Một trận phục kích trong vội vàng, nói thật, đại khái cũng chỉ có đám người điên này, mới có thể làm cái chuyện “Kích động” thế này.
Tuy rằng bọn hắn hiện có quốc tịch Yến quốc, nhưng muốn làm thịt một đám quan binh, bọn hắn cũng tuyệt không có gì sợ hãi hay không thích ứng.
Thậm chí, trong bọn hắn còn có Trịnh Phàm, trên người vốn mang viên chức.
Đặt ở thời đại bình thường, điều bọn chuẩn bị làm, kỳ thực có thể gọi là… tạo phản.
Nhưng với bọn hắn mà nói, chuyện này chẳng có gì khác với chuyện trộm trứng gà nhà Vương Nhị cách vách.
Tiết Tam, người mù cùng Phong Tứ Nương đi dò xét địa hình.
Tiết Tam phụ trách cảnh giác, hắn cần phải bám theo đội áp giải kia, thân là thích khách, Tiết Tam cực am hiểu ẩn nấp, cho nên việc này vốn là trời sinh dành cho hắn.
Người mù dùng tinh thần lực thăm dò địa điểm phục kích, không bỏ qua bất luận xó xỉnh nào, đồng thời còn giúp Tứ Nương bố trí bẫy rập.
Sườn đất, Trịnh Phàm còn đang mài đao, có chút cảm giác cố đọc thêm mấy từ trước khi vào thi.
A Minh nằm nghiêng trên sườn đất, miệng ngậm một nhánh cỏ.
Phiền Lực ngồi xổm bên người Trịnh Phàm, vẻ mặt hàm hậu cười khúc khích.
Ánh mắt nhìn Trịnh Phàm, tựa như nhìn người mà hắn kính yêu nhất.
Sùng bái, tín nhiệm, ỷ lại…
Dù ai cũng không nghĩ tới, chính con hàng này, đêm qua còn đưa ý “Răng rắc” chủ thượng.
Lương Trình hơi xúc động:
- Nếu ba trăm kỵ kia không chỉ là trênm giấy, vấn đề này sẽ dễ giải quyết hơn nhiều.
Sau trận chiến kia, Lương Trình có chút mê tít mắt với thiết kỵ của Trấn Bắc quân.
Đặc biệt là trước kia hắn còn từng làm Tướng quân, vốn trời sinh thích kỵ binh.
Chỉ tiếc, ăn cơm phải ăn từng ngụm, muốn tạo một chi kỵ binh, không chỉ đốt tiền là có thể xong.
Có người nói, trăm năm trước, vị Thái đệ Càn quốc muốn đạt Hoàng vị của cháu trai, muốn bắc phạt để đoạt danh vọng, mà khi đó, Yến quốc đang phân cao thấp với Vương đình Man tộc.
Thái đệ Càn quốc tự thân xuất mã, chọc hậu Yến quốc.
Một đường thế như chẻ tre, chủ lực Yến quốc đều đang ở bắc cảnh, phía sau rất trống vắng.
Đến lúc sau, đại quân Càn quốc vào sâu trong cảnh nội Yến quốc, triệt để tiến vào khu vực bình nguyên, gặp một chi Thiết kỵ Yến quốc cấp tốc điều từ bắc cương về ngăn cản.
Trận chiến đó, dù trăm năm sau vẫn được các học viện các nước coi là án lệ kinh điển để dạy dỗ.
Bởi Yến quốc để mặc năm mươi vạn đại quân xông hậu phương, chạy tới kiệt cả sức, hơn nữa lại có địa hình bình nguyên góp sức.
Ba vạn thiết kỵ Yến quốc, hóa thành một dòng lũ đen ngòm, trực tiếp cắt năm mươi vạn đại quân Càn quốc.
Quân đội Càn quốc bị đánh tơi bời, không thể không lui, kỵ binh Yến quốc một đường đánh tới, từ bình nguyên Yến quốc tới tận biên cảnh Càn quốc, một đường trải dọc vô số thi thể sĩ tốt Càn binh.
Bị Hoàng thái đệ Càn quốc kia cũng khá may, tuy trúng một tên giữa mông, nhưng được thân binh dùng xe trâu hộ tống, một đường chạy về.
Năm đó, vị tướng lĩnh dẫn ba vạn thiết kỵ đuổi giết năm mươi vạn đại quân Càn quốc, bởi vậy được phong hầu… Trấn Bắc hầu.
Cho nên, uy danh Trấn Bắc hầu, không phải nhờ chém giết với Man tộc mà kiếm được, mà là đắp bằng thi thể năm mươi vạn đại quân Càn quốc.
Sau đó, Trấn Bắc hầu đời đầu thừa thắng xông lên, suất quân càn quét ba quận Càn quốc, đoạt lương, cướp người, gần như đạp nát ba quận.
Nếu không phải lúc đó chiến đấu giữa Yến quốc cùng Man tộc tiến vào giai đoạn quyết chiến, không thể phân sức ra giúp Trấn Bắc hầu, có thể, Trấn Bắc hầu đã thành công một đường du lịch tới đô thành Càn quốc.
Trận chiến đó, Yến quốc xác lập ưu thế chiến lược với Càn quốc, trong thời gian trăm năm, Càn quốc không dám tiến một binh một tốt lên phía bắc, trái lại, điên cuồng xây dựng thành trì, biến bản thân thành con rùa đen rúc đầu.
Cũng sau trận chiến đó, Trâu trở thành tế tự của Càn quốc, thậm chí còn sáng tạo tha một cái Ngưu Thần chỉ, dù sao, không có chiếc xe trâu kia giúp sức, lão tổ tông của Càn quốc bọn hắn đã bị Yến quốc bắt làm tù binh.
Lương Trình cảm thấy, thiết kỵ Yến quốc trăm năm trước sẽ càng dũng mãnh hơn, dù sao, lúc đó cũng là lúc chém giết với Man tộc, nhưng dù trăm năm sau, nhìn thấy hai ngàn thiết kỵ Trấn Bắc quân xung phong, Lương Trình vẫn cho rằng bọn hắn có thể đạt tới mức tinh nhuệ.
- Thực sự có xây một chi kỵ binh như vậy, ngươi dám kéo bọn hắn tới đây tạo phản?
- Cho nên, lúc tuyển người phải cẩn thận, chúng ta phải thành lập một chi kỵ binh thuộc về chúng ta, là tư binh của chủ thượng, chứ không phải hộ thương kỵ của Yến quốc. Tới lúc đó, để ngươi cắn bọn hắn mấy cái, ba trăm quân có thể chất Hấp Huyết quỷ…
Lương Trình xiết chặt nắm dấm, hiển nhiên, kẻ đạm mạc như hắn, giờ lại có chút kích động.
- Mẹ nó, ngươi nghĩ ta là lợn giống?
Tiếp đó, A Minh bỗng bật cười:
- Lúc ta có ba trăm tên sơ ủng, cũng hẳn là lúc lão tử đạt tới đỉnh phong, tới lúc đó, lão tử trực tiếp hóa Huyết Ảnh phân thân, còn cần ba trăm kỵ binh cái rắm?
- Giờ ngươi phân thân ta xem?!
Lương Trình hỏi ngược lại.
- Ba trăm Hấp Huyết quỷ binh thì tính là cái gì, ngươi lợi hại thì kiếm ba trăm Cương thi binh đi, không sợ chết không sợ đau, còn có tác dụng khiến kẻ địch hoảng sợ.
Trịnh Phàm đang mài đao, ngẩng đầu lên hỏi:
- Chọn kỵ binh khó thế sao?
Quân giới, quân lương… đều dễ giải quyết, sau khi tiêu thụ được xà phòng cùng nước hoa của A Minh, nhất định sẽ không thiếu tiền.
Chiến mã cũng thể mua từ Man tộc, ba trăm kỵ, có thể xa xỉ dùng hai ngựa một người, thậm chí là thêm tám trăm một ngàn con làm dự bị.
Nhưng người mặc giáp cưỡi ngựa thì sao?
Lúc này, Phiền Lực ngồi yên lặng bên cạnh bỗng mở miệng:
- Chủ thượng, ta nghe đội buôn nói, trên hoang mạc có không ít hình đồ bộ lạc, bọn hắn là tội nhân hoặc là di dân của bộ lạc đã bị diệt, những bộ lạc khác khống chế gia quyến của bọn họ, lấy đó làm áp chế, để bọn hắn làm việc như lính đánh thuê. Bọn hắn thường xung phong làm bia đỡ khi có chiến tranh giữa các bộ lạc, nhưng cũng có một số bộ lạc kiểu này dựng được uy danh, bọn hắn chỉ vì bị khống chế nên mới chiến đấu vì Man tộc, chứ tuyệt không có cảm tình hay lòng trung thành, đối với Yến quốc cũng vậy, bọn hắn là kỵ binh sắc bén nhất, vừa hay có thể lấy để sử dụng.
Lương Trình nghe xong, nói:
- Chúng ta cần phải cứu gia quyết của bọn hắn ra trước, mới có thể khống chế bọn họ?
A Minh lại phản bác:
- Như vậy cần phải nuôi bao nhiêu nhân khẩu, gánh nặng quá lớn.
Trịnh Phàm dừng việc trong tay, thăm dò hỏi:
- Chúng ta có thể giết gia quyến của bọn hắn, sau đó giá họa cho Man tộc, chúng ta lại dẫn bọn hắn đi báo thù, không phải…
Trịnh Phàm phát hiện Lương Trình, Phiền Lực cùng A Minh đều nhìn chằm chằm tới, lập tức có chút sốt sắng bất an, không khỏi thấp giọng nói:
- Ta nói đùa thôi, đừng coi là thật, đừng coi là thật, ha ha…