Trịnh Phàm tiếp tục nói:
- Kỳ thực thời gian ty chức và Điện hạ biết nhau không dài, nhưng vẫn từ trong miệng Điện hạ biết được dự định của ngài. Đại hoàng tử chưởng khống quận binh Thiên Thành quận, đây là việc bệ hạ đang chuẩn bị bồi dưỡng đại hoàng tử trở thành Trấn Bắc Hầu thứ hai, sau đó vì Đại Yến trấn thủ cương vực; mà nhị hoảng tử chính là ứng cử viên cho Thái tử, phòng chừng trong triều đình cái này không còn lại bí mật gì nữa. Sở dĩ, thay vì nói Túy Tiên Ông đặt biệt danh, không bằng nói đây là ý của Bệ hạ, nói một lần thôi, bằng không….
- Bằng không cái gì?
- Bằng không cho Điện hạ lời bình, tối thiểu hẳn là Lòng Lang Dạ Thú.
- Gọi đòn!
- Yo, hai vị tiểu hữu, tán gẫu thật náo nhiệt.
Lúc này một giọng già nua từa phía sau hai người truyền đến.
Trịnh Phàm lập tức xoay người, phát hiện Túy Tiên Ông lúc trước còn đứng đằng xa, không biết từ khi nào xuất hiện sau bọn hắn.
- Lão hủ, tham kiến Lục Điện hạ!
Túy Tiên Ông phất tay trần, hướng về phía Lục hoàng tử thi lễ.
Lục hoàng tử cũng chắp tay thi lễ lại, nghiêng người nửa bước, không dám nhận toàn lễ.
Túy Tiên Ông lập tức dùng một ánh mắt cân nhắc nhìn về phía Trịnh Phàm, cười nói:
- Lão hủ đối với vị tiểu hữu này rất hứng thú, có thể nói ra được mười chữ này, tuyệt đối không đơn giản.
- Lời tiểu tử ngông cuồng, để Tiên Ông chê cười rồi.
Trịnh Phàm ngược lại cảm thấy người mù Bắc hẳn sẽ đồng cảm với vị Túy Tiên Ông này, nhưng theo hắn hiểu Người mù Bắc, nếu Người mù Bắc có cơ hội gõ hôn mê Túy Tiên Ông, phỏng chừng hắn sẽ không nhịn được dùng lực lượng tinh thần cắt miếng lão già này nghiên cứu.
- Không sao, không sao, mỗi chữ kia của tiểu hữu, như vàng ngọc châu báu.
Túy Tiên Ông biểu lộ phong thái rộng rãi.
- Tiên Ông, xin hỏi đây là?
Lục hoàng tử đưa tay chỉ chỉ đồ vật đang bố trí phía bắc.
- Đây là lão hủ cùng môn hạ đệ tử bố trí Phục Hổ trận, chờ bắt giữ mãnh hổ.
Lúc nói đến mãnh hổ, khóe mắt Túy Tiên Ông liếc bộ thi thể đang treo trên đền thờ kia.
Lục hoàng tử là một người thông suốt, lập tức hiểu ra, không dám tin nói:
- Ý của Túy Tiên Ông là, thi thể này vẫn có thể sống lại?
- Sống chết có số, nhưng nhân quả tuần hoàn, Man sư và Thuật sĩ đều là con đường nghịch thiên. Tái sinh người chết, mạnh mẽ ngự thi, bản thân là sự tình Man sư am hiểu nhất, huống hồ bộ thi thể này khi còn sống chính là Tam phẩm Võ phu, trước khi chết đã chém giết mấy trăm Thiết kỵ, quanh thân hấp thu sát khí, bản thân hắn đã từng nghiên cứu qua Man chú, khó trách Vương đình bên kia đứng ngồi không yên, ngay cả lão hủ ta, đối với bộ thi thể này cũng vô cùng thèm muốn.
- Sa Thác Khuyết Thạch sắp Thi biến?
Trịnh Phàm sừng sốt một chút, thành thật một chút, hắn không ngờ tình hình lại tiến triển như vậy.
Tuy thủ đoạn Man sư lợi hại, lúc trước hắn, Tiết Tam và Lương Trình từng gặp phải một vị nữ Man sư, đối có thể trong chớp mắt biến hai người sống sờ sờ chuyển hóa thành hoạt thi đao thương bất nhập.
Có điều vận khí vị nữ Man sư kia không tốt lắm, sau khi chạy lại đụng phải Phiền Lực, bị hắn bổ một búa chết.
Nhưng trong lòng Trịnh Phàm vẫn cảm thấy nếu Sa Thác Khuyết Thạch chết rồi, cứ an ổn chết đi, nếu chết rồi mà không được an sinh, vậy quả khố cho hắn.
- Sở dĩ, tổng binh Lý Nguyên Hổ ngồi đó vì báo thù sao?
Lục hoàng tử hỏi.
Túy Tiên Ông lắc đầu nói:
- Lão phu nhân để hắn đến hiệp trợ lão hủ làm việc, lão hủ dĩ nhiên sớm hiểu rõ động tác của đám người tế tự Vương đình kia, cho nên sớm bố trí, lúc này con đường của bọn họ làm đã hoàn thành %, lão hủ rốt cuộc làm bước cuối cùng kia thôi. Bọn họ dùng đại giá đảnh đổi, dẫn sát nhập thi, sớm hạ lệnh, chờ thi thể này Thi biến về sau, chạy về phía Vương đình.
Túy Tiên Ông nói tiếp:
- Tất cả những thứ này đã bị lão hủ nắm bắt sớm, vì vậy lão hủ cố ý bày xuống Phục Hổ trận, trước đem cương thi khống chế lại, để trận pháp làm hao mòn sát khí quanh thân nó, lại thêm tổng binh Lý Nguyên Hổ bên cạnh tọa trấn, cuối cùng lão hủ sẽ tự tay phong ấn nó xuống. Từ đó về sau, Hẩu phủ sẽ có thể một chiến binh khủng bố do Man tộc Tả Cốc Lễ Vương chế tác.
- Ngày sau, Hẩu phủ đối đầu với Man tộc, khôi lỗi chiến binh này chính là nỗi sợ hãi của toàn bộ Man tộc! Rốt cuộc món đồ do bản thân Tả Cốc Lễ Vương luyện thành, còn giết người mình, khiến tinh thần Man tộc sẽ chịu đả kích thật lớn.
Lục hoàng tử lập tức nịnh hót nói:
- Trí tuệ Túy Tiên Ông kiệt suất, liệu sự như thần, Tiểu Vương khâm phục.
Túy Tiên Ông cười duỗi tay sờ xoạng râu dê nói:
- Lục hoàng tử quá khen! Trước kia lão hủ được Hầu gia mời tới còn xem thường Man sư, chỉ thấy bọn họ tiểu môn đạo thôi. Thế nhưng khi tiếp tục Man sư, lão hủ cũng từng sửng sốt, thế gian này lại có thủ đoạn huyền ảo như vậy, có điều mấy năm gần đây bọn họ xuống dốc. Đồ vật huyển ảo thế nào, vạn pháp thế gian mạnh mẽ thế nào, sợ nhất chính là hai chữ… Cân Nhắc.
- Tiểu Vương thụ giáo.
Lục hoàng tử không tiếc lời nịnh hót.
Túy Tiên Ông tựa hồ là người vô cùng tẻ nhạt, vất vả lắm mới tìm được người nói chuyện giải buồn, hiện tại lại bị Lục hoàng tử khen nức nở, cảm giác hơi lâng lâng.
Lập tức, Túy Tiên Ông từ trong lồng ngực lấy ra một tấm giấy kỳ lạ, ở trung tâm có mực tàu, mà mực tàu còn không ngừng phóng to, càng ngày càng dày đặc, tạo thành một lam tuyến hướng ngang đến phần cuối trang giấy, suy đoán phương vị hướng bắc.
- Khà khà, cũng may Hẩu phủ phản ứng lôi đình, cái nhóm tế tự này phỏng chừng chỉ có thể hoàn thành vội vã đã bị Trấn Bắc quân đuổi đến hốt hoảng chạy trốn rồi, lưu lại một bộ cương thi đần độn cho lão hủ.
Thấy ảnh này, trong lòng Trịnh Phàm hơi phiền muộn, nhưng không thể làm gì hơn.
Lý Nguyên Hổ đang ngồi đằng kia, lại thêm Túy Tiên Ông là Thuật sĩ, lúc trước có thể lặng im không tiếng động xuất hiện phía sau hắn, chứng mình Túy Tiên Ông không phải nhân vật đơn giản.
Có hai người này tọa trấn, coi như hắn liều chết, căn bản vô pháp làm được gì.
Trừ phi…
Trịnh Phàm nhìn về phía Lục hoàng tử đần độn đáng yêu bên cạnh hắn, nếu mình rút đao gác trên cồ hắn, có thể khiến Hầu phủ thả bộ thi thể Sa Thác Khuyết Thạch?
Lục hoàng tử lương thiện như vậy, chắc hiểu nỗi khổ của hắn? Có điều ý nghĩ này chỉ dừng lại đây.