Ma Giáo Chi Chủ

chương 32

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Rất nhanh hắn liền không nghĩ nhiều như vậy, Chu Lệ rất nhanh đã đến, vài năm không thấy ngược lại nẩy nở không thiếu.

"Lục đại ca!" Vừa thấy Lục Quân Hi đến, Chu Lệ mắt sáng lên, lại rất cung kính hành lễ trước mặt Chu Nguyên Chương nói: "Nhi thần tham kiến phụ hoàng."

"Đứng lên đi." Chu Nguyên Chương nhẹ nhàng gật đầu, đối Chu Lệ nói: "Ngươi có nguyện ý bái Lục Quân Hi làm thầy hay không?"

Chu Lệ hơi sửng sốt, lập tức đáp: "Nhi thần nguyện ý."

"Một khi như vậy, liền bái sư đi."Chu Nguyên Chương nâng tay lên, khó được yêu thương sờ đầu Chu Lệ. Hắn muốn làm như vậy thực lâu, bởi vì nguyên nhân thân phận lại không thể mất thể thống, chỉ phải nhìn Lục Quân Hi mặt không chút thay đổi sờ đầu Tứ nhi, sờ khuôn mặt Tứ nhi hắn. Lúc này Chu Nguyên Chương không hề cố kỵ, lấy tay sờ, xúc cảm cũng không tệ lắm.

Chu Lệ lần đầu tiên được Chu Nguyên Chương đối đãi như vậy, khó tránh khỏi có chút quẫn bách, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn xuất hiện chút vết đỏ, nhìn thấy trong lòng sáng lên, thực không khách khí thò ngón tay qua sờ lên mặt Chu Lệ.

Lục Quân Hi thích mấy thứ dễ thương gì đó, vô luận là tiểu động vật hay tiểu hài tử.

Ngọc La Sát đứng một bên nhìn trong lòng chợt lóe ra tia không vui, lại rất sáng suốt không đi ngăn cản. Tại thời điểm hắn còn chưa rõ ý tưởng chân thật trong lòng, bản thân đã để lại ấn tượng thập phần ác liệt cho Lục Quân Hi, lúc này thật vất vả mới xoát được một chút điểm ấn tượng, cũng không thể nhất thời xúc động làm hỏng. Đợi đến thời điểm hắn đuổi đến tay, mới hảo hảo thanh toán việc hiện tại.

Bất quá.... Quân Hi hắn thích tiểu hài tử, nếu bọn họ có thể có một hài tử của chính mình mà nói.....

Lục Quân Hi hoàn toàn không chú ý tới Ngọc La Sát bên cạnh hiện suy nghĩ hiện tại đã bay ra khỏi trái đất, hắn nhẹ nhàng gợi lên khóe môi, lộ ra tươi cười thập phần hiếm thấy, tuy rằng thực nhẹ, lại giống như băng sơn hóa thủy, xuân về trên đất nước khiến nhân tâm rung động.

Có thể thấy được hắn sau khi danh chính ngôn thuận thu đồ đệ Chu Lệ này tâm tình có bao nhiêu tốt đẹp.

"Sư phụ, ngươi nên cười nhiều nhiều, cười lên thật là đẹp mắt." Chu Lệ thực tự giác đưa mặt lên cho hắn sờ. Hắn biết Lục Quân Hi thích loại hình khả ái đơn thuần, cho nên tại trước mặt Lục Quân Hi, hắn vẫn biểu hiện như vậy.

Tại lúc hắn sinh ra, Chu Nguyên Chương đã dấn thân vào sự nghiệp phủ định triều Nguyên, thời điểm gặp mặt có thể đếm trên đầu ngón tay. Sau này triều Minh thành lập, Chu Nguyên Chương càng ngày bận rộn, bởi vậy từ khi Chu Lệ sinh ra đến giờ thân cận nhất chính là Lục Quân Hi. Cũng có thể nói, một ý nghĩa nào đó với Chu Lệ, Lục Quân Hi rất quan trọng.

Tuy rằng niên kỷ hai người chênh lệch không phải quá lớn, thế nhưng trong lòng Chu Lệ lại vẫn xem Lục Quân Hi như trưởng bối, thậm chí là "phụ thân". Chỉ là lời này không thể nói ra, không thì không chỉ mang lại phiền toái cho bản thân mà Lục Quân Hi cũng sẽ tai bay vạ gió.

Hiện tại Chu Nguyên Chương chính miệng nói hắn bái sư, Chu Lệ thật cao hứng. Sư phụ, một ngày vi sư cả đời vi phụ, sư phụ cũng là "phụ".

Chỉ là.... Chu Lệ không dấu vết liếc mắt xem xét mỹ nam tử xuất hiện bên cạnh sự phụ, hắn cảm giác đối phương tựa hồ mang địch ý với mình.

Chu Lệ bái sư xong, Chu Nguyên Chương liền đem thánh chỉ đã chuẩn bị tốt truyền đạt xuống, giáo chủ Minh Giáo Lục Quân Hi nhảy thành thái phó của thái tử. Lúc này Minh triều lập quốc không đến mười năm, Minh Giáo vốn là vì nước giáo, nhiều năm qua làm việc tiêu sái tùy ý, không bám vào khuôn mẫu nào, ngày thường khuyên người hướng thiện, truyền bá Minh Giáo giáo lý, lại làm việc thiện, địa vị trong lòng mọi người không nhẹ.

Tuy rằng giáo chủ Minh Giáo có một chút ham thích cổ quái, tỷ như tổng yêu tự xưng cái gì "Ma Giáo", chỉ là để người cười mà thôi. Ngay cả hai năm trước lời đồn truyền ra từ núi Nga Mi "Giáo chủ Minh Giáo cùng nam tình nhân của hắn", cũng không ai đối hắn biểu đạt ý tứ phỉ nhổ.

Lục Quân Hi tỏ vẻ, nhân dân cổ đại năng lực quá cường, hắn áp lực rất lớn. Trời biết hắn thật sự rất muốn có người nhảy ra chỉ trích bọn họ, như vậy hắn có thể "thuận thế mà vi", đem Ngọc La Sát đá ra khỏi Đỉnh Quang Minh. Thế nhưng nhóm người trên Đỉnh Quang Minh này, đều là bộ dáng "Trong lòng giáo chủ có nỗi khổ, chúng ta đều minh bạch, các ngươi yên tâm giảo cơ đi, chúng ta lý giải được.", dạ dày Lục Quân Hi lại bắt đầu đau.

........Mụ đản, lão tử thật là chi thích muội tử a! Trong lòng ca thật sự không khổ a! Lục Quân Hi yên lặng nuốt một ngụm lão huyết xuống, sau đó hắn tiến hóa. Có thể nói, sở dĩ Lục Quân Hi thích ứng Ngọc La Sát nhanh như vậy không ấn theo lẽ thường, cũng nhờ một phần công lao của hoàn cảnh này.

Bởi vậy, giáo chủ Minh Giáo biến thành thái phó của thái tử, tuy rằng chỉ là chức suông, lại cũng không ai sẽ khinh thị, huống chi trong tay Lục Quân Hi còn có lệnh bài quyền lợi quá nhiều.

Thể xác và tinh thần đều mệt mỏi từ trong hoàng cung đi ra, Lục Quân Hi cảm giác duy nhất an ủi mình chính là nhiệm vụ hoàn thành, con bài hồi doanh địa sống lại này còn chưa lật.

Vốn tưởng rằng có thể hảo hảo thả lỏng một chút, kết quả trở lại Hợp Phương Trai còn chưa thả lỏng,Ngọc La Sát vẫn đi phía sau hắn nãy giờ không mở miệng nói chuyện, hành vi có chút khác thường bỗng nhiên mở miệng nói: "Mới vừa rồi bên trong hoàng cung, ta nhìn thấy thứ gì đó thật thần kỳ."

Lục Quân Hi thân thể cứng đờ. Hắn nguyên bản tưởng rằng Ngọc La Sát vẫn không để ý hiệu quả của thề non hẹn biển, liền bỏ qua chuyện này, càng thêm lừa mình dối người suy nghĩ, hắn vẫn hy vọng Ngọc La Sát không thấy được hoặc là quên đi, kết quả là tên kia vẫn là nhịn xuống vừa thay đổi địa điểm liền bắt đầu hỏi.

"Kia đột nhiên xuất hiện đóa hoa cùng diễm hỏa rất mỹ lệ, càng thần kỳ là hình như chỉ có chúng ta thấy." Ngọc La Sát ý vị thâm trường nhìn hắn: "Quân Hi biết đây là chuyện gì xảy ra không?"

Ca biết, nhưng ca chính là không nói! Lục Quân Hi rất nhanh khôi phục bình thường, hắn mặt không chút thay đổi liếc mắt nhìn xem xét Ngọc La Sát, nhấc chân bước về phòng mình.

Nhìn thấy Lục Quân Hi mặt than không trả lời, Ngọc La Sát một chút cũng không ngại, dù sao bọn họ tương lai vẫn còn dài, chậm rãi đào móc bí mật trong lòng người này, cũng là một kiểu tình thú khác. (vô sỉ)

Tại thời điểm hắn nhìn thấy đóa hoa cùng diễm hỏa, liền cảm giác tâm tự của mình vốn đã sáng tỏ càng thêm rõ ràng, cũng hoàn toàn xác định, cuộc đời này hắn chí ái chỉ có một người Lục Quân Hi mà thôi. Hắn cảm giác chính mình nên cảm tạ "Tây Môn Lục", tuy rằng lúc trước chỉ là chấp niệm, lại cũng khiến hắn không quá lạm tình, không thì hắn sớm mất tư cách theo đuổi Lục Quân Hi.

Ngọc La Sát nhìn ra được, Lục Quân Hi nhìn qua lãnh tâm lãnh tình, trên thực tế lại rất.... ngây thơ. Nếu chính mình cùng nhiều người cấu kết, như vậy dù thế nào, Lục Quân Hi cũng sẽ không cùng mình ở cùng một chỗ. Huống chi, lúc trước hắn ngay trước mặt Lục Quân Hi nói thích "Tây Môn Lục", càng là đối Quân Hi động sát tâm, hạ sát thủ..... Hiện tại nghĩ đến, Quân Hi đối đãi như vậy với hắn, không tin chân tâm của hắn, coi như là tự làm tự chịu.

Như vậy xem ra, nếu mong muốn được đền bù, hắn liền càng phải cố gắng thêm.

"Thời điểm đóa hoa cùng hỏa diễm đột nhiên xuất hiện, ta hình như còn nghe được thanh âm gì đó." Ngọc La Sát không nhanh không chậm đi theo, khóe miệng nồng đậm tiếu ý, âm điệu cố ý kéo dài: "Giống như đang nói, Lục Quân Hi đối Ngọc La Sát chi ái mộ...."

Lục Quân Hi trong lòng rùng mình, lập tức phủ nhận nói: "Ngươi ảo giác!" Mụ đản Ngọc La Sát như thế nào nghe được lời bình đó? Nếu như nói tổ đội có thể nghe được.... thời điểm lúc trước hắn phóng chân chanh chi tâm, là có ai trong đội ngũ? Lục Quân Hi đột nhiên cảm thấy mình lâm vào một cái đại bi kịch, thế giới này quả nhiên tràn ngập ác ý!

Ngọc La Sát tiếu ý tăng thêm: "Quân Hi là đang thẹn thùng?"

Thẹn thùng em gái mi! Lục Quân Hi trừng mắt nhìn hắn một cái, xoay người đi. Hắn cần một không gian riêng tư, sau đó dùng chìa khóa thần bí đem bảo rương đặc thù mở ra, dùng đạo cụ trân quý bên trong an ủi một chút tâm linh bị thụ thương củ bản thân.

Nhìn thấy Ngọc La Sát không có đi cùng, tâm tình hắn tốt lên một chút.

Sau khi trở lại phòng, Lục Quân Hi đem cửa phòng cửa sổ đóng lại, lại từ trong túi trò chơi cầm ra chìa khóa thần bí cùng bảo rương đặc thù ra.

Lục Quân Hi tâm tình khó nhịn, thập phần muốn biết trong bảo rương đặc thù rút ra được thứ gì.

Kiếm Tam dịch dung? Thợ may sáo trang? Sủng vật? Vật trang sức? Vẫn là trực tiếp đưa chanh võ cấp ? Lục Quân Hi bắt đầu não động, nhanh chóng đem chìa khóa cắm vào ổ khóa.

[Người chơi xác nhận mở bảo rương đặc thù? Một khi mở ra, người chơi mở ra lập tức nhận được đạo cụ bất kỳ.]

Nguyên lai đúng là chia khóa của thùng này.

[Đương.....] nhiên. Lục Quân Hi còn chưa xác nhận, liền nghe thấy cửa phòng bị phá, hắn lập tức quay đầu lại nhìn.

Lại là Ngọc La Sát!

Lục Quân Hi nghiến răng nghiến lợi bỏ thêm một từ "lại".

Vừa rồi là hoàng cung, hiện tại là phòng hắn, người này là đội phá hoại đi? Chuyên môn đi phá cửa sổ với cửa chính!

Ngọc La Sát lại mặt đầy nôn nóng vọt tới trước mặt hắn, lại một lần nữa cẩn thận kiểm tra từ trên xuống dưới, xác định hắn không có việc gì, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Ta hình như mới nghe thấy âm thanh gì đó, cùng âm thanh nghe được tại hoàng cung giống nhau, sợ có người mai phục tại trong phòng ngươi, cho nên......"

Nhìn biểu tình Ngọc La Sát, Lục Quân Hi lại mềm lòng. Dù sao hắn cũng không thấy mình lấy thùng từ đâu ra, thùng này cũng đủ lớn, đạo cụ mở ra không có khả năng là phòng ở ô tô gì đó, xem liền xem đi.

Vì thế hắn thở dài nói: "Lần sau nhớ gõ cửa."

Ngọc La Sát lộ ra tươi cười sáng lạn, khiến Lục Quân Hi ngẩn người, bất ngờ phản ứng lại, mau che giấu nói: "Thùng này sau khi mở ra, ngươi cảm giác bên trong sẽ là cái gì?"

Ngọc La Sát tưởng rằng người trong lòng muốn gia tăng thêm tình thú, chunng quy thùng này trong phòng Lục Quân Hi, hắn lại như thế nào không biết trong thùng có thứ gì? Liền tính là người này lấy từ đâu đó, hắn lại không biết là lấy của ai, như thế nào đoán được?

Vì thế Ngọc La Sát làm bộ thực nghiêm túc tự hỏi, sau đó mặt đầy nghiêm túc nói: "Nhi tử cảu ta và ngươi."

Lục Quân Hi: "......"

Điều này sao có thể? Quả nhiên người này cho hắn ba phần nhan sắc liền mở phường nhuộm, mặt cười như đang yêu! Lục Quân Hi liếc mắt khinh bỉ nhìn Ngọc La Sát, sau đó dùng chìa khóa thần bí mở rương khóa ra.

Bị Ngọc La Sát ngắt lời như vậy, hắn cũng lười mong đợi, trực tiếp đem nắp đậy nhấc lên thì thấy......

⊙o⊙ ! ! !

Lục Quân Hi tỏ vẻ, hắn cùng tiểu đồng bọn của hắn đều sợ ngây người!

Ngọc La Sát nhìn thấy biểu tình của hắn, cũng theo ánh mắt hắn nhìn vào trong rương, khóe miệng nhất thời giật giật: "Quân Hi ngươi....... Muốn nuôi hài tử?"

Lục Quân Hi phản ứng lại, hung hăng trừng liếc mắt nhìn Ngọc La Sát nói: "Này chính là nhi tử của ngươi!"

===========================

Editor có lời muốn nói: Khụ....Ngọc giáo chủ một phút nhỡ mồm thế là có hài tử, đáng ăn mừng (⊙v⊙) sau này nhóc con đó có giành vợ thì đừng có nháo

Truyện Chữ Hay