Một ngọn gió đêm từ ngoài cửa sổ thổi vào thư phòng của Mãn Đình Phương thổi tắt ngọn bạch lạp. Bóng đêm nhanh chóng trùm lên tất cả. Mãn Đình Phương vén rèm bước xuống thềm cửa. Nàng định đánh đá lửa thắp lại giá bạch lạp thì cảm nhận có ai đó đã ở trong thư phòng của mình.
Đình Phương nghiêm giọng hỏi :
- Tôn giá là ai?
Câu hỏi vừa thoát ra khỏi miệng thì một lưỡi kiếm sáng ngời ánh thép đã xuất hiện, áp vào chiếc cổ trắng ngần của nàng.
- Phu nhân đừng vọng động mà thiệt thân!
- Vạn chưởng môn đó à?
- Chính là lão phu!
- Tại sao chưởng môn phải làm vậy? Đường đường là một chưởng môn đáng lý ra phải đàng hoàng vào cửa trước, sao lại có hành tung bất minh chứ?
- Lão phu có cớ của lão phu! Gã tiểu tử tân Minh chủ đã đến Hoa Sơn cùng với Nghiêm Lệ Hoa!
Đình Phương cướp lời Vạn Bá Thành :
- Và chưởng môn chẳng còn đất dung thân nên nửa đêm đột nhập vào thư phòng của Đình Phương?
- Lão phu quá vãng phu nhân trong tình cảnh này vì nguyên cớ riêng!
- Chưởng môn không nghĩ đột nhập thư phòng của Đình Phương là hồ đồ sao?
Và càng hồ đồ hơn khi chưởng môn lại khống chế Đình Phương. Thật ra ý chưởng môn muốn gì?
Đình Phương vừa nói vừa đẩy lưỡi kiếm ra xa.
Vạn Bá Thành nghiêm giọng nói :
- Lão phu muốn cổ vật Long cốc!
Chưởng môn không nói ra, Đình Phương cũng hiểu chưởng môn muốn gì!
Nàng nói xong đánh đá lửa châm lại giá bạch lạp. Gian phòng bừng sáng trở lại, Đình Phương nhìn Vạn Bá Thành :
- Xem chừng Vạn chưởng môn đã gặp chuyện không vui nên thần sắc quá hốc hác!
Quả thật lão phu đang gặp chuyện bất trắc. Lão phu chẳng giấu phu nhân làm gì!
Vạn Bá Thành buông tiếng thở dài :
- Chỉ cần phu nhân cho lão phu mượn cổ vật Long cốc khảo cứu tuyệt công hòng có thể...
Đình Phương cướp lời Vạn Bá Thành :
- Vạn chưởng môn có thể trở thành Minh chủ?
- Nếu như lão phu trở thành Minh chủ thì không bao giờ quên phu nhân!
Đình Phương quay trở lại tràng kỷ bắt chân chữ ngũ nhìn Vạn Bá Thành :
- Nếu như chưởng môn không đường đột xâm nhập vào thư phòng của Đình Phương mà chọn cơ hội nào khác thổ lộ ra ý này thì biết đâu sẽ đặng cơ hội có được cổ vật Long cốc. Nhưng rất tiếc chưởng môn đã vào rồi thì e chẳng có cơ hội đó!
Mặt Vạn Bá Thành nhíu lại :
- Tại sao không được cơ hội đó chứ? Phu nhân sẽ không cho lão phu mượn cổ vật ư?
- Cổ vật Long cốc đối với Đình Phương chỉ như một khối đá vô tri vô giác chẳng có giá trị gì, nhưng rất tiếc chính vì cổ vật đó mà chung quanh Đình Phương không thiếu người nhòm ngó. Thậm chí đến ngay cả ban đêm mà Đình Phương vẫn không màng đóng cửa sổ, bởi thừa biết sẽ không có người nào dám đường đột xâm nhập vào đây một khi chưa có phép của Đình Phương!
- Nhưng hiện tại lão phu đã vào đây rồi!
- Chưởng môn đã vào tất sẽ có người vào!
Nàng vừa dứt lời thì từ ngoài cửa sổ một người phi thân vào. Người đó chính là Bắc Thần Đông Lĩnh.
- Phu nhân nói rất đúng. Nếu Vạn chưởng môn đã vào thư phòng bức ép phu nhân giao cổ vật Long cốc thì lão Đông Lĩnh cũng phải vào để bảo vệ phu nhân cùng cổ vật Long cốc!
Vạn Bá Thành đanh mặt nhìn Đông Lĩnh :
- Lão tự xưng là đại hiệp nhưng cũng cùng một giuộc như Vạn mỗ mà thôi!
Đình Phương nhìn hai người mỉm cười.
Bắc Thần Đông Lĩnh nhún vai nói :
- Bởi vì Đông lão phu là đại hiệp nên không thể khoanh tay bàng quang tọa thị mặc nhiên để cho lũ tiểu nhân khuynh đảo giang hồ, nửa đêm dụng hành tung mờ ám xâm nhập vào thư phòng của nữ nhân.
Vạn Bá Thành hậm hực nói :
- Lão phu vào đây cũng chỉ vì Cổ vật Long cốc chứ chẳng có tốt lành hơn Vạn mỗ!
Đông Lĩnh dè bỉu nói :
- Lão phu không cần nhiều lời với hạng tiểu nhân bỉ ổi như người!
Đông Lĩnh quay sang Đình Phương :
- Phu nhân có thể để lão đuổi gã tiểu nhân nửa đêm đến kinh động ngọc thể chứ?
- Đông đại hiệp cứ tự nhiên làm theo ý của mình!
Bắc Thần Đông Lĩnh ôm quyền xá Mãn Đình Phương. Lão vừa xá vừa khách sáo nói :
- Đa tạ phu nhân!
Bắc Thần Đông Lĩnh nhìn lại Vạn Bá Thành :
- Lão phu đã được phép của Mãn phu nhân đuổi kẻ bỉ ổi ra ngoài!
Vạn Bá Thành hằn học nói :
- Người có bản lĩnh gì cứ thi thố ra đi!
Miệng thì nói tay thủ kiếm đã vung lên, tạo ra ba bông hoa kiếm ảnh cắt thành hình chữ phẩm chia thành ba hướng tấn công vào vùng thượng, hạ trung của Bắc Thần Đông Lĩnh tập kích, với chiêu thức bất ngờ này Vạn Bá Thành muốn chiếm ngay thế thượng phong.
Bắc Thần Đông Lĩnh không hề né tránh, cũng chẳng nao núng. Lão vừa thấy ba bông hoa kiếm đặc trưng kiếm pháp của Hoa Sơn phái, liền trụ bộ cười khảy nói :
- Kiếm pháp của Hoa Sơn phái do người thi thố đâu còn uy lực như xưa nữa!
Cùng với lời nói đó Bắc Thần Đông Lĩnh lắc vai lạng người lách qua bóng ảnh kiếm của Vạn Bá Thành. Bộ pháp của lão thật bình thản nhưng lại vô cùng đắc dụng, vừa tránh được kiếm ảnh vừa áp sát đối phương.
Chiếc đao trủy thủ dài độ một tấc xuất hiện ngay trên tay Bắc Thần Đông Lĩnh, đâm bổ tới vùng hạ đẳng của đối phương. Thế chiêu công này của Bắc Thần Đông Lĩnh quả là một sát chiêu chí tử, buộc Vạn Bá Thành phải hốt hoảng nhảy lùi lại sau ba bộ.
Vạn Bá Thành chưa kịp thu kiếm biến chiêu thì Bắc Thần Đông Lĩnh lại dụng bộ pháp thần kỳ áp sát. Với binh khí vừa ngắn vừa gọn phối hợp cùng bộ pháp biến hóa phi thường, lại giao thủ trong khoảng không chật hẹp, nên lão hoàn toàn chiếm hẳn thượng phong so với Vạn Bá Thành.
Vạn Bá Thành xuất thủ trước nhưng khi Đông Lĩnh phản kích thì lão lại rơi ngay vào thế bị động không sao biến hóa kiếm pháp được mà chỉ biết né tránh những chiêu công vô cùng hiểm hóc của đối phương.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà Bắc Thần Đông Lĩnh đã xuất thủ liên hoàn được hai mươi chiêu thức dồn ép Vạn Bá Thành vào thế bị động không ngừng né tránh.
Mồ hôi xuất hạn ướt đầm đìa bộ dạ y của Vạn Bá Thành mà lão không làm sao phản kích không chiêu kiếm nào.
Xoạt!
Ngọn trủy thủ cắt thành một đường dài trên áo dạ hành của Vạn Bá Thành.
Nến như vừa rồi Vạn Bá Thành chỉ chậm hơn một chút có lẽ lục phủ ngũ tạng của lão đã trôi tuột ra ngoài.
Mặt Vạn Bá Thành biến sắc nhợt nhạt trong khi Bắc Thần Đông Lĩnh vẫn thản nhiên như chẳng tốn chút ít nội lực nào. Vạn Bá Thành thối lui hai bộ, lưng áp vào tường, chân tung một cước đá vào chiếc đôn bay tới tập kích vào mặt Đông Lĩnh.
Đông Lĩnh rít lên :
- Đúng là đồ bỉ ổi!
Lão vừa nói vừa vỗ chưởng đánh vào chiếc đôn để nó bay ngược trở lại mặt Vạn Bá Thành đồng thời liên thủ dùng tiểu đao tập kích. Chiếc đôn bay ngược trở lại, Vạn Bá Thành buộc phải dụng kiếm ngáng đỡ.
Chát!
Chiếc đôn bị lưỡi kiếm của Bá Thành đánh bật qua một bên, nhưng ngọn trủy thủ đã đến nơi rồi. Bá Thành hốt hoảng thét lên :
- Đông Lĩnh!
Bá Thành muốn thốt câu xin tha mạng nhưng đã quá muộn. Tiếng Đông Lĩnh vừa mới thốt ra khỏi cửa miệng thì ngọn trủy thủ đã ghim vào vùng đan điền của lão rồi.
Cổ tay Đông Lĩnh lắc khẽ một cái thu hồi ngọn trủy thủ, đồng thời móc luôn cả khối ruột lầy nhầy từ trong bụng đối phương ra ngoài.
Vạn Bá Thành trợn tròn hai mắt nhìn Đông Lĩnh, y lắp bắp nói :
- Người tàn nhẫn quá!
Bá Thành đứng dựa lưng vào tường, buông kiếm rơi xuống đất. Y thở gấp từng hơi để chờ đợi cái chết đến với mình. Một cái chết từ từ và đau đớn. Nếu phải nhận cái chết như Bá Thành, thì đây là một cái chết đau đớn nhất.
Bá Thành lả đi, hai mắt vẫn đóng đinh vào Bắc Thần Đông Lĩnh từ từ khụy dần xuống :
Y thều thào nói :
- Người... không phải... là một đại...
Đầu Bá Thành lật qua một bên hồn lìa khỏi xác. Dửng dưng nhìn xác Bá Thành, lão chùi ngọn trủy thủ vào má Bá Thành rồi quay lại với Mãn Đình Phương từ tốn nói :
- Mãn phu nhân lão phu đã đuổi tên chưởng môn bỉ ổi Vạn Bá Thành đi rồi!
Đình Phương nhìn xác Bá Thành thờ ơ nói :
- Hôm này Đình Phương mới chứng kiến sát thủ của Bắc Thần Đông Lĩnh đại hiệp. Với cách giết người như đại hiệp không biết thiên hạ có còn nể trọng người hay không?
- Đối với hạng tiểu nhân thì lão phu phải vận dụng đến sát chiêu như vậy mới đáng tội chúng!
Cánh cửa thư phòng bật ra, cùng với tiếng vỗ tay đôm đốp. Tiếng vỗ tay kia buộc Bắc Thần Đông Lĩnh phải nhìn lại. Công Tôn Hách chấp tay sau lưng bước vào.
- Thủ pháp giết người cũng như cách nói của Bắc Thần Đông Lĩnh đại hiệp rất hay... rất hay. Lão Công Tôn này xin lãnh hội!
Đình Phương đứng lên hỏi :
- Công Tôn tiên sinh nói hay là hay ở chỗ nào?
Công Tôn Hách rút thiết phiến phe phẩy nhìn Vạn bá Thành :
- Sát thủ của Bắc Thần đại hiệp khiến cho Vạn chưởng môn chết từ từ, chết trong sự đau đớn cùng cực. Nghĩ đến cái chết của Vạn chưởng môn, Công Tôn Hách cảm thấy xương sống ớn lạnh mà ngại ngùng giao thủ với Bắc Thần Đông Lĩnh đại hiệp. Với sát thủ giết người man rợ như vậy, nhưng Bắc Thần Đông Lĩnh vẫn được thiên hạ cho là đại hiệp, thì quả là có cách nói hay, cách sống giả hay, những cái đó của đại hiệp lão Công Tôn khâm phục... khâm phục!
Công Tôn Hách nắm lấy cổ áo của cái xác Vạn bá Thành. Y dí dỏm nói :
- Bắc Thần Đông Lĩnh đại hiệp đã đuổi người ra khỏi thư phòng của Mãn phu nhân mà người cứ ngồi lỳ ở đây, như thế là không tốt. Người phải ngoan ngoãn nghe theo lời chỉ giáo của Bắc Thần Đông Lĩnh đại hiệp!
Công Tôn Hách vừa dứt lời bất ngờ quẳng cái xác của Vạn bá Thành qua đầu Đông Lĩnh bay ra ngoài bằng lối cửa sổ. Quẳng xác Vạn Bá Thành, Công Tôn Hách đã có chủ định, nhưng đùm ruột của y lại quết vào cổ Đông Lĩnh mà rơi xuống sàn thư phòng.
Mặt Đông Lĩnh bê bết máu.
Công Tôn Hách giả lả nói :
- Ấy chết, Vạn chưởng môn đi mà vẫn quyến luyến đại hiệp nên mới gửi lại phần dạ tâm của gã!
Nãy giờ nghe Công Tôn Hách nói và bị hứng cả đùm ruột của Vạn Bá Thành, Đông Lĩnh thừa biết người ta khiêu khích mình, lão đã phẫn nộ lại càng phẫn nộ.
Lão chùi vết máu trên mặt, nhìn Công Tôn Hách :
- Từ lâu lão đã nghe tuyệt pháp thiết phiến của dòng họ Công Tôn Mộ Dung, nhân cuộc giao ngộ này lão phải thỉnh giáo!
Công Tôn Hách khoát tay :
- Không, không. Lão Công Tôn rất sợ một cái chết như Vạn Bá Thành. Và lão Công Tôn đường đột đến thư phòng của Mãn phu nhân cũng không hề có dụng ý như Vạn Bá Thành. Nói ra điều đó lão Công Tôn xin đại hiệp đừng nặng tay với lão!
Đông Lĩnh rít lên :
- Công Tôn Hách! Người đừng giả vờ nữa!
Bắc Thần Đông Lĩnh lắc vai dùng bộ pháp di thân thần kỳ áp tới Công Tôn Hách. Vốn đã biết võ công của dòng họ Công Tôn Mộ Dung nức tiếng Giang Tô, Bắc Thần Đông Lĩnh đâu dám xem thường. Lão vừa thi triển bộ pháp thần kỳ áp sát đối phương liền vung ngọn trủy thủ thọc vào đan điền Công Tôn Hách. Bộ pháp của Đông Lĩnh vừa nhanh vừa linh hoạt, lại chính xác cực kỳ.
Nhưng Công Tôn Hách đâu phải là Vạn Bá Thành. Nếu như Vạn Bá Thành dụng kiếm thì binh khí hoàn toàn bất lợi trong cận chiến, nhưng Công Tôn Hách lại dụng thiết phiến, thứ binh khí vô cùng đắc lợi khi phải giao thủ cận chiến.
Mũi trủy thủ chưa kịp đâm tới thì thiết phiến đã tạt ngang hất ra. Đông Lĩnh trở bộ dựng ngược ngọn trủy thủ thốc trở lên. Chiếc thiết phiến xòe ra vỗ xuống.
Chát!
Chiếc thiết phiến của Công Tôn Hách ví như chiếc búa tạ năm trăm cân vỗ thẳng xuống mũi trủy thủ.
Hổ khẩu Bắc Thần Đông Lĩnh buốt nhói, tưởng chừng như các mạch máu đã vỡ tung xổ hết ra bên ngoài. Tay cầm trủy thủ của Đông Lĩnh rũ xuống, chiếc thiết phiến xòe ra, lướt nhanh qua mang tai Bắc Thần Đông Lĩnh.
Mặc dù chỉ là chiếc quạt có vẻ để làm dáng, nhưng khi lâm trận trong tay Công Tôn Hách nó đúng là thứ binh khí cực kỳ lợi hại và vô cùng biến hóa. Khi chiếc quạt lướt qua mang tai Đông Lĩnh nó hớt luôn lỗ tai của lão.
Lỗ tai Đông Lĩnh rơi ra, Công Tôn Hách khẽ quạt phẩy một cái, đẩy nó rơi vào đống ruột của Vạn bá Thành.
Đông Lĩnh bị rớt một lỗ tai rát buốt đau đớn nhăn mặt. Trong khi Công Tôn Hách lại giả vờ chặc lưỡi :
- Ấy cha! Thật đắc tội với Đông Lĩnh đại hiệp!
Công Tôn Hách ôm quyền dí dỏm xá Đông Lĩnh :
- Lão Công Tôn vô tình cắt đứt một lỗ tai của đại hiệp, mong đại hiệp miễn thứ, miễn thứ!
Thấy thái độ ngạo mạn của Công Tôn Hách, máu trong kinh mạch của Bắc Thần Đông Lĩnh sôi sùng sục. Nếu có thể được lão đã xẻ da lóc thịt lão Công Tôn nhưng qua cuộc giao thủ vừa rồi, Đông Lĩnh thừa biết mình không phải là đối thủ ngang tài ngang sức với đối phương.
Bắc Thần Đông Lĩnh cố nén nỗi đau và uất ức gắng gượng nói :
- Một lỗ tai của Đông Lĩnh để lại nhưng lại được thỉnh giáo tuyệt kỹ của Công Tôn tiên sinh đã hạnh duyên lắm rồi. Hẹn ngày tái ngộ!
Đông Lĩnh toan trở bộ phi thân ra cửa sổ, nhưng vừa lắc vai thì đại huyệt Thạch môn đã bị mũi thiết phiến điểm tới nhanh hơn một cái chớp mắt.
Công Tôn Hách xuất thủ vừa bất ngờ vừa nhanh ngoài tầm mắt của Bắc Thần Đông Lĩnh. Khi đầu thiết phiến chạm vào đại huyệt Thạch môn, Đông Lĩnh mới kịp phát hiện ra. Lão khụy người xuống thốt lên :
- Ôi!
Toàn thân Đông Lĩnh như có một bầy kiến nhung nhúc bò, tạo cảm giác rát bỏng. Lão run bần bật và co người lại.
Công Tôn Hách xòe thiết phiến phe phẩy :
- Lão Công Tôn chưa cho Đông Lĩnh đại hiệp đi thì người chưa đi được!
Đông Lĩnh gượng nói :
- Lão muốn gì?
- Đại hiệp hỏi Công Tôn à? Nếu lão hỏi thì Công Tôn trả lời. Đại hiệp biết lão Công Tôn thích gì không?
- Lão...
Đông Lĩnh biến sắc khi chạm vào đôi tinh nhãn sáng ngời của Công Tôn Hách.
Công Tôn Hách xòe quạt nhịp vào thiên đỉnh Đông Lĩnh :
- Nếu ta thích thì thích cái mạng của Đông Lĩnh đại hiệp. Cái mạng của Đông Lĩnh đại hiệp mới làm cho Công Tôn Hách này thực sự quan tâm, còn chiếc lỗ tai kia...
Công Tôn Hách lắc đầu :
- Lão Công Tôn không nhận đâu!
- Lão... lão cần gì phải giết ta chứ?
- Tất nhiên lão Công Tôn sẽ không lấy mạng của Đông Lĩnh đại hiệp lúc này rồi. Bởi giết đại hiệp thì đâu còn ai dọn cái đống bầy nhầy của đại hiệp bầy ra chứ?
Lão nhịp quạt tiếp vào đỉnh đầu Đông Lĩnh ôn tồn nói :
- Nếu như đại hiệp muốn sống thì phải dùng hết mớ ruột và cả chiếc lỗ tai này!
Đông Lĩnh biến sắc :
- Lão bắt ta ăn ư?
- Ờ, ăn thì có sao đâu! Hay đại hiệp chê số ruột và chiếc lỗ tai của người?
- Lão...
Công Tôn Hách nheo mày gằn giọng nói :
- Một là đại hiệp ăn, còn như chê thì buộc lão Công Tôn phải dùng đến thủ pháp đoạn mạch để Đông Lĩnh đại hiệp tiếp nhận một cái chết còn đau đớn hơn cả Vạn bá Thành!
- Lão tàn nhẫn quá!
- Chỉ ngang với Đông Lĩnh đại hiệp thôi!
Đông Lĩnh xuất hạn mồ hôi, cảm giác rát bỏng không ngừng gia tăng trong nội thể của lão.
Công Tôn Hách nhịp thiết phiến nói :
- Lão Công Tôn biết lúc này Đông Lĩnh đại hiệp vô cùng khổ sở bởi cảm giác rát bỏng như bị kiến đốt. Đại hiệp nghe lời lão Công Tôn dọn hết phần bầy nhầy này bằng mồm, thì lão Công Tôn sẽ giải tỏa cảm giác đau đớn đó cho đại hiệp. Bằng như không để lâu chút nữa thì từng thớ thịt của đại hiệp sẽ theo nhau rớt ra ngoài. Ở đây có bầy nhầy rồi lại càng bầy nhầy hơn mà lão Công Tôn thì rất sợ sự dơ bẩn!
- Công Tôn tiên sinh buộc ta phải ăn sao?
Công Tôn Hách lạnh nhạt nói :
- Lão Công Tôn không nói hai lời!
Cảm giác rát bỏng càng lúc càng đốt phá bên trong nội thể của Bắc Thần Đông Lĩnh. Gã chỉ muốn hú lên để xoa dịu cảm giác đau đớn đó. Sắc mặt của Đông Lĩnh càng lúc càng nhợt nhạt rồi chuyển dần qua màu tím ngắt.
Lão nghiến răng cố chịu, trong khi Công Tôn Hách bình thản đến ngồi bên cạnh Mãn Đình Phương.
Đông Lĩnh nhìn Công Tôn Hách hai hàm răng nghiến lại phát ra những âm thanh ken két. Lão rùng mình rồi như chẳng thể nào chịu đựng được sự hành hạ khủng khiếp bởi tuyệt kỹ bế môn đoạn mạch của lão Công Tôn mà cúi xuống ôm lấy số ruột lầy nhầy nhai ngấu nghiến.
Công Tôn Hách ngửa mặt cười sằng sặc. Trong khi Mãn Đình Phương thì nôn thốc nôn tháo.
Công Tôn Hách vừa cười vừa nói :
- Đại hiệp kìa! Đại hiệp giống cẩu hoang! Ha ha ha...
Xem tiếp hồi Đoạn tình