Ma Đế Truyền Kỳ

chương 266: rời khỏi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trần Thuận vừa cất tiếng, bỗng chốc đôi mắt xinh đẹp của Nam Cung Tiên Nhi đã sáng rực.

“Phân thân nguyên thần? Có điều, phân thân nguyên thần không thể tồn tại lâu được, cũng không phải một thể sinh mệnh thực sự!”

Lời của Trần Thuận dường như đã mở ra một cánh của mới cho Nam Cung Tiên Nhi.

Có điều, Nam Cung Tiên Nhi vẫn nghi ngờ như cũ.

“Thật ra, phân thành phân thân nguyên thần, không phải là thể sinh mệnh thực sự, nhưng lại có thể dùng nguyên thần để đắp nặn thành một cơ thể độc lập, là một cơ thể độc lập với cấu tạo của bản thân cô! Cô có thể hiểu là sao chép!”

Nếu dùng từ trên trái đất để nói, có thể giải thích bằng từ copy.

Nhưng Nam Cung Tiên Nhi không nhất thiết phải hiểu hai chữ copy này nghĩa là gì.

Ánh mắt Nam Cung Tiên Nhi lại sáng rực!

“Đây không phải có nghĩ là thêm một mạng sao!”

Trong mắt Nam Cung Tiên Nhi lóe lên sự kinh ngạc.

“Trước khi chưa dung nhập được làm một, cô có thể hiểu thế này, chỉ cần phân thân nguyên thần của cô đủ mạnh, dù cho bản thể chết đi, thì phân thân nguyên thần có cơ thể kia vẫn tồn tại, cũng tương đương với việc cô vẫn còn sống, cô, cũng vẫn là cô!”

Trần Thuận nói tiếp.

Dù Nam Cung Tiên Nhi có trấn định thế nào đi nữa cũng không khỏi dao động.

Dù không thể làm ra một cơ thể song thể, nhưng có thể làm được thế này cũng đủ vang dội cả tiên giới.

Thậm chí, đối với rất nhiều người mà nói, thêm một mạng, so với việc khiến thiên phú mạnh mẽ lên, còn hấp dẫn hơn nhiều, nếu thật sự làm được, không nhất thiết phải chọn lựa dung hợp làm một nữa!

“Nhưng, rất khó!” Trần Thuận lại bổ sung.

Cách này nói thì rất dễ.

Thực hành lại là chuyện khó khăn vô cùng!

Trước hết, nguyên thần phải đủ mạnh mẽ!

Đây là phải đảm bảo, có thể tu luyện thành nguyên thần cảnh, hơn nữa, còn có nguyên thần cảnh cường đại, có thể phân thành nguyên thần có nhận thức độc lập, mà không phải như tông chủ Linh Khư tông, vật vô tri không có nhận thức chỉ có bản năng!

Mà tu luyện thành nguyên thần cảnh, đối với đa số tu sĩ mà nói, đó chính là một sự khó khăn muôn trùng!

Nếu không, vì sao nguyên thần cảnh ở chân giới duy nhất lại vô cùng hiếm thấy!

Mà lúc tu luyện được nguyên thần cảnh, sau khi phân tách được phân thân nguyên thần sở hữu ý thức độc lập, còn phải đảm bảo kiếm được đủ thiên trân kỳ bảo cho các tượng thể sử dụng để bồi đắp cơ thể.

Mà lúc này, còn khó hơn so với lúc luyện được nguyên thần cảnh!

Cuối cùng, sau khi luyện được một cơ thể giống bản thể như đúc, còn phải cải biến cơ thể thành thể chất đặc thù theo yêu cầu, chỉ vậy mới có thể thành công!

Trần Thuận nói rõ ràng tất cả mọi chuyện cho Nam Cung Tiên Nhi nghe.

Hơn nữa, cũng nói cả chuyện cần phải dùng đến những thiên trân kỳ bảo kia để bồi đắp cơ thể cho Nam Cung Tiên Nhi.

Nam Cung Tiên Nhi nghe vậy, ánh mắt lại ảm đạm.

Cô ta biết rằng, tuyệt không phải chuyện dễ dàng!

Nhưng cô ta cũng không ngờ lại khó như vậy!

Có khá nhiều nguyên vật liệu, thậm chí cô ta còn chưa chưa từng nghe qua!

Có điều, sau đó, trong ánh mắt của Nam Cung Tiên Nhi lại lóe sáng.

Tu luyện đến nguyên thần cảnh, có lẽ rất khó đối với người khác, nhưng đối với cô ta mà nói không thể tính là quá khó.

Cô ta muốn ngưng tụ song thể, đồng thời tu luyện song đạo, không phải chỉ để thông qua nguyên thần cảnh, thậm chí cũng không chỉ là kim đan cảnh trong truyền thuyết!

Về phần những thiên trân kỳ bảo kia, nếu duy nhất chân giới không có, vậy địa cầu thì sao? Còn có thần châu tiên giới đã mất tích ngàn năm trước trong lời đồn thì sao?

Không thể không có hy vọng!

Càng huống hồ…

Nam Cung Tiên Nhi lại nhìn Trần Thuận.

“Đừng nhìn tôi, tất cả những điều này đều do tôi nhìn thấy trong một cuốn cổ tịch, cũng không có điều kiện kiểm chứng.”

Trần Thuận thản nhiên nói.

Cách này, đúng là ở kiếp trước, khi chưa trở thành ma vương, hắn đã đọc được trong một cuốn cổ tịch.

Lúc đó, hắn nghĩ làm thế này nhưng không có điều kiện thực hiện.

Sau khi rời khỏi chính đạo, trở thành ma vương quản lý ma giới, tu vi đỉnh cấp, còn đạt được bí thuật nhất khí hóa Tam Thanh, nhưng không có hứng để thực hiện.

“Sư huynh hiểu lầm rồi, đêm nay sao trời lấp lánh, đêm dài miên man, vật đổi sao dời, phong cảnh đẹp đẽ thế này, nếu không làm chút gì đó, có phải hơi không hiểu phong tình hay không, Tiên Nhi chỉ nghĩ là, có nên ăn luôn sư huynh hay không!”

Nam Cung Tiên Nhi cười khúc khích nói, dáng vẻ yêu kiều thướt tha, khiến cả gian phòng bừng sáng.

……

……

Sau khi rời khỏi Xuân Phong lầu, Trần Thuận đi thẳng đến khách điếm!

Mà Nam Cung Tiên Nhi lại nhìn bóng lưng Trần Thuận mà chìm vào trầm tư!

Sau đó, trên mặt cô ta lại nở một nụ cười động lòng người!

Hôm sau, Trần Thuận định rời khỏi thành Long Hoa, đến thành Đông Thánh.

Hắn phải đi tham gia buổi đấu giá ở thành Đông Thánh vào tuần sau, mua được lửa thổ tinh.

Sau đó, chuyển đến nhà họ Cơ ở Trung Châu, nghĩ cách lấy được lử thủy tinh.

Hơn nữa, vừa khéo ở Trung Châu xem xét, có nên gia nhập Chân Tiên kiếm tông hay không.

Trần Thuận lập tức nói với Thiên Tuyết suy nghĩ này, muốn Thiên Tuyết ở lại thành Long Hoa. Trần Thuận lập tức nói với Thiên Tuyết suy nghĩ này, muốn Thiên Tuyết ở lại thành Long Hoa.

Có Long Hoa và Long Tiềm ở đây, họ sẽ chăm sóc Thiên Tuyết thật tốt.

Càng huống hồ, đám người Ngân Trần bị thu phục đã thông thần cảnh đỉnh phong cũng sẽ ở lại, nếu có nguy hiểm gì, đám người Ngân Trần được gieo trồng bằng hạt giống ma thuật sẽ liều chết bảo vệ Thiên Tuyết.

Tuy nhiên, sau khi Thiên Tuyết nghe được ý định của Trần Thuận, bỗng nhiên vẻ mặt thay đổi, trong mắt xúc động, giọng nói run rẩy: “Cậu Trần , anh…anh có phải chê tôi nặng gánh, đã trì hoãn anh…”

Trần Thuận cười khổ: “Không phải, cô theo tôi sẽ rất nguy hiểm!”

“Còn nữa, sau này đừng gọi tôi là Cậu Trần nữa, cứ gọi tôi là anh Trần đi!”

Trần Thuận nói.

Trước đó, hắn giới thiệu với người ngoài rằng cô ta là Thiên Tuyết, là em gái hắn, nếu cứ gọi hắn là Cậu Trần thì rõ ràng không thỏa đáng!

“Được, Trần…ca!”

Thiên Tuyết ngoan ngoãn nói.

Im lặng một chốc, bỗng nhiên Thiên Tuyết dường như đã hạ quyết định gì đó.

Cô ta ngẩng đầu nhìn Trần Thuận: “Anh Trần , tôi đã quyết định rồi, tôi sẽ không đi theo huynh.”

Trần Thuận gật đầu: “Cô cứ yên tâm ở thành Long Hoa, sau khi mọi việc kết thúc, tôi sẽ đến tìm cô.”

Thiên Tuyết lại lắc đầu: “Tôi định đi Tây Vực!”

Thiên Tuyết cũng hoàn toàn không biết rõ Chân giới duy nhất.

Cô ta biết, trong số ngũ vực ở duy nhất chân giới, Đông Nam Bắc vực đều thuộc phía đông, chỉ có Tây Vực là khác.

Cô ta muốn đi Tây Vực, cô ta cũng muốn đi để mạnh hơn.

Cô ta không muốn làm bông hoa trong lồng kính.

Thiên Tuyết hy vọng, có một ngày, cô ta có thể sánh vai cùng Trần Thuận, chứ không phải là một cô gái nhỏ cần hắn chở che.

Không phải người tăng thêm gánh nặng cho Trần Thuận!

Trần Thuận nghe thấy thế, hơi ngẩn người, nhưng không phản đối.

Thiên Tuyết muốn trưởng thành, tất nhiên phải độc lập.

Từ nhỏ đến lớn, cô ta được cha cô, Shakun bảo vệ rất tốt, rất đơn thuần.

Từ lúc tiếp nhận kế tục của Tuyết Thần, đi trên con đường tu luyện, cô ta không hề nhận thức được sự tàn khốc trong giới tu tiên, không khác gì một đóa hoa trong phòng kính, Trần Thuận giữ cô ta ở thành Long Hoa, tuy bảo đảm an toàn, nhưng lại không thích hợp cho Thiên Tuyết trưởng thành!

Nếu cô đã hạ quyết tâm, vậy chúng ta đi thôi!” Trần Thuận gật đầu.

Lúc đó, kêu đám người Ngân Trần âm thầm bảo vệ Thiên Tuyết là được!

Có điều, Trần Thuận không định nói cho Thiên Tuyết biết!

Để trong lòng cô ta không có chỗ dựa, đơn độc bươn chải mà trưởng thành!

Vẻ mặt Thiên Tuyết cũng lóe lên nét kiên định.

Không chỉ Trần Thuận, còn có Tuyết Thần tỷ tỷ!

Trong lòng Thiên Tuyết thầm cảm nhận được, cô ta cần phải tu luyện, nâng cao năng lực, Tuyết Thần tỷ tỷ có lẽ còn cần cô ta!

Sau đó, Trần Thuận dẫn theo Thiên Tuyết tiến về phủ thành chủ!

Một là tạm biệt Long Tiềm, hai chính là phải đi nhờ!

Trạm chuyển đổi của thành Long Hoa do phủ thành chủ nắm giữ trong tay.

Trần Thuận muốn đi thành Đông Thánh, còn định mượn trạm chuyển đổi để rời đi.

Về phần tự mình bay sang đó, trước hết khoan hãy nói hắn dùng tu vi luyện khí đỉnh phong, bay đến thành Đông Thánh có thể đến kịp buổi đấu giá tuần sau hay không, dù cho có thể đến kịp cũng mệt gần chết.

“Các người muốn rời đi sao?”

Tuy Long Tiềm hơi bất ngờ nhưng cũng có thể đoán trước.

Trần Thuận gật đầu: “Tôi định đi thành Đông Thánh, Thiên Tuyết chuẩn bị đến Tây Vực, chuẩn bị rời đi bằng trạm chuyển đổi, đồng thời, tôi cũng định hỏi Long huynh, tuyến đường này nên đi sao?”

Thành Long Hoa cách thành Đông Thánh khá xa, không có trạm chuyển đổi trực tiếp đến thành Đông Thánh, trước đây Trần Thuận đã biết điều này.

Vậy cũng còn hơn không có trạm chuyển đổi thẳng đến Tây Vực!

“Nếu từ thành Long Hoa mà đến thanh Đông Thánh, cần đi từ thành Long Hoa đến thành Ấn Dung, rồi từ thành Ấn Dung đi đến thành Đông Thánh, mà nếu đi đến Tây Vực, cũng phải đi qua thành Đông Thánh, chỉ thành Đông Thánh mới trạm chuyển đổi thông qua các khu vực khác!”

Long Tiềm nói.

Dù gì thì thành Long Hoa chỉ là một tòa thành cỡ trung thôi.

Còn thành Ấn Dung lại là một tòa thành to!

Về phần thành Đông Thánh, chính là thành trì lớn nhất Đông Vực, do năng lực của các tông phái cùng chống đỡ, chứ không phải thành của riêng nhà nào, vô cùng phồn thịnh!

“Vừa hay, tôi cũng định đi đi Tây Vực để rèn luyện một phen, lại có thể đi cùng Thiên Tuyết cô nương nữa!”

Sau khi nói xong, Long Tiềm lại nói tiếp.

Hồng trần thế gian đã đạt đến một tầm cao mới, hắn đang định đi Tây Vực, trong chuyến đi đến hồng trần đã bỏ qua một số phong cảnh dị vực.

“Thế này vừa hay, có thể tiếp ứng!” Trần Thuận cười nói.

Thiên Tuyết cũng không từ chối !

Sau khi chuẩn bị tạm thời, đám người Trần Thuận cũng không chần chừ nữa, chạy thẳng đến trạm chuyển đổi, rời khỏi thành Long Hoa.

Lúc đám người Trần Thuận đi khỏi, trong Diệu Dục lầu trên thuyền Diệu Dục, một thân áo xanh mỹ miều, nói với Nam Cung Tiên Nhi: “Họ đã rời đi rồi!”

“Sư thúc, chúng ta cũng về Trung Châu thôi!”

Nam Cung Tiên Nhi khẽ nói.

Đồng thời, trong đôi mắt xinh đẹp long lanh như nước mùa thu dường như thấp thoáng một bóng hình.

“Chàng trai à, chúng ta sẽ gặp lại nhanh thôi, tôi lại muốn nhìn xem, rốt cuộc huynh sẽ đột ngột hiện ra ở đâu…”

Nam Cung Tiên Nhi khẽ nhướng mày, khóe môi khẽ cười.

Truyện Chữ Hay