Ma Mãnh Vương Phi Pk Yêu Nghiệt Vương Gia

chương 8: phong thừa vũ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thiên Điệp thay nam trang cùng với Tình Nhi đi dọc trên đường ra ngoại thành, khoảng khắc đã đứng trước chùa Tịnh Thân. Tên chùa cũng thật ý nghĩa đi… Chùa Tịnh Thân khá rộng rãi với nhiều tán cây lớn cành lá xum xuê, xung quanh chùa được quét tước rất sạch sẽ và gọn gàng. Không gian khoáng đãng cộng với mùi nhanh nhè nhẹ đúng là tạo cảm giác rất thanh tịnh. Nhưng có điều hôm nay nàng thất khá đông người đến chùa thắp hương…

- “Không biết hôm nay là ngày gì mà đông người thế nhỉ?” – Thiên Điệp quay sang hỏi Tình Nhi nhưng đã có người khác lên tiếng trả lời, đó là một vị phu nhân dáng vẻ cao sang nhưng rất phúc hậu.

- “Hôm nay là lễ Vu Lan mà công tử không biết sao? Chắc công tử mới đến nơi này đi?” – Trần phu nhân lên tiếng giải đáp thắc mắc của Thiên Điệp.

- “À… vâng. Tại hạ là người nơi khác đến đây. Cảm ơn phu nhân.” – Thiên Điệp cúi người lễ phép.

- “Không có gì. Hôm nay là ngày tốt, cũng là ngày các nam thanh nữ tú hò hẹn gặp gỡ. Nếu công tử chưa có ý trung nhân thì hãy lại đằng kia đi… Mỗi người viết điều mình mong muốn về nửa còn lại trên mảnh giấy đỏ rồi gấp đôi và treo lên cây bằng sợi chỉ đỏ đó. Rất hiệu nghiệm. Nghe nói sẽ tìm được ý trung nhân như mong muốn.” – Nương theo cánh tay Trần phu nhân chỉ, Thiên Điệp cùng Tình Nhi nghiêng đầu một bên thì thấy trước một cây liễu lớn có vô số người nhưng chủ yếu là nữ nhân đang loay hoay viết lên một mảnh giấy đỏ rồi treo lên cành liễu bằng một sợi chỉ cũng màu đỏ.

- “Ồ… Đông thật…” – Thiên Điệp trầm trồ.

- “Công ch…á…công tử…. Mình tới đó làm một cái đi!” – Tình Nhi lỗ rõ vẻ hứng thú.

- “Hảo. Đa tạ phu nhân.” – Thiên Điệp cười dịu dàng.

- “Không có chi… Ái nhi…” – Bỗng dưng Trần phu nhân đưa tay vuốt má Thiên Điệp làm Thiên Điệp sửng sốt.

- “Phu nhân…”

- “…Xin lỗi công tử… Vẻ mặt công tử lúc nãy giống nữ nhi đã qua đời của ta quá… Xin lỗi… Công tử là nam nhân mà…” – Vẻ mặt Trần phu nhân trầm xuống, nét mặt già nua toát lên vẻ thương tâm sâu sắc khiến tâm Thiên Điệp nhói lên.

- “Không có gì. Phu nhân không sao chứ…?” – Thiên Điệp lo lắng.

- “Ta không sao. Thôi chào công tử. Chúc công tử có một lễ Vu Lan vui vẻ… Ta đi trước…” – Gương mặt phúc hậu điềm đạm nắn ra một nụ cười gượng gạo.

- “Ân. Phu nhân đi cẩn thận.”

Tạm biệt vị phu nhân đáng kính, Thiên Điệp bị Tình Nhi kéo đến dưới cây liễu. Tình Nhi hăng hái lấy hai mảnh giấy, hai cây bút, hai sợi chỉ đỏ rồi chia cho nàng mỗi thứ một phần. Thiên Điệp khóe mắt giựt giựt, nha đầu này có vẻ khoái mấy vụ mê tín này. Thôi tì thử cũng không mất mát gì đâu nhỉ? Thiên Điệp cũng viết một chút lên mảnh giấy, khóe môi không che dấu được nụ cười ngọt ngào làm ai đó đứng từ xa bất động thanh sắc nhìn ngắm từng cử chỉ của nàng.

Phong Thừa Vũ trốn việc chạy sang Long Thịnh hoàng triều dạo chơi, muốn hưởng thụ một chút thắng cảm đẹp nhất Giang Nam này, thoát ly khỏi sự đàm tiếu của dân gian. Ài… Đúng là miệng lưỡi người đời thật đáng sợ. Hắn tài hoa thế này, anh tuấn thế này mà dám bảo hắn đoạn tụ. Hừ. Lần này đi hắn cũng muốn tìm kiếm ý trung nhân cho mình. Hắn cũng đã xuân rồi a~… Thời gian trôi nhanh quá… Ngay cả hoàng muội Thừa Ngọc bé thế còn có vị hôn phu, còn hắn lại chẳng có ai… Cũng khá tịch mịch… Aiz…

Phong Thừa Vũ nâng mí mắt nhìn dáng vẻ của một nam nhân có thân hình hơi mảnh khảnh, khuôn mặt cũng khá quen mắt… Sao hắn có cảm giác đã gặp người này rồi nhỉ?… Phong Thừa Vũ không chần chờ liền tiến lên bắt chuyện với công tử đang vận thanh y.

- “Công tử… Tại hạ có thể trò chuyện với công tử một lát được không?” – Phong Thừa Vũ phe phẩy chiết phiến, nhếch mép cười nhìn Thiên Điệp.

Vừa xoay người sang xem ai bắt chuyện với mình thì nàng đã sửng sốt đến mức xém hét lên. Hắn…hắn…hắn… cái kẻ điên tối qua… Nghĩ tới sợi dây chuyền thân yêu bị hắn giật mất, nàng liền tức giận trừng Phong Thừa Vũ.

- “Là ngươi!!” – Thiên Điệp hung hăng trừng mắt nhìn khuôn mặt gian tà của Phong Thừa Vũ đang an nhàn phe phẩy quạt.

- “Công tử là ai a~?” – Phong Thừa Vũ hơi ngạc nhiên thu liễm, hắn định bắt chuyện với nàng lại không ngờ nàng lại phản ứng kịch liệt khi nhìn thấy hắn như vậy. Khẳng định nàng với hắn có nhận thức nhưng hắn lại không nhớ rõ nàng…

- “Ta…ta… Không ai cả..” – Thiên Điệp không muốn bị lộ liền xoay người đi nhưng vừa bước đi đã bị kéo về nằm gọn trong lồng ngực rộng ấm áp…

Thiên Điệp ngẩn đầu lên liền lại bị cuốn hút vào ánh mắt ấy… Hai bên nhìn nhau không nói gì ngoại trừ một người… Tình Nhi ngẩn tò te nhìn công chúa nhà mình đang ở trong lòng nam nhân xa lạ mà không chút phản ứng. Oa… Thật suất nha…==”

Mùi hương này… quen thuộc quá… Khuôn mặt này…cũng quen thuộc… Thân thể mềm mại dựa vào người làm Phong Thừa Vũ rung chuyển mạnh. Hắn cảm giác được ở hạ thân đang có phản ứng=)). Sao hắn lại có cảm giác với tiểu tử này? Hắn đoạn tụ thật sao? Phong Thừa Vũ hoang mang, hơi khiếp sợ… Nhưng không… Tiểu tử này nhìn thế nào cũng giống vị cô nương tối qua? Có phải nàng không? Phong Thừa Vũ kinh hỷ khi nghĩ đến tình huống này.

- “Buông ta ra!!” – Thiên Điệp bừng tỉnh dãy dụa.

- “Không nên cựa quậy đâu… Ái chà… Ngươi thật thơm nha…” – Phong Thừa Vũ lưu manh hít hương thơm trên người nàng làm nàng ngượng chín mặt. Nàng cơ hồ muốn bốc hỏa rồi.

- “Da dẻ lại trắng mịn… nhìn rất giống nữ nhân đi… Nhưng chỗ này… bằng phẳng thế? Không được đầy đặn nha!!!” – Phong Thừa vũ nhân lúc nàng đang trợn mắt há mồm không rảnh quản hắn làm gì thì hắn liền vuốt ve ngực nàng, nơi đã bị nàng lấy vài quấn chặt.>”

Truyện Chữ Hay