Lời hứa của Luyện trại chủ đáng giá nghìn vàng, mấy tháng sau, từ đông vào xuân, tất nhiên đều là trôi qua ở Tây Nhạc, mỗi ngày cùng nhau tìm kiếm khắp nơi trong núi, là nửa câu oán hận cũng chưa từng có.
Chỉ có điều ban đầu còn có vài phần rất nghiêm túc mà tìm kiếm, càng về sau cũng liền không bận tâm, nói là tìm kiếm, càng giống như là du núi dạo cảnh, điểm này Luyện trại chủ cũng rất hăng hái có năng lực.
Nói cho cùng, nàng kỳ thật cũng không quá lý giải ý nghĩa của chuyện tìm kiếm này là ở đâu, vô luận sống hay chết, đã là con đường mà sư phụ tự mình lựa chọn, chẳng lẽ không nên thuận theo người sao? Giống như lúc trước tộc quần chọn lựa rời khỏi, nàng cũng liền để chúng nó rời khỏi, vì sao lại muốn cố chấp đuổi theo tìm ra kết quả?
Bất quá nghĩ lại cũng không sao, cũng chỉ là việc nhỏ, nàng không so đo, chỉ cần người bên cạnh cao hứng liền tốt.
Dù sao bản thân trại chủ nghĩ việc cần phải làm, tối đa là hao chút tay chân, trên cơ bản cũng không trì hoãn.
Lúc trước mấy người quản sự kia cũng không phải là thiết lập vô ích, thông thường trại vụ của Định Quân sơn thủ hạ của mình có thể xử lý tốt, không cần đến trại chủ đại nhân quan tâm. Còn có cái gì nhất định phải để nàng xem qua, tất nhiên có người khoái mã báo đến, khách điếm dưới núi mà năm đó nếm qua bữa tối ly biệt kia hôm nay đã trở thành điểm liên lạc cố định, lão bảo cùng tiểu nhị đều là người nghĩa khí có thể tin tưởng, ăn ngủ thậm chí cũng không chịu lấy tiền, đám trại binh rất yên tâm, năm nay trở về Hoàng Long động mấy lần, tin tức truyền đến đều là như vậy, dĩ nhiên đã quen thuộc, cho nên lần này trở về lâu một chút cũng không sao.
Bất quá mỗi lần xuống núi xử lý sự vụ, Luyện trại chủ cũng đều không nói gì. Thứ nhất là bởi vì đối phương không hỏi, thứ hai cũng không có ai rõ ràng hơn nàng, gia hỏa này là có một tính tình thích quan tâm suy nghĩ nhiều, liền mỗi lần nhìn thấy nàng luận võ ánh mắt đều sẽ lộ ra thần sắc lo lắng, nếu như biết trong trại còn chuyện cần giải quyết vậy trong lòng liền sẽ cảm thấy không ổn đi?
Cho nên vì bên tai mình được thanh tịnh, cũng vì tốt cho đối phương, Luyện trại chủ sớm quyết định có một số việc có thể không nói liền sẽ không nói, ví dụ như một chút sắp xếp tiếp theo đây.
Tuy nói đại đa số sự việc thủ hạ có thể xử lý tốt, một số chuyện nhỏ chỉ cần nói miệng là được, nhưng rốt cuộc là có một vài người một vài việc, nhất định phải do Ngọc La Sát ra mặt tự tay giải quyết mới được.
"Được, đã biết." Một ngày tại khách điếm, nàng giao phó với thuộc hạ: "Cứ như vậy a, trong lòng chúng ta rõ ràng là được, cũng không cần hao tâm tốn sức đi thăm dò chứng cứ vô dụng gì đó, lần này trở về liền lấy danh nghĩa của ta hạ chiến, thời gian định vào đêm mười lăm nửa tháng sau, về địa điểm... Ở Ngọc Nữ Phong tại Tây Nhạc này đi, đến lúc đó trực tiếp giết tặc nhân trừ ác phạt gian, cũng không uổng công ta kết bằng hữu cùng La đại hiệp."
"Ân! Bất quá trại chủ, nghe giang hồ đồn Ứng lão tặc kia xưa nay quỷ kế đa đoan, Tây Nhạc không phải là địa bàn của bọn tỷ muội, ngài cũng không có tiếp ứng, có thể hay không..." Trại binh truyền tin tức này cũng là một chủ sự trong trại, trong lòng có cố kỵ ngược lại cũng không sợ nói rõ ra.
Thiếu nữ nghe xong liền khẽ cười một tiếng, khinh thường mà nói: "Đây chẳng phải là đúng lúc sao? Tại Định Quân sơn ta còn sợ hắn không dám tới. Chỉ cần đến nơi hẹn, vô luận có âm mưu quỷ kế gì cũng là thi tài liền biết thực lực, luận giao đấu ta Luyện Nghê Thường còn e sợ ai sao? Chỉ cần theo lời mà sắp xếp là được."
"Ân, thuộc hạ đã rõ!" Lúc này trại binh kia ôm quyền trả lời, thần sắc là hoàn toàn kiên định, tựa hồ nửa điểm cũng không thấy được trong lời nói này có bất kỳ cuồng vọng vô lễ nào.
Trên thực tế tự bản thân Luyện trại chủ đối với sự sắp xếp này cũng cảm thấy thật tốt, nửa tháng tiếp theo chính là kỳ hẹn trong di mệnh của sư phụ, dù không nguyện ý thừa nhận đến thế nào, đến lúc đó nàng cũng sẽ phải từ bỏ đi? Đến lúc đó đem hai chuyện đại sự kia một lần giải quyết hết, thật sảng khoái, Luyện trại chủ nhàn rỗi quá lâu quả thực chính là xoa tay mong đợi.
Đúng như dự đoán, đến kỳ hẹn trong di mệnh của sư phụ, khi nói muốn đi đạo quan ở Lạc Nhạn Phong tìm Trinh Kiền đạo trưởng, nhờ hắn chuyển cáo đến Hoắc Thiên Đô tin tức sư phụ đã qua đời, đối phương quả nhiên liền thỏa hiệp, mặc dù trên gương mặt nử tử trước mắt rõ ràng viết ra không đành lòng cùng không cam lòng, chỉ là cuối cùng vẫn cắn răng, gật đầu đồng ý.
Rõ ràng điểm ấy cũng có nghĩa là nàng đã đồng ý từ bỏ hy vọng kỳ lạ kia, cũng sẽ không tiếp tục tìm kiếm vô mục đích, trại chủ đại nhân khẽ mỉm cười, ngoài thầm cảm thấy thoả mãn, nhưng lại dâng lên sự không đành lòng mà chính mình cũng nói không rõ lắm, không muốn lôi kéo đối phương chính miệng đi nói ra tin dữ kia, liền tìm cái cớ thời tiết mây mù mưa to buông xuống mà lưu lại nàng nghỉ ngơi ở Hoàng Long động, quyết định tự mình đi một chuyến cho xong chuyện.
Ngũ phong Tây Nhạc tạo thành hình vòng cung, Lạc Nhạn Phong tọa lạc ở ngọn núi thứ hai, đạo quán này cũng không lớn, thậm chí có vài phần lạnh lẽo, nhìn bên trong chỉ có một lão đạo và hai tiểu đạo. Ban đầu sau khi người nào đó cố chấp ly biệt, trong lòng uất ức nàng giải buồn dạo chơi khắp nơi có tìn cờ đến đây một lần, cũng từng gặp qua lão đạo có dàng người cao gầy kia, biết là lão đạo này có thân thủ, nhưng lão đạo này thủy chung thân thiết hữu lễ, nàng không tiện tìm người động thủ đánh nhau, về sau khi trở về Hoàng Long động nói đến việc này, sư phụ mới nói đã từng quen biết với người này, dặn dò nàng không thể lại đến đó, tránh để bại lộ lai lịch, đưa tới mhững phiền toái không cần thiết.
Lúc ấy nàng không rõ cái gì là phiền toái không cần thiết, thẳng đến sau này khi sư phụ lưu lại tuyệt bút mới biết được, thì ra Trinh Kiền kia đạo sĩ cùng sư phụ và sư công đều là quen biết, mà cùng sư công Hoắc Thiên Đô giao tình thân thiết, lúc trước không ít lần hỗ trợ Hoắc Thiên Đô khắp nơi tìm kiếm tin tức của sư phụ. Thẳng đến sau này Hoắc Thiên Đô hết hy vọng, hắn mới trở về đạo quán ở Lạc Nhạn Phong. Cũng may Tây Nhạc núi non trùng điệp, đạo quán này cùng Hoàng Long động cách nhau khá xa, cũng đều là người ẩn cư, hầu như không có lo lắng về khả năng tình cờ gặp gỡ, những năm này mới bình an vô sự mà trôi qua.
Một láng giềng như vậy, lúc còn sống không dễ tiếp xúc, sau khi chết lại là ứng cử viên thích hợp nhất để hướng Hoắc Thiên Đô truyền lời, cũng không biết có phải là ý định có từ trước của Lăng Mộ Hoa hay không.
Luyện trại chủ cũng không bận tâm trong lòng sư phụ nhà mình như thế nào, dù sao di mệnh nhắn nhủ như thế nào nàng liền làm như vậy, từng bước đi lên bậc thang, không chút khách khí mà đẩy cửa tiến vào sảnh đường, cũng không thấy khách hành hương, chỉ có một tiểu đạo chào đón, sau khi thông bẩm ý định đến đây liền dẫn người tới bên trong đan phòng. Lão đạo kia đang ngồi ở đan phòng, nghe xong việc này liền rất ngạc nhiên, liên tục đặt câu hỏi, Luyện trại chủ không thích dong dài, sau khi nói rõ ý định liền đơn giản rõ ràng mà đem chuyện từ đầu đến cuối nói ra một lần, coi như là hết lòng hành sự.
"Không ngờ a không ngờ..." Tuy rằng đơn giản rõ ràng, nhưng cũng đã đủ rồi, Trinh Kiền đạo sĩ kia nghe xong liền lắc đầu liên tục, thở dài: "Thật sự là tạo hóa trêu người, năm đó bần đạo giúp Hoắc huynh tìm kiếm lâu như vậy, lại không nghĩ kết cục lại...Ai, cũng đúng, Hoắc huynh hiện tại ẩn cư ở Thiên Sơn, việc này ta nghĩa bất dung từ, dù là xa xôi vạn dặm cũng chắc chắn sẽ đưa cho lão hữu một cái công đạo, chỉ là không biết Mộ Hoa hiền muội còn có di vật gì muốn đưa cho Hoắc huynh hay không? Người không thể đoàn tụ, một chút lưu niệm cũng tốt a."
"Sư phụ không có cố ý căn dặn...Đúng rồi, hình như trước kia người có ghi qua chút gì đó muốn đưa cho sư công, ta trở về tìm một chút, lần sau sẽ mang đến a." Khi Luyện trại chủ nói xong lời này là có chút không tập trung, nàng nhìn nhìn sắc trời trầm lắng ngoài cửa sổ, liền nói: "Lời đã chuyển đến, Luyện mỗ cũng nên cáo từ, đạo trường cáo từ!" Nói xong liền đứng lên muốn rời đi.
Trinh Kiền đạo sĩ kia hiển nhiên cũng chú ý tới sắc trời ngoài cửa sổ, lúc này rời ghế giữ lại nói: "Xem ra sớm muộn sẽ có một trận mưa, Tây Nhạc đường núi hiểm trở, trơn ướt càng là khó đi, tiểu hữu sao không ở lại một hồi, chờ mưa xong lại nói? Không dám giấu, ta hôm nay còn có một tiểu hữu sắp tới, hắn coi như là một thanh niên tuấn kiệt trên giang hồ, các ngươi nếu như có thể quen biết kết giao bằng hữu một chút, chẳng phải là tốt sao?"
Lời này cũng không biết là có ý tứ gì, Luyện trại chủ vốn là lười phản ứng lại, chỉ là nể tình sư phụ vẫn là cười nhẹ hành lễ, nói: "Tây nhạc này chính là nơi ta sinh trưởng, đạo trưởng không cần bận tâm, huống chi trong nhà còn có người chờ đợi, ta nghĩ bản thân có thể về nhà trước khi trời đổ mưa to a, cáo từ." Nói xong mũi chân điểm một cái, có chủ tâm không đi cửa chính, từ cửa sổ rộng mở mà vút qua, chớp mắt liền không thấy bóng dáng.
Bởi vì như vậy, nàng không có gặp một nam tử trẻ tuổi được một đạo đồng dẫn tới đang đứng ở ngoài cửa, đương nhiên đối phương cũng không thấy được nàng.
Luyện trại chủ không biết căn bản cũng không quan tâm đã bỏ qua gì gì đó mà chỉ một đường vận công nhanh quay về, cứ như vậy toàn lực chạy về Hoàng Long động, tuy rằng sắc trời dần dần tối xuống sấm chớp không ngừng, chỉ là mưa rốt cuộc không thể rơi xuống. Luyện trại chủ đắc ý cười tủm tỉm rảo bước tiến vào trong động, vốn cho có thể nhìn thấy người nào đó nghe lời mà nghỉ ngơi, kết quả lại phát hiện đối phương rõ ràng đang xắn tay áo quét dọn làm gia vụ, không khỏi liền dâng lên sắc mặt, nhưng còn không kịp nói cái gì, lại bị nàng kéo đến trong động, nhìn một phong thơ cùng mấy cái vật cũ.
Vò rượu chén rượu đã từng dùng chúc thọ đúng là được sư phụ cất giữ, khi ý thức được điểm ấy trong lòng là có chút ấm áp, nhưng đối với phong thư không thể hiểu rõ nội ý kia liền không có cảm giác gì, để người dường như có thể hiểu rõ ràng đến giải thích một chút, không ngờ cuối cùng lại nghe được nàng nghiêm túc nói ―― ta chính là muốn chiếu cố ngươi thật tốt, trông coi ngươi, có được không?
Khi nói như vậy, nữ tử đối diện mỉm cười đưa tay đến vuốt vuốt mái tóc của mình, đây là động tác mà từ nhỏ bản thân không thích nhất, cảm thấy sẽ bị xem thường.
Nhưng mà, động tác này thực sự đã lâu mới có lại.
Sững sờ một chút, sau đó không khách khí mà né tránh.
Liền trong nháy mắt kia, cảm thấy nữ tử trước mắt tựa như có chỗ nào đó đã thay đổi, cụ thể nói không nên lời, có lẽ là dáng tươi cười, có lẽ là ánh mắt, tóm lại từ trong ra ngoài, dung sắc ngôn hành, tất cả đều tự nhiên rõ ràng, dường như ánh nước dưới vầng trăng thông thấu trong suốt...Không hiểu rõ lắm đã xảy ra chuyện gì, đương nhiên cũng rất không cao hứng khi bị xoa nhẹ đầu, chỉ là Luyện trại chủ dựa vào trực giác cảm thấy tâm tình cũng không tệ lắm, mà sau đó liền cưỡng chế ra lệnh nghỉ ngơi, được nàng ngoan ngoan nằm xuống kéo lấy ống tay áo nhẹ lời muốn mình cùng nằm theo, phần tâm tình này không khỏi tốt hơn.
Có lẽ chính là bởi vì tâm tình thật sự rất tốt, khi từ trong tiếng mưa rơi ầm ầm bên ngoài động phân biệt ra được có một chuỗi tiếng bước chân lạ lẫm từ xa đến gần, thiếu nữ đang cùng người nằm ngủ chẳng những không có mất kiên nhẫn, ngược lại là nổi lên tâm tình muốn trêu đùa.
Luyện đại trại chủ là ai a? Đối phương chưa đi đến trước Hoàng Long động liền đã sớm nghe âm mà phân biệt được hết thảy ―― bước chân kia coi như nhẹ nhàng, hẳn là danh người luyện võ, bước chân cũng là của nam tử, bất quá có vẻ bất ổn, có thể thấy được thân thủ không được tốt lắm ―― loại nam nhân luyện võ này năm nay Luyện trại chủ kết giao không ít, để mắt không có bao nhiêu người, lại thêm thỉnh thoảng nghe được chuyện tỷ muội trong trại từng trải qua, cảm thấy nam nhân trong thiên hạ hỗn trướng nhiều hơn là tốt đẹp, nhất thời nổi lên tâm tình muốn trêu đùa, nghĩ muốn thử xem nam nhân này là tốt hay là xấu, vì vậy không để ý tới người bên gối phản đối mà cường ôm nàng vào lòng giả vờ ngủ, muốn nhìn xem người vừa đến kia sẽ làm gì.
Tám chín phần mười không phải là người tốt, lúc ấy Luyện trại chủ phán đoán như vậy, tâm tình tốt giống như linh miêu hý thử xuẩn, đối với con mồi đưa tới cửa chỉ đợi đùa giỡn một phen lại nhất chiêu bắt giết!
(Mèo khôn đùa chuột ngốc)
Nhưng không ngờ người đến càng là không thú vị như vậy, đi đến gần liền ồ lên một tiếng, liền nhẹ chân nhẹ tay lại lui về cửa động, cũng không dám thở mạnh.
Thấy như vậy, người bên cạnh cũng liền nói không muốn trêu đùa nữa, muốn giãy giụa ngồi dậy, sau khi lại một lần nữa bị ấn nằm xuống còn lầm bầm nói cái gì sợ lạnh, hết sức tìm lấy cớ mà phản kháng! Thẳng đến khi được bản thân ôm lấy vận công tăng lên thân nhiệt, mới lại vô kế khả thi, chỉ có thể thành thành thật thật để cho bản thân ôm vào trong lòng.
Tiếp tục như vậy, vốn là bởi vì có chút không cam lòng, muốn không ngừng cố gắng mà thăm dò người vừa tới, bất quá ôm lấy một hồi, nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng trong khuỷu tay, cảm thấy thân thể mềm mại trong ngực chậm rãi nóng lên, bỗng nhiên lại cảm thấy trêu đùa không được liền trêu đùa không được a, người kia cho dù là không tiến đến, hoặc cứ vậy mà rời đi, kỳ thật cũng không có chuyện gì lớn.
Lúc này Luyện trại chủ là thật sự có ý định bỏ mặc người lạ kia ở cửa động tránh mưa, hai bên không quấy rầy nhau liền tốt, không ngờ vào lúc này người lạ kia lại nhẹ chân nhẹ tay lặng lẽ đi vào trong động, đến bên giường đắp chiếc áo khoác lông tới.
Áo khoác lông là sạch sẽ gọn gàng, chỉ là mùi hương xộc vào mũi hết sức xa lạ, Luyện trại chủ làm sao chịu được như vậy, lập tức trở mình đứng lên, nghiêm nghị mở miệng quát lớn!
Kỳ thật đến lúc này cũng biết đối phương là có ý tốt, quát lớn là bởi vì thể chất của bản thân, nam tử kia bị quát lớn cũng không phiền muộn, ngược lại lập tức chắp tay bồi tội liên tục nói xin lỗi giải thích, Luyện đại trại chủ từ trước đều ăn mềm không ăn cứng sau khi định thần, lần đầu tiên lại cảm thấy có vài phần áy náy, liền thả mềm khẩu khí một chút, mượn chuyện trả lại áo khoác lông cũng vì bản thân mà thuận tiện giải thích vài câu, xem như tìm một bậc thang đi xuống, không ngờ vài câu này thế nhưng lại khiến nam tử này đỏ mặt.
Này thật sự là kỳ lạ hiếm thấy, thiếu nữ chợt cảm thấy thú vị, người học võ nho lại vì mấy câu nhã lễ độ mà đỏ mặt nàng thật ra lần đầu nhìn thấy, lại cẩn thận đánh giá nam tử này một chút, thấy hắn khoảng hai mươi tuổi, cũng xem như là diện như quán ngọc mà thanh tú, so với với đám hán tử giang hồ thuận mắt hơn rất nhiều, không khỏi dâng lên vài phần tâm tư giang hồ mà muốn kết giao, liền lại nói thêm vài câu, còn không đợi trò chuyện nói ra căn nguyên, từ bên trong đã có người tiến đến nói ―― vị thiếu hiệp kia không cần để trong lòng, muội muội của ta chính là tính khí như vậy.
Quay đầu nhìn một chút, nữ tử sau lưng nhân lúc vài câu trò chuyện đó đã thu xếp lại gương mặt, giờ phút này là vẻ mặt ôn hoà tươi cười rạng rỡ, ngay cả âm thanh đều giống như lộ ra hoà hợp êm thấm.
Chỉ là mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt ôn hoà như vậy, đều khiến người ta cảm thấy không tự nhiên, cảm giác cũng vói nụ cười nhẹ nhàng ấm áp thường ngày của nàng kỳ thật là một trời một vực...
Ngay khi Luyện trại chủ vừa phân thần, bên kia hai người đã đối mặt nói chuyện, một văn nhã một hữu lễ, dăm ba câu nói chuyện, cuộc đối thoại đã tiến triển nước chảy mây trôi, quả thực tựa như cùng bằng hữu cũ gặp lại.
Ý thức được điểm ấy thiếu nữ bỗng nhiên cảm giác khó chịu, cảm giác giống bị bỏ mặt ở bên cạnh, vì vậy không chút nghĩ ngợi liền tiến lên một bước ngẩng đầu mở miệng, quyết đoán đem câu chuyện đoạt lại.
Đúng là từng muốn kết giao vị bằng hữu mới này, nhưng mà tuyệt đối không thích để nàng ra mặt thay mình kết giao, đó là hoàn toàn khác biệt.
Mang theo ý định này Luyện đại trại chủ quyết tâm tự mình ra mặt, sẽ không lại cho người bên cạnh cơ hội nói chuyện. Đáng tiếc ông trời không toại lòng người, mới đoạt lời lại nói chưa được hai câu, đang định cùng nam tử kia trêu đùa một chút, lời vừa nói đến một nửa, nhưng lại bị cứng rắn cắt ngang.
Một tiếng kêu gọi kia đến quá đột ngột, xuất hiện vào lúc này, quả thực chính là có chủ tâm đối nghịch phá hỏng.
Tức giận đến mức sắc mặt lạnh lẽo, thiếu nữ quay đầu đi đang muốn phát tác, lại nhạy cảm phát hiện ra điều không thích hợp.
Nữ tử sau lưng vẫn đang cười, khuôn mặt mang theo nụ cười lại tựa hồ tái nhợt đi rất nhiều, bờ môi càng rõ ràng mất đi màu sắc vốn có, lông mày nhẹ cau lại tựa như kiềm nén chịu đựng gì đó...Làm sao vậy? Chẳng lẽ lại ở đâu không thoải mái? Nhớ rõ gia hỏa này từ nhỏ thân thể đã yếu, cho nên ý niệm đầu tiên là như vậy, sau đó thấy nàng cắn chặt bờ môi càng là tin tưởng không nghi ngờ, cái gì gọi là nói chuyện không chú ý mà cắn bị thương? Thật sự xem người khác là hài đồng ba tuổi sao? Nhất định là ở đâu khó chịu a!
Tràn đầy phiền muộn lập tức tán sạch, cũng không có ý định lại kết bạn với ai nữa, trong lòng chỉ thầm nghĩ kéo nàng nghỉ ngơi thật tốt.
Cũng không chờ người khác mở miệng lên tiếng, nử tử sắc mặt trắng bệch kia ngược lại tự mình nói không sao, tiến tới dường như không có việc gì mà tiếp nhận câu chuyện, tiếp tục tiến đến gần nam tử kia.
Nàng nói thì ra là đệ tử Võ Đang, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.
Nàng nói từng có duyên cùng đồng môn của ngài là Cảnh Thiệu Nam cùng đường vài ngày, cho nên có nghe được một chút.
Nàng nói đáng tiếc sau đó mỗi người đi một ngả, không biết ngươi có tin tức của bọn họ không? Gần đây bọn họ có tốt không?
Khi nàng nói những lời này, thập phần nghiêm túc, trong mắt cũng không còn ai khác.
Cho nên nàng không có phát hiện, thiếu nữ bên cạnh, một lần nữa mặt trầm như nước.