Ma Giới Đại Lộ

chương 33: chương 33

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vô Thiên: "Ta đoán ngươi đến Cửu Thiên tham gia khảo thí của Thánh Huyền tông."

Hắn tròn mắt: "Sao ngươi biết?"

"Vì bọn ta cũng muốn tham gia đó." - Lũ nhóc nhân tộc nghe nói xôn xao hết cả lên.

Cửu Anh:

"Cái gì? Một tên tu la dẫn theo mấy đứa nhóc nhân tộc đến đây tham gia khảo thí ma tông? Đang hát tuồng gì vậy? Ta nhắc lại lần nữa ma giới không phải nơi để du ngoạn.

Vô Thiên đưa chúng ra khỏi đây đi."

Chuyện của Vương Phàm với Tiểu Ngọc hắn đã đủ mệt, bây giờ Vô Thiên lại mang thêm một đám tiểu quỷ đến báo hại, thật giống như đeo thêm mấy cái vòng sắt trên cổ, nặng chết đi được.

Cả bọn người Lục Phượng hiếm lắm mới có dịp đến ma giới, còn chưa kịp vào bí cảnh U sương thì đã bị hắn đuổi về đương nhiên là không cam tâm, Lạc Thiên đưa tay khều Lục Phượng nháy mắt ra dấu cho y, Lục Phượng cân nhắc một lát rồi nói nhỏ với Cửu Anh.

"Cửu Anh ca ca, huynh coi như niệm tình Hy Hòa tỷ tỷ đừng đuổi đệ đi được không? Bọn đệ khó khăn lắm mới xin được các trưởng lão đến đây."

Cửu Anh dứt khoát lắc đầu:

"Không là không, khảo thí ma tông rất khắc nghiệt.

Tu ma đa phần là hấp thu tu vi của người khác.

Phải có sức lực thể chất tinh thần niệm rất lớn.

Mấy tên nhóc nhân tộc các ngươi không có ý niệm, rất dễ tẩu hỏa nhập ma trong mấy cửa ải thần thức."

"Ta có thể hóa giải tình trạng đó, sẽ không để chúng bị tẩu hỏa nhập ma đâu." - Vô Thiên nhếch miệng nói, sự thật thì thí luyện ma tông hoàn toàn không khó như vậy.

Cửu Anh:

"Cứ cho là ngươi có thể phụ trợ linh thức cho chúng đi, ải kiểm tra thể chất cực kì khó.

Ta nhớ lúc trước một ma tông yêu cầu đệ tử phải có đủ sức mạnh dời non lấp biển mới có thể thông qua..."

Vô Thiên cắt lời:

"Cái này càng không cần lo nhìn bọn chúng dáng người mảnh khảnh ốm yếu như thế chứ đều là luyện khí kì tầng tám, tầng chín hết rồi.

Sợ là mạnh hơn cả ngươi hiện tại luôn."

"Rồi còn ải linh căn thì sao? Ngươi đào đâu ra linh căn của yêu trong cơ thể phàm nhân?" - Hắn đập tay mạnh lên bàn.

Quả thật chưa nghĩ tới vấn đề này Vô Thiên trầm ngâm lắp bắp suy nghĩ một lát.

Cửu Anh đắc ý hỏi lại với vẻ mặt khinh khỉnh:

"Sao hả? Có phải không làm được phải không?" - Đòi chống đối ta.

Có giỏi thử làm giả được linh căn của yêu quái cho ta xem.

Vô Thiên ơi Vô Thiên đừng quên ngươi có một cái đầu còn ta thì có chín.

Lục Phượng: "Cửu Anh ca ca, nếu bọn ta có linh căn của yêu thì huynh cho phép bên ta tham gia phải không?"

Cửu Anh: "Bổn tôn là giới tôn của ma giới, nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy."

Tiểu nhị bê lên một mâm thức ăn ê hề, bọn họ tìm không ra thịt trâu bò liền khéo léo trộn thịt yêu thú và côn trùng rồi rắc lên một ít hương liệu.

Mấy thủ thuật này chỉ dùng che mắt thực khách, mùi ôi tanh của nó xông thẳng vào mũi Cửu Anh làm hắn không buồn nhìn.

Lạc Thiên lấy trong ống tay áo ra một viên đan dược nhỏ nuốt vào, trong tích tắc hoa văn trên mặt y xuất hiện vằn vện như một con hổ yêu.

Ma tôn trợn mắt nhìn vào viên đan nhỏ màu nâu nọ, đó không phải là loại dị dung tiên dược chỉ có ở tiên giới hay sao.

Cửu Anh:

"Dị dung đan? Sao các ngươi lại có.

Lúc trước không phải chỉ ở tiên giới mới luyện được à?"

Tiểu Huỳnh Tử dùng đũa gắp đồ ăn trên bàn bỏ vào miệng nhai tóm tép:

"Lão huynh à, lúc trước của huynh đã qua một ngàn năm rồi.

Bây giờ thứ này bán đầy nhân giới.

Chỉ bốn mươi linh thạch một viên thôi.

Giờ còn có loại tiên đan biến nam thành nữ trong mấy canh giờ nữa đó."

Hắn trố mắt nhìn qua Vô Thiên còn y thì huýt gió nhìn chỗ khác.

Những chuyện này không phải Vô Thiên không nói cho Cửu Anh biết mà là không có cơ hội nhắc tới thôi.

Đến nước này không còn cách nào khác hắn đành để chúng theo đuôi, Cửu Anh tâm trạng bực dọc đứng dậy đi luôn không thèm đoái ngoài gì đồ ăn nữa.

Lạc Thiên: "Cửu huynh, đi đâu vậy?"

Cửu Anh:

"Chẳng phải đòi đi khảo nghiệm gia nhập tông môn sao? Đến báo danh chứ đi đâu."

Đám tiểu tử thấy thế cũng lần lượt đứng dậy đuổi theo hắn.

Chỉ còn một mình Tiểu Huỳnh Tử vẫn ngồi ăn ngon lành.

Y nhanh tay cầm lấy cái đùi thịt to tướng.

"Này mọi người không ăn một chút gì à? Đồ ăn ở ma giới này ngon thật đó...!Đợi ta với.

Ít nhất cũng không nên lãng phí chứ? Tiểu nhị gói lại cho ta nhanh lên."

"Dạ khách quan."

Trên đường đi Vô Thiên liếc xem vóc dáng và ngoại hình cháu trai của mình tuy chỉ cải thiện được đôi chút nhưng khí lực từ thần hồn đã mạnh hơn hẳn lúc trước rất nhiều, thay vì vui mừng lại cảm thấy vô cùng lo lắng.

Y lại gần hỏi nhỏ dù mắt vẫn nhìn hướng khác: "Ngươi đã ăn thịt người lại được rồi?"

Cửu Anh:

"Cái ấn ký chết tiệt vẫn ở đây thì nằm mơ cũng đừng mong ăn được.

Gặp chút kì ngộ thôi.

Dù vậy nhưng cũng hồi phục đáng kể rồi."

Vô Thiên: "Có định theo Côn Bằng trở về Hồng Hoang không?"

Hắn quay qua:"Cả ngươi cũng mong ta đi.

Xem ra ta thật sự rất đáng ghét."

"Hiện giờ ngươi là người thân duy nhất trên cõi đời này của ta, nhưng rời khỏi nơi này sẽ tốt hơn cho ngươi."

Cửu Anh:.

"Còn Vô Tà thì sao? Hay là từ bỏ ý định tìm hắn rồi.

Cũng tốt! Dù gì thì trên đời này quá nhiều kẻ xấu, tên khốn nạn ấy cũng đừng sống lại là hay nhất."

Tiểu hài tử trong bụng Cửu Anh không thể chịu được linh khí ở Hồng Hoang.

Hắn sao có thể trở về trong lúc này được.

"Cửu Anh ca ca muốn rời khỏi tam giới hả?" - Lục Phượng và Lạc Thiên đi ngay đằng sau nghe thế vội vàng xen vào hỏi.

Tiểu Huỳnh Tử:

"Cách ma tôn đại nhân nói chuyện cũng giả tạo quá đi."

"Sư đệ..." - Lạc Thiên liếc sư đệ mình khuyên y chú ý cái miệng.

Tiểu Huỳnh Tử:

"Rõ ràng là vậy mà.

Ai mà tin được một kẻ từng tắm máu mười vạn sinh linh ở Giang Châu có ý định xâm chiếm nhân giới, san bằng Thần giới lại muốn rời khỏi đây dễ dàng như vậy? Huynh đừng có nói là huynh tin mấy lời này của hắn nha."

"Ngươi..." - Lạc Thiên lắp bắp một lúc, quả thật trong lòng hắn cũng không tin nhưng không tiện nói.

Nhắc về một ngàn năm trước Cửu Anh lại nhớ về Hy Hòa, lúc đó so với nàng những thứ khác không hề quan trọng.

Ngày đó nghĩ chỉ cần họ yêu nhau.

Cùng đến nơi đất rộng trời cao, thế nào cũng được.

Sau cùng, mười vạn chữ tình cũng không đổi được một chữ duyên.

Cửu Anh nhìn về phía cuối trời, nụ cười và đôi mắt dần trở nên đáng sợ.

"Nhân tộc và Thần tộc lên ở nơi đầy ánh sáng trong khi yêu tộc, ma tộc phải chui rút ở cái dơ bẩn và tăm tối này.

Tại sao vậy?"

Bọn chúng khép nép im lặng.

Đại yêu cửu đầu xà trong lời đồn chỉ cách vài bước chân, độ khát máu và tàn nhẫn được ghi lại miêu tả rất kĩ càng.

Trong khi cuộc trò chuyện dần trở làm người ta lạnh gáy thì bọn họ trước mặt đã tới nơi chiêu sinh từ bao giờ.

Đám trẻ thở phào nhẹ nhõm.

Tầng tầng lớp lớp phía trước mặt là vô số yêu tộc thiếu niên đang tiến về tòa thành mây phủ cùng rất nhiều phiến đá xếp ngay ngắn như những bậc thang dẫn lên trời.

Rất lâu về trước Thánh Huyền chỉ là một trong rất nhiều ma tông nhỏ không có tiếng tăm.

Thế nhưng bây giờ bề thế và danh tiếng của nó vang xa đến tận Tứ đại bộ châu.

Ma tông Thánh Huyền trong lời đồn ám ảnh đến nổi cái tên cũng khiến người người khiếp sợ.

Xung quanh rất nhiều kẻ bàn nhau về trưởng lão và đề thi năm nay là ai, từ trên cao một cô nương cưỡi trên lưng một con nhện khổng lồ nhảy xuống giữa đám đông, cô nương đó ngồi vắt vẻo trên lưng con vật tay cầm theo bản danh sách dài.

Dung mạo cô ta tuyệt mỹ dù mái tóc trắng muốt trông có hơi già dặn, đôi mắt ngó qua danh sách hết thảy tất cả những khuôn mặt của mọi người với vẻ không hài lòng.

Cửu Anh vừa nhìn đã nhận ra ngay cố nhân, nàng cũng từng là một trong rất nhiều mối tình chóng váng trong một đêm của hắn.

Một nữ nhân biến thái cực kì.

Trái lại thái độ vui vẻ ban nãy hiện tại mọi người xung quanh đều tỏ ra chán nản cùng cực.

Tên mặt heo kế bên họ lắc đầu nói với huynh đệ của hắn.

"Xui thật, năm nay là Lãnh Nương chiêu sinh, về thôi chúng ta không có hy vọng rồi."

Tên kia lắc đầu:

"Sau tới lượt ta ghi danh lại vớ phải con ả điên này chứ? Biết vậy lần trước cố gắng một chút.

Thôi về chờ năm sau."

Bọn Lục Phương ngơ ngác không hiểu chuyện gì, có rất nhiều người bỏ về khi thấy cô ả đứng ra chiêu sinh.

Lạc Thiên hỏi tên bạch diện thư sinh mặt trắng như miếng tàu hủ đang cầm cây quạt nháy mắt liên tục với Lãnh Nương.

"Huynh đệ à, lí do gì mọi người lại bỏ về hết rồi.

Không phải đến để tham gia thí luyện trở thành đệ tử ma môn hả?"

Y cười khảy:

"Ngươi chắc là người mới đến ghi danh.

Lát nữa sẽ biết thôi.

Gặp vị trưởng lão này...!Phải nói là kiếp trước tám đời làm chuyện ác."

Tiểu Huỳnh Tử rùng mình: "Kinh khủng thế."

Lãnh Nương đắc ý nhìn đám người rời đi hết một phần.

Tất cả những thiếu niên bên dưới nghe đây, ta là Lãnh trưởng lão.

Năm nay tới phiên ta chiêu mộ đệ tử cho Đệ nhất tông môn - Thánh Huyền tông.

Qui tắc cũ ai dưới hai trăm năm tu vi chưa đạt hóa hình mời quay về, quá xấu xí mời quay về, quá lùn cũng quay về.

Có thê tử mời quay về.

Thân thể yếu nhược cũng quay về luôn đi.

Biết gánh nước chẻ củi được ưu tiên."

Cô ta vừa đọc xong yêu cầu tất cả chỉ biết mặt nghệch ra.

Trước đây ma tông tuyển đệ tử toàn là đòi hỏi thực lực và căn cốt, bây giờ sao nghe cứ như tuyển gia nô.

Lạc Thiên: "Cửu huynh, ma tông các người chiêu sinh tùy hứng như thế này à?"

"Có lý nào như vậy chứ? Lùn có tội hả?" - Một tên lùn hơn những kẻ khác bức xúc.

"Quy tắc kiểu này có phải không muốn chiêu sinh không.

Xấu không được tu luyện hay gì?"

Lãnh Nương nhún vai tỏ thái độ bất cần:

"Tùy các ngươi, ai thấy mình đủ điều kiện thì tiến lên phía trước ta kiểm tra, còn không thì mời về."

Mọi người bắt đầu phản đối.

"Nói vậy sao được chứ? Bọn ta mất rất nhiều công sức để tu luyện chờ ngày này mà."

"Lãnh trưởng lão thỉnh suy nghĩ lại."

Chợt nàng đưa mắt về phía họ và nhìn thấy Cửu Anh, hai mắt nàng mở to ban đầu nàng định mở miệng gọi hắn nhưng rồi tủm tỉm mỉm cười chỉ ngón tay vào hắn trước hàng loạt con mắt chăm chăm của mọi người.

"Được rồi lão nương phá lệ cho các ngươi một cơ hội.

Vị huynh đệ kia, ngươi lên đây."

"Ta á?" - Cửu Anh không rõ nàng có nhận ra mình không liền bối rối hỏi lại.

Vô Thiên trong thời gian ở lại ma giới không quá lâu nhưng đã được nghe kể chi tiết về mấy cái nợ phong lưu trước đó của cháu trai, y nghĩ cũng đáng đời hắn nên mặc kệ.

Nàng ta búng tay một cái, trên trời rơi xuống một tảng đá to lớn khắc mấy chữ "Vạn Thánh thạch."

Mọi người hết bàng hoàng thì Lãnh Nương vỗ tay vào tảng đá:

"Sẵn đây năm nay Bích Du cung tuyển đệ tử, nếu ngươi thuận lợi trở thành người của ta thì toàn bộ người báo danh hôm nay thông qua hết."

Nghe thế tiếng hò reo xung quanh vang dội.

"Thật sao toàn bộ đều thông qua?"

Mặc khác họ kháo nhau rằng Lãnh trưởng lão nhìn trúng hắn nên đưa ra quyết định đi ngược với mấy quy tắc vớ vẩn của bà ta.

Cửu Anh: "Sao lại chiêu sinh theo một cách tùy tiện như thế?"

Lãnh Nương: "Ta thích."

Bên dưới vọng lên.

"Là toàn bộ đó, huynh đệ à Bích Du cung là tốt nhất trong thập cung của Thánh Huyền tông đó, vì tiền đồ của mình và vì mọi người mà cố lên nhé."

Lạc Thiên nghe vậy cũng hò hét cổ vũ hắn: "A Cửu huynh cố lên, trông cậy vào huynh."

Lục Phượng: "Cố lên Cửu ca."

Tiếng xì xầm rất nhỏ bên dưới nhưng lỗ tai hắn đều nghe rõ mồn một.

Cái vì mà nơi tốt nhất chứ? Rõ ràng là có đi mà không có về.

Chỗ đó là địa bàn của Lãnh Nương, trước giờ nam nhân vào đó liền không có trở ra.

Cửu Anh:

"Các vị huynh đệ, ta tài hèn sức mọn sợ không vượt qua nổi kiểm tra của trưởng lão đây.

Xin nhường các ngươi đấy." - Mấy tên tiểu tử khốn nạn này cố lên cái đầu của các ngươi đó, rơi vào tay ả chắc chắn chỉ còn nửa cái mạng, cái khảo thí này rõ ràng muốn lấy mạng người.

Lãnh Nương:

"Huynh đệ ngươi xem nhiều ngươi cổ vũ cho ngươi như thế, nhất định phải cố gắng đó.

Bây giờ dùng sức đánh vào tản đá này.

Nếu có thể khiến nó chấn động liền thông qua ải này." - Cửu Anh, huynh tốt nhất đừng rơi vào tay lão nương.

Cửu Anh bước đến chỗ tảng đá quan sát rồi bất ngờ túm bàn tay lại đánh nhẹ vào nó xong la oai oái lên.

"Ai da, đá gì mà cứng như thế.

Gãy tay ta mất.

Thôi ta không thử nữa."

Bên dưới bức xúc.

"Đánh rồi à? Phải không đó, ta thấy hắn có chạm vào nó đâu."

"Có thật không vậy? Thế cũng gọi là đánh."

Lãnh Nương đương nhiên nhìn ra trò của ma tôn, ả không hề nao núng ngược lại còn vỗ tay tán thưởng.

"Thật lợi hại mấy trăm năm rồi chưa thấy kì tài nào có thiên phú như tiểu huynh đệ đây."

Cửu Anh vẫn còn chưa hiểu chuyện gì.

"Cái gì??? Tản đá có phản ứng gì đâu? Lãnh trưởng lão giỡn chơi với ta hả?"

Lời vừa dứt tảng đá đã tự vỡ ra còn đổ xuống thành một đống đất đá nhuyễn trước hai mắt chữ o mồm chữ a của hắn.

Từ trên cao Cốc Tử, chưởng môn và các vị trưởng lão vô cùng hài lòng vì tìm được một kì tài.

Tiếng vỗ tay cùng lời tán thưởng không ngớt được tuôn ra.

Phen này hắn thấy bản thân lành ít dữ nhiều.

Lạc Thiên: "Cửu huynh ta biết huynh chắc chắn làm được mà, lợi hại quá."

Cửu Anh vội phân trần, rõ ràng hắn không làm gì hết.

Thậm chí còn chả dùng sức một chút nào luôn.

Nhất định là nàng ta đã giở trò lên tảng đá.

"Ta có đụng vào nó đâu, tảng đá này nhất định là hỏng rồi."

Lãnh Nương tiến lại gần:

"Điều đó càng chứng tỏ ngươi là thiên chi kiều tử, không cần ra tay cũng dễ dàng khiến tảng đá danh chấn thất sơn của tông môn ta tan tành tro bụi, thật là tổn thất lớn nếu ngươi không gia nhập Bích Du cung của ta nha, có đúng không mọi người?"

Hắn nghe xong muốn điếng hồn, lại tỏ ra bình thường mà đáp trả.

"Lãnh nhi! Nàng có khỏe không?" - Quả nhiên cô ta nhìn ra mình.

Lão tử hình như trọng sinh không coi ngày!

Bàn tay nàng đùa bỡn chạm đến sau lưng Cửu Anh, ngón tay theo đường cong rà xuống mông hắn liên tục kích thích.

"Năm xưa chàng giỏi lắm mà, sau khi vui vẻ xong liền tránh mặt ta, nghe mọi người nói tu vi của chàng mất hết rồi nhỉ? Đúng là ông trời có mắt, bây giờ có giỏi thì chạy lão nương xem."

Cửu Anh nuốt nước bọt ngó ngược ngó xuôi cố tìm cách tránh đi, bên dưới mọi người đã vây quanh hắn hò hét.

Căn bản thì không thể rút lui trong tình huống này.

Dưới đài, tiếng hoan nghênh không dứt.

- "Huynh đệ à! Từ đời ông cố nội ta cũng không thấy ai tốt số như huynh.

Huynh cố vì mọi người mà vượt qua khảo thí đi.

Cả họ nhà ta sẽ lập bài vị cho huynh."

"Các ngươi có thấy không vừa rồi hắn hắt xì hơi một cái tảng đá liền vỡ trăm đoạn, quá lợi hại."

"Ta thấy tương lai của vị huynh đệ này sẽ trở thành đệ tử ưu tú."

Cửu Anh:

"Khoan đã, không lẽ thí luyện chỉ có một ải này.

Phải thông qua hết mới biết ta có tư cách để vào Thánh Huyền tông hay không chứ? Như vậy là không công bằng với tất cả những đệ tử trong tông."

Lãnh Nương: "Nếu ngươi đã nói vậy thì mời theo ta, chúng ta tiến vào ải tiếp theo." - Ta xem chàng còn chiêu trò gì?

Chưởng môn đứng trên cao cực kì hài lòng.

"Các ngươi xem, tư chất tư bất phàm cũng không vì vậy mà sinh kiêu căng, ta rất hài lòng về đệ tử này.

Cốc Tử huynh ông thấy sao?"

Cốc Tử:

"Rất tốt, tuy nhiên ta vẫn có cảm giác gặp tên tiểu tử này ở đâu rồi thì phải? Ở đâu vậy cà?"

Cửu Anh cố tình đi cạnh Lãnh Nương dỗ dành cô ả bằng thiên lý truyền âm.

"Lãnh nhi à, có gì từ từ nói được không? Lần này ta đến Thánh Huyền tông để khảo sát tình hình thực lực của mọi người không có thời gian đùa với muội đâu."

Lãnh trưởng lão nghe vậy đổi ngay sắc mặt liếc một cái lạnh như đồng.

"Thế chàng không phải đến tìm ta để nhận lỗi sao?"

"Không phải, à không! Đúng là ta đến tìm muội để nhận lỗi nhưng mà cũng đến vì chuyện thực lực của ma tông nữa."

Nàng ấy đưa ngón tay lên miệng mút nhẹ ngó qua Cửu Anh.

"Dẹp chuyện của tông môn qua một bên đi, chàng muốn nhận lỗi thì lát nữa cùng ta đến hậu sơn, dùng thân thể từ từ mà chuộc tội."

Cửu Anh nhăn mặt quay đi nữ nhân này quả nhiên lại đến vì chuyện hoan ái, cái lần đó sau khi say rượu mơ mơ màng màng thế nào lại cùng cô ả chung giường bị cô ta hành hạ đến nỗi bán sống bán chết.

Mấy ngày liền sau đó mới phục hồi lại sức khỏe.

Nghĩ đến thôi cũng khiến hắn phát hoảng vội vàng từ chối.

"Bây giờ không được đâu."

"Sao lại không được? Chàng chê ta?"

Cửu Anh:"Đừng nói chê muội, cả nhìn muội ta cũng không dám nhìn lâu nữa."

Lãnh Nương: "Mà nói đến đây ta mới để ý nha, lúc trước chỉ cần vài cử chỉ thôi tên háo sắc như chàng đã lao đến như muốn nuốt sống người ta rồi.

Giờ thì một chút phản ứng không có, lại còn bảo không được...!Khoan đã!!! Không được?? Cửu Anh...!Không lẽ tiểu Cửu Anh thật sự, thật sự không dùng được à?"

Cửu Anh:

"Muội nuốt sống ta thì còn nghe được.

Lão tử chinh chiến tình trường chưa bao giờ khiếp hãi như cái lần đó đâu.

Nghĩ đến thôi ta đã dựng hết lông tóc rồi."

Hắn nhất thời nhớ lại thời khắc nàng ta rút ra cây roi và mấy sợi dây trói đầy gai liền ớn lạnh cả sống lưng, cô ả này trên giường là một con hắc quả phụ thật sự, lấy sở thích đánh đập nam nhân làm vui.

Thể chất tu la có khả năng tự phục hồi cao nên may mắn lượm lại được cái mạng từ trên giường của Lãnh Nương.

Nhưng chỉ một lần cùng ả đã đủ ám ảnh hắn cả đời.

Mặt đất dưới chân họ rung chuyển dữ đội.

Một con mãng xà khổng lồ phá mặt đất chui lên.

Trên đầu chở theo Tứ điện chủ.

Hứa Phàm, Tiểu Ngọc tiến về phía cửa lớn Thánh Huyền tông.

Mọi người tham gia thí luyện nhìn họ với ánh mắt ngượng mộ trùng trùng, cũng không ngừng nói về hai phàm nhân đi chung với Tứ điện chủ..

Truyện Chữ Hay