Dường như nghe tiếng ai gọi tên mình, Madoka choàng tỉnh. Mắt vẫn còn hơi mơ màng. Cô nhổm dậy, nhìn chiếc đồng hồ trên bàn. Đã sắp tám giờ tối.
Bước xuống giường, Madoka lại gần cửa sổ. Cô quan sát khung cảnh bên ngoài qua khe rèm cửa. Cạnh tiệm pachinko đối diện là một chiếc wagon. Chắc là nó, cô thầm đoán. Cho đến hôm qua vẫn là chiếc ô tô hạng nhẹ màu vàng. Có lẽ dùng cùng một chiếc sẽ dễ gây chú ý. Nhiều khả năng, đó là chỉ thị của Kirimiya Rei nhưng cũng có thể là chủ ý của riêng Takeo, Madoka tự nhủ. Cô biết rõ tính hay lo xa của anh ta.
Sau khi gặp Aoe ở công viên Arisugawa no miya, cô lập tức leo lên taxi. Chẳng bao lâu sau, cô phát hiện ra có một chiếc xe đang bám đuôi mình. Lúc đến công viên không hề có ai bám theo cô, nên chắc chắn những người này đã lần theo dấu Aoe. Vì vậy, đó chỉ có thể là Kirimiya Rei.
Cô đã nghĩ đến chuyện cắt đuôi, nhưng làm vậy sẽ không biết được đường đi nước bước của đối phương. Vả lại, chỉ bám đuôi thế này chứng tỏ họ chưa muốn khống chế cô ngay, nên cô đã cố tình để lộ nơi ở. Đó là một khách sạn bình dân giá rẻ. Từ hôm đó, ngày nào cũng có một chiếc ô tô đáng ngờ đậu bên ngoài. Họ theo dõi cả sảnh khách sạn thì phải.
Lúc tới cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn, cô kín đáo kiểm tra bên trong xe bằng chiếc gương cầm tay. Không ngoài dự đoán, nơi ghế lái là khuôn mặt đăm chiêu của Takeo.
Tại sao họ chỉ theo dõi mà không bắt cô về? Madoka chỉ có thể đoán rằng, họ muốn biết mục đích của cô và theo dõi diễn biến tình hình. Đương nhiên, không rõ họ có chấp thuận mọi hành động của cô không. Biết đâu đến tận phút cuối cùng, họ mới ra tay gây rắc rối.
Có điều, Madoka không định thay đổi mục đích. Đó là không để Amakasu Kento gây ra thêm bất cứ tội lỗi nào nữa. Cô phải ngăn cậu ta lại.
Rời khỏi cửa sổ, Madoka lại ngả lưng lên giường. Nhưng cô không buồn ngủ. Trong đầu óc giờ đã tỉnh táo của cô hiện lên hình ảnh ngày đầu tiên gặp gỡ Kento.
Cô đã được nghe chuyện, nhờ ca phẫu thuật của bố mình mà cậu thiếu niên đang sống thực vật đã bừng tỉnh. Có điều, Madoka không quan tâm tới chuyện đó. Thậm chí cô còn không để lọt tai. Bởi vì vấn đề đó liên quan tới ký ức đau buồn nhất trong cuộc đời tính đến nay hãy còn ngắn ngủi của cô.
Ký ức đó, không gì khác, chính là về mẹ Madoka. Và vòi rồng đã cướp đi sinh mạng của bà.
Nụ cười cuối cùng của Mina khi bị chôn vùi dưới đống đổ nát vẫn luôn thiêu đốt trong đầu óc cô. Trước khi bất tỉnh, bà chỉ nghĩ tới sự an toàn của cô con gái. Biết con mình không sao, chắc hẳn bà đã an lòng. Cứ nghĩ tới đó, lồng ngực cô như có lửa đốt.
Mẹ dịu dàng, mẹ ấm áp, mẹ mạnh mẽ... Người quan trọng có một không hai với Madoka đã bị vòi rồng cướp đi chỉ trong tích tắc.
Có lẽ, cả đời này Madoka sẽ không thể nào quên cảnh tượng bị cây cột tròn khổng lồ màu đen đuổi sát sau lưng. Sau này ngẫm lại, cô vẫn không tài nào tin nổi cảnh tượng tất cả mọi thứ đều bị hủy diệt đó là có thật.
Tuy vậy, đó không phải lỗi của bất kỳ ai. Vòi rồng là một hiện tượng tự nhiên. Chỉ là có người quá xấu số thôi. Nếu ngày hôm đó, vào thời điểm đó, không có mặt tại địa điểm đó thì đã tai qua nạn khỏi rồi.
Phải, bố Zentaro không ở đó. Ông ở Tokyo. Vì thế, cả hình dáng vòi rồng thế nào ông cũng không thấy.
Lý do bố không thể đi cùng mẹ con Madoka là vì không thu xếp được công việc. Ông phải chuẩn bị gấp cho một ca phẫu thuật quan trọng mà chỉ mình ông có thể thực hiện được. Dù chính ông là người đề xuất về thăm bà ngoại vào dịp nghỉ lễ dài...
Đương nhiên, không vì thế mà cô trách bố mình. Nếu ông cũng có mặt ở đó, có thể cô đã mất cả cha lẫn mẹ.
Việc ca phẫu thuật vẫn diễn ra đúng kế hoạch chỉ khiến Madoka cảm phục ông. Chỉ cần ở cạnh ông một chút là hiểu ông đã đau khổ đến nhường nào vì cái chết của mẹ Mina. Không ít lần cô bắt gặp ông ngồi uống rượu trước di ảnh của mẹ sau khi đi làm về khuya. Dường như tai cô còn nghe thấy tiếng lòng ông đang nói chuyên với người vợ đã mất.
Tuy nhiên, Madoka không hứng thú chút nào với ca phẫu thuật mà bố mình thực hiện. Nghe nói nó đã thành công, chỉ vậy thôi. Zentaro cũng không kể gì về nó. Vốn trước đây, ông đã không mang chuyện công việc về nói ở nhà, nên sau này, có vẻ ông càng tránh việc đó hơn. Chắc ông để ý tới tâm trạng của con gái.
Vì vậy, việc hôm đó Zentaro để quên điện thoại trên bồn rửa mặt có lẽ là trò đùa mà số phận dành cho bố con Uhara.
Đó là một ngày mùa thu bốn năm trước. Là ngày thường, nhưng Madoka lại ở nhà. Vì là ngày thành lập trường. Trường cô liên thông từ cấp một tới cấp hai, nên lên cấp hai vẫn được nghỉ ngày đó. Có nghĩa là, vừa tròn bốn năm kể từ khi vòi rồng ập tới.
Phát hiện ra chiếc điện thoại, Madoka quyết định ra khỏi nhà để mang cho bố. Cô đã đến bệnh viện Đại học Kaimei mấy lần rồi.
Khi cô bước ra ngoài, cơn mưa từ hôm qua đã tạnh. Nhưng vì trời còn mây nên Madoka chưa an tâm. Vì thế, cô cầm cả ô theo.
Đến bệnh viện, cô hỏi thăm bố ở quầy tiếp tân. Thì ra ông không ở bệnh viện mà ở Viện nghiên cứu lý thuyết số. Khi hỏi thăm địa chỉ, cô được biết chỗ đó cách đây một quãng.
Do trời không lạnh lắm nên Madoka quyết định đi bộ tới. May sao, mưa đã tạnh hẳn. Trên con đường vắng bóng người đôi chỗ còn đọng lại vài vũng nước.
Viện nghiên cứu lý thuyết số... Sao bố lại ở đó nhỉ? Bố là bác sĩ khoa Ngoại thần kinh não cơ mà. Đâu có liên quan gì tới lý thuyết số kia chứ.
Madoka cũng cầm điện thoại nhưng không hề có cuộc gọi nào từ Zentaro. Có lẽ, ông chưa phát hiện ra việc mình để quên điện thoại.
Cuối cùng, tòa nhà màu trắng cũng xuất hiện trước mặt. Bước tới trước cổng, cô thấy tấm biển đề "Tổ chức Hành chính Độc lập - Viện nghiên cứu lý thuyết số". Madoka ngước nhìn lên tòa nhà. Thiết kế góc cạnh thật phù hợp với từ "lý thuyết số".
Ngay lối vào là một cửa kính mờ, không thể biết bên trong trông thế nào. Nó toát ra vẻ "không phận sự miễn vào".
Madoka đang lúng túng thì sau lưng vang lên giọng nói. Cô quay đầu lại đúng lúc cậu bé kia tiến tới. "Giương ô lên!" Cậu ta nói.
"Hả? Gì cơ?" Madoka bực bội.
Cậu ta bước lại gần, giật lấy chiếc ô từ tay cô. Rồi nhanh nhẹn bung nó ra. "Cúi xuống." Cậu ta nói rồi cúi đầu. Cô không hiểu thế nào nhưng cũng cúi xuống.
Ngay sau đó, một chiếc xe tải chạy vụt qua ngay bên cạnh họ. Liền đó, nước bắn tung tóe lên ô. Madoka hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Cậu ta hừ một tiếng, nói "Ổn rồi" rồi gấp chiếc ô lại.
"Một gã tài xế điên. Đúng như anh đoán, gã không thèm tránh, cũng không hề giảm tốc độ." Cậu ta nói xong liền giơ chiếc ô về phía Madoka.
Nhận chiếc ô từ tay cậu trong khi vẫn hoàn toàn mù tịt mọi chuyện, cô thốt lên một tiếng "Ơ" rồi chỉ xuống vệ đường. Chỗ đó có một vững nước to.
Nhìn cảnh đó, Madoka đã dần mường tượng được. Bánh chiếc xe tải lăn qua vũng nước đã làm nước bắn tung tóe lên chỗ hai người đứng.
"Sao anh biết xe tải sẽ làm bắn nước lên người em?"
Cậu ta nghiêng đầu, nheo nheo đuôi mắt ra chiều hơi đắn đo. "Tại sao à? Bị hỏi câu này đúng là mệt. Anh chỉ có thể trả lời là, tự nhiên anh biết, thế thôi."
Hừm, Madoka đáp, nghĩ bụng có lẽ cậu ta đã bị hỏi câu này nhiều rồi cũng nên. Có nghĩa là, việc thế này vẫn thường xuyên xảy ra.
Nhưng có một việc cô cần phải làm trước khi suy nghĩ chuyện đó. "Cảm ơn anh. May mà có anh." Rồi khi nhìn thấy gấu quần jean của cậu bị ướt, cô nói thêm, "Em xin lỗi."
"Em không cần xin lỗi. May mà áo trắng không bị dính nước bẩn." Cậu chỉ chiếc áo khoác trắng cô đang mặc.
Cậu thiếu niên tuy nhỏ con, nhưng nhìn kỹ có lẽ hơn Madoka vài tuổi. Sống mũi cậu ta thẳng tắp, cặp mắt nhỏ điềm tĩnh. Ở trường chắc được đám con gái hâm mộ lắm đây, cô thầm nghĩ.
"Em đến viện nghiên cứu này làm gì?" Cậu ngước nhìn tòa nhà, hỏi.
"Em đến mang đồ bỏ quên cho bố."
"Gì cơ? Bố á?"
"Bố em tên là Uhara..."
Mắt cậu ta mở to. "Bác sĩ Uhara ở Bệnh viện Đại học Kaimei?"
"Anh biết bố em à?"
"Đương nhiên. Ông ấy là ân nhân của anh."
"Ân nhân?"
Cậu ta chỉ vào đầu mình nói. "Ông ấy đã phẫu thuật cho anh. Bốn năm trước."
Madoka nghiêng đầu, rồi kinh ngạc nhìn cậu. "Anh chính là cậu bé đã hồi phục thần kỳ từ trạng thái sống thực vật?"
"Đứng vậy," cậu ta gật đầu. "Chính là anh. Vì vậy bác sĩ Uhara là ân nhân của anh. Ân nhân cứu mạng."
Madoka cực kỳ kinh ngạc. Cô biết ca phẫu thuật đã thành công. Nhưng không ngờ cậu ta có thể phục hồi tới mức này. Cô còn tưởng, dù ý thức đã trở lại, chắc chắn vẫn phải còn lại di chứng nào đó nữa. Nhưng cậu thiếu niên trước mặt nhìn kiểu gì cũng ra một người hoàn toàn khỏe mạnh. Mà không, động tác nhanh nhẹn của cậu ta lúc nãy, có lẽ Madoka còn không theo kịp.
"Anh đã khỏe mạnh đến mức này rồi cơ à."
Thấy cô vô tư nói ra suy nghĩ trong lòng, cậu ta tủm tỉm. "Nhờ bác sĩ cả."
Làm gì có ai khó chịu khi nghe người khác nói lời cảm ơn bố mình. Madoka nhoẻn cười. Nhưng liền sau đó, cô thấy hơi không thoải mái. "À, tên anh là..."
Madoka hỏi, cậu thiếu niên xưng tên Amakasu Kento. Họ này hiếm thật. Khi Madoka tự giới thiệu, Kento liền khen, "Tên em đẹp thật."
"Anh Amakasu, anh vẫn phải tới bệnh viện hả? Em tưởng anh đã hồi phục hoàn toàn rồi cơ."
Kento cười, hất cằm vẻ phía tòa nhà trước mặt. "Đây có phải bệnh viện đâu."
"À, đúng rồi." Madoka liếc nhìn lối vào tòa nhà rồi hướng mắt trở lại Kento. "Anh Amakasu cũng có việc ở đây ư?"
"Có việc à..." Cậu ta đưa tay vuốt tóc. "Anh sống ở đây."
"Sao? Đây là nhà anh á?"
"Hơi khác nhà một chút, nhưng cũng chẳng còn chỗ nào để ở, nên coi là nhà anh cũng được."
"Sao anh lại ở đây?"
Lập tức, cậu ta nhìn Madoka đầy vẻ nghi hoặc. "Bác sĩ Uhara không kể gì về anh với em hả?"
"Không hề." Madoka thì thầm lắc đầu. "Bố em không bao giờ kể chuyện công việc ở nhà."
"Ra thế... Vậy thì, anh cũng chẳng có lý do gì để kể. Họ dặn anh không được kể với ai."
"Là bí mật ạ?"
"Ừ." Cậu nhún vai.
Nghe thế, Madoka càng tò mò.
"Em tuyệt đối không nói lại với ai hết, thế cũng không được ạ?" Cô cúi gằm mặt.
"Không được." Cậu cười. "Em cũng biết hứa hẹn như thế không ăn thua gì mà."
Cô không biết đáp lại thế nào. Đúng là thế thật.
"Em vào trong chứ? Để anh dẫn đường."
"Vâng, thế thì tốt quá."
Cậu ta đi vào trong một cách thành thạo. Madoka bước theo sau. Dưới ánh đèn mờ mờ là vài bộ xô-pha. Chỉ có một người đàn ông đang ngồi đọc tạp chí trong góc, ngoài ra không thấy bóng một ai.
Vào sâu bên trong có hai cửa trông như cửa soát vé tự động ở nhà ga. Cạnh đó có quầy tiếp tân, một phụ nữ ngồi sau bàn.
Cậu thiếu niên tiến về phía người phụ nữ nói gì đó. Chị ta mỉm cười đáp lại, rồi gật đầu nhìn Madoka như thể tán thành. Đoạn chị ta nhấc ống nghe bắt đầu gọi đi đâu đó.
Sau khi dập máy, chị ta lại nói gì đó với cậu thiếu niên. Cậu ta gật đầu, quay lại phía Madoka rồi vẫy tay nói, "Em lại đây." Cô tiến lại gần.
"Bác sĩ Uhara đang bận. Em có thể gửi điện thoại ở đây. Chị ấy sẽ đưa cho bác sĩ sau."
"Thế ạ." Madoka lấy điện thoại của Zentaro từ trong túi ra, đặt lên quầy tiếp tân. "Nhờ chị nhé."
"Ừ, em đừng lo."
Sau khi người phụ nữ cất chiếc điện thoại đi, Madoka và cậu thiếu niên rời khỏi quầy tiếp tân.
"Cảm ơn anh. May quá."
"Có gì đâu. Mà anh hỏi số điện thoại của em được chứ?"
"Vâng, đương nhiên là được."
Madoka cũng định hỏi như vậy. Tuy chưa tới mức tim đập thình thịch, nhưng cô có thiện cảm với anh chàng này. Cô cũng tò mò về bí mật kia nữa. Vậy là họ trao đổi số điện thoại.
Kento đưa cô ra ngoài cửa. Mắt Madoka dán vào vũng nước ban nãy.
"Nhà em ở gần đây không?" Kento ngước lên trời hỏi.
"Cách đây mười lăm phút đi tàu. Ga..."
Nghe cô nói tên ga, Kento nhanh nhẹn thao tác trên điện thoại di động. Bản đồ hiện lên màn hình điện thoại.
"Cách đây khoảng mười hai ki-lô-mét về phía Tây. Nhà em ở gần ga chứ?"
"Đi bộ khoảng bảy, tám phút." Cô lấy làm lạ vì sao cậu lại hỏi chuyện đó.
"Thế à. Khó nói nhỉ."
"Gì cơ ạ?"
Kento chỉ lên trời. "Chừng hai lăm phút nữa trời sẽ đổ mưa. Từ đây ra ga mất năm phút, tính thêm thời gian chờ tàu thì lúc em xuống tàu sẽ mưa đấy. Có khi chiếc ô này lại có ích."
"Dự báo thời tiết như thế ạ?"
"Không phải dự báo, nhưng có lẽ sẽ đúng như vậy."
Madoka im lặng, không biết trả lời thế nào, thì cậu thiếu niên nói "Tạm biệt" rồi biến mất trong tòa nhà màu trắng.
Cô ôm mối hoài nghi đi bộ ra ga. Một lát sau tàu tới, khi ngồi đung đưa trên tàu, cô nhận ra bên ngoài trời hơi âm u.
Tàu dừng ở ga gần nhà Madoka. Cô vừa bước chân xuống sân ga, trời đột nhiên đổ mưa. Cô giương ô, lấy điện thoại ra kiểm tra giờ. Vừa đúng hai lăm phút kể từ khi Kento đưa ra lời dự đoán.
Tối hôm đó, Zentaro cảm ơn Madoka vì đã mang điện thoại tới cho ông. "May quá. Bố định gọi điện cho con rồi nhưng lại không dám nhờ con mang tới. Vậy mà con vẫn biết chỗ, hay thật."
"Con đến bệnh viện thì được chỉ tới đó. Bố, giờ bố làm luôn ở tòa nhà đó ạ? Gì ấy nhỉ... Viện nghiên cứu lý thuyết số ạ?"
"Không hẳn là làm luôn. Chỉ thỉnh thoảng thôi. Sao con lại hỏi thế?"
Madoka hơi lúng túng, nhưng cuối cùng vẫn kể ra chuyện đã gặp Kento. Cả việc được cậu dẫn đường nữa.
Ngay lập tức, cơ mặt Zentaro trở nên căng cứng. "Con được cậu ta cho xem những gì? Bị hỏi những gì?"
Trước đôi mắt phóng ra tia nhìn gay gắt của bố, Madoka tự nhủ không nên nói ra sự thật thì hơn. Cô lắc đầu, nói rằng cậu ta chỉ dẫn mình vào trong thôi.
"Thế à." Bố cô gật đầu, có vẻ yên tâm.
Từ sau hôm đó, Madoka không kìm nổi cơn tò mò về Kento. Cậu ta làm gì ở đó? Tại sao lại phải giữ bí mật?
Trước hết, cô thử nhắn tin cho cậu. Để cảm ơn về ngày hôm đó, và kể rằng cô đã rất ngạc nhiên vì mọi chuyện diễn ra đúng như cậu dự đoán.
Không lâu sau, tin nhắn trả lời tới. Nội dung là cậu rất vui vì không ngờ lại gặp được con gái của ân nhân trong tình huống đó, và hài hước than rằng phải giấu giếm nhiều chuyện thật mệt mỏi. Cô có cảm giác lời lẽ viết ra thì nhẹ nhàng, nhưng chắc hẳn trong lòng Kento nặng nề lắm.
Những cuộc trao đổi không đầu không cuối cứ thế diễn ra. Theo những gì cậu viết, có vẻ cậu không có ai để thư từ thì phải. Lý do được viết ra là "Càng quen biết rộng càng khó giữ bí mật".
Đọc câu ấy, Madoka thầm nghĩ, có phải cậu đang muốn tiết lộ bí mật của mình không. Cô suy nghĩ phải làm sao để hỏi điều đó, nhưng không tìm ra cách nào hay cả.
Rồi hai người quyết định gặp nhau. Chẳng rõ là bên nào đề nghị. Cạnh trường Đại học Kaimei có tổ hợp rạp chiếu phim và trung tâm thương mại, nên họ hẹn gặp nhau ở đó.
Sau khoảng một tháng gặp lại, Amakasu Kento có vẻ người lớn hơn một chút. Madoka lo lắng liệu trông mình có lỗi mốt không. Cô mặc một chiếc quần ống rộng màu hồng và quàng khăn màu be ra ngoài áo. Cô không tự tin rằng mình dễ thương. Nhưng Kento bảo "Rất hợp với em."
Cả hai định ghé vào một quán giải khát nhỏ nhưng bên trong đã kín chỗ. Kento lướt mắt nhìn rồi nói, "Chờ một chút nhé."
"Sắp có chỗ trống rồi. Anh đang nghĩ ngồi gần cửa sổ thì tuyệt, may thật."
Chưa đầy năm phút sau, một gia đình ba người bước ra. Cả hai bước vào thì thấy một nhân viên nữ đang dọn dẹp chiếc bàn gần cửa sổ.
"Sao anh biết bàn này sẽ trống?" Vừa ngồi xuống, Madoka liền hỏi.
"Anh không chắc chắn. Dự đoán hành động của con người khó lắm. Nhưng anh có một vài căn cứ."
"Căn cứ? Là gì thế?" Madoka nhoài người lên.
Kento so vai. "Giải thích cặn kẽ sẽ không dứt được mất. Chẳng hạn, người mẹ sắp uống cạn ly nước trái cây, ông bố đã uống cà phê xong, đang gõ xuống mặt bàn vẻ sốt ruột còn cậu con trai thì đung đưa chân ra chiều chán nản lắm, có vẻ họ không còn chuyện gì để nói nữa. Không phải dựa vào một người trong số họ mà là bầu không khí tổng thể. Con người trước khi thực hiện hành động tiếp theo nhất định sẽ phát dấu hiệu gì đó. Tuy họ có vẻ làm việc đó một cách vô thức."
Madoka chớp mắt, nhìn Kento chằm chằm. "Anh quan sát đến cả chi tiết nhỏ nhặt thế sao? Trông thì có vẻ chỉ nhìn lướt qua thôi."
"Nhìn lướt qua là đủ rồi." Khóe miệng Kento dãn ra. Rồi cậu ta hướng mắt ra ngoài cửa sổ, mặt u ám. "Quả nhiên khoảng năm giờ sẽ mưa. Anh định mang ô đi mà quên mất."
"Mưa á?" Madoka kiểm tra điện thoại. "Dự báo thời tiết có nói thế đâu."
"Ừ, dự báo là thế. Nhưng sẽ mưa." Kento đáp đầy tự tin.
Giống hệt lần trước, Madoka tự nhủ. Lần đó, cậu ta cũng dự đoán chính xác trời mưa. Chính xác đến cả thời gian. Cô định hỏi sao cậu lại biết, nhưng đành thôi. Vì sẽ dính dáng tới bí mật cậu đang phải giữ mất.
Vừa uống nước ép trái cây, họ vừa nói chuyện về âm nhạc và trường lớp. Nói là "họ", nhưng thực ra chỉ có mình Madoka nói, còn Kento hoàn toàn đóng vai người nghe. Qua tin nhắn trao đổi từ trước tới giờ cũng có thể đoán được rằng cậu không đến trường. Cậu chỉ học ở Viện nghiên cứu lý thuyết số thôi. Nội dung giảng dạy ở đó có vẻ cao cấp hơn hẳn so với trường lớp bình thường. Tuy không hỏi nhưng cô đoán được như vậy.
Ra khỏi quán, họ đi tới trung tâm trò chơi. Vì Kento nói muốn chơi. Nhưng giữa đường, cậu dừng lại, nhặt lên thứ gì đó. Là một mẩu giấy hình trái tim. Madoka liếc nhìn. Trên đó in họa tiết ngôi sao cùng với tên một ban nhạc rock nổi tiếng. Tức là, có một sự kiện đang diễn ra ở gần đây và ban nhạc này biểu diễn ở đó.
"Chắc là được phát trong buổi biểu diễn rồi." Kento nói. "Dạo này có phong trào thế này đấy. Nhìn tưởng giấy thường nhưng thực ra là giấy styrene. Họ phát cho fan mang về làm quà lưu niệm nhưng bị vứt đi ngay."
"Họ phát thứ này trong buổi biểu diễn ấy à? Để làm gì?"
"Để khuấy động không khí."
Madoka nhìn mảnh giấy hình trái tim, nghiêng đầu. "Thứ này có thể khuấy động không khí được sao?"
"Em xem thì sẽ hiểu ngay thôi."
Kento nhìn quanh một lượt rồi bước về phía thang cuốn. Nhưng cậu không bước lên mà dừng lại ngay trước đó.
Đây là tầng ba, nhưng vì có dạng giếng trời nên có thể nhìn xuống tận tầng một. Kento nhìn xuống bên dưới.
"May quá, người đi bộ ở dưới khá ít. Không khí không bị nhiễu loạn, nên chắc sẽ ổn."
"Là sao cơ?"
Kento không trả lời câu hỏi của cô, thận trọng đưa mắt nhìn xung quanh rồi vươn cánh tay ra ngoài tay vịn cầu thang, nhẹ nhàng ném miếng giấy styrene mỏng lên không trung.
Liền sau đó, một điều đáng kinh ngạc xảy ra.
Những tưởng miếng giấy hình tim sẽ dập dềnh, chao liệng rồi rơi xuống mặt đất. Nhưng không, nó giữ nguyên trạng thái thăng bằng trong không trung, rồi từ từ nghiêng nghiêng rớt xuống. Giống hệt một chiếc tàu lượn siêu nhỏ. Thời gian rơi lâu đến khó tin.
"Khi buổi diễn lên tới cao trào, người ta sẽ thả hàng trăm miếng giấy thế này từ trên cao xuống, chẳng phải khán giả sẽ phấn khích lắm sao?"
Đáp lại lời của Kento, Madoka nhỏ giọng thì thầm "Có lẽ vậy", mắt vẫn nhìn theo chuyển động của miếng giấy hình tim. Chưa biết chừng, các fan còn tranh cướp nhau để lấy được chúng.
Thế nhưng, điều khiến cô thật sự kinh ngạc lại xảy ra sau đó. Chiếc tàu lượn hình tim đột nhiên đổi hướng, đã xuống đến tầng một nhưng cuối cùng lại hạ cánh trên mặt quầy thông tin. Người phụ nữ đứng đó có vẻ bất ngờ với vật thể đột ngột xuất hiện trước mắt mình. Chị ái ngại cầm lên, liên tục liếc mắt khắp nơi xem thứ này từ đâu bay tới.
Kento cười khúc khích rồi quay về phía Madoka. "Nhặt được của rơi phải trả cho quầy thông tin là đúng rồi."
Madoka không nói nên lời. Cô không biết phải nhìn nhận thế nào về hiện tượng vừa rồi. Có vẻ, ngay từ đầu, Kento đã nhắm sao cho miếng giấy rơi đúng xuống quầy thông tin. Nhưng sao có thể làm đúng theo ý định vậy được chứ? Khoảng cách từ đây tới dưới đó khá xa.
Kento nắm lấy tay Madoka hiện vẫn đang sững sờ, nói "Đi nào" và rảo bước.
Vào trung tâm trò chơi, cả hai vui vẻ chơi đủ trò. Game đua xe, game chiến đấu lẫn trò đánh trống theo nhịp bài hát. Kento tận hưởng trò chơi hệt như bất cứ cậu thiếu niên bình thường nào. Cậu không hề đặc biệt xuất sắc. Có lúc, Madoka còn thắng được cậu.
Tuy nhiên, khi họ chuẩn bị nghỉ chơi đã xảy ra một việc đáng kinh ngạc. Đó là lúc Madoka nói muốn có con thú bông trong tủ kính trò chơi gắp thú bông.
Trong tích tắc, ánh mắt Kento lóe lên. "Em muốn con nào? Muốn mấy con?"
Madoka đưa mắt nhìn bên trong tủ kính, nói ra ba cái tên và bảo con nào trong số đó cũng được. Kento gật đầu, lấy trong ví ra ba đồng xu yên.
Mọi việc xảy ra sau đó không khác gì trò ảo thuật. Mỗi lần cậu bỏ một xu vào máy là một lần gắp trúng. Hệt như dùng tay thật chứ không phải máy. Thành công quá dễ dàng khiến họ như quên mất đây là một trò chơi. Chưa đầy năm phút, trong tay Madoka đã là ba con thú mà cô muốn.
"Em còn muốn gì nữa không?" Kento vui vẻ nói.
Madoka im lặng lắc đầu. Cô không thốt ra được lời nào, kể cả lời cảm ơn.
Khi Kento hỏi tiếp theo sẽ đi đâu, cô đáp mình hơi
mệt.
"Vậy ta nghỉ chút nhé!"
May sao, ngoài trung tâm trò chơi có một băng ghế trống. Cả hai nghỉ chân ở đó. Từ chỗ này có thể nhìn qua cửa sổ xuống công viên bên dưới. Tuy nhiên, quang cảnh không đẹp lắm. Bầu trời xám đục. Tức thì, vài giọt nước mưa rơi trúng mặt cô. Madoka bất giác nhìn đồng hồ. Vừa quá năm giờ.
"Làm sao bây giờ nhỉ? Mua ô thì lãng phí quá." Kento nói. "Nhưng tới tận tám giờ mới tạnh mưa." Cậu nói bằng giọng chắc chắn.
Madoka đặt ba con thú bông xuống, nhìn sang cậu. "Sao anh làm được thế này?"
Gương mặt nghiêng của Kento thoáng u ám. Lời nói của Madoka hẳn đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ điều gì đó trong cậu.
"Không phải tự nhiên đúng không?" Cô nói tiếp. "Dự báo chính xác thời tiết, gắp thú bông dễ dàng. Đâu chỉ có thế. Cả lúc ném miếng giấy hình trái tim, lẫn việc anh biết rằng nước sẽ bắn lên người em ngay lần đầu tiên mình gặp nhau, người bình thường không ai làm được như thế. Em hỏi chuyện đó không sao chứ?"
Kento lặng lẽ hướng mắt ra ngoài cửa sổ. Đương nhiên không phải vì cậu bỏ ngoài tai lời nói của cô. Vẻ đắn đo, lưỡng lự hiện lên rất rõ trên khuôn mặt cậu.
Cuối cùng, môi cậu cũng động đậy. "Thật xấu xa."
"Gì cơ?"
Kento nhăn mặt như thể xấu hổ, khẽ thở dài. "Em thắc mắc lắm nhỉ. Đương nhiên rồi. Biết vậy mà anh vẫn không giấu giếm khả năng của mình. Thậm chí còn tìm cách thể hiện. Để khiến em tò mò. Cố tình khiến em hỏi. Anh đúng là một thằng xấu xa. Chắc em ghét anh lắm."
"Anh Kento..."
Kento ngồi thẳng lưng lên, nhìn Madoka.
"Thực ra, anh có rất nhiều điều muốn thú thực với em. Vì vậy mới hẹn gặp em. Những việc thế này nên nói trực tiếp chứ không phải qua tin nhắn."
Madoka hít một hơi thật sâu rồi quay sang nhìn cậu.
"Em cảm nhận được anh Kento có một bí mật rất lớn, nhưng không thể nói cùng ai nên rất đau khổ. Chỉ mong có người hỏi tới để được nói ra. Vì vậy, em đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho ngày hôm nay rồi."
"Dự đoán của em đúng chứ?"
"Vâng," Madoka gật đầu. "Tuy trực giác của em vốn không nhanh nhạy lắm."
Kento nhìn cô đầy ngụ ý và khẽ gật đầu.
"Thực ra không phải vậy. Anh đã cố tình khiến em suy đoán như thế. Bằng những tin nhắn."
"Sao? Thế là thế nào?"
"Lần gặp đầu tiên ở viện nghiên cứu, anh đã nói lý do anh sống ở đó là bí mật đúng không? Nhưng đồng thời, trong thâm tâm anh lại nghĩ nếu là em thì có thể thổ lộ được. Không... Không phải thế..." Kento lắc đầu. "Anh đã muốn thú nhận mọi chuyện với em. Nói thật, từ rất lâu rồi anh đã muốn được ai đó hỏi, nhưng chẳng thể tìm được ai. Lúc gặp được em, anh đã nghĩ rốt cuộc mình cũng đã tìm được. Vì vậy mới cho em biết khi nào trời sẽ mưa. Để khiến em chú ý."
"Anh nói sớm có phải tốt hơn không?"
"Tuy tin vào trực giác của mình nhưng anh muốn biết nhiều hơn về em. Anh phải dùng tin nhắn để kiểm chứng niềm tin đó. Vì vậy, anh đã nhắn nội dung ngầm tỏ ý cho em hiểu rằng anh muốn tiết lộ bí mật của mình. Để em chuẩn bị sẵn tâm lý, như vừa mới nói ban nãy."
Madoka đặt tay lên ngực. Tất cả đều nằm trong tính toán của Kento ư? Vì sao cậu phải nhọc công như vậy?
"Em chạm vào đây một chút được không?" Kento vặn mình, đặt tay lên gáy.
Madoka với tay chạm thử vào đó. Khi ấn nhẹ, ngón tay cô có cảm giác gượng gượng.
"Sao?"
"Hừm... hơi cứng. Hệt như có gì bên trong ấy."
"Chính xác là có. Pin và máy phát tín hiệu xung động được cấy ở đó. Máy phát tín hiệu kết nối với một điện cực được cấy trong não. Người cấy cả hai thứ này là bác sĩ Uhara."
"Trong ca phẫu thuật lần đó..."
"Nghe nói nhờ vậy anh có thể hoạt động, nói năng, ăn uống giống như người bình thường. Nhưng ít lâu sau, anh đã biết hóa ra không phải như thế. Thực ra, anh đã trở thành một kẻ khác thường."
Rồi cậu kể chuyện như sau.
Sau ca phẫu thuật, ý thức của Kento dần dần phục hồi rõ nét, cậu có thể giao tiếp được với thế giới bên ngoài. Niềm vui sướng khi cất lên tiếng nói đầu tiên thật không thể diễn tả bằng lời. Cậu đã có thể cử động chân tay và ăn uống. Cảm giác như vừa tái sinh. Vừa có được một cơ thể mới. Luyện tập để sử dụng cơ thể mới một cách thành thạo là việc rất vui vẻ. Cậu tiến bộ hằng ngày. Như được học thêm những điều mới mẻ.
Thời điểm cậu bắt đầu cảm thấy gượng gạo là hơn một năm sau. Nói chính xác, cậu đã mơ hồ có cảm giác ấy từ trước đó, nhưng vì quá mải mê với việc phục hồi chức năng cơ thể nên chưa để ý tới.
Nói ngắn gọn, cảm giác gượng gạo đó là giác quan của cậu có vẻ nhạy bén hơn trước.
Trong rất nhiều tình huống, cậu có thể nhận biết được việc gì sẽ xảy ra tiếp theo. Rõ nét nhất là các hiện tượng vật lý. Chẳng hạn như, cậu có thể đoán được quả bóng chày hoặc bóng đá khi được ném lên trời sẽ bay với quỹ đạo thế nào, rớt xuống đâu chỉ trong tích tắc. Cả quả bóng golf lăn trên thảm cũng vậy. Ngay khi nó được đẩy đi, cậu đã biết nó sẽ dừng lại ở đâu.
Ngoài các hiện tượng vật lý, cậu cũng có thể dự đoán một số hiện tượng khác. Khi đi trong hành lang bệnh viện, cậu có thể vô thức nhận biết được sắp diễn ra một ca phẫu thuật; hay khi nhìn đám đông bệnh nhân trong phòng chờ, cậu cũng đoán được ai sắp sửa đứng dậy.
Nghĩ rằng chuyện này nói ra với người khác sẽ bị cười nhạo nên cậu giữ im lặng, nhưng khi kiểm tra sức khỏe lại buột miệng kể với bác sĩ Uhara. Cậu đinh ninh bác sĩ sẽ phủ nhận ngay đó chỉ là ảo giác. Nhưng bác sĩ Uhara không làm thế.
Ngày hôm sau, Kento được bác sĩ Uhara dẫn tới Viện nghiên cứu lý thuyết số ở gần trường đại học. Tại đó, cậu tiến hành một vài bài luyện tập và xét nghiệm.
Sau đó, bác sĩ Uhara giải thích cho cậu về việc đã xảy ra bên trong bộ não.
Theo ông, những phán đoán của Kento không đơn thuần là trực giác, mà là phán đoán dựa trên căn cứ rõ ràng. Sau vài lần quan sát hiện tượng, cậu đã lý giải được tính chất vật lý, từ đó đưa ra phán đoán về kết quả.
Việc cậu biết thời điểm diễn ra ca phẫu thuật, hoặc hành động của bệnh nhân trong phòng chờ cũng nhờ vào kinh nghiệm. Hằng ngày, do đã quen nhìn y tá và các bệnh nhân nên cậu biết được họ sẽ làm gì tiếp theo từ các cử động vô thức. Tuy nhiên, do đó không phải hiện tượng vật lý nên không phải lúc nào cũng chính xác.
Kento vô cùng kinh ngạc trước những chuyện ấy. Bởi cậu hầu như không ý thức được việc mình đã tích lũy thứ kinh nghiệm ấy thế nào.
Tại sao cậu có được năng lực ấy? Chắc hẳn không thể không liên quan gì tới ca phẫu thuật kia.
Từ đó, cuộc sống của Kento hoàn toàn thay đổi. Từ bệnh viện Đại học Kaimei, cậu chuyển tới Viện nghiên cứu lý thuyết số, tiến hành rất nhiều xét nghiệm và luyện tập ở đó.
Có vẻ bác sĩ Uhara và các đồng nghiệp muốn kiểm tra xem giới hạn năng lực của cậu đến đâu. Vì vậy, họ đã chuẩn bị cho cậu một khối lượng dữ liệu khổng lồ về các hiện tượng vật lý. Cậu phải nhồi chúng vào đầu, và sau đó đưa ra phán đoán trong nháy mắt.
"Trò gắp thú bông chỉ là bước đầu của bước đầu thôi. Đương nhiên anh sẽ gắp được chúng. Ném miếng giấy hình tim có khó hơn một chút, nhưng vì không khí không bị xáo động nhiều nên cũng suôn sẻ."
"... Giỏi quá!" Madoka nhìn Kento chăm chăm. "Kento, anh thành người siêu năng lực rồi."
"Khác siêu năng lực một chút đấy chứ." Kento nhăn nhó gãi đầu. "Anh có nhìn xuyên đồ vật hay làm cho chúng cử động mà không cần dùng tay được đâu. Cũng không biết phép dịch chuyển tức thời. Điều anh có thể làm được chỉ là dự đoán. Vả lại, cũng chỉ giới hạn trong các hiện tượng vật lý. Đương nhiên, những hiện tượng liên quan tới sinh vật sống rất khó đoán. Anh hoàn toàn không biết lũ mèo hoang sẽ hành động thế nào."
"Vậy cũng giỏi lắm rồi. Tại sao anh phải giữ bí mật?"
Kento khoanh tay ậm ừ.
"Có nhiều chuyện lắm. Lý do của người lớn."
Hừm, Madoka hừ mũi. Cô có cảm giác dù mình nghe thêm cũng chẳng thể giúp được gì.
"Miễn là hiện tượng vật lý thì anh sẽ dự đoán được hết chứ?"
"Không hẳn. Những việc anh không đoán được vẫn nhiều hơn. Động đất chẳng hạn, dù được xem bao nhiêu dữ liệu anh vẫn không thể đoán được. Có lẽ con người vẫn chưa phát hiện ra những dữ liệu cần thiết cho việc đó. Dòng chảy rối cũng rất khó đoán."
"Dòng chảy rối?"
"Chữ Hán viết là "dòng chảy nhiễu loạn" ấy. Một dạng trạng thái chuyển động của chất lỏng hay chất khí. Không dự đoán được dòng chảy rối sẽ không thể đoán được thời tiết sẽ thế nào."
"Nhưng anh đoán được cơ mà? Nhìn xem." Madoka chỉ ra ngoài cửa sổ. "Anh đoán trúng phóc trời sẽ mưa."
Kento nhăn mặt, lắc đầu quầy quậy.
"Chỉ thế này thôi chưa đủ."
"Vậy ư?"
"Anh có thể đoán được chính xác đến từng phút thời tiết nơi mình ở và các vùng lân cận. Nhưng cũng chỉ biết khi nào trời mưa, khi nào tạnh thôi. Thế không đủ. Chỉ khi nào dự đoán được các hiện tượng cục bộ xảy ra một cách đột ngột mới có thể coi là chế ngự được dòng chảy rối."
"Hiện tượng cục bộ xảy ra một cách đột ngột?"
"Nhiều lắm. Mưa dông, bom mưa... Cả vòi rồng nữa."
"Vòi rồng?" Madoka giật mình.
"Hiện nay, dù có dùng siêu máy tính để dự đoán thì xác suất dự đoán trúng vẫn còn thấp. Với vòi rồng là khoảng %. Tức là, cứ mười lần thì tới chín lần dự đoán trượt. Khó đến mức ấy đấy."
Vị đắng ngắt lan khắp miệng Madoka. Không thể ngờ được tại nơi này cô lại phải hồi tưởng về cơn ác mộng đó.
"Thế nhưng, tiến sĩ Uhara và các đồng nghiệp ở Viện nghiên cứu lý thuyết số cho rằng, dù siêu máy tính không làm được thì vẫn có thể trông chờ ở anh."
"Nghĩa là sao?"
"Họ nói rằng, những thứ diễn ra trong đầu anh không đơn giản chỉ là tính toán. Phải có cái gì đó khác, ví như khi dự đoán thời tiết, anh đã dùng biện pháp nào đó khác với máy tính thông thường. Đó là cách giải thích hợp lý duy nhất. Nếu thành công, đây sẽ là một sự kiện mang tính bước ngoặt đối với nhân loại. Chắc em không biết phương trình Navier - Stokes đâu nhỉ?"
"Navier... Em chưa nghe thấy bao giờ."
"Đó là một bài toán của vật lý học đến giờ vẫn chưa ai giải được, nhưng nếu giải thành công sẽ mang tới những ảnh hưởng không thể tưởng tượng nổi đối với khoa học. Gợi ý cho bài toán đó chẳng phải đang ở đây sao, người của Viện nghiên cứu lý thuyết số nghĩ vậy đấy." Kento vừa nói vừa chỉ vào đầu mình.
"Tức là nếu giải được bài toán đó sẽ dự đoán được vòi rồng?"
"Về lý thuyết là thế."
"Tuyệt quá!" Madoka nói, tay nắm chặt lại. "Giá mà có thể nhanh chóng làm được."
"Ừ. Có điều, chắc còn lâu nữa." Kento nhún vai. "Một mình anh không đủ. Cần có thêm đồng đội mới được."
"Tạo ra là được chứ gì. Sao bố em không tạo ra nhiều người như anh Kento nhỉ?"
"Có lẽ là có hạn chế. Vì anh gặp tai nạn nên mới cần phẫu thuật. Người khỏe mạnh đâu cần phẫu thuật làm gì." Rồi cậu tiếp. "Để trở thành ác ma của Laplace cần phải chuẩn bị sẵn tâm lý."