Ma Lâm Thiên Hạ

chương 67: đang tìm cái này sao?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hổ Đầu thành, sân sau, bể tắm nước nóng.

- Được rồi, Tứ Nương, ngày hôm nay xoa bóp tới đây thôi, ngươi đi nghỉ ngơi sớm một chút, ta cũng phải nghỉ ngơi rồi.

- Không được, chủ thượng, đêm nay nô gia phải ngủ cùng giường với ngài, bọn họ hiện tại đều không ở đây, nô gia nhất định phải bảo đảm an toàn của ngài, không được rời khỏi ngài dù chỉ một lát.

- Nơi này rất nguy hiểm sao?

- Trước đây có ra-đa... Không, có người mù ở đây, nguy hiểm không nguy hiểm ta đều không cần lo lắng, tối thiểu, ta không cần lo lắng mơ mơ hồ hồ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng hiện tại, nô gia thật không chắc.

- Nếu Tiết Tam vẫn còn, hắn cũng có nhận biết nhạy bén, cũng có thể đoán trước cảm ứng một hồi, nô gia không rành đạo này, sở dĩ...

- Như vậy, có phải quá oan ức cho ngươi hay không?

- Chủ thượng, chẳng lẽ ngươi muốn nô gia ngủ dưới đất cạnh giường ngài sao? Ngài chán ghét nô gia như thế sao?

- Cũng không phải, ha ha, quên đi, ta cũng không lập dị, đồng thời ngủ một giường đi, kỳ thực, ta rất tình nguyện.

- Chủ thượng...

Tứ Nương tựa sát thân thể vào người Trịnh Phàm, môi đỏ thổi vài hơi khí nóng vào vành tai Trịnh Phàm, nói:

- Chủ thượng, ngươi nghĩ muốn nô gia cũng được, tuyệt đối đừng xấu hổ, nô gia, cả thân thể này đều là của ngươi.

- Khặc...

Trịnh Phàm cảm giác mình không thể nằm tiếp được nữa, hai tay chống lên thành bể tắm nước nóng đứng lên, nói:

- Ta đi lau người.

- Chủ thượng, nô gia sẽ tiến về phòng thay áo ngủ trước, chủ thượng, ngài thích kiểu dáng và màu sắc gì?

- Chọn quần áo mà ngươi cảm thấy thoải mái đi, không cần hỏi ta.

- Chủ thượng, ngài đừng nói giỡn, nếu nô gia chờ chủ thượng thị tẩm, tự nhiên sẽ làm cho chủ thượng thoải mái mới được, đúng rồi, nô gia sẽ mang thêm mấy cái tới cho chủ thượng chọn.

- Được rồi.

Chờ Tứ Nương rời đi, Trịnh Phàm lau sạch nước trên người, lại tìm một bộ y phục màu trắng khoác lên người, lúc này mới đi vào buồng trong.

Sau khi ngồi lên giường, Trịnh Phàm khẽ ngẩng đầu, hơi cúi đầu, bỗng nhiên cảm giác trên người hơi nóng, đưa tay theo bản năng kéo y phục ra.

Nói thật, nói không chờ mong phát sinh chút gì đó là chuyện không thể nào.

Hơn nữa, điểm này, một lúc nữa, kích động và khát vọng đan xen vào nhau đã ăn mòn lý tính của hắn.

Thân thể của Trịnh Phàm rất bình thường, không phải cá ướp muối vô dục vô cầu,

Cộng thêm bộ thân thể này gần đây luyện tập điều động khí huyết, quả thực còn bổ hơn ăn ngưu tiên gấp nhiều lần!

Cho nên…

Cho nên…

Cho nên…

Đột nhiên, Trịnh Phàm cảm giác ánh mắt tối đen, ngay sau đó hắn ngã xuống giường.

Không bao lâu, cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài.

Tứ Nương cầm vài bộ quần áo đi vào, nữ nhân là động vật trời sinh thích chưng diện.

Sau khi tới thế giới này, đừng hi vọng tìm được hàng xa xỉ và tiệm thiết kế thời trang cao cấp, nhưng Tứ Nương rảnh rỗi cũng làm một ít quần áo cho mình.

Ví dụ, bác sĩ, cảnh sát, kimônô các loại...

- Chủ thượng, nô gia trở về rồi.

Tứ Nương nhỏ giọng hô.

Lúc đi qua hồ nước nóng, ánh mắt Tứ Nương nhìn thấy tảng đá vẫn bồng bềnh trong nước, lúc này khẽ mỉm cười, nói:

- Ma Hoàn a Ma Hoàn, nói không chừng chờ ngày ngươi tỉnh lại, còn phải gọi ta một tiếng mẹ đấy.

Vào lúc nàng đang suy nghĩ, vừa dứt lời, đột nhiên xảy ra dị biến!

- Vù!

Sau một khắc, y phục trong tay Tứ Nương sụp đổ trong nháy mắt.

Vật liệu bện thành quần áo hóa thành từng tấm lưới bảo vệ trước người.

Nhưng mà, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh,

Trong bể tắm nước nóng, một đoàn hào quang màu đen nổi lên, vọt thẳng về phía Tứ Nương.

“Oanh!”

Tứ Nương bố trí sợi tơ phòng ngự quanh người bị đánh nát trong nháy mắt!

Ngay sau đó, thân thể Tứ Nương bị một nguồn sức mạnh bao phủ, hai chân của nàng bắt đầu chậm rãi rời khỏi mặt đất,

Tứ Nương muốn phản kháng nhưng sát ý lạnh lẽo rất chân thật nói cho nàng biết, nếu phản kháng, sẽ chết!

Tiếp theo, trong bể nước nóng có một bóng người xuất hiện, một nam hài bị Luyện Ngục Chi Hỏa vây quanh, ánh mắt thâm thúy, mang theo cảm giác làm cho người khác tuyệt vọng… lãnh đạm.

Lúc này, nam hài hơi ngẩng đầu nhìn Tứ Nương, miệng của hắn không động nhưng giọng nói lạnh lùng lại vang lên:

- Ngươi muốn ta gọi ngươi là... Cái gì?

Trịnh Phàm không rõ ràng mình ngủ thế nào, nhưng thành thật mà nói, tối hôm qua ngủ rất ngon.

Bởi vì vẫn tu tập võ đạo, cho nên có cảm giác giống như người bình thường tập chạy bộ mỗi ngày, một khi người tiêu hao hết tinh lực của mình, khi đó sẽ ngủ rất ngon, mất ngủ mơ nhiều sẽ không tồn tại.

Chỉ có điều, mới vừa tỉnh lại, mới vừa khôi phục ý thức, tất cả ký ức liên quan tới tối qua của Trịnh Phàm đều xuất hiện trở lại.

Theo bản năng nghiêng người nhìn sang bên cạnh, phát hiện bên người không có một bóng người.

Trống vắng,

Tiếc nuối,

Thất lạc...

Hả?

Sau khi đứng dậy, Trịnh Phàm ngạc nhiên phát hiện dưới giường của mình, Tứ Nương bị đánh nằm ở nơi đó.

Một bộ áo ngủ dài, kiểu dáng giống như bạn gái nghịch ngợm, bộ ngực no đủ như sắp bùng nổ ra khỏi áo.

Cái này...

Không phải nói sẽ ngủ trên giường hay sao, quả nhiên, nàng chỉ theo thói quan đùa giỡn nam nhân mà thôi.

Tứ Nương cũng mở mắt ra, kỳ thật nàng đã tỉnh từ lâu rồi, lúc phát hiện hô hấp của Trịnh Phàm biến hóa, nàng đã cảm ứng được, chỉ có điều mở mắt vào lúc đó sẽ mất tự nhiên.

- Chủ thượng, ngươi tỉnh rồi, nô gia hầu hạ ngài rửa mặt.

- Được.

- Chủ thượng, bữa sáng đã chuẩn bị sẵn ở phía trước, chủ thượng đi dùng đi, nô gia còn phải tắm rửa đã.

- Được.

Trịnh Phàm đi ra ngòa,

Nhìn thấy một hộp gỗ quen thuộc đặt ở sau cánh cửa, ngồi xổm người xuống, mở ra.

Tảng đá kia yên lặng nằm trong hộp.

Hẳn là Tứ Nương thu thập giúp mình, bình thường những ngày gần đây, sau khi Trịnh Phàm tắm xong , hắn sẽ tiếp tục lưu Ma Hoàn trong bể tắm của hắn một hồi.

Nói không chắc lúc nào ngâm chán nó sẽ tự đi ra.

Liên tưởng đến người mù trước khi rời đi kiến nghị với mình, Trịnh Phàm do dự một chút, hắn vẫn lấy tảng đá trong hộp ra, đặt vào trong túi kép trong ngực của mình.

Lui một vạn bước mà nói, cho dù con hàng này không muốn đi ra, lưu nó bên người cũng không tệ.

May là Trịnh Phàm mặc giáp trụ chính, không gian rất lớn, cho dù nhét một tảng đá lớn cũng không thành vấn đề.

Đẩy cửa ra, ánh mặt trời chiếu vào người.

Trịnh Phàm hơi siết chặt nắm đấm, cảm giác toàn thân tràn ngập lực lượng khó nói thành lời, trong lòng sinh ra cảm xúc muốn đánh một bộ quyền pháp.

Có lẽ bởi vì từ từ quen thuộc khống chế khí huyết, hô hấp và các hạng cơ năng của thân thể dần dần tăng lên, cho nên cảm giác mềm yếu vô lực ngày xưa đã không còn nữa.

Ăn bữa sáng xong, khi Trịnh Phàm đang lau miệng…

- Chủ nhân.

Phương nha đầu xuất hiện trong sân, hơi cúi người với Trịnh Phàm.

- Chủ nhân, đã chuẩn bị ngựa rồi.

Trước đây, đều là Lương Trình đến phụ trách đi nha môn với Trịnh Phàm, nhưng hiện tại bọn họ đều đi ra ngoài rồi.

Trịnh Phàm vốn cho rằng Tứ Nương sẽ làm như lúc nói chuyện với mình, dịch dung thành gã sai vặt bồi bạn cạnh mình, chờ hắn dắt ngựa ra ngoài cửa vẫn không nhìn thấy Tứ Nương đi ra.

Đánh giá Tứ Nương một lúc...

A, lời nữ nhân nói, quả nhiên không thể tin hoàn toàn, đặc biệt là nữ nhân kinh nghiệm phong phú.

Trịnh Phàm cũng không tức giận, kỳ thực, hắn cũng không muốn các Ma Vương coi hắn như “công chúa”, là tồn tại cần bảo vệ chặt chẽ,

Có thời điểm, hắn cũng hi vọng mình có thể hít thở một ít không khí mới mẻ, giống như một đứa trẻ chưa lớn.

Cộng thêm, sau khi tập võ tăng lên, không chỉ tố chất thân thể, ngay cả tâm lý cũng sinh ra... Tự tin.

Không chờ nữa, Trịnh Phàm xoay người lên ngựa, đi làm một mình.

Trong hậu viện, Phương nha đầu đi vào phòng ngủ của Trịnh Phàm, đi vào phòng trong.

Nàng đi đến bên giường, dời gối, sửng sốt một chút, trên mặt mang theo ngượng ngùng.

- Đang tìm cái này sao?

Giọng nói của Tứ Nương vang lên từ phía sau.

Truyện Chữ Hay