Nghe gió tuyết gào thét, nhìn thấy cảnh tuyết trắng bao quanh, thiếu nữ chắp tay đứng ở đỉnh núi, thở ra một ngụm hơi trắng xóa, lại lần nữa xác định cảm giác thật sự là rất nhàm chán.
Không rõ lắm nên ứng đối với sự nhàm chán này ra sao, bởi vì từ khi ghi nhớ được đến nay, liền chưa từng trải qua khoảng thời gian dài sống một thân một mình.
Hôm nay là ngày thứ năm không thấy sư phụ, không thấy sao...Trong lòng lại suy nghĩ đến từ này một chút, luôn cảm thấy không hài lòng lắm.
Hẳn là còn có những từ phù hợp hơn để dùng cho tình huống trước mắt, ví dụ như ―― hôm nay là ngày thứ năm sư phụ không từ mà biệt, hoặc, liền dứt khoát là ngày thứ năm di hận mà chết ―― dù sao thời tiết như vậy trạng huống như vậy lại cô độc ở bên ngoài, nhất định là không còn đường sống, cho nên nàng cảm thấy mình chọn từ cũng không sai, vì vậy mà hơi cảm giác đắc ý một chút.
Cho dù như vậy, tâm tình vẫn là nửa điểm chuyển biến tốt đẹp cũng không có, hơn nữa vẫn là rất nhàm chán, vừa rồi đùa kiếm liền đùa đủ hai canh giờ, dĩ nhiên cảm thấy đã chơi chán rồi, tuy nhiên chuyện khác cũng là không quá muốn làm.
Cuối cùng vào lúc này, bụng bắt đầu có chút đói.
Tuy rằng không có tinh thần để làm gì, chỉ là bản thân cũng không bao giờ làm ra những sai lầm ngu ngốc. Nàng tất nhiên muốn phân rõ giới hạn với kẻ ngu ngốc, vì vậy lúc này liền xoay người quay lại Hoàng Long động, trước khi vào động lại không quên phủi sạch sẽ tuyết bụi đọng trên áo ―― kỳ thật cũng có thể không cần làm như vậy, người sợ bị tuyết tan thấm lạnh cho đến bây giờ cũng không phải là nàng, cho nên đây chỉ là thói quen của người khác, mà nàng trong lúc vô tình cũng tạo thành thói quen này.
Lơ đãng mà nhóm lên một ngọn lửa, trong động lương thực và muối được dự trữ đầy đủ, liền thuận tay cắt lấy một miếng thịt hươu ném vào trong nồi mà nấu, lấy thêm chút ít cơm lung chưng nồi, qua loa ăn cho xong, đối với thức ăn nàng xưa nay không khó tính, có thịt chín có cơm nóng đã cảm thấy vô cùng tốt, đương nhiên thịt hưu này hương vị không phải là ngon nhất, đó cũng không phải là vấn đề do nàng, mà là tay nghề của sư phụ có vấn đề.
Mấy năm gần đây muối và thực phẩm đều là do sư phụ đảm nhiệm, muối cho vào hơi nhiều một chút, liền mất đi vị tươi mới, nhưng sư phụ xưa nay là chưa bào giờ thừa nhận, ngược lại cho rằng do đã quen ăn thức ăn từ một tay nghề, khi ăn thức ăn người khác làm sẽ luôn không quen, liền nói là nàng kén cá chọn canh. Hừ, kỳ thật cũng là muốn giữ mặt mũi mà lấy cớ, trong lòng ai lại không biết rõ a? Ăn quen hay không quen là một chuyện, ăn ngon hay khó ăn lại là một chuyện khác.
Đương nhiên, khẩu vị từ nhỏ đến lớn đã ăn quen thuộc xác thực chính là càng ngon hơn chút ít, về điểm ấy nàng cũng là khẳng định.
Vì vậy bất ngờ nhớ lại, những lúc nhàm chán nhớ lại chuyện cũ cũng không nhiều, cho dù là ngẫu nhiên nhớ lại, có một số việc cũng đã là mông lung không rõ ―― ví dụ như so với sinh hoạt tộc quần lúc ban đầu, quá trình từ thú trở thành người liền đã sớm mơ hồ quên mất. Này cũng không thể tính là do nàng bất lực, thật sự là trong đoạn thời gian đó tiếp xúc quá nhiều, thay đổi quá nhiều, sự biến hóa long trời lở đất kia, dù cho lợi hại như bản thân, không có dư lực để ghi nhớ đủ loại việc vặt kia, cũng là bình thường.
Huống chi những chuyện trong giai đoạn này, cho dù là nhớ rõ một ít...Nàng cũng cự tuyệt lại nghĩ đến.
Bởi vì nghĩ tới liền nhất định sẽ tức giận!
Cho dù là toàn không biết một loại từ "Hổ xuống đồng bằng bị cẩu khinh", nhưng chính là lúc ấy tâm tình đó được khắc hoạ rất sống động, được rồi, tuy rằng bản thân cũng không phải là hổ gì, mà gia hỏa không thể xưng là khuyển kia cũng không tính là thật sự từng lừa gạt nàng...Dù cho nàng từ nhỏ liền ân oán phân minh cũng nguyện ý thừa nhận những chuyện này, bất quá, đối với đoạn thời gian duy nhất của cuộc đời hoàn toàn bị quản chế bởi những người khác, dù sao không muốn nhớ rõ chính là không muốn nhớ rõ.
Bất quá, dù không muốn nhớ rõ đến thế, có một vài thứ vẫn là rất khẳng định, đó chính là lúc ấy dù ở vào hoàn cảnh bất lợi đến thế nào, cũng tuyệt đối chưa từng hướng gia hỏa kia khuất phục qua, muốn giống như chó vẩy đuôi mừng chủ mà đi gặp vật sống còn nhỏ yếu hơn mình kia, nàng thà rằng giống như Ngaoooo kiêu ngạo mà chiến đấu đến một hơi thở cuối cùng khi đối mặt với cường địch!
Khi đó, liền không hiểu tại sao bản thân lại mắc kẹt ở nơi này, không hiểu vì sao tộc quần không quay lại cứu nàng, thậm chí không để ý tới vì sao trên người lại xuất hiện thêm một phần da lông tuy rằng ấm áp nhưng lại khó hiểu kia...Chỉ là dần dần bắt đầu lý giải, so với đồng bạn lúc trước, hai người trước mắt này mới chân chính là sinh linh tương tự với nàng, có lẽ các nàng mới chính là đồng loại của mình, mà quan trọng nhất là, các nàng tựa hồ cũng hy vọng nàng trở thành đồng loại, trở thành một thành viên cùng các nàng.
Các nàng không có hành động tổn thương lại còn cho thức ăn, cho nên nàng cũng từ nôn nóng đối địch dần dần chuyển thành chăm chú quan sát, sinh linh cường đại khiến cho nàng theo bản năng mà sợ hãi kia thường thường ở ngay bên cạnh, bất quá trong ánh mắt không có sát khí, có đôi khi còn có thể làm cho nàng nhớ tới Ngaoooo, cho nên sinh linh này cũng chính là Ngaoooo của tộc quần này đi? Nàng lờ mờ cảm giác như vậy, có lẽ như vậy cũng không xấu, thủ lĩnh cường đại, có nghĩa là có được an toàn cùng thức ăn.
Nàng không chần chờ, vốn tộc quần không còn đáp lại nàng, mà tộc quần mới nguyện ý tiếp nhận nàng. Nàng không ghi hận, dù cho mơ thấy Ngaoooo vẫn sẽ nức nở nghẹn ngào mà phát thành tiếng, nhưng cũng không vì thế mà thù hận thủ lĩnh mới...Trên thực tế, nàng còn ưa thích một thủ lĩnh cường đại như vậy, cũng muốn trở thành một người như vậy.
Đúng, người, không biết từ lúc nào, nàng học được phát âm này.
Hết thảy kỳ thật cũng không tệ, điểm duy nhất không hài lòng chỉ có một.
Tiểu vật sống kia cũng thường xuyên ở bên cạnh, hôm nay biết rõ tiểu vật sống kia là một người, nhưng nàng chính là không hài lòng người này, từ đầu đến chân đều không hài lòng, về phần tại sao, nàng không có trách nhiệm phải hiểu rõ.
Dù sao nguyên nhân kỳ thật có thể có rất nhiều, ví dụ như người này đưa thức ăn bốc khói trắng đến làm hại đầu lưỡi nàng đau mất hai ngày; ví dụ như người này vào ban đêm luôn châm lên chút tiểu Đông Tây tỏa sáng nguy hiểm làm hại nàng không thể an tâm; ví dụ như người này luôn tự cho là thông minh âm thầm dò xét bên này còn tưởng rằng nàng không thể nhận ra được, thậm chí sẽ thỉnh thoảng làm các loại chuyện tự mình làm chủ!
Căn bản nhất chính là, vừa thấy người này, trong đầu liền sẽ hiện lên một màn đã từng chứng kiến kia, ở trong động tiểu vật sống này đối với chính mình lộ ra móng vuốt dài ―― hôm nay nàng biết rõ vật kia không phải là móng vuốt, nhưng tóm lại chính là hung khí có thể dễ dàng mang đến tử vong ―― sau đó sự căm giận trong lồng ngực liền chưa từng dừng lại mà đánh trống reo hò.
Nương theo sự căm giận đó có lẽ còn có chút gì khác nữa, chỉ là nàng cũng không có trách nhiệm phải hiểu rõ, hoặc là...Cũng không thể hiểu rõ.
Tóm lại đợi đến khi tiêu hóa hết rất nhiều tâm tình kia và hòa hợp với nó, đã là chuyện của thật lâu sau này rồi ―― vốn có lẽ có thể sớm hơn, nhưng gia hỏa kia lại không thức thời mà muốn chèn ép địa vị của mình để chiếm tiện nghi, như vậy làm sao có thể được! Cho dù ước nguyện ban đầu là làm Ngaoooo không thể thực hiện được, chỉ là nàng cũng tuyệt đối không chịu bị áp chế!
Cố tình chuyện này sư phụ lại đứng về phía đối phương, cho nên chống đối một hồi lâu, bất quá, kẻ thắng lợi cuối cùng luôn là thuộc về của nàng! Bởi vì sư phụ cuối cùng cũng chấp nhận sự kiên trì của nàng, lại yên lòng đem nhiệm vụ săn bắn toàn quyền giao cho nàng!
Về phần gia hỏa kia, vô luận là sói là người hay là gì khác, vật sống nhỏ yếu, quả nhiên đều nên thành thành thật thật mà ở lại trong tộc đàn.
Nói đến sói, nàng còn nhớ rõ ràng, nhớ rõ ngày đó khi lần nữa một mình trở lại núi rừng, nhớ rõ phần tự tại kia, phần không kiêng nể gì cả kia! Núi rừng vẫn như trước, hết thảy đều đã thay đổi, hết thảy lại đều chưa từng thay đổi, giống như nàng không còn là một phần tử của đàn thú, cũng không lại là thân trần bò rạp mà di chuyển, chỉ là nàng vẫn như cũ chính là nàng, vẫn có thể rõ ràng nhận thức được các loại thông tin trong hoang dã mà người thường không thể! Cho nên không mất mấy ngày, nàng liền lại lần nữa tìm được đồng bạn trước kia, dù cho khi đó nàng đã biết những đồng bạn này là sói, chỉ là đồng bạn vẫn như cũ là đồng bạn.
Đương nhiên, nàng liền dễ dàng đánh bại đầu lĩnh sói lúc đó, thành thủ lĩnh mới của đàn sói, nhưng nàng cũng không có ý định từ bỏ cuộc sống sinh hoạt cùng đồng bạn bây giờ, dựa vào những khoảng thời gian tự do này trong mỗi ngày, nàng cảm thấy có thể an bài tốt cả hai...Thẳng đến khi có người bắt đầu xen vào việc của người khác.
Chuyện kia tuyệt đối không phải là mình không đúng, mình dĩ nhiên đã rất khoan dung ―― không so đo khi bị theo dõi, nhận thêm phiền phức, thậm chí còn nguyện ý tiếp nhận đối phương nhập bọn. Vì cái gì không đáp ứng? Rõ ràng đáp ứng nhập bọn có thể tất cả đều sẽ vui vẻ, chính mình sẽ hảo hảo đối đãi nàng, sẽ chiếu cố thật tốt nàng, cùng nhau đã từng kế hoạch như vậy, hảo hảo làm Ngaoooo của nàng...Nhưng đối phương lại không có một câu nào nghe lọt, cuối cùng lại vẫn nói muốn nói hết thảy cho sư phụ!
Lúc ấy là thật sự nổi lên sát tâm, một màn tàn sát đàn sói dưới ánh trăng còn rõ mồn ở một trước mắt, đã đồng dạng là đồng bạn, chết một người so với chết một đám liền tốt hơn đi? Bản thân nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo tuyệt đối không phải là phô trương thanh thế, kia gần như chính là tối hậu thư! Trong lòng nghĩ nếu như lại nghe đến nửa câu không xuôi tai, liền sẽ lệnh cho máu bắn ngay tại chỗ!
Nhưng rốt cuộc lại không có nghe thấy bất cứ lời nào, thông điệp qua đi, người trước mắt cái gì cũng không nói thêm, chỉ là trong nháy mắt kia liền nhíu mày nhắm mắt lại, lộ ra biểu lộ...Đau đớn.
Tại sao phải đau đớn? Lẽ nào lúc trước bị thương? Không có khả năng a, rõ ràng không có con sói nào dám thực sự vi phạm mệnh lệnh mà phát động công kích.
Cho nên...Là bởi vì lời nói vừa rồi của mình sao? Càng không thể, chỉ là lời nói, làm sao sẽ làm người ta đau đớn?
Lúc ấy xác thực là trong lòng tràn đầy hoang mang như vậy, mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại cũng không thật sự hiểu được những thứ này, bởi vì không hiểu cho nên cũng không lại suy nghĩ nhiều, càng không có khả năng đến hỏi, chỉ là cũng chưa từng thật sự khởi xướng tấn công, chỉ đưa mắt nhìn bóng lưng kia trầm mặc biến mất trong màn đêm.
Thả người rời đi luôn là mang theo mạo hiểm, chỉ là lần mạo hiểm này nàng nguyện ý thử một lần.
Dù cho không có trải qua cũng liền hiểu rõ, tử vong là thống khổ, mà nàng bỗng nhiên không muốn thấy người kia lại lộ ra biểu tình đau đớn.
Cho nên sau đó, dù cho bởi vì thú con bị thương, trong lòng tràn đầy phẫn nộ mà hùng hổ đi tính sổ, cuối cùng cũng không thể vung tay xuất thủ lợi hại.
Không quá nguyện ý nhớ lại chuyện sói con tử vong, dù sao đây cũng không phải là chuyện làm cho người ta khoái hoạt, nhưng mà bởi vậy lại dẫn phát ra những chuyện liên tiếp sau này nên khi nhàn rỗi nàng cũng không để ý mà nhớ lại một chút, mặc dù nói kỳ thật cũng không cần cố ý nhớ lại, bởi vì dù cho muốn quên, ước chừng cũng là không thể quên được.
Dù sao lúc trước, vẫn cảm thấy làm người cùng làm thú vật không có gì khác nhau quá lớn, mặc dù phương thức sống hoàn toàn khác biệt, chỉ là dù sao đều là ngày qua ngày tìm cách sống sót là được...Thẳng đến khi những chuyện liên tiếp xảy ra kia mang đến những thứ nàng chưa từng thể nghiệm, mới khiến cho nàng nguyện ý thay đổi cái nhìn một chút.
Ví dụ như, thì ra sự tồn tại một mực được nhận định là yếu đuối vô dụng, kỳ thật...Vẫn xem như là rất có năng lực a. Tuy rằng về nhận định yếu đuối nàng cũng không có ý định thay đổi, bởi vì năng lực là ở một phương diện khác, nếu như phương diện này nàng xem nhẹ, vậy để cho gia hỏa kia có năng lực ở phương diện đó cũng không sao rồi.
Lại ví dụ như, thì ra những thứ sách vở làm bản thân choáng váng đầu óc không thôi kia vẫn xem như là có chút công dụng, vốn cho rằng học những dòng chữ vặn vẹo kia hoàn toàn là vì đó là cách suy nghĩ về việc làm người của sư phụ...Bất quá cho dù là như vậy, choáng váng đầu vẫn như cũ là choáng váng đầu, nàng cũng vẫn không có hứng thú bỏ ra bao nhiêu thời gian công sức về phương diện này.
Lại ví dụ như, thì ra đa số người ban đêm là nhìn không thấy rõ đồ vật, hoặc là những giác quan khác cũng sẽ yếu hơn rất nhiều, bản năng của mình quả nhiên không phải tùy tiện ai cũng có thể có được, này chính là giống với trực giác của bản thân lúc trước.
Lại ví dụ như, thì ra người là phiền toái như vậy, ngoại trừ hỉ nộ ái ố mà vạn vật đều có, còn muốn đến một loại "Tình" khác.
Lại ví dụ như, thì ra gia hỏa này sinh bệnh, lại làm cho người ta cảm giác càng...Chán ghét như thế.
Ân, chán ghét. Lúc đó nàng không biết tình là gì, chỉ là nàng biết rõ khi người vốn đang hảo hảo cùng quỳ với mình bỗng nhiên ngã xuống, trong lòng là giật mình như thế nào ―― tuy rằng trước đó nàng cũng cảm giác được người kia có chút phát run, cũng cảm giác được trên thân người kia đang nóng lên, lúc đó vẫn còn cảm thấy nóng như vậy cũng không tệ, bởi vì dựa vào rất dễ chịu, so với lạnh như băng liền tốt hơn nhiều.
Chỉ là sau khi người trước mắt ngã xuống, liền bắt đầu không khống chế được mà cảm thấy chán ghét, cũng không phải là chán ghét bản thân người này, đã sớm không có ý định chán ghét nàng, cho nên biết rất rõ ràng, bản thân chán ghét chỉ là một người bệnh không dậy nổi kia, chán ghét hai mắt đóng chặt lại không mở ra được, chán ghét những lần mê sảng giọng nói khàn khàn nghe không chân thật kia...
Tuy rằng sau khi tỉnh lại so với bình thường có nghe lời hơn một chút, điểm này coi như là làm cho người ta vừa lòng, nhưng cũng không có cách nào triệt tiêu mất đi loại chán ghét này.
Đè nén tâm tình không phải là bản tính của nàng, vì vậy sau khi xác nhận sư phụ xuống núi mua thuốc vô pháp nhanh chóng kịp thời trở về, nàng bắt đầu nghiêm túc mà nghĩ biện pháp, cũng là lập tức bắt đầu thực hiện.
Có thể vì vậy mà thể nghiệm phát sinh ra, lại càng thêm ngoài dự kiến.
Trong dự kiến cũng không có một con rắn đáng ghét kia, cuộc gặp gỡ bất ngờ với con rắn kia chẳng qua chỉ là một mớ hỗn độn nho nhỏ, một phiền toái nhỏ không đáng để vào mắt, mà nàng xác thực cũng xử lý gọn gàng chỉnh tề.
Chuyện làm cho người ta ngoài ý muốn, chính là cuộc đối thoại sau đó, nói một cách chính xác hơn, là một câu hỏi của người kia.
Khi cõng một trọng lượng trên lưng lần mò tìm thuốc trong đống cỏ, còn phải chịu đựng bên tai nhưng lời nói đâu đâu lúc mơ mơ màng màng, tâm tình là không nghĩ cũng biết chính là không tốt, chỉ là...Vẫn còn trong phạm trù có thể chấp nhận được a, vốn nàng sẽ không so đo cùng một người bệnh mơ hồ, nhưng mà, lại đột nhiên bởi vì nghe được một câu hỏi tùy tùy tiện tiện, mà tâm tình liền xoay chuyển trở nên ác liệt.
Thanh âm bên tai đang liên miên mà hỏi, hỏi: "Vạn nhất nếu như ta không cẩn thận mà bệnh chết, hoặc là vừa rồi bị con rắn kia cắn chết, ngươi sẽ xử trí như thế nào?"
Đây chỉ là một câu nói mà thôi, nhưng mà, trong lồng ngực lại bỗng nhiên truyền đến cảm giác đau đớn.
Đột nhiên đứng thẳng người lên, gần như đem người đang cõng trên lưng kia nhấc lên.
Bởi vì đau đớn mà trực tiếp phát giận, trong lòng cũng là kinh ngạc, thì ra, có vài lời nói thật sự sẽ làm cho người ta cảm thấy đau đớn.