm giác nguy cơ quấy rối, dưới áp lực đó, đối với những thứ gọi là cảm tình vốn như đay rối đầu sợi luôn được nói tới nói lui kia, Luyện trại chủ lại giống như được thần trợ giúp mà chú ý ra được đầu mối —— ít nhất chính nàng cảm thấy mình đã sắp xếp ra được đầu mối.
Luyện nữ hiệp nghĩ thông suốt lại quay đầu nhìn, chỉ cảm thấy rất đơn giản, thậm chí hoài nghi đối phương là cố ý khiến cho mình chóng mặt, đương nhiên, cũng có khả năng gia hỏa kia vốn là suy nghĩ phức tạp, nghĩ đến quá nhiều quá rối rắm.
Cái gì là loại tình thứ ba, nói đến khó như vậy, nói trắng ra cũng không phải là loại tình cảm chỉ độc thuộc nam nữ, mình và nàng cũng có thể như vậy, cũng có thể giống như phu thê mà bạch đầu giai lão sao!
Tìm được hành tung của đạo phỉ, lại nghĩ thông suốt câu đố quấy nhiễu mình những ngày qua, vì vậy thể xác và tinh thần đều là thư sướng, tuy rằng nam hướng đạo tai hoạ ngầm kia cuối cùng còn đâm đến Luyện trại chủ một chút, chỉ là vào đêm hôm đó liền phải rời khỏi nơi đây, vì vậy Luyện đại trại chủ chỉ khó chịu một chút liền quyết định không lại so đo.
Lúc đó, chỉ là không thể chờ đợi được mà muốn chia sẻ đáp án của mình, muốn lấy được một câu hứa hẹn của đối phương, hứa hẹn nàng sẽ không gả cho người khác, hứa hẹn những cái hôn kia những sự đụng chạm kia, vĩnh vĩnh viễn viễn là độc thuộc về mình!
Nói tới nói lui, Luyện trại chủ thậm chí cảm thấy sao lại không sớm nghĩ ra, như vậy mới đúng a, quản nó là loại tình thứ mấy a, hết thảy là thuộc về mình, như vậy nàng cũng liền hoàn toàn chỉ thuộc về mình, thật tốt!
Luyện trại chủ đắc ý du dương như vậy không nghĩ tới chính là, cuộc nói chuyện này đến cuối cùng, lại dùng sự trầm mặc của chính mình mà kết thúc.
"Ngươi có nguyện ý đem hết thảy của ngươi giao cho ta sao? Có nguyện ý từ nay về sau chỉ thuộc về ta sao?"
Câu hỏi đơn giản này, xác thực khiến cho nàng cảm thấy sự mơ hồ chưa từng có trước đó.
Từ lúc chào đời tới nay, vô luận là làm thú hay là làm người, vô luận là ở Tây Nhạc hay là trong lục lâm, nàng chưa bao giờ thuộc về ai. Nàng là tự do, vô câu vô thúc, dù cho là sư phụ, dù cho là Ngaooo, cũng bất quá là do nàng cảm tạ cho nên mới chủ động lựa chọn tôn kính, nếu không, ai cũng không thể khiến cho nàng nhượng bộ, càng đừng vọng tưởng khống chế được nàng.
Đương nhiên, nàng cũng hiểu rõ, trong câu hỏi này không có nửa điểm ý tứ muốn khống chế, nàng thuộc về mình, chính mình cũng thuộc về nàng, này nghe ra chính là đạo lý rất hiển nhiên, chỉ là...Chỉ là...
Chỉ là không nghĩ...Không nghĩ thuộc về ai...Đáp án cơ hồ là không cần nghĩ ngợi, thực chất là thiên tính cùng sự kiêu ngạo thúc đẩy trong lòng nàng kháng cự, dường như một khi đáp ứng, liền sẽ mất đi cái gì đó.
Rốt cuộc, giống như trước kia không phải rất tốt sao? Vì sao nói đến loại tình thứ ba liền đề xuất muốn mình chỉ thuộc về nàng? Luyện nữ hiệp thậm chí có điểm ấm ức cùng hối hận, cảm thấy thà rằng không có suy nghĩ thông suốt liền tốt, ít nhất trong khi nàng suy nghĩ người kia cũng đồng ý cho nàng ôm lấy một chút, chỉ là mỗi lần vừa nghĩ lại, lại sẽ nhớ tới thể nghiệm tuyệt vời trong thủy động kia, tuy rằng chỉ có một lát, nhưng là dư vị vô cùng.
Cứ như vậy, kháng cự đưa ra đáp án, nhưng hiện tại quả thật là không đành lòng từ bỏ tư vị thân mật kia, Luyện đại trại chủ lần đầu tiên trong đời rơi vào thế khó xử hồi lâu, cuối cùng...Lựa chọn giả ngốc trốn tránh.