Ma Giáo Nhị Tam Sự

chương 8

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Địch Nhân Kiệt sắc mặt trắng bệch.

Sơn đạo không dễ đi, hắn còn phải lo lắng phân biệt cạm bẫy. Cách Nguyên Phương càng xa, Địch Nhân Kiệt càng cảm thấy trên người chỗ nào cũng đau. Tuy rằng Hạ Tiểu Mai đã giúp hắn băng bó cầm máu, lại ngăn không được hàn khí của Bách Thắng đao xâm nhập cơ thể.

Địch Nhân Kiệt nhìn Nhị Bảo đang đỡ mình xuống núi, lắc đầu thở dài, ai… nếu bây giờ bên cạnh hắn là Nguyên Phương, hắn không những không thấy lạnh, nói không chừng còn là ấm nóng hầm hập luôn ấy chứ.

Nhị Bảo không khỏi cảm thấy một trận ác hàn, cũng nhìn Địch Nhân Kiệt một cái, ước chừng đoán được thiếu gia muốn cái gì, trong lòng ủy khuất, lại thấy Địch Nhân Kiệt thật sự là chịu khổ sở, liền hỏi: “Thiếu gia, cậu có khỏe không? Mặt cậu trắng như giấy Tuyên Thành vậy, ta còn chưa từng thấy cậu như vậy bao giờ.”

Địch Nhân Kiệt trừng mắt nhìn Nhị Bảo: “Nói năng cũng lưu loát đấy.”

Nhị Bảo đắc ý cười, nhưng rốt cuộc vẫn là quan tâm Địch Nhân Kiệt: “Thiếu gia, nếu không chúng ta nghỉ ngơi một chút được không?”

“Không cần, trước xuống núi rồi tính sau. Việc này quan hệ đến tính mạng Nguyên Phương, ta không thể chậm trễ.”

“Thiếu gia, cậu cũng đừng tự mình đa tình nữa, quân sư người ta nói là không biết cậu, không phải Vương Nguyên Phương, mà là Địch Nhất, cậu còn khăng khăng nói người ta là Vương công tử. Nếu thật là Vương công tử, vì sao không chịu nhận cậu chứ.”

“Ta không biết, ” Địch Nhân Kiệt sảng khoái trả lời, “Cũng không cần.”

“Thiếu gia! Theo ta thấy, ma giáo này rất tà hồ, Thiếu chủ gì đó bộ dạng rất giống Vương công tử, nói không chừng Địch Nhất cũng chỉ là người có tương tự.”

“Không phải”, Địch Nhân Kiệt lấy trong ngực áo ra một thứ, Nhị Bảo định thần nhìn kỹ, là nửa cây quạt của quân sư, “Thiếu gia, sao cậu lại lấy đồ của người ta vậy?”

“Tiểu tử ngươi nói chuyện thật khó nghe, ta có lấy đâu.” Địch Nhân Kiệt mở quạt, mặt trên đề mấy câu thơ, “Người một nhà, còn phân biệt làm gì.”

Nhị Bảo nhìn cây quạt: “Mà cây quạt này thì sao? Là cái Vương công tử trước kia dùng sao?”

“Nguyên Phương trước kia dùng là quạt có vẽ tranh, còn cây quạt này là đồ mới, ước chừng khoảng ba năm nay thôi.”

“Cũng không phải cây quạt của Vương công tử trước kia, thiếu gia cậu cao hứng cái gì?”

“Tuy không phải là của huynh ấy trước kia, nhưng chữ trên mặt quạt thì có liên quan đến ta mà”, Địch Nhân Kiệt chỉ vào mấy câu thơ trên quạt, “Chỗ này viết ‘Nhĩ sở ca chi tu du, triệu mạch thượng vô cùng thụ, ngô duy liễu thùy chi ly hận, chí minh nguyệt lạc trường an.’” (Người cất tiếng ca trong chốc lát / Ba ngàn bãi bể nương dâu / Liễu rũ buồn ngày ly biệt / Nguyện an bình dưới ánh trăng trong)

Nhị Bảo lắc đầu: “Xem mà không hiểu.”

“Ngươi làm sao hiểu được, đây là ta viết.” Địch Nhân Kiệt cất cây quạt lại vào ngực áo, như đang nâng niu một món bảo bối.

“Cậu viết? Kia, người kia thật sự là Vương công tử?!”

“Đương nhiên rồi, nếu không, như thế nào sẽ đoạn phiến cứu ta.” Địch Nhân Kiệt càng nghĩ càng vui vẻ, “Hì hì, huynh ấy còn nhớ rõ lời nói của ta, còn viết ở trên mặt quạt. Ta vốn đang sợ huynh ấy quên ta, không nghĩ tới, huynh ấy còn nhớ rõ.”

Mấy câu thơ này kỳ thực là Địch Nhân Kiệt ứng khẩu làm ra, vốn muốn làm một bài thơ giấu đầu, kết quả sau khi làm xong, Nguyên Phương còn cười hắn, nói hắn đọc sách nhiều năm sao lại bày trò ngốc nghếch như thế.

Nhị Bảo dè bỉu: “Thiếu gia cậu vui mừng quá sớm, người đó nếu thật sự là Vương công tử, lại nhớ rõ cậu, sao có thể khoanh tay đứng nhìn cậu bị Tấn Lỗi đánh gần chết? Nói không chừng người ta vì chuyện của cha mình mà hận cậu rồi cũng nên.”

“Nguyên Phương thị phi phân minh, sẽ không.” Địch Nhân Kiệt kiên định.

“Vậy cậu nói xem vì cái gì…”

Địch Nhân Kiệt bỗng nhiên bưng kín miệng Nhị Bảo: “Đừng nói chuyện, có động tĩnh.”

Bọn hắn cách chân núi không xa, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy con đường duy nhất dẫn lên Ngự Thiên sơn. Từ xa truyền đến tiếng vó ngựa và tiếng bước chân, rất nhiều rất nhanh mà không hỗn độn.

Một con ngựa cao lớn dần xuất hiện trong tầm mắt.

Nhị Bảo mở tay Địch Nhân Kiệt ra, hạ giọng: “Thiếu gia, đó là Dương tướng quân, ôi chao, thiếu gia sao cậu phải trốn?”

“Đại sự không ổn.” Địch Nhân Kiệt sắc mặt đại biến.

Dưới chân núi hiện ra một đạo quân, là quân binh tinh nhuệ của Dương Tĩnh do y tự mình dẫn dắt, tới chân Ngự Thiên sơn thì dừng lại, một đám người bắt đầu dựng quân doanh tạm thời.

Nhị Bảo mê mang không hiểu: “Dương Tướng quân làm gì vậy? Sao tự nhiên chạy tới đây, hôm qua hắn mới kêu cậu tới chiêu hàng, như thế nào ngày hôm nay liền mang binh đến?”

“Giả Bảo Ngọc vẫn còn ở trên núi, ta cũng chưa đưa tin tức gì mà hắn dám chạy đến chân núi cắm trại, xem ra Phương Nhi bọn họ thật sự gặp rắc rối rồi”, Địch Nhân Kiệt sắc mặt ngưng trọng, “Chỉ sợ không bao lâu nữa, Dương Tĩnh sẽ tắm máu Ngự Thiên sơn, một khi đánh giáp lá cà, song phương nhất định đều chịu tổn thương, đến lúc đó, tội danh phạm thượng làm loạn rửa không sạch được.”

Nhị Bảo tuy rằng không hiểu lắm nhưng cũng bị Địch Nhân Kiệt làm cho khẩn trương lên, “Làm sao có thể? Ngự Thiên sơn còn có mê hồn trận, bọn hắn làm sao lên núi, chẳng lẽ bọn hắn có người phá được trận?”

“Bọn hắn không phá được trận, lại có thể cường ngạnh hủy diệt cả trận pháp. Chỉ cần Dương Tĩnh phái một đội nhân mã lên núi, thấy cây tức phạt, không quá một ngày, trận này sẽ phá hủy.” Địch Nhân Kiệt nhìn Dương Tĩnh không vừa mắt chút nào, bộ dạng khó coi coi như xong, còn muốn phá hư đồ của Phương Nhi nhà hắn, thật sự là không biết xấu hổ. (Kiệt ca, ai mặt dày hơn anh được hả? =v=)

“Vậy, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

“Ta phải quay lại, Phương Nhi gặp khó khăn, ta không thể bỏ đi”, Địch Nhân Kiệt dặn dò Nhị Bảo, “Ngươi cầm phong thư này, nghĩ cách vượt qua đám binh lính đi Giả phủ. Theo ta thấy lần này Dương Tĩnh tới đây, hơn phân nửa là Giả phủ không rõ tình hình, Giả phủ có quý nhân trong triều, nếu biết Giả Bảo Ngọc nguy đến tính mạng, nói không chừng sẽ đồng ý giúp chúng ta.”

“Chính là…” Nhị Bảo khó xử mở miệng, “Thiếu gia cậu kêu ta tránh đi bọn hắn, ta lại không biết đường, ngay cả xuống núi cũng không được, như thế nào tránh đi bọn hắn a?”

Địch Nhân Kiệt đang muốn truyền thụ giải pháp, lại nghe thấy phía sau truyền đến thanh âm thiếu niên nhẹ nhàng dễ nghe: “Ta biết đường.”

Không ngờ là Phương Lan Sinh theo tới.

Nguyên bản Phương Lan Sinh chỉ là muốn thừa dịp nhiều người sự vội, trộm đi xuống núi, theo Địch Nhân Kiệt đi Giả phủ chơi đùa, ai ngờ theo tới nửa đường hai người này không đi, chỉ lo chí chí chóe chóe nói cái gì. Phương Lan Sinh nghe không rõ, lại đến gần một chút, mới nghe được Địch Nhân Kiệt nói chuyện Dương Tĩnh, cậu nóng ruột, dứt khoát đứng dậy, chỉ vào Nhị Bảo: “Ta sẽ dẫn hắn đi.”

Nhị Bảo thấy Phương Lan Sinh liền hoảng sợ, nhớ tới vị Thiếu chủ này đánh mình còn trói mình, Nhị Bảo kinh hồn tán đảm: “Không không không, thiếu gia, ta không theo hắn đâu.”

“Hắc! Ngươi một tên gia đinh nho nhỏ, còn khinh thường Phương Lan Sinh ta?”, Phương Lan Sinh kéo Nhị Bảo từ sau lưng Địch Nhân Kiệt ra, đoạt lấy phong thư, một tay nắm áo Nhị Bảo, ngẩng đầu nhìn Địch Nhân Kiệt, “Chuyện này nói cho cùng là chuyện của Ngự Thiên thần giáo chúng ta, tuy rằng ngươi rất đáng ghét, bất quá ta thấy ngươi không có ý đồ xấu với quân sư, cũng tạm tin ngươi một lần. Ngươi nói cho ta biết nên làm gì, ta sẽ làm theo.”

Địch Nhân Kiệt nhìn Phương Lan Sinh, lại nhìn Nhị Bảo, thật cảm thấy như vậy tựa hồ cũng an toàn hơn, liền gật gật đầu: “Kia làm phiền Thiếu chủ.”

Hắn đem những lời định nói với Nhị Bảo nói tỉ mỉ một lần với Phương Lan Sinh, lại dặn dò cậu lúc hạ sơn phải che giấu tung tích, tuyệt không thể để lộ. Dứt lời xoay người trở lên núi, thân thủ nhanh nhẹn như thể không bị chút thương tích gì.

Phương Lan Sinh nhìn theo bóng lưng hắn, tặc lưỡi: “Ta lần đầu tiên thấy có người trúng nhiều đao của Tấn Lỗi như vậy mà còn khỏe như vâm.”

Nhị Bảo ương ngạnh tiếp lời: “Không phải khoẻ như vâm, chỉ là vì Vương công tử, thiếu gia có thể có can đảm mà người thường không có được.”

Phương Lan Sinh bực bội trừng Nhị Bảo: “Lại gọi Vương công tử, đã nói rồi, quân sư không họ Vương, họ Địch.”

“Phải phải phải.” Nhị Bảo lười biện bạch, đơn giản gật đầu thuận theo.

Hai người trốn trốn tránh tránh tìm đường nhỏ xuống núi, lại không phát hiện phía sau trong rừng rậm có một thân ảnh, đang gắt gao theo sát.

Truyện Chữ Hay