Ma Nữ Biến Thái, Lại Đây Nào!

chương 3

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

giờ , Khởi Nam đút tay túi quần nhìn cái cổng trường đồ sộ trước mặt, trong lòng không khỏi bối rối.

Trường cấp ba Skoic là một ngôi trường đáng ngưỡng mộ của toàn thể các học sinh trên toàn quốc, hay nói đúng hơn, đây là niềm mơ ước của giới học sinh. Chính vì vậy, để đặt chân vào ngôi trường này là cả một vấn đề vô cùng lớn lao. Mặt khác, trường Skoic cũng rất quy củ trong việc đặt ra những luật lệ hà khắc của trường. Đi học muộn một ngày tương đương với việc hạ hạnh kiểm hai tháng, và dĩ nhiên được xướng danh trước trường.

Khởi Nam là một ngôi sao tuổi teen, là thần tượng của giới trẻ cả nước và cũng là hoàng tử danh giá oai nghiêm trong trường, sao có thể bị mất mặt như thế được. Giờ đây, đứng trước cái vật thể cản đường đáng ghét trước mặt, Khởi Nam vò loạn cái đầu, nhanh chóng nghĩ kế sách.

Trong khi cậu đang nhập tâm suy nghĩ mấy cái vớ vẩn vo ve trong đầu, Nhật Linh từ đâu xuất hiện trước mặt khiến cậu giật mình suýt ngã.

- Nhật Linh, cô có thể xuất hiện một cách bình thường không hả? – Khởi Nam bực mình hét lên.

Một số người ngồi ở quán cà phê bên đường bị cậu làm cho chú ý. Họ liếc nhìn cậu bằng ánh mắt thương hại, chỉ chỉ chỏ chỏ rồi chụm đầu xì xầm. Hờ, dĩ nhiên là phải xì xầm. Thử tưởng tượng xem, có một thằng mặt thì đẹp trai lai láng, phong độ đầy mình tự nhiên hét toáng lên với cái khoảng không trước mặt, thử hỏi bạn sẽ nghĩ gì?

Nhật Linh ngó quanh, bay lại bịt mồm Khởi Nam lại. Nha, dù dì thì cậu cũng là chủ nhân của cô, giữ thể diện cho cậu cũng là điều tất yếu. Nhỡ mà ông Diêm ca kia biết cô làm cho người kế vị của ổng biến thành người điên trước khi kế nhiệm thì ông ta sẽ lột da cô mất. -__-“

- Boss à, ngoài Boss ra không ai nhìn thấy tôi đâu.

Khởi Nam nắm chặt bàn tay, cố kìm chế cơn giận đang chực bùng phát trong lòng. Cậu đang rất rất muốn giết người nào đó. Là ai hại cậu ra như thế hả? Vậy mà còn nói như thể cậu là người có lỗi vậy. Cực đáng chết nha.

Như cảm nhận được sát khí đang tỏa ra từ đôi mắt Khởi Nam, Nhật Linh bèn rụt rè buông bàn tay đang bịt mồm cậu ra, cười cười búng tay một cái.

- Nhớ xem, hình như lúc tôi còn sống cũng thường xuyên bị thế này. Lúc đó, có một cách hữu hiệu lắm. Xem nào… A, đúng rồi! Là trèo tường. – Nhật Linh cười híp mắt.

Nghe xong câu đó, lửa giận trong lòng Khởi Nam càng bùng phát một cách dữ dội. Một hoàng tử lịch sự tao nhã như cậu phải trèo tường? Hình ảnh của cậu còn tồn tại nơi đâu?

- Một là Boss trèo tường và thoát tội đi học muộn, hai là Boss lâm vào tội đi học muộn, ba là Boss bùng và bị ghi trốn học. Hầy, Boss à, xem ra Boss chỉ có một lựa chọn thôi. – Nhật Linh cười tươi như hoa, vỗ vai Khởi Nam. Nhưng thực ra nhìn cô giống đang cười trên sự đau khổ của người khác thì đúng hơn. -_-

Cmn, Nhật Linh, cô đúng là không tốt đẹp được mấy phút mà. Thế nhưng, giận gì thì giận, cậu vẫn phải chọn một thôi. Đáng chết, sao số cậu lại xui xẻo vậy chứ.

Hạ quyết tâm, Khởi Nam đã xác định quyết tử cho tổ quốc quyết sinh, thực hiện một nghĩa vụ cao cả: trèo tường.

Nhìn trái ngó phải một hồi, chắc chắn là không có một ai xung quanh, cậu vứt cái cặp sang bên kia tường, xắn ống tay áo sơ mi đồng phục. Chân đạp lên cái tường to lớn, tay bám vào thanh sắt trên tường. A nha, nếu nói về trèo tường, cậu cũng không phải là tệ nếu không muốn nói là siêu đẳng. Một thằng con trai mà cái tường nhỏ nhoi này không thể trèo thì thật mất mặt. Một phút sau, Khởi Nam đứng trong trướng, phủi phút cái tay, nhếch môi cười chiến thắng. Nhật Linh đứng bên cạnh há hốc mồm, càm rụng đất lả tả. Cô vốn tưởng cậu là một công tử bột không hơn không kém, hóa ra lại siêu đến vậy. Cô đau khổ nhận ra, người được chon, chắc chắn không phải tầm thường. Những ngày tiếp theo, cô đối phó thế nào đây?

Sau khi vượt qua được cái chướng ngại vật kia rồi, Khởi Nam, vớ lấy cái cặp chạy như bay lên lớp. Lớp A của cậu nằm trên tầng hai. Chết tiệt, lại chạy. Nếu không phải tiết đầu tiên là tiết của ông thầy chủ nhiệm thì cậu đã không phải mất công thế này. Lên đến lớp, mặt cậu đã đầy mồ hôi. Vãn là số cậu may, thầy chưa vào lớp. Cả cái lớp vẫn còn nhộn nhạo hơn cái chợ vỡ.

- Yo hoh, bạn Khởi Nam nhà mình hôm nay lại đi trễ cơ à? Thật đáng ngạc nhiên. - Một mĩ nam tóc đen cắt ngắn cầm quyển vở đập đập vào tay, cười tỏa nắng.

- Song Vũ, mày chính là đang cười trên sự đau khổ của tao đấy. – Khởi Nam vứt toẹt cái cặp xuống bàn, rũ rũ mái tóc, khó chịu lên tiếng.

Song Vũ là ai mà có thể nói với cậu bằng kiểu như vậy? Ha ha, đương nhiên là lớp trưởng quyền lực, cũng là bạn thân nhất của cậu. Đáng chết, tên đó lại còn cười được, thật khiến cậu muốn tức quá mà chết mà.

Song Vũ vỗ vai cậu, ra chiều thương cảm.

- Bạn tốt à, dù mày là ai thì cuối giờ vẫn phải chực nhật lớp thôi. Đáng tiếc nha. Mà mày có thể gọi đám fan nữ trong trường mình giúp sức mà. Đảm bảo lớp mình sạch bong. – Song Vũ đưa tay khua lên khoảng trống trước mặt, vẽ ra một khung cảnh huy hoàng.

- Mày đi chết sớm đi. – Khởi Nam liếc xéo thằng “bạn tốt” trước mặt.

- Khởi Nam, yên tâm, tớ sẽ giúp cậu.

Một cô nàng tươi cười đứng trước bàn Khởi Nam. Mái tóc ngắn ngang vai được cặp gọn bằng chiếc cặp tóc hình dâu xinh xắn. Đôi chân dài thẳng tắp. Cả thân hình nhỏ nhắn thon gọn. Khuôn mặt baby dễ thương không tả nổi. Qủa thực khiến người ta không ghen tị thì cũng là thổ huyết mà chết.

- Được, vậy phiền cậu rồi. – Ngay lập tức, Khởi Nam trở mặt độ, vừa nhìn là biết ngay rất vui. Rất dễ làm người khác hiểu nhầm trực nhật lớp là một việc kiếm được kim cương.

Song Vũ thấy thế thì liếc mắt khinh thường. Là tên nào nãy giờ còn nổi nóng với cậu? Giờ thì mặt tươi như hoa thế kia. Thấy gái là quên mất bạn bè. Liếc chán chê một hồi mà không thấy đáp trả, Song Vũ chán nản quẩy mông bỏ đi.

- Đại Boss à, đây là ai thế? – Nhật Linh bỗng từ đâu xuất hiện, chỉ chỉ cô bạn dễ thương kia, mặt ngu ngơ hỏi.

Thế nhưng, phũ phàng thay, bạn Đại Boss kia đã hoàn toàn bỏ ngoài tai những gì cô nói. Đáng ghét, ai bảo làm cậu khổ sở thế chứ? Đã thế bơ luôn cho biết mặt.

Nhật Linh thấy thế thì tưởng Khởi Nam không nghe thấy, nhắc lại câu hỏi mấy lần nữa nhưng vẫn không nhận được câu trả lời. Và thế là cô bực mình, cô bức xúc, cô quyết định bãi công. Hứ, ai bảo làm lơ cô chứ. Nghĩ là làm, Nhật Linh biến mất ngay tức khắc. Khởi Nam thấy cô đi mất thì cũng chả có phản ứng gì, vẫn vui vẻ mong chờ thời khắc trực nhật lãng mạn bên cô bạn kia.

…..

Một ngày học nhanh chóng trôi qua một cách chóng vánh. Mấy tiết học, Khởi Nam như người trên mây, mặt mày thì te tởn ngập tràn hành phúc, đầu óc thì ngập màu hồng. Thế là thế nào? Các bác đã muốn biết đến vậy thì bà mẹ tác giả như tớ đây hảo tâm bật mí cho các bác biết. Bạn Khởi Nam kia là thầm thương trộm nhớ “cô bạn xinh xắn đáng yêu nào kia”. Ai bảo là hot boy thì không được yêu đơn phương? Ai bảo hot boy thì không có đối tượng thầm mến? Ấy, đừng nghĩ là hot boy sinh ra chỉ để người khác ngưỡng mộ. Ví dụ trực tiếp sao? Bạn Khởi Nam lù lù kia kìa.

Chuông hết tiết vừa reo, học sinh ở các lớp học ùa ra như bầy ong vỡ tổ. Khởi Nam thỏng thả cầm quyển sách trên bàn cất vào cặp. Đang cất, một cô gái đi đến trước bàn cậu, nở nụ cười tỏa nắng.

- Tí chúng ta trực nhật xong thì cậu dẫn tớ đi ăn nhé.

Khởi Nam vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp đôi mắt cười của người đối diện, lập tức gật đầu. Đồng ý. Đương nhiên là đồng ý rồi. Cơ hội này, cậu đã chờ bao lâu.

- Ừ, được.

Khởi Nam nói xong, đưa mắt quét một lượt khắp lớp học. Cậu xắn tay áo, nháy mắt một cái đầy quyến rũ kèm theo một nụ cười khoe cái răng khểnh duyên chết người. A nha, một cái nháy mắt của mĩ nam khác hẳn với cái nháy mắt của người thường nhé.

- Giờ thì trược nhật nhanh lên nào, không ông già Song Vũ kia lại ca cẩm thì điếc tai lắm. Xong việc cậu thích gì đại gia tớ đây đãi cậu hết, Kiều Anh.

Kiều Anh bật cười trước kiểu cách nói chuyện của cậu bạn, nhanh chóng xắn tay áo nhập cuộc dọn dẹp. Nói qua cũng phải nói lại về cái thân thế của cô bạn Kiều Anh này đây. Cô là một hot teen nổi tiếng trong cộng đồng giới trẻ, là người mẫu ảnh kiêm ngôi vị Miss Teen. Bố mẹ cô là hai vị giáo sư có tiếng trong ngành Y nên ngay từ nhỏ cô đã nhận được một nền giáo dục tương đối toàn diện. Trở lại với thời điểm hiện tại thì Kiều Anh đã xắn tay áo cùng Khởi Nam trực nhật lớp, vừa làm vừa nói chuyện vô cùng vui vẻ.

Một lúc sau, Khởi Nam khuôn mặt đã xuất hiện mồ hôi. Cậu đưa ống tay áo sơ mi đồng phục quệt quệt trán, mỉm cười nhìn Kiều Anh đang lau bàn giáo viên. Ánh mặt trời lúc chiều muộn nhẹ nhàng buông trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, tạo nên một vẻ đẹp dịu dàng, tự nhiên.

- Khởi Nam, xong rồi nè. Mình muốn ăn mì bò cay ở quán bà Tám. – Kiều Anh ngẩng đầu, cười toe toét.

- Ok. - Khởi Nam vừa nói, vừa cầm đống chổi, xô, hót rác cất xuống cuối lớp. Bỗng, cậu hét lên.- Cẩn thận kìa.

Thì ra, bạn Kiều Anh bước xuống bục giảng, cầm cái cặp xách trên bàn, chạy lại chỗ Khởi Nam. Không chú ý, lại thêm tốc độ chạy nhanh, Kiều Anh vấp phải viên gạch nhỏ đang nhô lên. Ngay lập tức, cô ngã chúi người về phía trước. Khởi Nam chạy vộ lại đỡ với mong muốn xảy ra màn anh hùng cứu mĩ nhân. Thế nhưng, anh hùng đâu không thấy, vẫn thấy Nam ngã ngồi trên mặt sàn lớp, tay chống sàn. Bên trên cậu là cô nàng Kiều Anh đang ngã tựa vào người, hai cái mũi chỉ cách nhau hơn kém một xen- ti –mét. Bạn tưởng tượng đúng rồi đấy, không khí hiện giờ đang rất rất là mờ ám.

Khởi Nam tim đập tay run, đấu tranh tư tưởng xem có nên tỏ tình luôn với cô bạn cậu thầm thương trộm nhớ hay không. Máu nóng dồn hết lên mặt, rất nhanh chóng, mặt Khởi Nam đã đỏ hơn rổ cà chua, mồm lắp bắp không nói lên lời. Kiều Anh thì ngẩng đầu nhìn chằm chặp cậu, mắt nhắm mắt mở, đầu vẫn còn ong ong không hiểu chuyện gì. Đang lưỡng lự không biết nên đứng dậy hay tiếp tục cái tư thế “ám muội” này thì… chuông điện thoại reo vang -_-. Giờ khắc này đây, Khởi Nam đang thầm nguyền rủa cái điện thoại chết tiệt reo lúc nào không reo lại reo đúng lúc này.

Kiều Anh giờ mới nhận ra cái cảnh tượng huy hoàng lúc này, ngượng ngùng chống tay đứng dậy. Khởi Nam cũng đứng lên, bực bội rút điện thoại trong túi ra, áp tai nghe. Ngay lập tức, sắc mặt cậu trầm xuống, không khí xung quanh cậu cũng lặng đi. Nhận ra được sự khác thường, Kiều Anh cũng tò mò nhìn cậu bạn. Mấy phút sau, Khởi Nam dập điện thoại, lấy lại nụ cười mọi khi, nhìn Kiều Anh hối lỗi.

- Xin lỗi cậu nhé, tớ có việc đột xuất rồi, không thể đưa cậu đi ăn được. Lúc khác tớ bù sau nha.

- Ừ, không sao đâu. – Một tia thất vọng xẹt qua đáy mắt Kiều Anh.

- Xin lỗi nhiều nha. Bye bye. – Khởi Nam cười gượng rồi cầm cái cặp trên ghế chạy ra khỏi lớp.

……

Nhật Linh vừa đi vừa đá đá mấy viên sỏi trên đường. Chính xác, cô chính là đang coi mấy viên sỏi đó là Đại Boss đáng quý đấy. Ghét, ghét chết đi được. Dám bơ cô, không trả lời cô, lại còn coi cô như không khí. Con trai gì mà nhỏ nhen. Cậu giận cái gì chứ? Cô rõ ràng chưa động chạm gì tới cậu mà. Xí, không nói thì thôi. Cậu nghĩ cô thèm vào đấy. Chẳng qua… chỉ tại cậu là cái người cô cần bảo vệ thôi. Đấy, nghĩ đi, nhỡ đâu con bé kia là người định ám sát hay là làm gì cậu thì sao?

Ghét!!!

Nhật Linh tức giận giậm chân. Cuối cùng nhận ra chẳng có ai để cô trút giận cả liền tủi thân ngồi sụp xuống đất vẽ vòng tròn đếm kiến.

- Cô không đi bảo vệ người được chọn mà ngồi đây nghịch ngợm gì đấy?

Một giọng nói vang lên trên đỉnh đầu Nhật Linh. Cô chán nản đếm kiến tiếp. Gì chứ cái giọng nói lạnh lùng nghiêm túc quen thuộc đó ngoài thần chết Bảo Khánh ra thì còn ai có chứ?

- Người ta không cần em bảo vệ đâu. Loanh quanh chỉ làm vướng chân thôi.

Bảo Khánh nhíu mày. Con nhỏ này, lại giận dỗi gì rồi. Thật là, lớn tướng rồi mà tính tình như con nít.

- Thế cô từ bỏ hai mươi lăm triệu thật à?

- Tất nhiên là không rồi. – Nhật Linh bật dậy, chống nạnh bĩu môi. Tiền ai mà từ bỏ được. Họa chăng điên mới bỏ. Xí!!

Bảo Khánh nhướng mi khinh thường. Biết ngay mà. Anh nghĩ có sai đâu. Con nha đầu ham tiền này sao có thể…

- Nhưng mà cậu ta rất khó chịu. Cậu ta còn dám cho em ăn bơ. – Nhật Linh biến thân thành thiếu nữ u uất như mới bị chồng ruồng bỏ, ánh mắt long lanh ngấn nước. Dĩ nhiên… giả đấy! -_-

- Ừ, cô mà không đi nhanh lên là cậu ta không còn sức bơ cô đâu. Cứ bỏ mặc cậu ta cùng hai mươi lăm triệu của cô đi. Tôi cũng chuẩn bị đi nhặt hồn cậu ta đây. – Bảo Khánh bình thản soi móng tay.

- Hả? Ý anh là sao?

Bảo Khánh không nói gì, chỉ chỉ vào cái cái vòng cổ trên cổ Nhật Linh. Nó đang tỏa ra thứ ánh sáng màu đỏ, nóng rực lên. Nhật Linh hoảng hốt, lắp bắp chỉ vào cái vòng, ý hỏi có phải là Khởi Nam đang gặp nguy hiểm không. Bảo Khánh ngáp dài một cái, lười biếng gật đầu. Ngay lập tức, Nhật Linh biến mất không một chút dấu vết, để lại là tiếng:” Bye anh.” Tiền của cô, không thể để vụt mất dễ dàng tronbg tay ông Diêm ca keo kiệt được.

Truyện Chữ Hay