Vốn dĩ, hôm nay chỉ là một ngày bình thường, theo kế hoạch, hắn nên đi tìm Lương Trình để “Chỉ điểm” võ học.
Chỉ có điều, vạn sự biến hóa khiến người hoa cả mắt.
Trịnh Phàm một tay cầm đao, một tay nắm chặt cương.
Nhiệm vụ của hắn là quan trọng nhất. Chờ mấy người Tiết Tam cướp được mục tiêu, hắn sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để chuyển đối phương tới khu an toàn đã chuẩn bị sẵn.
Được rồi, người mù Bắc nói đây là khâu trọng yếu nhất, như vậy cứ cho nó là trọng yếu nhất đi.
Trịnh Phàm cũng không cưỡng cầu cầm đao giết địch, chê Tứ Nương xoa bóp không tốt, hay là chê Tào phớ buổi sớm không ngon sao?
Âm thanh của người mù Bắc thi thoảng lại vang lên, một hồi chỉ huy Tứ Nương, một hồi lại chỉ huy Tiết Tam, đám người theo bố trí đã thống nhất tiếp cận mục tiêu.
Trịnh Phàm cảm thấy bản thân có chút giống bộ tư lệnh tham mưu trong quân bộ, chỉ nghe đủ các loại âm thanh trong bộ đàm trung tâm, nhưng lại không có bất cứ chuyện nào của mình.
Rốt cục, sau khi xác nhận sĩ tốt Hổ Đầu thành đã không thể chống nổi, thậm chí đã có chút tán loạn, người mù Bắc hạ lệnh động thủ:
- Hành động!
…
Đinh Hào đơ người như khúc gỗ, nhìn Vương Lập cùng đám huynh đệ chém giết với đám thích khách.
Đám tử sĩ Bắc Phong Lưu thị không thể so với Trấn Bắc quân của Trấn Bắc phủ, nhưng một môn phiệt truyền thừa lâu đời, tử sĩ trong tay tuyệt sẽ không kém, dù là đám tử sĩ hiện tại này còn chưa phải tử sĩ tinh nhuệ nhất.
Sĩ tốt Hổ Đầu thành dưới tay Vương Lập hoàn toàn không phải đối thủ của đối phương, lúc ban đầu còn có thể dựa vào nhân số mà chống đỡ, nhưng dần về sau, nhân số hai bên không ngừng thu hẹp khoảng cách, lại thêm một tên thích khách chém đoạn đao trong tay Vương Lập, cục diện đã triệt để tan vỡ.
Trên người tên thích khách kia thi thoảng tản ra hôi quang, dưới thế công cực ác liệt, Vương Lập không thể chống nổi.
Trịnh Phàm ở xa quan sát, thấy hai tên đều có thể phát ra hôi quang, tựa như Vương đối Vương chém giết. Nhưng rõ ràng, cũng như đám thủ hạ, bất luận là tố chất hay trang bị, đều tồn tại sự chênh lệch không thể vượt qua.
“Ầm!”
Vương Lập bị một đao quét bay, đập người lên xe tù, lăn xuống đất.
Đinh Hào có chút bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng trong lòng đã sớm chất đầy phẫn nộ.
Kỳ thực, bản thân Đinh Hào hắn cũng không nghĩ tới, ở Hổ Đầu thành này, hắn còn có một tên thủ hạ bất chấp nguy hiểm tính mạng để thủ hộ hắn như vậy.
Quan hệ của bọn hắn, kỳ thực từ khi hắn tới Đồ Mãn thành nhậm chức đã nhạt đi nhiều.
Dù ngày sau vào rừng làm cướp, Đinh Hào cũng không từng nghĩ sẽ liên lạc với Vương Lập.
Nhưng lúc này, Vương Lập lại lựa chọn đứng cùng hắn.
Đinh Hào thầm dâng lên cảm giác thù hận không cam lòng, nếu không phải Trấn Bắc quân đánh cắt gân tay gân chân của hắn, giờ hắn còn có thể đấm vỡ xe tù, xông ra ngoài chém giết, chí ít, có thể cứu được tên thủ hạ ngày xưa!
Nhưng, giờ hắn chỉ là một tên phế nhân.
Cục diện, đã triệt để nghiêng về một phía, đã có một số sĩ tốt Hổ Đầu thành hoảng loạn chạy trốn.
“Ầm!”
Tên thích khách đầu lĩnh lần nữa tản ra hôi quang, một đao chém xuống, Vương Lập nghiêng người tránh thoát, nhưng đao trong tay đối phương bỗng đổi hướng, trực tiếp bổ tới Đinh Hào trong xe tù.
Mục tiêu của đám thích khách này, chỉ là giết người mà thôi!
Vương Lập bất đắc dĩ quay lại cản.
“Phốc!”
Một đao chém qua ngực Vương Lập.
Nhưng Vương Lập đã đột nhiên rít gào, trên người cũng hiện ra một luồng hôi bạch quang, giơ nắm đấm, đập thẳng tới ngực đối phương!
Tên thích khách đầu lĩnh vốn định rút đao, nhưng lại không thể thành công, mạnh mẽ chịu một đấm, thân hình lảo đảo lui sau, máu tươi nhuộm đỏ khăn che mặt.
…
Trịnh Phàm vốn cho rằng, người mù Bắc chỉ nên phụ trách chỉ huy ở ngoài.
Nhưng không nghĩ tới, sau khi mọi người chuẩn bị xong xuôi, người đầu tiên nhập cuộc lại là người mù!
Người mù Bắc ôm lấy một cây nhị hồ, vọt thẳng tới bên xe tù, tiêu sái kéo đàn.
Tốc độ của hắn thực sự nhanh, nhưng nếu cẩn thận quan sát, có thể thấy tư thế chạy của hắn hoàn toàn không khớp với tốc độ thực tế, tựa như, có người đang ở sau đẩy vậy.
Là niệm lực gia trì!
Tên thích khách kia bị Vương Lập đánh lui, người mù Bắc vừa hay xuất hiện.
Thời cơ vừa đúng.
Dây đàn kéo lên, vẽ ra một đường sóng huyền ảo, lập tức như hóa thành lưỡi hái tử thần cắt cổ tên thích khách.
- Một khúc đoạn trường, thiên nhai hà kiếm tri âm!
Một chữ cuối cùng dứt, dây đàn trực tiếp thu lại!
“Phốc!”
Động tác chỉnh thể, lời kịch nói ra, tựa như nước chảy mây trôi.
Đầu tên thích khách trực tiếp rời khỏi cơ thể, có lẽ vì tốc độ quá nhanh, công kích quá mảnh, nên khi đầu rơi xuống đất, mí mắt hắn còn đang chuyển, tựa như không thể tin được chuyện vừa phát sinh.
Người mù bỗng xuất hiện, khiến đám thích khách xung quanh sửng sốt, mắt thấy Thủ lĩnh bị giết, đám thích khách biểu lộ tố chất tuyệt không giống sĩ tốt Hổ Đầu thành, cùng bỏ qua đối thủ trước mắt, chen chúc lao tới phía xe tù.
- Yo ha ha ha…
Tiếng cười của Tứ Nương truyền tới, từng sợi chỉ thêo từ dưới đất bay lên, đám thích khách không kịp đề phòng, trực tiếp vưỡng ngã lên đấy.
Mà lúc này, A Minh, Tiết Tam, Lương Trình, Phiền Lực đồng thời vọt vào.
Giải quyết xong tên đầu lĩnh có thể phát sáng, người mù Bắc tới trước xe tù, dự định mở xe.
Mà lúc này, Vương Lập đang hấp hối trên đất, lập tức đưa tay vào trong ngực, lấy chìa khóa, đưa về phía người mù.
Hắn không biết người mù, nhưng có thể biết, đám người mới xuất hiện này không cùng phe với Bắc Phong Lưu thị, nếu đám Lưu thị tới để giết Đinh Hào, vậy đám người này nhất định là tới cứu.
Người mù Bắc như có mắt ở sau lưng, nói:
- Không cần.
Hắn mở khóa, không cần chìa khóa.
Dùng niệm lực chọc chọc mấy cái là được rồi.
“Rắc!”
Tiếng rắc rắc vang lên, khóa tù rơi xuống, cửa cũng mở ra.
Đinh Hào trong xe không nói hai lời, chủ động lết tới, không biết đối phương là ai, vì sao phải cứu hắn, lúc này, nói một câu đều là hành động lãng phí ngu ngốc, bất kể thế nào, ra ngoài trước rồi nói!
Phiền Lực giơ búa trong tay, đã xung phong tới cạnh xe tù.
Lập tức không chút do dự, cánh tay tho to nắm lấy Đinh Hào, ném lên lưng.
Tuy gân tay gân chân của Đinh Hào đã bị cắt đoạn, nhưng vẫn dùng cánh tay liều mạng ôm lấy cổ Phiền Lực, nỗ lực ổn định thân hình.
- A Minh, Lương Trình, Tam Nhi đoạn hậu, Tứ Nương mở đường, chúng ta lao ra!
Người mù Bắc truyền âm.
Lúc này, người mù Bắc chợt phát hiện, chân hắn bị tóm lấy, người dưới chân, là Vương Lập.
- Tráng… tráng sĩ… có thể giúp ta chuyển lời cho thê tử… chuyển hộ ta một câu… một câu…
Người mù Bắc: “Ách…”