Nam Cung Tiên Nhi thấy thế thì trên khuôn mặt xinh đẹp lóe lên tia lạnh lẽo.
Nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt ban đầu.
“Tiên tử, chúng ta đã kết thành đồng minh rồi, tất nhiên phải cùng nhau vượt qua khó khăn, sao tôi có thể bỏ mặc cô chứ?”
Trần Thuận lạnh nhạt nói.
“Tất nhiên rồi, bằng không sao tôi lại bảo anh tách khỏi tôi chứ, tôi là sợ liên lụy đến anh.”
Nam Cung Tiên Nhi nói.
Nhưng lúc này phía sau còn có một nhóm người sói hung ác, Nam Cung Tiên Nhi không còn nở nụ cười mê người như trước nữa.
“Cô cướp cái gì của bọn họ, để mấy người sói này đuổi theo cô hung hãn như thế?”
Chỉ trong chốc lát, Trần Thuận đã đuổi kịp Nam Cung Tiên Nhi.
Nam Cung Tiên Nhi vốn định nói, là do cô bất cẩn trêu chọc nhóm người sói này.
Nhưng ngẫm lại thì nếu nói như vậy, Trần Thuận cũng không đời nào tin tưởng cô.
Thế là Nam Cung Tiên Nhi thành thật nói: “Tôi đã hái một quả Sinh Mệnh của bọn họ!”
“quả Sinh Mệnh?”
Mắt Trần Thuận bỗng sáng lên.
quả Sinh Mệnh là quả được kết tinh từ cây sinh mệnh, thuộc loài cây thần.
Ngàn năm mới đâm hoa, rồi mất một ngàn năm để kết trái.
Sau khi quả Sinh Mệnh chín, phải trải qua một ngàn năm nữa mới đâm hoa.
Nói cách khác, muốn lấy được một quả Sinh Mệnh, thì ít nhất phải tốn ba ngàn năm.
Mà tác dụng của quả Sinh Mệnh này.
Có thể nói là rất nghịch thiên.
Chỉ cần linh hồn không bị hủy diệt toàn bộ, cho dù chỉ còn lại một chút Nguyên Thần, thì quả Sinh Mệnh này có thể làm người đó sống lại.
Đây chính là chí bảo hàng đầu trong vũ trụ.
Kiếp trước, Trần Thuận cũng từng lấy được quả Sinh Mệnh.
Nhưng vì sự tranh giành về Hỗn Độn Châu, đối mặt với sự bao vây công kích của mười người đứng đầu tinh vực lớn, Trần Thuận chưa kịp sử dụng quả Sinh Mệnh đã bỏ mạng.
Rồi hắn trọng sinh đến Trái Đất.
Đến giờ, Trần Thuận vẫn chưa thể hiểu rõ, rốt cuộc mình trọng sinh để làm gì?
Trần Thuận chỉ có thể dựa vào tác dụng của Hỗn Độn Châu.
Đồng thời, theo sự tăng trưởng của tu vi, Hỗn Độn Châu vẫn chưa hiện rõ quá nhiều tác dụng.
Trước mắt, Trần Thuận chỉ có thể xem Hỗn Độn Châu thành pháp bảo để chứa đồ.
Đồng thời chuyển hóa linh khí thành lực Hỗn Độn.
Mặc dù trong toàn bộ vũ trụ này, chỉ có Hỗn Độn Châu mới có thể chuyển hóa linh khí thành lực Hỗn Độn, nó chắc chắn là một chí bảo.
Nhưng Trần Thuận dám khẳng định, chắc chắn Hỗn Độn Châu không chỉ có một tác dụng đó.
Bằng không, nó sẽ không bao giờ cùng Khai Thiên Thần Phủ, Sáng Thế Thanh Liên, Tạo Hóa Ngọc Diệp trở thành tứ đại Hỗn Độn Chí Bảo.
Sở dĩ Trần Thuận nghĩ thế, là vì hắn muốn tìm Hỗn Độn Châu của năm trăm năm trước, ngoài việc muốn lấy được khí Hỗn Độn trên người hắn, Trần Thuận còn muốn xem thử, liệu Hỗn Độn Thể có tác dụng gì với Hỗn Độn Châu không?
Nên hắn muốn tìm ra bí mật của Hỗn Độn Châu.
Để khai phá ra công dụng thật sự của nó.
Nghĩ đến đây, Trần Thuận lại nở một nụ cười nghiền ngẫm: “Tiên tử, chỉ sợ cô không chỉ hái một quả Sinh Mệnh đúng không?”
Trần Thuận vừa dứt lời, sắc mặt Nam Cung Tiên Tử nhất thời thay đổi.
“Có thể hái được một thần vật thế này, đã là may mắn lắm rồi...”
Nam Cung Tiên Tử lạnh nhạt nói.
Trần Thuận nghe vậy thì cắt ngang lời Nam Cung Tiên Nhi ngay: “Tiên tử đừng giả vờ không biết để lừa tôi, cô yên tâm đi, bất luận cô có bao nhiêu, tôi cũng không giành với cô.”
Trần Thuận dám khẳng định một điều, chắc chắn trên người Nam Cung Tiên Nhi không chỉ có một quả Sinh Mệnh.
Nhưng sẽ không quá nhiều.
Trần Thuận suy đoán, nhiều nhất là ba quả.
Thậm chí, có thể chỉ có hai quả.
Bởi vì mỗi lần hái sẽ rất rắc rối.
Phải tốn rất nhiều thời gian.
Chắc chắn mấy người sói đó sẽ không cho Nam Cung Tiên Nhi quá nhiều thời gian, để cô tùy ý hái, hay nói cách khác là hái trộm quả Sinh Mệnh.
Mà cây sinh mệnh nào cũng chỉ ra “chín” quả thôi.
Cứ ba ngàn năm sẽ ra chín quả Sinh Mệnh.
Chắc chắn bên người sói vẫn còn không ít quả Sinh Mệnh.
Nhưng mục tiêu của Trần Thuận không chỉ là quả Sinh Mệnh.
Nếu có thể gặp được chí bảo đỉnh cấp trong vũ trụ.
Vậy chẳng phải hắn sẽ lãng phí cơ duyên nếu như hắn chỉ hái quả Sinh Mệnh thôi à?
Tất nhiên hắn phải nhổ tận gốc.
Hắn phải đào toàn bộ cây sinh mệnh này mới hợp tình hợp lý.
Nhưng Nam Cung Tiên Nhi nghe vậy thì nói: “Tôi mặc kệ anh có tin hay không, tôi thật sự chỉ có một quả.”
“Được rồi!” Trần Thuận lạnh nhạt nói: “Vậy tiên tử, chúng ta cứ cáo biệt tại đây!”
Nói xong, Trần Thuận liền xoay người rời đi.
Tách khỏi Nam Cung Tiên Nhi.
Rồi đi về một hướng khác.
Nam Cung Tiên Nhi hơi sửng sốt.
Thậm chí cô đã làm xong chuẩn bị trở mặt với Trần Thuận.
Dù gì quả Sinh Mệnh cũng rất quý giá.
Cô không tin Trần Thuận sẽ không động lòng.
Thậm chí Nam Cung Tiên Nhi đã thầm chuẩn bị ổn thỏa, một khi hắn có hành động gì, cô cũng phải một đòn giết chết Trần Thuận, dù việc cô liều mạng sẽ bị người sói quấn lấy.
Nhưng Trần Thuận lại xoay người rời đi không hề luyến tiếc?
Trần Thuận biết trên người mình không chỉ có một quả Sinh Mệnh, nhưng vẫn từ bỏ rời đi?
Chẳng lẽ hắn định đợi mấy người sói này truy sát mình, đến khi hai bên đều bị tổn hại, thì hắn sẽ tới kiếm lợi?
Trong lòng Nam Cung Tiên Nhi tăng cường sự đề phòng.
Tốc độ dưới chân cũng không chậm lại.
Bởi vì mấy người sói kia gần như phát điên, lại đuổi theo cô sát sao.
Cho dù Trần Thuận cùng đi với cô một lúc, sau đó mới xoay người rời đi.
Nhưng không có một người sói nào đuổi theo Trần Thuận.
Còn bên này, sau khi Trần Thuận rời đi.
Thì hắn không còn để tâm đến Nam Cung Tiên Nhi nữa.
Mà vòng qua người sói.
Rồi hắn ném Tiểu Bàn Tử ra ngoài lần nữa.
“Chí bảo mà nhóc nói là quả Sinh Mệnh?”
Trần Thuận hỏi.
“Tôi làm sao biết, nhưng bên này có bảo vật, vậy thì đúng rồi.”
Tiểu Bàn Tử hơi kiêu ngạo nói.
Rồi trên mặt nhóc nhanh chóng lộ ra vẻ vui mừng, mắt cũng phát sáng, nhìn Trần Thuận nói: “Anh nói, nơi... nơi này có quả Sinh Mệnh à?”
“Là quả đang ở trên cây? Hay quả đã hái xuống dưới đất rồi?”
Hai mắt Tiểu Bàn Tử sáng rực.
“Nếu tôi đoán không lầm, có lẽ là quả đang ở trên cây sinh mệnh.”
Trần Thuận lạnh nhạt nói.
“Vậy thì anh còn đợi điều gì nữa? Mau đi thôi, đừng để người khác nhanh chân tới trước.” Tiểu Bàn Tử điên cuồng hét lên: “Lần này, chúng ta phải đi đào cây sinh mệnh, có lẽ sẽ trồng được cây này trong Hỗn Độn Châu.”
Trần Thuận đỡ trán.
Tiểu Bàn Tử, sao nhóc lại có đức hạnh như vậy?
Suy nghĩ của nhóc thật sự giống hệt hắn.
“Nhóc đi đào cây đi, tôi sẽ dụ mấy người sói kia ra chỗ khác.”
Trần Thuận nói ngay.
Hai người phân công hợp tác.
Cùng nhau hành động.
Lần này, hai người phải cùng nhau làm chuyện lớn.