Ma Đế Truyền Kỳ

chương 248: đêm giết người

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Trần huynh, huynh khiến tôi bất ngờ lắm đấy, không ngờ huynh lại là luyện đan sư!”

Long Tiềm đuổi kịp Trần Thuận, hơi ngạc nhiên và mừng rỡ!

Nhưng mà hắn ta cũng không hỏi lai lịch của Trần Thuận.

Trần Thuận bằng lòng nói thì sẽ nói, bây giờ không muốn nói, nếu hỏi thì sẽ khiến người ta chán ghét!

“Lần này may mắn nhờ Long huynh, nếu không, khi tôi đối mắt với Thông Thần Cảnh, tôi cũng không nắm chắc!”

Trần Thuận cười nói.

Nhưng thật ra, trong lòng đã có sát ý.

Tối nay, chính là ngày giỗ của Tả Hồng Phi và cái ông Thống lĩnh Trần đó.

Vừa hay dùng cái chết của hai người bọn họ, Trần Thuận càng ngồi yên trên ghế truyền nhân của một vị luyện đan sư!

“Chỗ tôi có một vài đan dược, Long huynh nhìn xem có thể dùng được hay không?”

Trần Thuận lấy Bồi Nguyên Đan, Chân Nguyên Đan, thậm chỉ cả Tiểu Hoàn Dương Đan từ trong túi đồ, mỗi thứ một viên đưa cho Long Tiềm.

Long Tiềm nhìn, đều là đan dược cực phẩm.

“Trần huynh, đây là loại đan được gì? Tiểu đệ kiến thức nông cạn!”

Long Tiềm cũng không nhận ra Tiểu Hoàn Dương Đan.

“Viên đan được này, tôi đặt cho nó cái tên Tiểu Hoàn Dương Đan, chỉ cần người đó chưa chết, còn thở được, uống viên Tiểu Hoàn Dương Đan này vào, về cơ bản có thể cứu sống được!” Trần Thuận giải thích.

Nghe thế, sắc mặt Long Tiềm thay đổi.

Nếu đúng như lời Trần Thuận nói, vậy thì viên Tiểu Hoàn Dương Đan này, đại thể chính là một cái mạng rồi.

“Viên đan dược này quý giá quá!”

“Nếu không nhờ Long huynh kịp thời chạy tới, bây giờ tôi cũng mất mạng rồi, quý giá gì chứ!”

Trần Thuận lại cười nói.

Trước đó, Long Tiềm đã giải đáp không ít thắc mắc của Trần Thuận, còn ra tay giúp đỡ hai lần, tuy Trần Thuận cũng không cần sự giúp đỡ của hắn ta, nhưng vẫn ghi nhớ ân tình.

Dù sao, nếu Trần Thuận thật sự muốn giết người ngay trước mặt mọi người thì sẽ bại lộ thực lực, tất nhiên sẽ rước lấy những rắc rối khác.

“Nào có, dù tôi không đến, chắc hẳn Trần huynh cũng không sao.”

Về chuyện này, bây giờ Long Tiềm rất chắc chắn, sự bình tĩnh mà Trần Thuận có khi đối với với Tả Hồng Phi, cũng không phải là giả vờ: “Có điều số đan dược này thật sự có tác dụng không nhỏ đối với tôi, có lẽ có thể giúp tôi một tay đột phá Thông Thần Cảnh. Tôi cũng không khách sáo với Trần huynh nữa, sau này, nếu Trần huynh cần thì cứ nói, tôi nhất định sẽ cố hết sức mình!

“Vậy xin cảm ơn Long huynh!”

Trần Thuận cười haha nói.

Sau đó, trong lúc trao đổi với Long Tiềm, Trần Thuận nói bóng nói gió hỏi thăm, chuyện liên quan đến Linh Khư Tông.

Đáng tiếc, tuy rằng Long Tiềm từng đi qua Thông Thần Cảnh, nhưng cũng chỉ mới nghe nói đến tên Linh Khư Tông.

Chỉ biết rằng Linh Khư Tông là tông môn ở Nam Vực, những chuyện khác thì không biết.

Nhưng có thể biết rằng Linh Khư Tông chính là tông môn ở Nam Vực, coi như thu hoạch được một chuyện rồi.

Sau khi tạm biệt Long Tiềm, Trần Thuận trở về khách sạn.

Lúc này, Thiên Tuyết vẫn ngồi xếp bằng trên giường, chuyên tâm nghiên cứu “Huyễn Diệt Thần Quyết” mà Trần Thuận truyền cho cô ta.

. . .

. . .

Sáng sớm ngày hôm sau.

Phủ Thống lĩnh thành Bắc.

“Lão gia, dậy đi thôi. Chẳng phải ông nói sáng nay Đại Thống lĩnh sẽ tìm ông bàn chuyện hay sao!”

Trong một căn phòng ngủ trang trí xa hoa, một người phụ nữ thùy mị thướt tha cởi yếm qua một bên, bắt đầu mặc quần áo, đồng thời nhẹ giọng gọi thống lĩnh quân thành Bắc, Trần Đại Khánh ở trên giường.

Cô ta là một tiểu thiếp của Trần Đại Khánh, tên là Hà Diệp!

Gần đây, Trần Đại Khánh chuẩn bị sinh thêm một đứa con nên thường gọi cô ta tới hầu hạ, thế nên gần đây thần khí của cô ta đều tốt hơn nhiều.

Nhưng đến khi cô ta mặc quần áo xong rồi, vẫn không thấy Trần Đại Khánh đáp lại gì.

Hơi bất ngờ!

Nếu gần đây không vì gọi cô ta tới hầu hạ, lão gia đều rất ít khi ngủ, phần lớn thời gian đều dùng để tu luyện.

Chẳng lẽ là gần đây quá mệt mỏi?

Không biết cô ta nghĩ tới điều gì mà gương mặt xinh đẹp mĩ miều ửng hồng, sau đó thì không lên tiếng nữa.

Rón rén đi ra ngoài.

Tự mình tới phòng bếp, làm bữa sáng dinh dưỡng cho Trần Đại Khánh!

Sau đó thì mang tới phòng ngủ.

“Lão gia à, nên dậy rồi đó, sắp đến lúc bàn chuyện với Đại Thống lĩnh rồi!”

Hà Diệp thấy Trần Đại Khánh vẫn ngủ say như cũ, chỉ đành đi gọi Trần Đại Khánh.

Nhưng Trần Đại Khánh vẫn không có phản ứng gì.

Không đúng!

Thực lực lão gia mạnh mẽ, là cường giả Thông Thần Cảnh Sơ kỳ.

Chỉ cần có tiếng gió thổi cỏ lay, nên thức dậy từ lâu rồi.

Cũng không thể nào xuất hiện chuyện ngủ nướng.

Sắc mặt Hà Diệp thay đổi.

Gọi thêm lần nữa: “Lão gia?”

Trần Đại Khánh vẫn không có bất kì phản ứng nào.

Hà Diệp cuối cùng cũng đổi sắc mặt.

Một lúc sau.

Phủ Đại Thống lĩnh thành Bắc, bỗng nhiên vang lên một tiếng kêu sợ hãi!

Không lâu sau, tin tức đầu tiên lan truyền nhanh chóng.

Trần Đại Khánh, Thông Thần Cảnh Sơ kỳ, thống lĩnh thành Bắc quân của Long Hoa thành, chết!

Chết trên giường!

Chết trên giường tiểu thiếp của mình!

. . .

. . .

“Bang chủ, Thống lĩnh Trần chết rồi!”

Thiên Lang Bang, sau khi Ngô Khuê biết được tin tức này thì lập tức xông vào sâu trong đại điện, nơi Tả Hồng Phi tu luyện hằng ngày.

Ở Long Hoa thành, một vị cường giả Thông Thần Cảnh chết, chính là chuyện lớn!

Nhưng mà, không có ai phản hồi lại thông báo của Ngô Khuê.

Lẽ nào?

Chẳng biết tại sao, trong đầu Ngô Khuê bỗng hiện ra một suy nghĩ đáng sợ.

Sau khi lại thông báo thêm mấy tiếng, nhưng vẫn không có ai trả lời như cũ.

Ngô Khuê lập tức lấy can đảm, đi vào nơi Tả Hồng Phi tu luyện.

Sau đó, Ngô Khuê thấy được cảnh tượng khiến ông ta sợ muốn chết.

Chỉ thấy, trong đại điện, Tả Hồng Phi, thân thể chia lìa, đầu lìa khỏi xác!

Mắt trợn to!

Chết không nhắm mắt!

. . .

. . .

Sáng sớm, tin tức hai cường giả Thông Thần Cảnh của Long Hoa thành tử vong, khiến cả thành ồn ào!

Mà hai vị này vẫn không phải là cường giả vô danh!

Một người là Trần Đại Khánh, thống lĩnh quân thành Bắc, Thông Thần Cảnh Sơ kỳ.

Một người là Tả Hồng Phi, bang chủ Thiên Lang Bang, cai quản chợ đen của Long Hoa thành, Thông Thần Cảnh Trung kỳ.

Hai người đều chết trong yên lặng.

Không có ai phát hiện ra.

Sau khi tin tức hai người họ tử vong truyền ra.

Không ít người lập tức nghĩ tới một người.

Hôm qua, ở trên phố, một tán tu Luyện Khí Đỉnh phong bị hai người họ nhằm vào!

Một tán tu bị nghi ngờ là truyền nhân luyện đan sư tam phẩm!

Tính cách của không ít luyện đan sư đều quái gở.

Ích kỷ!

Kiêu ngạo!

Bao che cho con!

Truyền nhân đệ tử trong sư môn của mình, thậm chí là đời sau bị người ta bắt nạt, lúc này bèn nghĩ cách trả thù, đúng là chuyện bình thường mà thôi.

Đừng nói là luyện đan sư, dù là tu sĩ bình thường thì cũng thế thôi.

Nếu có thể trả thù trong ngày, thì chẳng có ai nghĩ đợi qua đêm.

Còn nếu tin đồn là thật!

Trần Thuận thật sự có trưởng bối hoặc sư phụ là luyện đan sư tam phẩm, vậy vị luyện đan sư tam phẩm đó dù không tự ra tay, mà mời một cao thù Thông Thần Cảnh Đỉnh phong, hay Thần Hải Cảnh, có khó không?

Không khó!

Có rất nhiều người muốn qua lại thân thiết với họ.

Hoặc là ra một cái giá, cũng đủ rồi!

Huống chi, luyện đan sư cũng có tổ chức.

Chọc vào một luyện đan sư, chưa chắc chỉ là động vào một luyện đan sư đó!

Nghĩ tới đây, những người biết chuyện gần như đều khẳng định, Trần Đại Khánh và Tả Hồng Phi chết, chắc chắn có liên quan tới người sau lưng Trần Thuận!

Luyện đan sư, đúng là không chọc được.

Những thế lực vì lầu Diệu Dục mà tới Long Hoa thành, nhưng lại không lộ diện đều đang sôi nổi suy đoán, rốt cuộc Trần Thuận là truyền nhân của vị luyện đan sư nào!

. . .

. . .

Long Hoa thành, phủ thành chủ!

“Tiềm nhi, con nói chuyện này có phải do người sau lưng Trần Thuận gây ra không?”

Long Tiềm nhíu mày.

Có người ra tay ở Long Hoa thành, giết chết hai cường giả Thông Thần Cảnh, một người trong đó người trong bộ máy quản lí của Long Hoa thành. Tuy Trần Đại Khánh là tâm phúc của tên mập họ Nghiêm, nhưng chuyện này cũng khiến Long Hoa không vui lắm!

“Thưa ba, hiện tại ở trong thành, ngoài trừ thế lực của mấy đại tông môn đến trong im lặng đó, thì không ai có thể làm được, nhưng bọn họ không có lý do gì để ra tay, nghĩ tới nghĩ lui, hẳn chỉ có người sau lưng Trần huynh ra tay thôi.

Phải nói rằng, luyện đan sư không chọc được thật!”

Long Tiềm cảm khái.

Đáng tiếc, mình không có thiên phú luyện đan!

“Cũng tốt thôi, Tả Hồng Phi và Trần Đại Khánh này đều là tâm phúc của tên mập họ Nghiêm đó, thế này sẽ trực tiếp khiến cho tên mập họ Nghiêm trọng thương nặng nề, haha!”

Long Hoa cười nói.

Bây giờ, đã có không ít đại tông môn đến Long Hoa thành, dù ông ta là Thông Thần Cảnh Đỉnh phong, thì cũng không thể động nổi.

Những người này, dù muốn làm gì thật, ông ta cũng không ngăn được, chẳng bằng, ông ta tự mình hóa giải loại không vui này.

Nếu không thì chính là tự gây rắc rối cho mình.

“Ba, hôm nay Trần huynh còn cho con ba viên đan dược, đều là đan dược cực phẩm, Bồi Nguyên Đan và Chân Nguyên Đan cũng không có tác dụng nhiều với ba rồi, nhưng có thể giúp con đột phá, nên con giữ lại.

Còn viên Tiểu Hoàn Dương Đan này, theo lời của Trần huynh thì chỉ cần còn thở là có thể giữ được tính mạng, xin ba nhận lấy!”

Long Tiềm lấy Tiểu Hoàn Dương Đan ra, chuẩn bị đưa cho Long Hoa.

Nhưng Long Hoa lại khoát tay: “Đây là hắn đưa cho con, con cứ giữ đi!

Người này, chính ba cũng không nhìn thấu, Tiềm nhi con giao hảo cẩn thận, con phải thật tâm đối đãi mới có thể có được sự thành tâm của người ta.”

Long Tiềm gật đầu: “Ba nói chí phải!”

Hắn ta biết rõ điều này.

“Nhưng cũng không thể thiếu lòng phòng bị người khác được!” Long Hoa lại nói.

“Con xin vâng lời ba dạy bảo!” Long Tiềm lại gật đầu.

. . .

. . .

Khác với phủ Thành chủ, bên trong phủ Thống lĩnh, bầu không khí rất nặng nề.

Truyện Chữ Hay