Ma Hoàn Lãnh Nhân

chương 41: ma hoàn vô giới

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Với Hào Bân thì không thể khơi thông nguyên khí để tụ thành kiếm pháp độc tôn của Quỷ môn, nhưng với Đại Chu Thiên thì hoàn toàn khác. Chỉ trong một thời gian ngắn Chu Thiên gần như đã đạt đến cái thần của của Quỷ Kiếm.

Đại Chu Thiên ngồi vận công điều tức ngay trong thư phòng của Hào Bân năm nào. Đỉnh đầu của gã lan tỏa một làn khí trắng nhàn nhạt. Hai mi mắt đang lim dim chợt mở bừng, Chu Thiên bật đứng dậy, hú vang một tiếng lồng lộng.

Tiếng hú của Chu Thiên tiềm ẩn uy lực siêu phàm đến độ gian thư phòng như phải chịu đựng một cơn giông đi qua, run lên bần bật.

Hai con ngươi của Đại Chu Thiên bây giờ đã khác trước, nó tựa như hai hòn than đỏ hoe, toát ra sát khí khủng bố của loài quỷ dữ tìm mồi ban đêm.

Chu Thiên cất tiếng cười vang động cả một vùng. Y vừa cười vừa nói :

- Lưỡng Nghi Âm Dương của ta đã hợp nhất. Rồi đây Chu Thiên này chứ không ai khác chính là người độc tôn thiên hạ, tung hoành võ lâm.

Chu Thiên bước ra khỏi thư phòng, dụng khinh thuật thượng thừa băng lên đại sinh đường. Y xòng xộc bước vào và chạm trán ngay với hai gã Hộ đàn đại đường Quỷ môn.

Hai gã Hộ pháp đại đường ôm quyền xá Chu Thiên :

- Tổng quản có chi sai khiến?

Chu Thiên nhìn hai gã Hộ pháp đại đường Quỷ môn, xẵng giọng nói luôn :

- Kể từ bây giờ, bổn nhân không còn là Đại tổng quản của Quỷ môn mà chính thức là Duy Ngã Độc Tôn Đại Chu Thiên.

Hai gã Hộ pháp đại đường sững sờ bởi câu nói của vị Tổng quản. Huỳnh y hộ pháp Phó Cổn cau mày nói :

- Quỷ môn chủ nhân đang bế quan luyện kiếm, Tổng quản nói vậy có ý gì?

Chu Thiên cười khảy :

- Làm gì còn có Quỷ chủ nhân. Hào Bân đã chết từ lâu rồi.

Phó Cổn sa sầm mặt :

- Tổng quản nói vậy có ý gì?

- Bổn nhân nói Hào Bân đã chết từ lâu rồi, và hiện tại chỉ có bổn nhân là đáng để các ngươi gọi là chủ nhân thôi.

Phó Cổn thối lại hai bộ, rút binh khí là thanh đại đao thủ thế. Y cáu ghét nói :

- Quỷ môn chưa bao giờ có kẻ đại nghịch như ngươi.

Chu Thiên lắc đầu :

- Chính Hào Bân mới là kẻ đại nghịch. Y ngang nhiên dám xưng hùng chống lại Võ lâm Minh chủ Đại Chu Thiên. Ngươi hiểu diều đó chứ?

- Tổng quản chính là cựu Võ lâm Minh chủ Đại Chu Thiên ư?

- Không sai. Giờ thì ngươi còn dám cãi lịnh bổn nhân hay không?

Phó Cổn lưỡng lự :

- Nhưng đây là Quỷ môn và tôn giá cũng đã từ nhiệm rồi mà.

- Giải thích với ngươi bằng lời e rằng ngươi không hiểu ai là kẻ độc tôn võ lâm.

Chu Thiên nói dứt câu liền vũ lộng thanh Huyết kiếm. Một vầng chớp quang đỏ ối khiến Phó Cổn lóa cả mắt, y cảm nhận như có muôn vàn những đạo khí băng hàn xoàn xoạt lia qua khắp thân mình và chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi thần thức đã mất hẳn vào cõi hư vô.

Xích Y hộ pháp Nhâm Thạch đứng ngây người trước cái chết quá đỗi khủng bố của Phó Cổn do tuyệt kĩ kiếm pháp của Đại Chu Thiên gây ra. Nếu trước đây Hạo Bân dùng Quỷ Kiếm còn có thể thấy đạo kiếm quang đỏ rực thì đến lượt Đại Chu Thiên thi triển Quỷ Kiếm, Nhâm Thạch chẳng còn nhận ra chiêu kiếm nào cả ngoài một vùng huyết quang đỏ ối làm cho lóa mắt.

Thân ảnh của Huỳnh y hộ pháp Phó Cổn bị kiếm pháp kì tuyệt của Đại Chu Thiên lóc thành một bộ xương khô mà tay vẫn còn thủ đốc đại đao không chịu buông.

Mồ hôi gần như xuất hạn ướt đẫm trang phục của Nhâm Thạch. Y chỉ bừng tỉnh khi Chu Thiên gọi đến tên.

- Nhâm Thạch.

Nhâm Thạch giật mình nhìn lại Đại Chu Thiên rồi quỳ xuống :

- Minh chủ chỉ giáo.

Chu Thiên cười khảy nói :

- Kiếm của bổn nhân thế nào?

- Tuyệt kiếm vô song.

- Thế ngươi có phục bổn tọa không?

- Nhâm Thạch mãi mãi là nô dịch của chủ nhân!

Chu Thiên ngửa mặt cười khanh khách, tiếng cười của gã như tiếng tru của loài quỷ đói đang khát máu tươi.

Cắt tràng tiếu ngạo đó, Chu Thiên trang trọng nói với Nhâm Thạch :

- Ngay bây giờ ngươi hãy chuẩn bị cho ngày mai đến Đao môn của Trịnh Đáng. Tất cả mọi nhân mã trong Quỷ môn đều phải chịu sự thống lĩnh của bổn tọa.

Ai không phục thì giết!

- Tuân lệnh chủ nhân!

Chu Thiên trở bộ rảo bước trở ra. Y vừa đi vừa nói :

- Bổn tọa lập lại một lần nữa. Bất cứ ai phản lệnh Minh chủ Đại Chu Thiên thì giết chẳng tha. Ngươi nghe rõ chứ?

- Thuộc hạ nghe rõ!

Chu Thiên trở về thư phòng của mình, rồi khởi động cơ quan cửa mật đạo đi xuống thạch thất gian Mẫn Hà Băng. Y nhìn qua ô cửa tò vò nghĩ thầm :

- “Kiếm pháp Quỷ môn sẽ chỉ một mình ta biết dùng mà thôi”.

Chu Thiên nghĩ xong, mở cửa thạch môn thong dong bước vào. Hà Băng đang ngồi tĩnh công nghe tiếng bước chân của Chu thiên mở choàng hai mắt.

Nàng ngây ngô nhìn gã rồi từ từ đứng lên.

Chu Thiên mỉm cười nói :

- Quỷ nữ sẽ đấu với bổn nhân chứ?

Như kẻ vô thức, Hà Băng chộp lấy thanh trường kiếm đặt bên cạnh mình.

Nàng rít lên ken két rồi vung kiếm lao tới Đại Chu Thiên.

Thế kiếm của nàng vô cùng mãnh liệt và tàn khốc, nhưng Chu Thiên đã biết trước thế kiếm kia sẽ công kích vào đâu. Huyết kiếm liền huy động đón thẳng trườn kiếm của Hà Băng.

Keng...

Thanh trườn kiếm của Hà Băng bật ngược trở lại, cùng lúc một mảng thịt bên má trái nàng rớt ra. Nếu người khác cảm thấy đau đớn thì Hà Băng chẳng cảm nhận được gì cả, mà như phấn khích hơn với nhát kiếm của Chu Thiên.

Cũng như nhát kiếm đầu tiên, thanh trường kiếm bình thời của nàng có thể lóc da xẻ thịt bất cứ ai xâm nhập vào thạch phòng nhưng hiện tại nó như chạm phải một bức tường kiên cố bao bọc quanh Đại Chu Thiên và bật ngược trở lại, cùng với một mảnh thịt rớt ra từ cơ thể nàng.

Cuộc giao thủ giữa Hà Băng và Đại Chu Thiên đúng là cuộc đấu không cân sức, Hà Băng chẳng khác nào một hình nhân biết cử động để Chu Thiên trui rèn kiếm pháp tàn nhẫn của mình. Khi Hà Băng thi thố hết tất cả kiếm huyết thì cơ thể nàng chẳng còn lớp da bọc nữa mà chỉ còn những lớp thịt đỏ ối.

Thanh trường kiếm vuột khỏi tay Mẫn Hà Băng. Ánh mắt ngây dại của nàng liền có thần trở lại. Hà Băng như cảm nhận được cái đau khủng khiếp thét lên :

- A...

Nàng rũ người xuống sàn đá. Toàn thân run rẩy như người bị phong hàn xâm nhập.

Chu Thiên nhìn hà Băng mỉm cười.

Hà Băng thều thào nói :

- Ôi đau quá... Sao ta lại như thế này?

- Nàng đã dụng Quỷ kiếm giao thủ với bổn nhân.

- Tôi không nhớ gì hết. Đau quá... Hãy giết tôi đi... Tôi xin tôn giá hãy giết tôi đi. Trời ơi... Đau quá. Tôi không chịu nổi nữa!

Hà Băng co rút người lại, cảm giác bỗng như bị nung trong lò thêu khiến nàng gần như muốn ngất lịm.

Hà Băng nghiến răng, cố thều thào van xin Đại Chu Thiên :

- Tôn giá... Xin hãy gia ơn cho Hà Băng.

Chu Thiên nâng đầu Hà Băng :

- Nàng đau lắm phải không?

- Tôn giá... Xin hãy gia ơn... Đau quá... Sao tôi lại như thế này?

- Ta sẽ giúp cho nàng sớm thoát khỏi cảnh đau đớn khủng khiếp này, để không một ai còn luyện được Quỷ kiếm pháp nữa.

Hà Băng gượng hé mắt thều thào nói :

- Tôi xin tôn giá.

Hà Băng nói được bấy nhiêu thì ngất lịm đầu gục xuống tay Chu Thiên.

Chu Thiên nhìn dung diện như hoa tàn nguyệt ố của nàng, không hiểu nghĩ gì mà y chợt buông một tiếng thở dài. Y đặt đầu Hà Băng xuống sàn đá, đứng lên rảo bộ trở ra, khởi động cơ quan đóng thạch môn lại.

Rời mật đạo, Chu Thiên trở lại thư phòng. Y ngồi xuống tràng kỷ, trong tâm của y bỗng như có một khối chì nặng trĩu. Cái chết của Hà Băng khiến cho tâm trạng Chu Thiên chao động bâng khuâng. Y ngỡ như mình vừa mất gì đó rất gần gũi.

Y với tay cầm bầu rượu mở nắp tu ừng ực. Đặt tĩnh rượu xuống bàn, Chu Thiên lảm nhẩm nói :

- Hào Bân, Hà Băng, rồi đến ai? Trịnh Đáng, cuối cùng là Cát Thiên Phong cùng Mãn Đình Phương. Tất cả các người đều đáng chết.

Chu Thiên đứng bật dậy, vung Huyết kiếm chém xả vào tràng kỷ.

Chát...

Tràng kỷ bị xẻ làm đôi. Nhát kiếm đó như đủ để khiến cho Chu Thiên tịnh tâm lại. Y hướng mũi kiếm về phía giá bạch lạp, xả luôn nhát thứ hai. Giá bạch lạp rơi xuống, lửa nhanh chóng bén vào chiếc rèm lụa.

Chu Thiên nhìn lửa cháy lan dần, cười khảy nói :

- Lửa sẽ lan ra cả võ lâm để Chu Thiên ta vĩnh viễn độc tôn thiên hạ.

Lửa càng lúc càng bốc cháy cao hơn, và khi Chu Thiên rảo bộ trở ra thì vách thư phòng đã bùng cháy dữ dội.

Thấy lửa cháy, bọn thuộc hạ Quỷ môn ùn ùn kéo đến. Khi thấy Chu Thiên, bọn thuộc hạ Quỷ môn sững sờ một lúc rồi đồng loạt quỳ mọp xuống.

Chu Thiên gằn giọng nói :

- Lửa sau lưng ta đã chày, lửa võ lâm cũng sẽ cháy.

Thốt xong câu nói đầy chất giọng khủng bố, Chu Thiên mới rảo bước hướng đến gian đại đường. Y sững bộ khi thấy dáng người nho nhã tôn tạo bằng bộ lam y thư sinh đứng ngay bên ngoài mái hiên tiền sảnh.

Mặc dù trong màn ánh sáng nhập nhoạng từ phía cột lửa khổng lồ hắt ra khó mà nhận ra người đó, nhưng với Chu Thiên, y sao có thể không nhận ra được, bởi cái dáng của người kia mãi tiềm ẩn trong tâm tưởng của y.

Mặt Chu Thiên đanh hẳn lại, bước đến gần Thiên Phong, y cất giọng lạnh lùng nói :

- Ngươi đến tìm ta hay đến tìm Quỷ chủ Quỷ môn?

Thiên Phong định nhãn nhìn sâu vào mắt Đại Chu Thiên :

- Huynh nghĩ Thiên Phong đến Quỷ môn để làm gì? Tìm huynh ư?

Chàng lắc đầu :

- Thiên Phong sẽ tìm huynh tại Nhạn Môn quan, đúng một năm sau. Với lại lúc này, huynh đã rời bỏ giang hồ, gác kiếm bên trời mà quy ẩn.

Chu Thiên cười khảy, nói :

- Thế thì ngươi đến tìm Quỷ chủ Hào Bân?

Thiên Phong lại lắc đầu :

- Thiên Phong không đi tìm một bóng ma vô nghĩa.

Mặt Chu Thiên sa sầm hẳn lại :

- Thế ngươi tìm ai? Tại sao ngươi lại cho rằng Quỷ chủ Hào Bân chỉ còn là một bóng ma vô nghĩa?

- Sự xuất hiện của huynh ở đây.

- Ngươi hiểu rõ về ta đó. Thế ngươi tìm ai nào?

Chu Thiên hỏi xong lại cất tràng cười nắc nẻ. Y cười như điên như dại, mãi một lúc mới cắt tràng tiếu ngạo, nhạt nhẽo nói :

- Ta thừa biết ngươi tìm ai. Mẫn Hà Băng, phu nhân Mai Hoa trang phải không?

- Huynh nói không sai, Thiên Phong đến đây cốt để tìm Mẫn phu nhân.

Chu Thiên nhún vai :

- Ngươi tìm Mẫn Hà Băng cốt hủy bí kiếp kiếm pháp Quỷ môn?

- Chưa hẳn là như vậy. Tại võ đài khảo chứng võ công, Thiên Phong bàng quang trước cái chết của Lữ trang chủ bởi lẽ y đã phạm sai lầm nghiêm trọng trong đời, nhưng với Hà Băng phu nhân thì khác.

Thiên Phong buông một tiếng thở dài nhìn Chu Thiên, tiếp :

- Có lẽ Thiên Phong đã đến chậm.

- Đúng như vậy, ngươi đã đến chậm.

Chu Thiên trở thanh Huyết kiếm án ngữ vùng thượng đẳng :

- Huyết kiếm đã ở trong tay ta, tất ngươi thừa biết chuyện gì đã xảy ra.

- Huynh đã thụ nạp được kiếm pháp Quỷ môn?

- Không sai.

Cát Thiên Phong lạnh nhạt nói :

- Cát Thiên Phong chúc mừng cho huynh. Hy vọng với thứ kiếm pháp cực kì tàn nhẫn và khủng bố đó, huynh sẽ độc tôn thiên hạ lần thứ hai.

Buông một tiếng thở dài, Thiên Phong phóng tầm mắt nhìn về phía vùng lửa đỏ :

- Tội nghiệp cho Hà Băng! Kết cuộc hôm nay cũng chỉ vì nghiệp quả của nàng quá lớn khi luyện Quỷ kiếm pháp.

Thiên Phong nhìn lại Chu Thiên :

- Huynh có thể học lại bài học máu của Mẫn phu nhân!

Chàng khẽ lắc đầu, toan rảo bước bỏ đi nhưng Chu Thiên đã gọi giật lại :

- Thiên Phong đứng lại.

- Huynh có điều gì chỉ giáo cho Thiên Phong?

Chu Thiên cười khảy :

- Ta vừa thụ giáo kiếm pháp Quỷ môn nên rất muốn biết uy lực của nó như thế nào đối với Ma Hoàn Lãnh Nhân Cát Thiên Phong.

- Huynh muốn dụng kiếm pháp Quỷ môn khảo chứng võ công của Thiên Phong ngay bây giờ à?

Chu Thiên thản nhiên gật đầu :

- Quả thật ta có ý đó, và thiết nghĩ, với kiêm pháp Quỷ môn chắc chỉ có một mình ngươi mới đáng mặt đối thủ của Chu Thiên mà thôi.

- Nếu huynh chỉ thị vào kiếm pháp tàn khốc và khủng bố của Quỷ môn để giao thủ với Thiên Phong, e rằng huynh đã lại phạm sai lầm như Lữ Điền và Hào Bân.

- Nói như thế ngươi đã quá tự tin đó. Chẳng lẽ trên thế gian này chẳng có môn công phu nào đáng mặt giao thủ với Ma Hoàn của ngươi ư?

- Thiên Phong không nói như vậy. Kiếm pháp Quỷ môn đáng là công phu thượng thặng, nhưng nếu chỉ dựa vào thứ kiếm pháp đó thôi thì huynh chưa thể thắng được Cát Thiên Phong.

- Ngươi nói ra điều đó càng khiến cho Chu Thiên thêm háo hức muốn được giao thủ với đôi Ma Hoàn lẫy lừng của ngươi.

- Thiên Phong đã hẹn huynh một năm sau tại Nhạn Môn quan.

- Tại sao phải chờ đến một năm chứ? Dù ngươi không nói ra thì ta cũng thừa biết ngươi đã định ra được hung thủ tạo huyết án Kim trang đại phủ. Hung thủ đó chính là ta.

Mặt Thiên Phong đanh lại, nghiêm khắc hỏi Chu Thiên :

- Tại sao huynh làm điều đó? Chẳng lẽ với chức vị Võ lâm Minh chủ vẫn chưa đáp ứng hết được khát vọng độc bá võ lâm của huynh à?

Chu Thiên nhún vai :

- Ai mà chẳng mơ đến chức vụ Võ lâm Minh chủ chứ. Nhưng rất tiếc cái chức vị đó của ta lại do ngươi mà có. Mặc dù ta là Võ lâm Minh chủ nhưng trên đầu ta là Cát Thiên Phong, nếu không có ngươi thì Chu Thiên cũng đâu được thiên hạ tâm phục khẩu phục. Thiên Phong... Chu Thiên không muốn bóng ngươi che khuất cả bầu trời võ lâm, và cả ta nữa, và chính vì thế ta phải đi tìm võ công.

- Huynh đi tìm võ công để giao thủ với Cát Thiên Phong?

- Không sai.

- Và huynh tự thị vào kiếm pháp Quỷ môn để hoành bá thiên hạ?

- Kiếm pháp Quỷ môn đáng mặt là một công phu vô địch đấy chứ?

- Huynh đoan chắc như vậy?

Chu Thiên gật đầu.

Thiên Phong nhạt nhẽo nói :

- Thiên Phong đã hẹn với huynh một năm sau tại Nhạn Môn quan. Huynh thừa hiểu cuộc giao thủ tại Nhạn Môn quan sẽ kết thúc như thế nào.

- Ý của ngươi sẽ kết thúc bằng một nấm mồ?

Thiên Phong gật đầu :

- Đúng, từ đây đến cuộc giao thủ kia còn khá nhiều thời gian để huynh luyện Quỷ kiếm pháp của Quỷ môn!

- Ta muốn giao thủ ngay bây giờ.

Thiên Phong lắc đầu :

- Thiên Phong không muốn chiếm lấy tiên cơ của huynh. Nếu huynh nghĩ kiếm pháp Quỷ môn có thể thắng được Thiên Phong là huynh sai rồi.

- Ngươi nói vậy có ý gì?

- Thái công công vốn là một thái giám, do bị ức chế nên chế tác Quỷ kiếm pháp để giải tỏa những ức chế của mình. Chính vì muốn giải tỏa những ức chế của một thái giám mà kiếm pháp của Thái công công vô cùng tàn nhẫn và khủng bố. Tại đây, Thái công công đã dụng Quỷ kiếm pháp của mình giao thủ với Mông Diện Khách. Huynh hãy quay trở lại nhìn cho kỹ Thái công công chết bởi thứ võ công nào.

Miệng thì nói, mắt Thiên Phong nhìn chằm chằm vào tinh nhãn của Đại Chu Thiên.

Chàng khẽ lắc đầu :

- Cho dù huynh đã tụ thành kiếm pháp vô thường quỷ dị của Thái công công, nhưng chỉ với thứ kiếm pháp đó thì vẫn chưa thể giao thủ với Cát Thiên Phong. Huynh hãy nhớ, cái hẹn một năm tại Nhạn Môn quan.

Chàng nói dứt lời, rảo bước bỏ đi, mặc nhiên để lại sự ngơ ngẩn cho Đại Chu Thiên.

Khi Thiên Phong mất dạng rồi, Chu Thiên mới như người bừng tỉnh. Y lắc vai băng mình về hướng cổ mộ. Vừa đến cổ mộ, Chu Thiên gom đồ tẩm liệm bó thành đuốc rồi đánh đá lửa châm vào.

Ánh sáng từ ngọn đuốc nham nhở hắt xuống hố huyệt rọi lên xác Thái công công. Ánh mắt của Chu Thiên nhìn chằm chằm vào yết hầu Thái công công.

Trên yết hầu của Thái công công có một vết thương còn mở miệng thâm xì.

Vết thương kia đúng là do Ma Hoàn tạo ra, chứ không thể có thứ binh khí nào khác.

Chu Thiên sa sầm lẩm nhẩm nói :

- Cũng lại Ma Hoàn!

Y nhíu mày nhìn vết thương trên yết hầu Thái công công :

- Chẳng lẽ Thiên Phong nói ra điều đó là sự thật? Quỷ kiếm pháp cũng không phải là môn võ công đối địch với Ma Hoàn? Mông Diện Khách dụng Ma Hoàn sát tử Thái công công, và Thiên Phong cũng dụng Ma Hoàn. Y chính là truyền nhân tiếp thụ Ma Hoàn của Mông Diện Khách, còn mình là kẻ thụ nạp kiếm pháp của Thái công công.

Chu Thiên lắc đầu :

- Không thể như vậy được. Chu Thiên ơi, tại sao ngươi cứ mãi là chiếc bóng của Cát Thiên Phong? Chu Thiên... ngươi còn một năm để thụ giáo tuyệt công cổ vật Long cốc. Quỷ kiếm pháp không thể làm gì được Cát Thiên Phong, nhưng Chu Thiên không phải là Thái Ất Công.

Lời vừa dứt, trên hai cánh môi dầy, Chu Thiên hú vang một tiếng lồng lộng, rồi vũ lộng Huyết kiếm nhắm xác Thái Ất Công thi triển Quỷ kiếm.

Chu Thiên vừa thi triển Quỷ kiếm pháp vừa thét lồng lộng :

- Ta đã vì lão... vì lão, nhưng thật là vô ích.

Xem tiếp hồi Hoa Sơn chi mộ

Truyện Chữ Hay