Thiên Điệp dẫn theo Tình Nhi – nô tỳ thiếp thân của mình rời cung thẳng tiến về thành Dương Châu thuộc địa phận Long Thịnh hoàng triều. Nàng nghe nói Dương Châu sông nước hữu tình, là chốn bồng lai tiên cảnh với những dòng sông xanh mướt uốn lượn quanh đường phố… Nàng muốn đi ngao du thiên hạ nên dĩ nhiên phải chọn nơi có cảnh đẹp mà đi chứ. Thiên Điệp nâng khóe môi cười nhẹ nhàng khi thấy cổng thành ngay phía trước. Lúc này nàng mới thúc ngựa đi chậm lại.
- “Công chúa… Ách… Công tử…” – Tình Nhi lên tiếng gọi nàng liền nhận được ánh mắt cảnh cáo nên sửa lời nhanh chóng.
- “Tình Nhi. Chúng ta không có ở trong cung, lại đang phẫn nam trang mà. Em hãy cẩn trọng cách xưng hô. Ta không muốn bị lộ đâu.” – Thiên Điệp nhẹ giọng trách cứ.
- “Vâng. Công…tử… Tình Nhi sẽ sửa.”
- “Được rồi. Xuống ngựa dắt bộ vào thành thôi.” – Thiên Điệp gọn gàng leo xuống rồi đỡ Tình Nhi xuống theo.
Hai chủ tớ cao cao tại thượng bước vào thành Dương Châu. Đập vào mắt nàng là dòng người tấp nập, tiếng chào mua hàng hóa vang khắp chốn, nhìn qua không có vẻ gì khác với kinh thành An Lạc của nước nàng cả. Nhưng có điều khác biệt là nơi đây giáp núi, nàng phóng tầm mắt ra xa còn thấy được những ngọn núi cao thấp xanh bạt ngàn, còn có con sông Thanh Mỹ chạy ngang qua… Đúng là rất đẹp. Tùy tiện chọn một khách điếm lớn, chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, Thiên Điệp cùng Tình Nhi đi dạo phố. Mới bước ra đường đã nghe một trận huyên náo.
- “Gia… Lấy lại công bằng cho thiếp…” – Một giọng nữ mềm nhũn vang lên, nghe mà thấy nao nao cả người.
- “Tiểu mỹ nhân của ta, nàng yên tâm…” – Một giọng nam ngả ngớn đáp lời.
Thiên Điệp không thèm để tâm liền muốn rẻ hướng khác mà đi nhưng lại nghe tiếng roi quật dữ dội lên nền đất kèm theo tiếng khóc thê lương của một nữ tử. Nàng nhíu mày tới xem thì thấy khung cảnh rất phản cảm. Một nam nhân dáng vẻ cao to đang cầm roi mấy ra sức quật vào người nữ tử dưới chân mình. Bên cạnh hắn là một nữ nhân xinh đẹp nhưng mắt lại lóe lên tia hiểm độc. Nàng liếc xuống phía dưới thì thấy nữ nhân vận bạch y, khuôn mặt thanh thoát nhưng nước mắt ràn rụa, nàng ta rùng mình bật lên tiếng khóc mỗi khi roi kia đánh xuống người mình. Thiên Điệp bất bình tiến lên thì bị Tình Nhi ngăn lại.
- “Công tử. Đừng…” – Tình Nhi lộ vẻ lo lắng.
- “Tình Nhi. Nàng ta rất đáng thương. Nếu không ngăn cản thì sẽ bị đáng chết.” – Thiên Điệp bặm môi.
- “Xin hỏi… Nam nhân đó là ai? Sao có thể làm như vậy với một nữ nhân tay yếu chân mềm như thế?” – Thiên Điệp lúc này mới quay sang hỏi người bên cạnh.
- “Công tử chắc mới đến nơi này không biết hắn. Hắn ta là Tư Đồ Ngạo – con trai của Tư Đồ Mãn tri phủ thành Dương Châu này. Ngày thường phách lối không coi ai ra gì, suốt ngày đi kiếm chuyện phá dân chúng. Trong phủ cơ thiếp vô số, toàn bị hắn cưỡng ép bắt về. Người đang bị đánh kia là chính thê của hắn. dù xinh đẹp nhưng rất nhút nhát, luôn bị các tiểu thiếp đổ oan. Nữ nhân đứng dựa vào người hắn là tiểu thiếp mới rước vào cửa, tên là Thúy Hồng – là một nữ tử thanh lâu. Ài… Khổ thân cho vị phu nhân kia… Ngày nào cũng bị đánh đập…” – Người nam nhân đứng bên nàng lắc đầu thở dài.
- “Không ai ngăn cản được hắn sao?” – Thiên Điệp nhíu mày, nàng cảm giác được cơn tức đang dâng trào trong lòng mình. Hừ. Tên đó không bằng cầm thú.
- “Không ai dám… Tri phủ thành này là một kẻ tham quan vô lại, lại nuông chiều con quá đáng. Ai dám kháng nghị đều bị hắn giam vào ngục…” – Nam tử lại lắc đầu.
- “Đa tạ đã nói cho ta biết.” – Thiên Điệp lên tiếng.
Nàng không đành lòng nhìn thấy cảnh tượng này thêm nữa. Nàng mới tới đây, không muốn rước phiền toái vào thân nhưng mà… Khi thấy vị nữ tử kia sắp ngất, Thiên Điệp dằng tay mình ra rồi bay tới đạp một cước thật mạnh vào người Tư Đồ Ngạo khiến hắn ngã lăn ra đất. Tư Đồ Ngạo dương mắt nhìn xem kẻ nào to gan tày trời dám đá hắn thì thấy bóng dáng của một nam nhân trẻ tuổi vận hoàng y, nét mặt thanh tú trắng hồng, mũi nhỏ nhắn tương xứng với đôi môi hồng nhuận bé xinh. Hắn nhìn đến mê mẩn cả người, nhất thời quên đi cơn tức. Nam nhân trông còn đẹp hơn nữ nhân nữa… Trong giây lát hắn ngớ người thì thấy đôi mắt trong suốt ánh lên tia khinh thường liền phục hồi thần trí, vội vàng đứng dậy rống to.
- “Xú tiểu tử hỗn xược. Ngươi là ai mà dám đá ta?” – Tư Đồ Ngạo cơ hồ muốn thổi bay lỗ tai của tất cả mọi người xung quanh.
- “Ta là ai không cần ngươi quản. Đường đường là một nam nhân lại đánh nữ nhân tàn bạo như vậy. Vương pháp để đâu?” – Thiên Điệp thanh thanh đáp lại, khí thế cuồng ngạo bức lui Tư Đồ Ngạo một bước.
- “Nàng là thê tử của ta. Ta muốn dạy dỗ thế nào là quyền của ta. Ta chính là vương pháp. Ngươi bộ dáng trông cũng khá… Chi bằng về làm nam sủng của ta đi…” – Tư Đồ Ngạo vươn tay thô kệch định chạm vào mặt Thiên Điệp, giọng điệu kinh tởm khiến nàng lợm cổ họng.
- “Ngươi đồ khốn khiếp.” – Thiên Điệp vung tay hất hắn ra khiến hắn xém té ngã lần nữa.
- “Hừ. Gia coi trọng mà ngươi không muốn thì… Bay đâu… Bắt hắn cho ta!!!” – Sau tiếng hét là một đám người hùng hổ tiến lên định bắt lấy Thiên Điệp.
Thiên Điệp sử dụng khinh công bay lên rồi lại đáp xuống ra đòn nhanh gọn khiến nhiều tên văng xa. Nhưng tình hình càng lúc càng xấu đi. Nàng chỉ một thân một mình không đấu lại cả đám nam nhân to lớn như vậy. Thiên Điệp tính dùng độc dược nhưng thấy không ổn nên thôi. Sau một hồi nàng thấm mệt, nàng thấy mắt mờ dần thì bất thình lình có một đạo quang xanh nhạt tới bên cạnh nàng đá bay những tên kia ra xa. Là một nữ nhân…
- “Các ngươi thật quá đáng, ỷ đông hiếp yếu. Một lũ ti bỉ!!” – Trân Lam cất giọng to mắng người.
- “Thối nha đầu. Lại một kẻ muốn làm anh hùng sao? Haha. Lên tụi bay!!” – Tư Đồ Ngạo nhếch mép cười mỉa.
Lam y nữ tử khẽ xoay mình lên cao, gấu váy tung bay trên bầu trời thành Dương Châu, từ hai tay áo của nàng xuất hiện hai dải lụa màu xanh cùng tông với bộ xiêm y nàng đang mặc, đôi bàn tay trắng nõn tinh tế, khéo lẽo điều khiển dải lụa, như đc lệnh của chủ nhân, dải lụa tựa hồ như con mãng xà ngoan độc lạnh lùng, phóng tới đám sai dịch, chỉ một chiêu duy nhất, cả đám đã ngã nhào trên mặt đất. Người dân xung quanh chỉ nhìn thấy một nữ nhân tay cầm dải lụa phong tình khẽ xoay hệt như đang múa nhưng họ nào ngờ, dải lụa yếu mềm ấy lại có thể hạ gục đối phương một cách nhanh chóng.
Thiên Điệp dần tỉnh táo lại thì đã thấy đám sai dịch lăn lộn dưới đất, nàng lúc này mới nhìn thẳng người mới ra tay cứu trợ mình. Là một nữ nhân ngũ quan xinh xắn, tóc đen dài chấm lưng và có đôi mắt màu tím rất đẹp.
- “Đa tạ cô nương…” – Thiên Điệp cúi người cảm ta.
- “Không có gì đâu “công tử”…” – Trân Lam tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, đè nén hai chữ “công tử” làm nàng sửng sốt.
- “Haha…” – Trân Lam cười phá lên khi thấy bộ dáng ngẩn ngơ của Thiên Điệp. Thiên Điệp lúc này cũng mỉm cười.
- “Đi thôi.” – Trân Lam nháy mắt dắt tay Thanh Điệp đi tới tửu lâu Kim Hương. Tình Nhi cũng nhanh chóng bám theo, miệng không ngừng cảm tạ Trân Lam và than thở Thiên Điệp đã xém gánh họa…
Bọn họ chọn một nhã gian trên lầu hai, rất an tĩnh dùng bữa. Lúc này Trân Lam mới lên tiếng.
- “Không biết “công tử” đây là người phương nào? Nghe giọng không giống với người ở nơi đây.” – Trân Lam ánh mắt thú vị đáng giá.
- “Tiểu thư. Nếu đã biết ta giả nam rồi thì không cần mỉa mai vậy đâu. Ta tên Thanh Điệp, tới từ Khánh An. Đang đi ngao du thiên hạ thôi. Chẳng hay cao danh quý tánh của cô nương?” – Thiên Điệp cười cười, nàng cảm thấy rất có cảm tình với vị nữ tử trước mắt.
- “Nha~. Ta tên Trân Lam. Rất vui được làm quen với ngươi, Thanh Điệp…” – Trân Lam quên mất mình đang ở cổ đại giơ tay ra làm quen, định rút về thì Thiên Điệp đã nắm lấy, tự nhiên bắt tay như là việc kinh thiên địa nghĩa làm Trân Lam thoáng sửng sốt.
- “Ngươi đến từ hiện đại…?” – Cả hai bất ngờ hỏi đối phương.