Gần đây, lúc nấu thuốc một mình, thỉnh thoảng sẽ bất ngờ nhớ lại hương vị của Ưu đàm tiên hoa kia, tuy rằng bản thân nó có mùi vị gì kỳ thật bản thân cũng không rõ, trong trí nhớ chính là một loại hỗn hợp đắng chát, mỗi lần nhớ lại liền dường như còn đọng lại ở trong miệng, mùi vị đó trỗn lẫn vị chát của cỏ xanh cùng vị tanh của bùn đất, lại thêm trộn lẫn một loại phụ liệu nồng đậm nặng nề và tuyệt vọng, gần như làm cho người ta khó có thể nuốt xuống.
Trừ điểm ấy ra, ban đầu là nuốt xuống như thế nào ngược lại đã nhớ không rõ nữa, thậm chí không nhớ rõ khi đó là mang theo loại tâm tình như thế nào để thúc đẩy bản thân nuốt xuống, chỉ nhớ rõ khi đó hy vọng đột nhiên sinh ra lại đột nhiên mất đi, sự chênh lệch cực lớn làm cho người ta chìm vào bối rối, làm cho người ta khi cầm lấy cánh hoa dập nát trong tay, cho đến phút cuối cùng, cũng không thể thả ra.
Cho nên khi bất chấp mà nuốt đóa hoa dập nát đó xuống, hẳn là cũng chưa từng suy nghĩ quá nhiều, cũng tuyệt đối chưa từng mong đợi bất cứ điều gì, ước chừng chỉ là bởi vì...Lại không nỡ bỏ, thậm chí là một loại tâm thái giống như trừng phạt...Ít nhất khi đó, bản thân liền cho là như vậy, sau đó liền thật sự ném bỏ chuyện đó sang một bên.
Thẳng đến khi vấn đề luôn một mực lo lắng là dược hiệu không đủ quả nhiên đã xuất hiện trên người Luyện nhi, mới hiểu được lúc đó hành động như vậy, trong tiềm thức đã tồn tại một loại tính toán nào đó...Mà gần như có nghĩ cũng không nghĩ nhiều liền lựa chọn thuận theo một phần tính toán này, hơn nữa khi thấy nó thật sự là hữu hiệu, trong lòng là tràn đầy vui mừng.
Không sai, ngoại trừ vui mừng liền không còn gì khác nữa, thậm chí áy náy lo sợ bất an cũng là không nhiều, dù cho hiểu được, làm như vậy trong lúc vô tình nhất định sẽ phải lại lừa gạt nàng thêm một lần nữa, cái giá phải trả ước chừng cũng...Càng lớn.
Cho nên, mới nghĩ đến chuyện nhất định phải có vài ngày chia lìa để hoà dịu lại.
Ngày hôm sau Nhạc Minh Kha quả nhiên đúng hẹn liền tới, lúc đó ta đang lôi kéo Luyện nhi cùng chờ đợi. Hôm qua chúng ta chẳng qua là vội vàng thương lượng một phen, kỳ thật không coi là nói chuyện, huống chi có chút tình cảm cũng không thể nói với người ngoài như Nhạc Minh Kha. Nhưng mặc dù chưa chắc có thể thật sự hiểu rõ tâm ý của ta, nhưng hắn đều có dụng tâm của hắn ở trong đó, hai người phối hợp, liền sơ bộ đã đạt thành nhất trí.
Bất quá, cũng bởi vì đạt thành một sự nhất trí không coi là quá chu toàn như vậy, cho nên, khi Nhạc Minh Kha nhắc đến nguyện nhân hôm nay cố ý đến đây, là muốn dẫn chúng ta đi đến một chỗ nào đó ở phụ cận nhìn qua, ta và Luyện nhi giống nhau, là thật sự không biết trong hồ lô của hắn bán loại thuốc gì.
Mặc kệ như thế nào, người này đương nhiên là tin tưởng được, cho nên lúc cùng nhau xuất môn, Luyện nhi nửa điểm cũng không có nghi ngờ, ngược lại hai đầu lông mày lộ vẻ hiếu kỳ không cần che giấu.
Nói là phụ cận, bất quá khi bắt đầu bôn tẩu kỳ thật đã tốn không ít thời gian, điều phiền phức cũng không phải là khoảng cách mà là gập ghềnh. Nhạc Minh Kha dẫn đường ở phía trước, một mực leo lên cao, nơi đây vốn là đỉnh của Thiên Sơn, hắn lại dẫn dắt chúng ta càng lúc càng lên cao, lại thêm hôm nay đã vào hạ, tuyết đọng trên đỉnh núi phần lớn cũng đã tan ra thành tuyết mềm, hành trình trơn ướt, cho nên sau khi đi liên tục gần nửa canh giờ, hắn mới dừng bước lại, nhấc tay đưa về phía trước, chỉ vào một chỗ cao cao quay đầu nói với chúng ta: "Đến rồi, cuối cùng chỉ cần nhảy lên vách đá dựng đứng này liền tốt."
Luyện nhi một mực kéo ta theo sát ở phía sau, nghe nói liền cùng nhau ngẩng đầu, nàng còn không nói gì, ta ngẩng đầu nhìn mặt vách đá dựng đứng này chìm trong mênh mông sương mù, quả thực là thẳng đứng hiểm trở cao ngạo trong mây, nhìn một lần là tìm không được bất luận điểm nào để đặt chân lên, không khỏi cười khổ nói: "Ngươi cũng nói là vách đá dựng đứng, có thể thấy được thường nhân là không thể...Nhìn tình hình này, nếu muốn tung người nhảy lên, hai người các ngươi có lẽ là khá hơn, ta chỉ sợ chưa đủ lực, trong ba người là muốn cản trở a."
Lời yếu thế như vậy vừa nói ra, Nhạc Minh Kha ở bên kia còn chưa như thế nào, trước tiên đổi lấy người ở bên cạnh trừng mắt nhìn một lần, Luyện nhi không vui mà nói: "Có ta ở đây thì sợ cái gì? Một vách núi thẳng đứng mà thôi, ta mang theo ngươi đi lên là được, ai có thể làm khó dễ được ngươi?" Nói xong cũng mặc kệ mục đích chuyến đi này ở đâu, trực tiếp vươn tay ôm lấy người, đối với Nhạc Minh Kha kêu một tiếng: "Ngươi chậm một chút, chúng ta đi trước một bước!" Nói xong thân thể liền tung lên, phóng thẳng lên trời!
Lần này quá mức đột ngột, quả thực chính là không kịp nói gì, trong lúc nhất thời ở trong lồng ngực kia chỉ cảm thấy lửng lơ bay lên, gió lạnh rót vào tai, cả người đều lao lên giống như diều gặp gió mà lọt vào trong sương mù. Nhưng kỳ thật Luyện nhi có khinh công trác tuyệt đến như thế nào, cũng không có khả năng nhảy lên đến đỉnh, tất cả là dựa vào tính cách kiệt ngạo của nàng, luôn có thể ở trước thời điểm kiệt lực mà tìm được một vị trí đặt chân trên cách núi, cho dù chẳng qua là một điểm lồi lõm nho nhỏ, thực sự cũng đủ để lại lần nữa phát lực mà lên rồi.
Hành động lần này mặc dù nàng làm một cách thoải mái tựa như rẩt thành thục, ta lại biết rõ kỳ thật là có rất nhiều khó khăn, kém nửa điểm liền sẽ gặp chuyện không may, cho nên sau khi cơn đầu váng mắt hoa ban đầu qua đi cũng không dám khinh thường, ở trong lòng nàng tận lực phối hợp để cho nàng được thuận tiện, miễn cho vô tình song song sảy chân để hận nghìn đời, như vậy cũng thật sự là không thể nhắm mắt.
Cứ như vậy, theo vài cái lên xuống làm cho người ta thấm mồ hôi lạnh, trước mắt chuyển biến sáng ngời, vân khai vụ tán, sáng tỏ thông suốt.
"Nơi này liền chính là đỉnh núi rồi a." Chân đạp xuống mặt đất, Luyện nhi liền buông người ra, nhìn quanh một chút, lúc này mới nghĩ đến chuyện hỏi mục đích của chuyến đi này: "Lại nói, hôm nay Nhạc hòa thượng kia lại thần bí mà đem chúng ta dẫn đến đây, rốt cuộc là muốn như thế nào?"
"Không rõ lắm a, dù sao cũng phải chờ hắn đi lên lại nói..." Vừa nói vừa quay đầu, nhìn xuống, hoàng y tăng bào kia chợt ẩn chợt hiện ở trên vách đá, Luyện nhi nói hắn chậm một chút, hắn cũng thật sự là chậm một chút, lúc này đã đến được một nửa chiều cao. Thấy Nhạc Minh Kha không thể lập tức đi lên, cũng liền nhân lúc này mà quan sát tỉ mỉ dò xét chung quanh, trên đỉnh của vách đá dựng đứng này cũng không tính là lớn, bốn phía vừa nhìn liền thấy rõ ràng, phần lớn là địa hình quái thạch không có một ngọn cỏ, bất quá trên đỉnh gió cuốn, ngược lại so với phía dưới ít đi vài phần tuyết đọng, rất nhiều nham thạch bình thản lộ ra bên ngoài, lại bởi vậy mà lộ ra một chút hoang vu...Đến nơi như vậy làm cái gì? Điều Luyện nhi khó hiểu cũng là điều ta khó hiểu, bất quá lại biết rõ Nhạc Minh Kha nhất định là có dụng ý, hơn nữa dụng ý này nhất định có liên quan đến chuyện hắn muốn nói với Luyện nhi về tu vi võ công, cho nên quan sát cũng liền trở nên cẩn thận hơn.
Đưa mắt cẩn thận nhìn quanh, thực sự khiến cho người ta nhìn ra được vài phần dị thường."Luyện nhi ngươi xem, trên tảng đá kia có phải có cái gì đó hay không?" Giật giật vạt áo người bên cạnh, thuận tay chỉ cho nàng xem. Đó là một tảng đá đôi cách đó không xa, cũng không biết là bằng đá gì, theo lý ở nơi này hẳn là đã sớm nên phong hoá thành nham thạch vừa cứng lại sừng sững, góc cạnh rõ ràng, mỗi khối đá đều gần như cao bằng một người, hơn nữa không có bị tuyết trắng phủ kín tồn bộ phía trên, tựa hồ...Là có dấu vết gì đó...
Được nhắc nhở, Luyện nhi lúc này đưa mắt nhìn qua, thị lực của nàng tốt hơn ta, nhìn qua nhất định là rõ ràng hơn, chỉ thấy nàng tung người đi qua vươn tay phất một cái, quét đi tuyết đọng còn sót lại, lập tức mày cau lại: "Này, tựa như là...Kiếm pháp võ công?"
Kỳ thật không cần phải nói, bản thân theo phía sau lưng nàng đi qua tất nhiên cũng đã nhìn thấy rõ ràng, phía trên khối nham thạch này rõ ràng được khắc lại kiếm pháp, từng chiêu từng thức, cũng có chút ít chiêu thức giống như đã từng quen biết, cùng vết tích mà sư phụ khắc trên vách đá trong Hoàng Long động năm đó cơ bản là giống nhau...Tuy nhiên khắc pháp lại đơn sơ hơn rất nhiều, không thể so sánh với sư phụ...
Trong lòng đột nhiên chấn động một cái, rời khỏi Luyện nhi đưa tay lướt nhẹ qua một khối nham thạch cách đó vài bước, quả nhiên ở trên đồng dạng có khắc vết tích, "Ở đây cũng có, Luyện nhi ngươi xem!" Lần này thứ khắc ở trên không chỉ là hình ảnh, thậm chí còn có văn tự được sắp xếp ngay ngắn!
Nhìn thấy như vậy, hàng lông mày mỏng của Luyện nhi càng cau càng chặt, lại không đợi nàng nói cái gì, chợt nghe đến nam tử ở phía sau cất tiếng cười to. Nhạc Minh Kha đã đến được đỉnh núi, thấy chúng ta đứng ở cạnh nham thạch, liền vừa cười vừa tới đây nói: "Nhị vị quả nhiên là hảo nhãn lực, nhanh như vậy liền phát hiện ra manh mối, không hổ là truyền nhân y bát của sư mẫu lão nhân gia."
"Nhạc Minh Kha, ngươi đây là có ý gì?" Bên này vừa cười, sắc mặt của Luyện nhi ở phía bên kia lại cũng không dễ nhìn, nàng lạnh lùng chỉ vào một tảng đá kia, nói: "Ngươi hôm nay đem chúng ta dẫn lên đây, liền là vì muốn chúng ta nhìn cái này?"
"Đúng vậy." Nhạc Minh Kha lại giống như đối với sắc mặt này không để tâm đến, hắn thản nhiên chắp tay trước ngực, giải thích: "Năm đó sư phụ của các ngươi cùng sư phụ của ta hờn giận, mang theo kiếm phổ ông khổ tâm lưu trữ không từ mà biệt, sư phụ ta tìm không ra, chỉ có thể định cư ở Thiên Sơn này. Kiếm phổ mặc dù đã mất, nhưng ông đã lưu vào trí nhớ ghi khắc tại trong lòng, hai mươi năm khổ tâm tìm tòi, cuối cùng đã tại nên kiếm pháp Thiên Sơn, mà nơi đây liền chính là nơi ông ngộ kiếm, cũng không sai biệt lắm so với Hoàng Long động của sư phụ các người, bất quá càng toàn càng tiểu, ngay cả tâm pháp cũng đã tuyn khắc ở trên, sẽ không..."
(Càng trọn vẹn càng chi tiết)
"Ít vòng vo, Thiên Sơn kiếm pháp của các ngươi liên quan gì tới ta? Ta Luyện Nghê Thường còn không đến mức đi nhìn trộm kiếm pháp của môn phái khác! Ngươi cuối cùng là có ý muốn như thế nào? Nói rõ ràng!" Luyện nhi không đợi hắn nói xong, liền phẫn nộ cắt đứt lời Nhạc Minh Kha, cười lạnh bên môi không khỏi càng sâu, cho thấy là đang sắp tức giận. Thấy vậy, bản thân nhanh chóng đi tới trước cầm tay nàng, nhẹ lời nói: "Đừng nóng vội, ta nghĩ Nhạc huynh cũng không có ý ngạo mạn, chúng ta liền kiên nhẫn để hắn nói xong lại định đoạt, được không?"
Được khuyên bảo, sắc mặt Luyện nhi có hoà dịu một chút, ta nhanh chóng đưa một ánh mắt cho Nhạc Minh Kha, ý tứ muốn hắn hành sự phải tùy theo hoàn cảnh, Nhạc Minh Kha cũng hiểu ý, ngừng lại một chút, lấy hơi liền nói: "Bần tăng tất nhiên không có một chút ngạo mạn trong tâm, kỳ thật Luyện nữ hiệp ngươi cùng phái Thiên Sơn ta vốn là nhất mạch đồng khí, nếu không ngày đó như thế nào lại cho phép ta mang đi di vật của sư mẫu, đúng không? Chỉ tiếc sau đó ta hành động không tốt cân nhắc không chu toàn, cho nên khiến cho kiếm phổ kia rơi vào trong tay tặc nhân, việc này nói đến ta vẫn là chưa từng tạ lỗi qua với các ngươi, hôm nay cũng liền ở nơi này mà nhận lỗi với các ngươi."
Thấy hắn chắp tay ở trước ngực mà khom người, sắc mặt của Luyện nhi lại trầm xuống rất nhiều, tay phải của nàng nắm lấy tay ta, liền đem tay trái vung lên, nói: "Việc này đã qua, mặc dù lúc đó ta có phiền muộn ngươi, chỉ là sau đó ở Kinh thành cũng may mà có ngươi hỗ trợ, đã nói là không ai nợ ai, cũng không cần nhắc lại. Chỉ là môn phái của ta mặc dù có chút nguồn gốc với môn phái của ngươi, nhưng dù sao cũng không phải là đồng môn, Thiên Sơn kiếm pháp của các ngươi có hay, ta cũng không thèm!"
"Việc này không liên quan là có thèm muốn hay không, mà là công bằng." Không ngờ Nhạc Minh Kha lại nghiêm mặt nói: "Lúc trước ta từng duyệt qua kiếm phổ của sư mẫu, lại thấy qua kiếm pháp trên vách tường trong Hoàng Long động, mặc dù cũng không phải là cố ý, nhưng thực sự đã đem những ảo diệu kia nhìn qua, trong lúc vô hình cũng nhớ kỹ một ít, lúc trước không cảm thấy, chỉ là mấy năm qua ở Thiên Sơn dốc lòng luyện kiếm mới biết được được là có ích lợi không nhỏ, ta từ chỗ của sư mẫu có được lợi ích, các ngươi hoàn toàn chưa từng có cơ hội tiếp xúc với kiếm phổ của phái ta, thử hỏi, đây có phải là bất công hay không?"
Nhạc Minh Kha là người thông minh, ta cũng không biết hắn đây là xuất phát từ bản tâm hay là tìm cớ, hoặc là cả hai cùng có, tóm lại cuộc nói chuyện này nói đến thập phần thoả đáng, cố tình Luyện nhi lại là tính tình không nguyện ý thua thiệt nhất, nghe nói trước tiên liền giống như bừng tỉnh đại ngộ mà oán trách một câu: "Khó trách mấy năm qua ngươi cùng ta giao đấu lại tiến bộ thần tốc như vậy! Ta còn nghĩ là xảy ra chuyện gì!" Rồi sau đó lại trầm ngâm, tựa hồ nhất thời không biết nên lựa chọn như thế nào mới tốt, suy nghĩ một hồi lâu, mới nói: "Ngươi nhìn qua kiếm pháp của phái ta, liền đưa ra kiếm pháp của bổn môn làm trao đổi, cũng là hợp lý, bất quá ta Luyện Nghê Thường nói không thèm liền sẽ không thèm, huống chi ngươi chẳng qua là vô tâm ghi nhớ một ít, ta làm sao có thể ở đây nhìn đến thỏa thích, này cũng chính là một loại bất công khác!"
"Chuyện này không khó." Nhạc Minh Kha tựa hồ đã sớm đoán được là có một câu này, liền ung dung cười cười, duỗi tay chỉ ra nói: "Năm ngày, các ngươi chỉ có năm ngày. Các loại vết tích khắc trên đám loạn thạch này tuy có tinh túy trong kiếm pháp của môn phái ta, nhưng thực sự là lộn xộn không chịu nổi, không bằng kiếm phổ di vật của sư mẫu đã được sửa sang lại thoả đáng, cho nên năm ngày này ngươi liền không cần không thẹn. Sau năm ngày ta liền hủy những dấu ấn này, để tránh bị bất chính người học được, có thể nhớ rõ bao nhiêu, được những gì, liền xem duyên phận, giống như ta năm đó...Luyện nữ hiệp, Trúc Tiêm cô nương, các ngươi nghĩ như thế nào?"
Câu cuối cùng này, hắn ý vị thâm trường mà nhìn sang bên này một cái.
Hắn dĩ nhiên đã làm được việc nằm trong phận sự của hắn, làm được chuyện ta cầu hắn, chuyện còn lại, dĩ nhiên là nhìn bên này.
Người bên cạnh vẫn còn đang do dự, sự kiêu ngạo của nàng không cho phép nàng dễ dàng đông ý. Hít vào một hơi, ta câu ra dáng tươi cười, nói khẽ với nàng: "Luyện nhi, quản nhiều như vậy làm gì, chúng ta mới không thiệt thòi, dựa vào cái gì hắn có thể nhìn qua chúng ta lại không thể nhìn? Nhìn qua một chút cũng không có gì ghê gớm, đúng không?" Nói xong không đợi nàng đáp lời, liền lại ngẩng đầu cất cao giọng nói với Nhạc Minh Kha: "Hối Minh thiền sư, việc này thập phần công bằng, bất quá chính là vì công bằng, ta thấy năm ngày này ta liền tránh đi? Nếu không một mình ngươi nhìn kiếm phổ, hôm nay lại phải hoàn thành hai người nhìn, cũng có vẻ là chúng ta chiếm tiện nghi rồi."
Nghe nói, Luyện nhi vốn đang do dự trong phút chốc đã nâng mắt lên, nói: "Nói cái gì! Hắn cũng không có nói như vậy là bất công, ngươi còn thay hắn nghĩ ra cái gì a? Nếu như ngươi tránh đi, ta cũng tránh đi!" Lúc trước nàng còn không có cho phép hay đáp ứng gì, chỉ là lúc này trong lúc vô tình nói như vậy, nghiễm nhiên đã xem như tiếp nhận kiến nghị này, chẳng qua là không vui vì ta không thể cùng nàng mà thôi.
Đến một bước này liền đã dễ dàng hơn rất nhiều, ta làm ra bộ dáng giống như băn khoăn đến Nhạc Minh Kha, đem Luyện nhi kéo đến bên cạnh khinh ngôn tế ngữ mà khuyên nhủ một trận, đơn giản nói là bản thân võ công so sánh với bọn họ thấp hơn, coi như là nhìn qua chỉ sợ cũng không quá mức hữu ích, ngược lại là phải ở trên đỉnh núi này khổ cực chống cự năm ngày, chính là hết sức bất lợi, còn không bằng ở nhà nghĩ ngơi thoải mái chờ đợi, mỗi ngày làm chút ít đồ ăn sắc thuốc đưa tới cho nàng, nếu như trong mấy ngày này nàng có thể thụ được lợi ích gì, vậy sau này lại từ từ truyền thụ cho ta thì tốt rồi, như vậy hai người đều không chịu thiệt thòi, chẳng phải tốt nhất sao?
Biết rõ tính tình của nàng là không thích thua thiệt, cho nên câu chuyện cuối cùng là lượn lờ trên chủ đề không thiệt thòi, thường xuyên lặp lại, Luyện nhi giống như rốt cuộc đã buông lỏng, gần như liền muốn gật đầu, bỗng nhiên giống như lại nhớ tới cái gì đó, liếc xéo tới đây nói: "Ngươi một mình vốn không thể tiến lên đỉnh núi này, nói cái gì mà đưa thức ăn sắc thuốc? Vẫn là tự ta trở về ăn, dù sao cũng không coi là xa xôi."
"Đừng!" Một chữ thốt ra, e sợ sẽ khiến cho nàng nhìn ra cái gì không thích hợp, lập tức vội vàng nở nụ cười mà thêm vào: "Tuy nói là không xa, chỉ là một ngày có ba bữa cơm, ngươi muốn chạy về nhà mấy lần? Nhiều phiền phức. Không bằng như vậy, ta làm xong tức ăn, gọi Nhạc Minh Kha chạy đi đưa tới cho ngươi, dù sao người xuất gia cũng là luôn sẵn lòng giúp người, ta nghĩ hắn sẽ không để ý...Hoặc là..." Nói tới đây, liền làm ra vẻ chế nhạo mà cười cười, nhỏ giọng nói: "Hoặc là, Luyện nhi ngươi là không nỡ để chúng ta chia cách năm ngày? Ta đây lại ngẫm nghĩ một biện pháp khác là được rồi."
"Ai lại không nỡ bỏ ai!" Nàng là cường ghạnh, nghe xong lúc này ánh mắt đảo qua lườm về phía này, cuối cùng lại nhịn không được mà nhíu mày nói: "Nhưng nếu thả ngươi một mình, cũng thật sự là không thể khiến cho người ta yên tâm...Như vậy, mấy ngày này ngươi đi đến chỗ của Nhạc Minh Kha, ta nhớ hắn có phòng trống, tuy rằng không tiện lắm, chỉ là dù sao cũng tốt hơn cho ngươi ở một mình, hắn tốt xấu gì thân thủ cũng đủ tốt, có chuyện gì tất nhiên sẽ hỗ trợ một chút!"
"Ân, ta tất cả nghe theo ngươi." Có chút mỉm cười đáp lại, nắm lấy tay nàng, chăm chú nhìn lên gương mặt kia, không biết bao lâu Ngọc La Sát không sợ trời không sợ đất, lại đã học được lo lắng đề phòng chuyện chưa xảy ra.
Chẳng qua là, xin lỗi Luyện nhi, luôn có một vài việc, là người bên cạnh vô luận làm thế nào cũng không đủ để làm cho vẹn toàn.
Lựa ngày không bằng trùng ngày, chính là ở nơi này vào một ngày này, chúng ta phi thân xuống núi, trở lại chỗ ở dùng cơm, lại vì Luyện nhi chuẩn bị một chút nhu yếu phẩm, tính tình của nàng quả quyết, nếu như đã hạ quyết định cũng sẽ không do dự nữa, huống chi theo đạo lý mà nói lại chẳng qua là dừng lại ở phụ cận cũng không phải là đi xa, cho nên chỉ đơn giản thu thập quần áo túi nước các loại, liền cất bước muốn rời đi.
Trước khi ra cửa, cố ý đem nàng dỗ dành ngồi xuống trước bàn trang điểm, lấy cớ đỉnh núi kia gió quá lớn, lại lần nữa vì nàng trang điểm một lần, làm một kiểu tóc không dễ tán loạn.
Luyện nhi là người có tính tình hiếu võ học, bình thường đối với dung mạo của bản thân lại thập phần tùy ý, tuyệt học ở trước mắt, chỉ cần không quá tán loạn vướng bận, ta đoán mấy ngày này nàng sẽ không chú ý, cũng sẽ không cố ý nghĩ đến chuyện đụng đến mái tóc.
Mà chỉ cần mấy ngày này, cũng liền đã đủ rồi.
Tin rằng đợi đến khi nàng trở về, màu tóc này, nhất định sẽ là không gặp lại nữa.
Không có lại đi theo nàng một chuyến, chẳng qua là mỉm cười đưa đến trước cửa dặn dò vài câu, không muốn khiến cho mọi chuyện quá trịnh trọng, ở trong mắt Luyện nhi này vốn cũng không phải là chuyện có bao nhiêu trịnh trọng, nàng cũng chỉ dặn dò ta vài câu liền không quay đầu lại mà thẳng bước rời đi, Nhạc Minh Kha thật ra là lại đi theo một chuyến, dù sao sự tình là từ do hắn...Cũng không biết hai người có nói gì ở đỉnh núi hay không, một lúc lâu sau khi lại lần nữa thấy hắn trở về, sắc mặt kia liền ngưng trọng hơn rất nhiều.
"Như thế nào? Đều thỏa đáng đi?" Làm ra vẻ không có nhìn thấy mà rót cho hắn một chén trà nóng, mỉm cười hỏi, là thật sự cảm thấy có chút buồn cười, chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày, lại sẽ cùng người ngoài liên thủ tính toán người trong lòng của mình.
Thấy ta không hỏi, Nhạc Minh Kha vẫn là nhịn không được mà thở dài một tiếng, chủ động mở miệng nói: "Trúc Tiêm cô nương, Luyện nữ hiệp là thật sự lo lắng cho ngươi, vừa rồi ở đỉnh núi, nàng nói gần nói xa đều là nếu như ngươi có một chuyện sơ xuất gì nhất định sẽ tìm ta hỏi rõ...Ngươi nói việc này không coi là nói dối, chỉ là hôm nay bần tăng rõ ràng là đã sinh ra lòng áy náy, thậm chí hoài nghi bản thân có phải đã làm sai hay không."
"Ngươi không có lừa gạt nàng, nhiều nhất là hiểu rõ tình hình mà không nói ra thôi..." Cười cười với hắn, trấn an nói: "Có lẽ cũng không thể nói là hiểu rõ tình hình mà không nói ra, bởi vì sau đó ta muốn làm gì, kỳ thật ngươi cũng không thập phần rõ ràng không phải sao?"
Không sai, Nhạc Minh Kha không biết ta cụ thể là có ý định làm gì, giống như lúc trước ta cũng không rõ ràng hắn có ý định làm gì, đối với việc này, chúng ta đã kết thành một loại đồng minh rời rạc, sự gắn bó trong đó chỉ là tín nhiệm mà thôi.
"Chính là bởi vì không thập phần rõ ràng nên mới suy nghĩ có làm sai hay không." Nhạc Minh Kha cười khổ đáp: "Trúc Tiêm cô nương, hôm qua chỉ nghe ngươi nói sự cấp tòng quyền, đã nuốt xuống một nửa đóa Ưu đàm tiên hoa kia, cho nên hôm nay muốn dùng máu làm thuốc, nhưng lại không biết phương pháp như thế nào...Hôm nay ta là được sự phó thác trên người, nếu như ngươi làm cái gì cũng đừng giấu giếm ta, nếu không bần tăng thật sự là chết oan uổng."
"Đó là tự nhiên, hôm nay chúng ta đều đã là thế cỡi lên lưng cọp, cần gì phải giấu giếm ngươi chuyện gì, huống chi, chuyện này, kỳ thật vẫn không thể không dựa vào sự giúp đỡ của ngươi." Ung dung đáp lại, thuận tay kính dâng mời trà, thấy Nhạc Minh Kha lắc đầu từ chối nhã nhặn, liền đặt chén trà xuống, khe khẽ vẫy tay một cái, cười với hắn nói: "Vậy không cần chậm trễ, đi theo ta."
Đi ra cửa, sắc trời dĩ nhiên đã không tính là sớm, Luyện nhi không ở bên cạnh, ngay cả không khí đều giống như trong trẻo nhưng lạnh lùng hơn rất nhiều, cũng thực sự không có tâm tình lại quanh co lòng vòng, dẫn Nhạc Minh Kha đi ra vài bước tiến vào trong viện, liền cúi người, từ một ụ tuyết nhỏ nơi cạnh góc tường đào lên một vò rượu.
Ụ tuyết là do ta quét dọn mà gom lại, vò rượu tất nhiên cũng là do ta vùi vào, Nhạc Minh Kha chính là nhận ra vò rượu này, kinh ngạc nói: "Ân? Đây không phải là lộc nhung huyết tửu của sư phụ ta ngâm lúc trước sao, ta còn nhớ đã sớm uống hết, như thế nào cũng có một vò sót lại để cho cô nương tìm được."
"Cho nên nói đều là duyên phận đi." Đã vô tâm dài dòng cùng hắn, liền trực tiếp nói ngay vào điểm chính: "Ta muốn dùng máu làm thuốc, bên trong này là dùng máu pha vào rượu, rượu tức là dược, dược tức là rượu, trong rượu có máu, máu trong có dược, vậy liền trộn thêm một vị máu thuốc đi vào cũng không sao, chẳng phải là ý trời khó tránh sao?"
Nhạc Minh Kha cũng không phải là kẻ ngu ngốc, vừa nói như vậy cũng đã đầy đủ rõ ràng, "Thì ra là như vậy." Hắn gật gật đầu, chợt nhớ tới gì đó, lại khó hiểu nói: "Chỉ là chuyện này cùng chuyện cô nương muốn ta trợ giúp có liên quan gì đâu? Chẳng lẽ lại muốn bần tăng đem rượu này đưa đi cho Luyện nữ hiệp? Còn có, ngươi vì sao lại đem cái bình này chôn ở trong tuyết?"
"Đưa là cần phải đưa, mà lại muốn mỗi ngày đều đưa. Tửu lượng của Luyện nhi hữu hạn, huống hồ rượu thuốc nuốt chửng một hơi cũng là phung phí của trời, cho nên ta đã nghĩ ra trong vòng năm ngày này, làm phiền ngươi mỗi ngày mang theo rượu cùng với cơm canh, nàng sẽ không sinh nghi...Bất quá, đó là chuyện của ngày mai, trước mắt ta muốn ngươi giúp chính là có nguyên do khác, ta cũng là nguyên do khiến ta làm việc này, đem vò rượu vùi sâu vào trong tuyết."
Vừa nói chuyện, vừa không nhanh không chậm mà kéo ống tay áo lên cởi bỏ vải quấn trên cổ tay trái, ngoại trừ một vết hồng nhạt, vết thương nhỏ trên cổ tay từ hôm qua đã được cẩn thận mà xử lý rồi giấu đi, lúc này rốt cuộc có thể quang minh chính đại mà đón ánh mặt trời rồi.
"Dù sao, theo ta được biết, vô luận là máu gì, nếu như đã rời khỏi thân thể một thời gian dài, luôn hoặc nhiều hoặc ít sẽ có chút biến hóa không tốt, mà băng tuyết có nhiệt độ thấp có thể trì hoãn loại biến hóa này phát sinh."
"Trúc Tiêm cô nương...Đây là ý gì? Cho dù là mỗi ngày dùng máu làm thuốc, thực sự không cần tồn tại trong thời gian quá dài đi?" Sắc mặt Nhạc Minh Kha lại trở nên không tốt lắm, ta đoán, hắn hoặc nhiều hoặc ít đã hiểu được chút ít trong đó.
Cho nên xác thực cũng không có gì muốn giấu giếm nữa.
"Ngươi là kiếm khách, hẳn là đã sớm hiểu được một đạo lý." Thản nhiên cười cười, chậm rãi phủ che vết thương mà nói: "Một người nếu như thường xuyên mất máu, vậy thân thể tất nhiên sẽ sinh ra máu mới để cung cấp giữ mạng sống, này chỉ cần có thể ăn uống tốt điều dưỡng tốt, như vậy coi như máu của một người liền dùng cả một đời cũng là không cạn, chỉ có điều...Chỉ có điều dùng loại máu mới kia, chưa hẳn là có hiệu quả như loại máu trước đó, nhất là người trong máu còn có ngoại lực, càng chính là như vậy, đúng không?"
"Này chính là chuyện ta muốn ngươi làm, Nhạc huynh, ta cũng cần một người đã trải qua sinh tử, khi ta có thể đã rơi vào trạng thái thần chí không rõ liền thay ta phán đoán, cuối cùng là đến mức độ nào, là có thể tiếp tục đổ máu, lại không mất mạng."