Trần Thuận khẽ mỉm cười, gật đầu nói: “Đương nhiên.”
“Hơn nữa, bây giờ tôi có thể điều trị ngay cho anh.”
Thật ra tình hình của Cao Bình còn đơn giản hơn tình hình của ba vợ Trần Thuận.
Ba vợ Tống Kiến Nguyên sắp ngỏm củ tỏi, dấu hiệu sự sống không ngừng mất đi, cho nên Trần Thuận đang khô cạn linh khí trong cơ thể phải mất rất nhiều công sức.
Mà Trần Thuận mơ hồ có thể nhìn được luồng hắc khí xung quanh bụng Cao Bình.
Mà luồng hắc khí kia có chút kỳ lạ, khó trách lúc bệnh viện kiểm tra sức khỏe cho Cao Bình lại không tìm ra được vấn đề gì.
Sở dĩ anh ta khô héo ba tháng là vì bị luồng hắc khí kia quấy phá.
Chỉ cần sử dụng linh lực đánh tan luồng hắc khí hoặc là dùng ngân châm hút hắc khí ra khỏi cơ thể thì Cao Bình sẽ khôi phục được như lúc đầu.
“Bây giờ có thể sao?”
Cao Bình dù là có địa vị cao nhưng lúc này cũng không giữ được bình tĩnh, giọng nói mang theo chút run rẩy.
Anh ta khẩn thiết muốn khôi phục tôn nghiêm của một người đàn ông.
“Anh kéo áo lên đi.” Trần Thuận nói.
Sau đó hắn lấy một cây ngân châm lúc trước có giữ lại trên người ra.
“Không cần cởi quần sao?” Tôn Ngọc Hương ở bên cạnh có chút xấu hổ hỏi.
“Không cần.”
Trần Thuận trả lời với vẻ tức giận.
Hắn không có hứng thú xem thứ của Cao Bình là to hay nhỏ, chuyện đó thôi dành cho Tôn Ngọc Hương thưởng thức.
Cao Bình nằm xuống xong, Trần Thuận đi tới, đâm ngân châm lên vị trí chỗ có luồng hắc khí kia, sau đó dọc theo ngân châm, từ từ truyền một chút linh lực vào trong cơ thể anh ta.
Khoảnh khắc linh lực đụng phải hắc khí thì Trần Thuận bỗng thấy trong lòng bàn tay truyền đến một cảm giác nóng rực.
Cùng lúc đó, luồng hắc khí trong cơ thể Cao Bình bắt đầu chuyển động điên cuồng lên, căn bản không chịu sự khống chế của Trần Thuận, dọc theo ngân châm không ngừng tập hợp lại vào lòng bàn tay hắn.
Chuyện gì vậy chứ?
Trần Thuận kinh ngạc.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc này, hắc khí trong cơ thể Cao Bình đều tràn hết vào lòng bàn tay Trần Thuận.
Trần Thuận vội vàng thu tay lại, nhìn về phía lòng bàn tay, chỉ thấy vị trí trong lòng bàn tay có một dấu ấn hình tròn lúc ẩn lúc hiện mà hắc khí cuối cùng cũng biến mất vào trong dấu ấn này.
Đây là?
Con ngươi của Trần Thuận bỗng co rút mãnh liệt.
Mặc dù hắn là chủ Ma giới, núi Thái Sơn có sập trước mắt cũng không biến sắc nhưng lúc này cũng khó giấu được sự kích động trong lòng.
Vì sao hắn đã chết rồi lại trọng sinh vào một người đàn ông Trái Đất đi ở rể chứ?
Chính vì tranh đoạt Hỗn Độn Châu mà hắn bị mười đại tinh chủ vây đánh.
Hắn cứ tưởng rằng Hỗn Độn Châu đã bị kẻ khác cướp đi rồi, lại không ngờ hắn mang theo Hỗn Độn Châu trọng sinh, và giờ nó xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, cũng có thể nói là, hắn trọng sinh là vì Hỗn Độn Châu.
Phải biết là Hỗn Độn Châu và Khai Thiên Thần Phủ, Sáng Thế Thanh Liên, Tạo Hóa Ngọc Điệp là bốn Hỗn Độn Chí Bảo có sức mạnh thần bí khó tưởng tượng được.
Hô hấp Trần Thuận trở nên dồn dập.
Linh khí trên Trái Đất yếu mỏng, việc tu luyện khó khăn, liệu hắn có thể trở lại thời đỉnh cao hay không vẫn còn là một ẩn số.
Mà hiện tại hắn đã có bảo vật “Hỗn Độn Châu”, Trần Thuận có thể khẳng định, việc trở về vũ trụ ngân hà, trở lại thời kỳ đỉnh cao chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, thậm chí hắn có tự tin vượt qua được hắn của trước kia một bậc.
“Hừ, mười đại tinh chủ, các người chờ đó, sớm muộn gì ta cũng sẽ mang theo đại quân Ma Giới đập nát mười đại tinh vực của mấy người.”
Trần Thuận hừ lạnh một tiếng, rồi lập tức như cảm nhận được gì đó, toàn thân run lên.
Một cảm giác sảng khoái, thoải mái truyền đến tận linh hồn.
Đây là?
Khí Hỗn Độn?
Sau khi Hỗn Độn Châu hấp thụ luồng hắc khí kia, dần dần tỏa ra khí Hỗn Độn, lập tức Trần Thuận có cảm giác như vừa được thay gân đổi cốt.
Khí Hỗn Độn càng cao cấp hơn linh khí, gần với năng lượng bản nguyên vũ trụ nhất.
“Anh Trần, anh không sao chứ?”
Sắc mặt Trần Thuận không ngừng thay đổi khiến vợ chồng Cao Bình và Tôn Ngọc Hương bị dọa sợ.
Chẳng lẽ vấn đề cơ thể của Cao Bình nghiêm trọng tới mức đó sao?
Hai người căng thẳng như sắp khóc.
“Tôi không sao, cơ thể của anh cũng không có việc gì, không tin thì anh có thể cảm nhận thử xem.”
Trần Thuận nhanh chóng thu lại cảm xúc, nói.
“Đúng vậy, tôi cảm thấy cả người thoải mái hơn nhiều, phía dưới cũng có cảm giác rồi.”
Cao Bình hơi cảm nhận một chút, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói.
Tôn Ngọc Hương thấy chồng trả lời chắc chắn như vậy cũng vui mừng không thôi, nếu không phải vì ngại Trần Thuận còn đang ở đây, cô cũng muốn đích thân thử xem sao.
“Anh Trần đúng là thần y, đại ân đại đức này không biết lấy gì báo đáp, nếu anh Trần có cần gì ở tôi thì cứ việc lên tiếng, chỉ cần không vi phạm nguyên tắc, tôi nhất định sẽ làm được.”
Cao Bình nói xong thì đưa một tấm danh thiếp cho hắn.
Trần Thuận nhận lấy nhìn một chút, thì ra anh ta là Cục trưởng Cục quản lý giám sát Dược phẩm và Thực phẩm Giang Châu.
Mới chừng ba mươi tuổi mà đã có thể lên được vị trí này, cũng không đơn giản.
Đương nhiên chỉ là đối với người bình thường mà thôi, còn với Trần Thuận thì kể cả người có quyền thế nhất Trái Đất này đến thì hắn cũng chưa chắc đã để ý tới.
“Hừ, cho dù vi phạm nguyên tắc thì anh cũng phải làm cho em.”
Tôn Ngọc Hương liếc mắt nhìn Cao Bình một cái, sau đó lại nhìn sang phía Trần Thuận, khẽ cười nói: “Anh Trần, nếu cậu không chê thì có thể gọi tôi một tiếng chị, cậu có yêu cầu gì, cứ việc nói ra, anh ấy làm không được, tôi cũng sẽ nghĩ cách giúp cậu.”
Tôn Ngọc Hương không phải khoác lác, dù sao cô cũng là người nhà họ Tôn ở thủ đô.
Gọi là chị?
Trần Thuận khẽ híp mắt, là người đứng đầu Ma giới, tuy rằng Trần Thuận của kiếp trước có tu vi cao ngất trời, tiếng tăm lừng lẫy, được hàng vạn tộc kính sợ nhưng ở một mức độ nào đó, hắn cũng rất cô đơn.
Trần Thuận có thể cảm nhận được Tôn Ngọc Hương rất chân thành, nếu đã sống lại lần nữa thì thay đổi cách sống khác xem sao.
Thế là, Trần Thuận mỉm cười gọi: “Chị.”
Nếu những người hiểu biết về Trần Thuận trong vũ trụ nhìn thấy cảnh này thì chắc chắn sẽ hoảng sợ đến rớt tròng mắt.
Đây có còn là chủ Ma giới luôn cao ngạo, một lời không hợp cũng có thể diệt toàn tộc đó không?
Tôn Ngọc Hương nghe vậy thì lập tức nở nụ cười rạng rỡ.
Tính ra thì cô vẫn có lợi lớn, Trần Thuận tuổi còn trẻ mà đã có y thuật cao siêu như vậy, tiền đồ tương lai chắc chắn sẽ rất xán lạn.
“Đúng rồi, cục trưởng Cao, sở dĩ cơ thể anh biến thành như vậy, không phải vì bệnh tật, mà là có người hạ độc, anh có nghi ngờ ai không?”
Trần Thuận cấp thiết muốn biết đáp án này ngay.
Hắn đã để mắt tới cái kẻ còn chưa biết là người của ai này.
Suy nghĩ của Trần Thuận rất đơn giản, luồng hắc khí kia về bản chất cũng là một loại năng lượng, nếu có kẻ nào chuyên tu luyện ra thứ ma quỷ như thế này thì kết cục của kẻ đó nhất định sẽ rất thê thảm.
Trần Thuận định tìm ra người này, sau đó chế ngự nhốt lại để làm nguồn cung cấp năng lượng hắc khí liên tục cho Hỗn Độn Châu hấp thụ.
“Có người hạ độc tôi sao?” Cao Bình khiếp sợ, anh ta vẫn cứ nghĩ bản thân bị bệnh nào đó.
Được Trần Thuận nhắc nhở, anh ta không thể không bắt đầu nghi ngờ.
“Hơn nữa người này cũng không có ý định dồn anh vào chỗ chết, nếu không thì sẽ không dùng thủ đoạn chỉ làm anh đau khổ chứ không nguy hiểm đến tính mạng này.”
Trần Thuận nhắc nhở.
Lông mày Cao Bình càng nhíu chặt hơn.
“Nếu anh có manh mối thì nói cho tôi biết một tiếng, tôi sẽ giúp anh giải quyết, nếu không thì khó tránh khỏi sau này kẻ đó lại ra tay với anh.”
Trần Thuận dặn dò nói.
Đương nhiên hắn cũng là vì bản thân, nhân tiện giúp Cao Bình giải quyết phiền toái.
Nhưng Cao Bình và Tôn Ngọc Hương cũng không biết ý định của Trần Thuận, càng có thiện cảm với hắn hơn.
Sau khi nói vài câu qua lại với hai vợ chồng Cao Bình, Tôn Ngọc Hương xong thì Trần Thuận ra về.
Hắn có thể nhìn ra được, Tôn Ngọc Hương đã phải chịu thiệt thòi ba tháng qua nên hiện tại Cao Bình rất muốn chứng minh với Tôn Ngọc Hương tôn nghiêm đàn ông của anh ta.
Cao Bình và Tôn Ngọc Hương, ghi lại phương thức liên hệ với Trần Thuận, cũng ghi nhớ ân tình của hắn, cũng không ở lại thêm, thu dọn đồ đạc xuất viện, vội vàng muốn về nhà…
Bọn họ quyết định sau này sẽ mời Trần Thuận đến nhà làm khách, cảm ơn lại cho tử tế.
Ra khỏi phòng vợ chồng Tôn Ngọc Hương, Trần Thuận vừa đi ra ngoài bệnh viện vừa nghiên cứu Hỗn Độn Châu trong cơ thể.
Nhưng Hỗn Độn Châu này ngoại trừ ban đầu hấp thụ hắc khí nên có chút phản ứng ra thì không còn động tĩnh gì khác nữa.
“Ôi, đây chẳng phải là con rể cả nhà họ Tống sao?”
Trần Thuận vừa đi đến cổng bệnh viện Giang Châu thì bỗng nghe thấy một giọng nói nghe nhừa nhựa.
Trần Thuận ngẩng đầu lên nhìn.
Bên cạnh có hai người, một nam một nữ đang nhìn hắn vẻ khinh thường.
Người nam mặc đồ hiệu xa xỉ, tóc chải bóng mượt, hiển nhiên là một phú nhị đại.
Còn cô gái khoác cánh tay anh ta nhan sắc cũng không tệ, cũng được tính là người đẹp, nhưng không so được với bà vợ Tống Thiên Hy của hắn.
Thú vị.
Trần Thuận bất giác cong khóe môi lên.
Từ trong ký ức của thân thể này, hắn biết được danh tính đổi cẩu nam nữ trước mặt này, nam là Vương Hạo, là một phú nhị đại ở Giang Châu.
Còn nữ là bạn gái cũ của Trần Thuận, Dương Vân Đình.
“Trần Thuận ngày xưa” từng yêu cô ta đến mức nào, kiên quyết ăn mì gói, bánh bao suốt hai tháng, đồng thời làm nhiều công việc cùng lúc để kiếm tiền mua điện thoại Iphone cho cô ta.
Nhưng lúc có được điện thoại thì cô ta lại đá Trần Thuận để quay sang nhào vào lòng một phú nhị đại khác, còn sỉ nhục Trần Thuận một trận.
Chính vì vậy mà Trần Thuận mới bị đả kích đến nhu nhược như bây giờ.
“Anh Trần, sao không nói gì thế, hay là vì nhìn thấy người phụ nữ từng yêu mà chưa được nắm tay lại đang rúc trong lòng tôi nên thấy khó chịu sao?”
Vương Hạo tiếp tục nói với vẻ mặt vô cùng đắc ý.