“Trần Thuận!”
Nhóm người Vương Minh Vy đều thốt lên một tiếng đầy kinh ngạc.
Gương mặt tuyệt đẹp của cô ta không còn một chút máu nào!
Bọn họ cảm thấy hơi tuyệt vọng!
Một Trần Thuận luôn trên cơ đối thủ, mạnh mẽ đến tột cùng mà bây giờ lại lần lượt bị cản trở.
Mỗi một chiêu đều không thể đánh bại đối phương.
Sao lại thế?
Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyen one
Rồi sau đó, cánh tay bị nổ tung của Trần Thuận lại sử dụng Cướp Đoạt Sinh Mệnh mà khôi phục lại như ban đầu.
Đột ngột bay vút lên trên không trung!
Thấy Trần Thuận không bị thương nặng, gương mặt đang sa sầm của Hoằng Thường bắt đầu khôi phục lại như cũ.
Rồi sau đó, khí thế của Hoằng Thường lại nổi lên một một lần nữa.
Đạp chân bay vút lên!!
Chân của ông ta giống hệt như hố đen, linh khí ở ngàn mét xung quanh đều điên cuồng cuốn về phía hắn.
Tập trung xuống dưới chân ông ta, tụ lại thành một bàn chân khổng lồ che bầu trời phủ kín thái dương!
Rồi sau đó, ông ta bay vút lên không trung, đạp chân xuống.
Muốn đạp Trần Thuận xuống mặt đất một lần nữa.
Nghiền ép Trần Thuận!
Bàn chân khổng lồ này còn chưa tiếp xúc với Trần Thuận nhưng đã mang theo khí thế cuồn cuộn.
Những nơi bị bàn chân khổng lồ bao phủ, vô số cỏ cây trên mặt đất lần lượt nổ tung.
Mặt đất bắt đầu lún xuống dưới sức ép của ông ta.
Một dấu chân khổng lồ xuất hiện.
Lúc nhìn thấy bàn chân khổng lồ ấy.
Vào giây phút đó, ánh mắt của Trần Thuận lạnh lùng tột cùng!
“Bao Sơn Ấn!”
“Phiên Thiên Ấn!”
“Ma Vương Ấn!”
“Chân Long Ấn!”
Bàn tay của Trần Thuận không ngừng vẽ pháp quyết, khí thế của anh nổi lên cuồn cuộn.
Sau khi Trần Thuận nói dứt lời, đột nhiên bốn ấn lớn xuất hiện ở bốn phía Đông Tây Nam Bắc.
Bao vây Hoằng Thường bên trong!
Rồi xông về phía ông ta.
Muốn nghiền nát ông ta ở bên trong!
Rồi sau đó, Trần Thuận lại tung cú đấm đối đó với bàn chân của Hoằng Thường.
Hỗn Độn chi lực trong cơ thể gần như không cần tiền mà điên cuồng phóng ra.
Hình thành một ngọn đao dài một mét, lấy sức mạnh của Hỗn Độn chi lực làm chủ rồi đột nhiên lao vút đi.
Muốn đánh tan bàn chân này của Hoằng Thường.
“Chết tiệt!”
Hoằng Thường biến sắc, vào giây phút ấy, ông ta cảm nhận được sự uy hiếp trước đây chưa từng có.
Rốt cuộc những công pháp thần thông của Trần Thuận là ở đâu ra thế này.
Ông ta có thể cảm nhận được mỗi một ấn trong số bốn ấn của Trần Thuận đều không kém hơn ‘Linh Khư Ấn’ của Linh Khư Tông!
Thậm chí còn mạnh hơn cả Linh Khư Ấn nữa.
Nếu như hôm nay Trần Thuận đã vào Thần Hải Cảnh, đừng nói là Thần Hải Cảnh hậu kỳ như ông ta, cho dù chỉ là Thần Hải Cảnh sơ kỳ thì nói không chừng sẽ có thể làm ông ta bị thương nặng.
Nhưng nếu như là Thần Hải Cảnh trung kỳ, thậm chí còn có thể giết ông ta!
Hoằng Thường cảm thấy hơi sợ hãi!
“Mở ra cho tôi!”
Hoằng Thường la lớn.
Sức mạnh của Thần Hải Cảnh hậu kỳ đều bùng bổ, lấy ông ta làm trung tâm, vô số chân nguyên phóng ra, hình thành bốn cơn bão chân nguyên hết sức mạnh mẽ hòa vào bốn ấn của Trần Thuận.
Cuối cùng, sau khi làm tổ tung bốn ấn, sắc mặt ông ta càng trở nên trắng bệch.
Lần này, mặc dù ông ta không hề bị thương, thế nhưng lại khiến cho ông ta hao tổn quá nhiều sức mạnh.
Rồi sau đó, mặc dù Trần Thuận bị ông ta đạp xuống đất, nhiều nơi trên cơ thể của hắn bị vỡ, lộ ra xương trắng, cũng có nhiều nơi bị rách da, hắn bị thương khắp người, trông có vẻ thê thảm vô cùng.
Nhưng ông ta có thể giết chết Thần Hải Cảnh sơ kỳ trong nháy mắt, làm Thần Hải Cảnh trung kỳ bị thương nặng nề nhưng vẫn bị Trần Thuận đánh bại.
Trần Thuận lại bay vút lên không trung trong nháy mắt.
Lần này, tốc độ của hắn nhanh nhẹn vô cùng.
Trong chớp mắt đã đứng ngang hàng với Hoằng Thường!
Khóe miệng Trần Thuận ứa ra máu tươi.
Mặc dù hắn đã dùng Cướp Đoạt Sinh Mệnh lấy để cơ thể mình khôi phục lại nhiều.
Nhưng lần này, rõ ràng không thể khôi phục hoàn toàn được!
Cướp Đoạt Sinh Mệnh có thể làm lành vết thương, mặc dù nghịch thiên nhưng không phải là vạn năng!
“Nhóc con, tôi thay đổi ý định rồi, nếu như cậu muốn bái tôi làm thầy, dâng lên cách tu luyện Hỗn Độn chi lực và hàng loạt thuật pháp bí mật của của mình thì hôm nay tôi sẽ tha mạng cho cậu, đồng thời còn dẫn cậu vào Tiên Giới, thế nào?”
Lần này Hoằng Thường không ra tay nữa, ông ta nhìn Trần Thuận, trong ánh mắt toát ra vẻ tham lam.
Nếu như Trần Thuận biết thức thời, đúng là ông ta có ý định như thế thật.
Hai học trò mà ông ta yêu thương đã chết, trong số những học trò còn lại không hề có ai xuất chúng, nếu như Trần Thuận chịu nhận ông ta làm thầy, quy thuận ông ta thế thì hắn có thể giúp được ông ta rất nhiều.
Đương nhiên, ông ta cũng sẽ hạ cấm chế trong cơ thể Trần Thuận, khống chế hắn trong lòng bàn tay của mình mới được!
“Cho dù hôm nay ông chịu quỳ xuống gọi tôi là ông nội thì ông cũng sẽ chết thôi!”
Vào giây phút đó, giọng nói của Trần Thuận như thế vang vọng lên từ dưới Hoàng Tuyền sâu thẳm.
Khiến cho người khác không rét mà run!
Nhất Khí Hóa Tam Thanh!
Thuật pháp bí mật trong vũ trụ được thi triển trong chớp mắt.
Sinh một, hai sinh ba, ba sinh vật vật!
Trong chớp mắt, Trần Thuận từ một hóa ba!
Ba Trần Thuận đứng thành hình tam giác, bao vây Hoằng Thường vào bên trong!
“Cửu Cực Băng!”
“Sinh Tử Luân!”
“Diệt Thần Thuật!”
Ba Trần Thuận đánh ra ba cú đáng sợ.
Lao về phía Hoằng Thường!
Long trời lở đất!
Vào giây phút ấy, Hoằng Thường biến sắc.
Không ngờ ông ta lại chẳng nhận ra được đâu mới là Trần Thuận thật sự.
Vào giây phút đó, ánh mắt trên người Hoằng Thường lay động.
Chiếc giáp vàng đột nhiên xuất hiện trên người ông ta.
Đây là pháp bảo phòng ngự thượng hạng.
Cùng lúc đó, một thanh kiếm cũng xuất hiện trong tay ông ta.
Thanh kiếm này là pháp bảo công kích thượng phẩm hạ giới.
Sau khi cầm thanh kiếm trong tay, kiếm của Hoằng Thường múa lượn.
Giao đấu cùng với ba Trần Thuận.
Một giây sau, ba Trần Thuận đều bay ra ngoài.
Nôn ra máu tươi!
Ba hợp thành một.
Trước ngực Trần Thuận xuất hiện một vết kiếm đâm sâu đến tận xương, từ trái kéo qua phải, rạch ngang lồng ngực của hắn.
Suýt chút nữa đã khiến cho Trần Thuận bị chém thành hai nửa!
Rõ ràng khí thế của Trần Thuận yếu đi sau khi bị chém một nhát kiếm.
Hơi nhụt chí.
Nhưng vào giây phút đó, khóe miệng của Hoằng Thường cũng ứa ra máu tươi!
Cơ thể ông ta run rẩy!
Mặc dù ông ta không bị thương quá nặng, thế nhưng lần này cũng không tính là nhẹ.
Quan trọng nhất là, ông ta lại bị một tên Thông Thần Cảnh đỉnh phong đả thương!
Không những ông ta không thể đánh bại Trần Thuận mà còn gặp thiệt thòi trong tay hắn hết lần này đến lần khác.
Số thuật pháp thần thông này của Trần Thuận kỳ lạ quá đi mất.
Gần như một một chiêu đều mạnh hơn công pháp đỉnh cao của Linh Khư Tông.
Nếu như không phải vì cảnh giới của Trần Thuận không cao.
Khi nãy ông ta đã bị chém chết rồi.
“Á!”
Hoằng Thường rống lên một tiếng đầy giận giữ: “Tao muốn mày chết!”
“Linh Khư Kiếm Pháp!”
Sau khi nói dứt lời, kiếm dài trong tay Hoằng Thường lại dao động.
Trong tay của Hoằng Thường, nhát kiếm ấy còn hơn cả tốc độ âm thanh!
Chém vỡ hư không!
Tạo ra những vết nứt giữa hư không!
Năng lượng rung chuyển!
Điên cuồng bùng nổ!
Trần Thuận không có thể nơi nào để trốn, chỉ có thể ráng sức chịu đựng!
Kiếm Luyện Ngục trong tay hắn đột nhiên xuất hiện, cũng chém ra một nhát!
Một nhát kiếm bằng hết sức lực!
Ầm!
Năng lượng bùng nổ!
Trần Thuận lại bị hất bay một lần nữa.
Vào giây phút này, dường như Trần Thuận đã thành một người máu.
Không có một nơi nào lành lặn trên cơ thể!
Uy thế của Thần Hải Cảnh hậu kỳ lại đáng sợ đến thế!
Trần Thuận nôn ra một bụm máu tươi.
“Quả nhiên thuật pháp thần thông có mạnh đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể bù đắp được sự chênh lệnh về cảnh giới!”
Trần Thuận lẩm bẩm.
Rồi sau đó, cơ thể của hắn vút đi.
Lập tức biến mất ngay tại chỗ.
Lao vút về phương xa!
…
…
Màn giao đấu với Thần Hải Cảnh gây ra tiếng vang quá lớn, sức mạnh của khí trong cơ thể khiến cho rất nhiều kẻ mạnh Thần Cảnh đều cảm nhận được.
Cộng với việc gần đây có không ít thế lực đến thăm hỏi nhà họ Vương, kết quan hệ với Trần Thuận.
Trận chiến ngày hôm nay cũng đã khiến cho những thế lực ấy nhìn thấy.
Thấy Trần Thuận không thể đối đầu với đối phương, bị đè ra mà đánh.
Rõ ràng khác một trời một vực với thần uy của Trần Thuận hồi trước.
Tâm trạng của những người ấy đều rất phức tạp!
Có một số người đối địch với Trần Thuận nhưng lại không thể không cúi đầu trước mắt, nhìn thấy cảnh tượng này, mặc dù ngoài mặt không tỏ thái độ gì, thế nhưng trong lòng lại vui như mở cờ trong bụng.
Nhất là những gia tộc ẩn thế bị Trần Thuận tiêu diệt.
Tông sư và những kẻ mạnh đều đã bị Trần Thuận chém chết hết.
Những gia tộc ẩn thế ấy đều biết sự đáng sợ của Trần Thuận.
Cho dù bị diệt môn cũng không dám tỏ ra hận thù Trần Tiết, chỉ sợ cho dù chỉ là một vài người có thế lực thấp kém, thậm chí là người bình thường cũng sẽ bị Trần Thuận giết chết.
Bởi thế, bọn họ ráng nhịn nhục, mấy ngày nay đều ráng sang nhà họ Vương mà lấy lòng nhận sai, nịnh bợ một bọn một phen!
Bây giờ nhìn thấy Trần Thuận thê thảm như vậy, cho dù biết rằng có lẽ người lạ mặt mạnh mẽ ấy cũng chẳng phải hạng tốt lành nhưng trong lòng cũng hớn hở vô cùng.
“Lão tổ phù hộ ông ta chém chết Trần Thuận, báo thù cho nhà họ Vân của chúng ta!”
“Ba ở trên trời cao, con không có năng lực báo thù cho nhà họ Cảnh, cả đời này chắc cũng chẳng còn hy vọng gì nữa cả, hôm nay, nhất định phải để cho tên ma đầu Trần Thuận đền tội!”
Không những là thế.
Diễn đàn võ đạo trên toàn thế giới như muốn nổ tung.
Có người đăng tin tức về cuộc chiến giữa Hoằng Thường và Trần Thuận lên đó.
Trong chớp mắt, dư luận bùng nổ!
Cãi nhau ỏm tỏi!
Đại đa số mọi người đều tỏ vẻ nghi ngờ.
Bây giờ Trần Thuận là kẻ được thừa nhận là người mạnh nhất trên đời này.
Ai có thể đánh thắng Trần Thuận?
Ngang nhiên nói dối như thế, cũng không sợ bị Trần Thuận truy cứu sao?
Nhưng rồi sau đó, một người vô danh đến địa chỉ IP còn không có đăng video ghi lại trận chiếtn lên trên diễn đàn võ thuật toàn thế giới.
Có video làm bằng chứng.
Vào giây phút đó, tất cả mọi người đều tin tưởng.
Mặc dù hình ảnh trong video không quá rõ ràng.
Nhưng vẫn có thể nhìn thấy được Trần Thuận bị đánh bay hết lần này đến lần khác, bị thương lần này đến lần khác.
Trong chớp mắt, diễn đàn võ học thế giới bùng nổ!
Vào lúc mọi người còn sững sờ.
Một topic mới lại xuất hiện:
Trần Thuận không thể đánh bại kẻ địch nên đã vứt bỏ nhà họ Vương, bỏ trốn một mình!
Topic này vừa xuất hiện, diễn đàn lại xôn xao lên ngay.
Có người thông cảm, đánh không lại mà không muốn thì đương nhiên phải bỏ chạy thôi.
Cũng có người cho rằng loại người như Trần Thuận không xứng là kẻ đứng đầu thế giới, bỏ chạy như thế thì vô trách nhiệm quá, bỏ mặc vợ và những người họ Vương, khiến cho mọi người lâm vào nguy hiểm.
Đương nhiên, tất cả người nói xấu Trần Thuận trên diễn đàn đều là tài khoản nặc danh!
Không có ai dám lộ ra thân phận thật.
Trên mạng cãi nhau ỏm tỏi.
Ngoài đời thật.
Người trong nhà họ Vương nhìn thấy Trần Thuận bỏ trốn, đôi mắt của ai cũng toát ra vẻ phức tạp.
Nhưng mà nhóm người Vương Minh Hy lại thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như Trần Thuận không bỏ chạy thì chết là cái chắc.
Trốn chạy rồi, cho dù mất mặt, chỉ cần chạy thoát thì vẫn tốt hơn là rơi vào tay địch!
Chỉ cần có rừng xanh, sợ gì không có củi đốt!
Nhưng mà những người có liên quan đến Trần Thuận cũng lần lượt đuổi theo.
…
…
Hoằng Thường thấy Trần Thuận bỏ chạy, ông ta sầm mặt xuống rồi đuổi theo ngay lập tức.
Nhưng mà càng đuổi thì sắc mặt của ông ta lại càng xấu đi.
Trần Thuận chỉ là Thần Thông Cảnh đỉnh phong mà thôi, không ngờ tốc độ của hắn lại chẳng kém hơn Thần Hải Cảnh đỉnh phong như ông ta!
Ông ta nhanh chóng nhận ra.
Sở dĩ Trần Thuận chạy nhanh như thế, đó là vì Trần Thuận đã sử dụng một loại thuật pháp thần thông chuyên dùng để chạy trốn.
Chết tiệt, sao mà hắn lại biết nhiều thần thông như thế.
Rốt cuộc hắn là ai?
Trên trái đất này, tại sao lại có một người như thế?
Cho dù ông ta tham Hỗn Độn chi lực và rất nhiều thuật pháp thần thông của Trần Thuận thì hôm nay vẫn phải giết chết hắn mới được.
Chứ bằng không, cho dù ông ta trở về Chân Giới Duy Nhất, Hoằng Thường cũng cảm thấy không yên tâm.
Bởi vì Trần Thuận biết Chân Giới Duy Nhất.
Biết đâu chừng một ngày nào đó cậu ta sẽ tìm đến đây.
Trên trái đất này, chưa hẳn là không có ai có thể đến được Chân Giới Duy Nhất.
Huống hồ chi, mặc dù Tư Thành ở một hướng khác, nhận ra khí tức của Lôi Thần, dường như Lôi Thần có tồn tại, nhưng cơ thể của Lôi Thần chưa hẳn không nằm trong tay Trần Thuận.
“Muốn chạy, cậu chạy nổi không?”
Đột nhiên Hoằng Thường lại bùng nổ, tốc độ của ông ta nhanh hơn ba phần.
Lúc nhìn thấy ông ta sắp đuổi kịp Trần Thuận.
Mà Trần Thuận đột ngột ngừng lại.
Quay lưng.
Nhìn ông ta.
“Lão già kia, ông thật sự cho rằng tôi muốn bỏ chạy à?”
Trần Thuận cười lạnh.
Đột nhiên Hoằng Thường run lên.
Ông ta cảm thấy nguy hiểm.