Trong dự liệu của Minh Lỗ Bá là thanh dao găm sẽ đâm vào trong lồng ngực của Trần Thuận, trong nháy mắt xé toạc thịt của hắn ra, cảnh tượng không đâm vào cơ thể của Trần Thuận lại không xuất hiện.
Ông ta chỉ cảm thấy giống như mình đâm lên trên một khối sắt nguyên chất.
Không đúng, cho dù là khối sắt đi nữa thì dưới thanh thủy thủ của ông ta cũng giống như là một miếng đậu hũ, có thể tùy tiện mở ra.
Nhưng mà thân thể của Trần Thuận so với sắt thì còn muốn cứng hơn.
Chủy thủ chạm vào.
Keng!
Trực tiếp phát ra từng tiếng vang.
Sau đó rốt cuộc cũng không thể xâm nhập được.
“Chuyện này sao có thể được chứ?”
Minh Lỗ Bá quá sợ hãi, quả thật khó có thể tin được.
“Chẳng lẽ là cậu ta đã đạt đến cảnh giới lục địa thần tiên?”
Một cảm xúc kinh hãi lóe lên trong lòng của Minh Lỗ Bá.
Thế nhưng mà lại không đúng.
Nếu như là cảnh giới lục địa thần tiên, chỉ cần một tia áp chế liền có thể để cho bọn họ không thể động đậy được.
Trần Thuận tuyệt đối không thể nào là cảnh giới lục địa thần tiên.
Minh Lỗ Bá hoàn toàn không nghĩ ra được đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà lúc này căn bản cũng không có thời gian để ông ta suy nghĩ.
Thanh chủy thủ của ông ta không làm được gì.
Mà nắm đấm của Trần Thuận lại đến rồi.
Lúc đầu Minh Lỗ Bá cực kỳ tự tin chỉ cần thanh chủy thủ của ông ta đâm vào lồng ngực của Trần Thuận, dưới năng lượng chân nguyên của ông ta, cơ thể của Trần Thuận bỗng nhiên nổ tung, một quyền này của Trần Thuận cho dù có thể đánh lên trên người của ông ta thì uy lực của nó cũng quá nhỏ.
Nhưng mà tình huống hiện tại đã hoàn toàn vượt ra khỏi dự liệu của ông ta.
Minh Lỗ Bá quyết định thật nhanh, bỏ qua công kích bằng chủy thủ, ngược lại là chống đỡ một quyền này của Trần Thuận.
Nhưng mà tốc độ đặc biệt của Trần Thuận, bây giờ Minh Lỗ Bá có muốn đối phó thì cũng đã muộn rồi.
Một quyền này của Trần Thuận trực tiếp đấm lên trên lồng ngực của Minh Lỗ Bá.
Hộ thể cương khí ở bên ngoài của Minh Lỗ Bá, dưới một quyền này của Trần Thuận bỗng nhiên nổ tung.
Sau đó cả người của Minh Lỗ Bá bay ngược ra ngoài.
Trong ngược lại có thêm một cái lỗ máu to bằng một nắm tay.
Thân thể thần cảnh đỉnh phong của ông ta, trong tình huống Trần Thuận còn chưa sử dụng chân nguyên, không sử dụng năng lượng, đơn thuần chỉ dựa vào sức lực của cơ thể, vậy mà lại trực tiếp bị xé toạc ra.
Giờ phút này Minh Lỗ Bá hoảng sợ tới cực điểm.
Cùng lúc đó, đòn tấn công của mười vị thần cảnh đỉnh phong khác cũng đã đến.
Trong nháy mắt cơ thể của Trần Thuận hóa thành mười người, đột nhiên lập tức tách rời sau mỗi một đòn của một vị thần cảnh đỉnh phong.
Sau đó lại hợp nhất một lần nữa.
“Shhh…”
Các vị thần cảnh đỉnh phong đều hít sâu một hơi.
Trần Thuận lại có thể huyễn hóa ra nhiều phân thân như vậy.
Mấu chốt là mỗi một phân thân vậy mà còn có thể dùng sức đánh một trận với thần cảnh đỉnh phong.
Cái này chẳng phải đang nói Trần Thuận có thể tương đương với mười vị thần cảnh đỉnh phong ư?
Cho dù là phân thân, chỉ có thể sử dụng trong nháy mắt, cái đó cũng đã làm cho người ta kinh hãi không dứt rồi.
Cái này đâu phải là chi pháp nhân gian đâu.
Lục địa thần tiên có thể làm được không?
“Cung Tuyết Thần.”
Giờ phút này, ở trong lòng của mọi người đồng loạt hiện lên một suy nghĩ.
Chẳng lẽ Trần Thuận đã đạt được công pháp này ở trong Cung Tuyết Thần?
Cũng không đúng, lúc Trần Thuận ở trong Cung Tuyết Thần thì đã có thực lực giết chết được chín đại thần cảnh đỉnh phong.
Chưa chắc là đạt được ở trong Cung Tuyết Thần.
Nhưng cho dù là như thế nào, Trần Thuận tuyệt đối chính là một kho báu.
Trên người của hắn có quá nhiều bí mật.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều nhìn thấy được một hy vọng đột phá được ràng buộc thần cảnh đỉnh phong ở trên người của hắn.
“Giết.”
William Gonsales quát lên một tiếng chói tai, lại xông về phía của Trần Thuận lần nữa.
Cả người giống như hóa thành sấm sét.
Cả người đều là sấm sét bộc phát.
Quanh thân đều tràn ngập lôi điện kim sắc.
Đột nhiên lại vọt tới Trần Thuận.
“Thiên vân thủ.”
Trưởng lão Lubron Hall, gần như là trong cùng một lúc, cũng đồng loạt ra tay chung với William Gonsales.
Hai tay đưa qua đưa lại giống như mây, giống như sương mù, dẫn dắt linh khí biến hóa.
Tản ra uy thế động trời.
Những thần cảnh đỉnh phong khác cũng không nhàn rỗi.
Lại một lần nữa đồng loạt ra tay với Trần Thuận.
“Lôi điện như thế cũng không chịu nổi một kích.”
Trần Thuận lại hừ lạnh một tiếng, dưới chân khẽ động.
Cả cơ thể của hắn đột nhiên biến mất tại chỗ.
Trong giây phút tiếp theo liền va chạm cùng với William Gonsales.
Giờ phút này trên không trung mới vang lên một âm thanh bạo tạc.
Tốc độ lúc nãy của Trần Thuận trực tiếp phá vỡ rào cản âm thanh.
Tiếp theo đó, trong hư không lại vang lên một tiếng nổ vang rung trời lần nữa.
Chỉ nhìn thấy William Gonsales trực tiếp bay ngược trở ra.
Lôi điện ở trên người bay tán loạn trong khoảnh khắc đó.
Nhưng mà Trần Thuận lại lấn người tới một lần nữa.
Vung một nắm đấm ra.
Vẫn không có bất kỳ năng lượng gì như cũ.
Chỉ dựa vào sức lực của cơ thể.
Đây là phương thức đối địch mà từ trước đến nay Trần Thuận chưa từng dùng.
“Sao cơ thể của cậu ta lại có thể mạnh mẽ đến mức này chứ, lôi điện bất xâm?”
William Gonsales cũng hoảng hốt không thôi.
Đối mặt với Trần Thuận còn đang đánh tới một quyền.
Sắc mặt thay đổi cực lớn.
Cũng vội vàng vung một quyền ra.
Giờ phút này trên nắm đấm của ông ta, sấm sét vang dội.
Trong một thời gian cực kỳ ngắn, ông ta tích tụ vô số sấm sét đặt vào nắm đấm ở trong tay.
Vào khoảnh khắc đối đầu với Trần Thuận, nó phát nổ ngay lập tức.
Nhưng mà trong dự liệu của ông ta là nắm đấm của Trần Thuận trực tiếp bị nén đến cực điểm, sức mạnh tia chớp đột nhiên bùng nổ, đánh tung nắm đấm của ông ta cũng không xuất hiện.
Ngược lại là nấm đấm của ông ta dưới một quyền này của Trần Thuận trực tiếp bị đánh nứt ra từng khúc.
Máu thịt vỡ ra.
Lộ ra xương ngón tay ở bên trong.
Nhưng mà xương ngón tay cũng nổ tung từng khúc.
Bàn tay phải của ông ta dưới một chiêu này, trực tiếp tàn phế.
“Đáng chết, tại sao lại có thể như vậy được chứ? Tôi chính là là lôi linh thể trời sinh, là đứa con của trời, sao có thể được.
William Gonsales, đệ nhất cường giả Bắc Âu, giờ phút này dường như sắp điên rồi.
“Tu vi hiện tại của tôi mặc dù dừng ở thông thần cảnh đỉnh phong, nhưng mà nhục thân cường độ đã có thể so sánh với thần hải cảnh sơ kỳ, chỉ là lôi điện của thế gian thì có thể làm gì được tôi.”
Trần Thuận cười nhạo một tiếng.
Nếu như là sấm sét giáng xuống từ trên trời, Trần Thuận sẽ kiêng kị một chút.
Nhưng mà William Gonsales này còn kém xa lắm.
Sau khi đánh một quyền phế bỏ tay phải của William Gonsales, Trần Thuận xoay người lại đối đầu với trưởng lão Lotrgo của Lubron Hall một lần nữa.
Mặc cho thiên vân thủ của Lubron Hall có biến hóa như thế nào.
Trần Thuận cũng không hề sợ hãi, dựa vào nhục thân chi lực, trực tiếp phá vỡ.
Biết tỏng là hư ảo, trực tiếp phá vỡ.
Trần Thuận vươn tay ra nắm chặt lấy hai tay của trưởng lão Lubron Hall, đột nhiên vỗ xuống.
Lập tức hai tay của trưởng lão Lubron Hall cũng nổ tung từng khúc.
Thủ đoạn công kích của những người này đều không vượt ra khỏi phạm trù thần cảnh, đối với Trần Thuận căn bản cũng không tạo được tổn thương chí mạng.
Trong chớp mắt.
Trần Thuận nghênh chiến với từng người trong số mười vị thần cảnh đỉnh phong.
Mỗi người này dưới một lần công kích của mình, đều bị thương riêng.
Trưởng lão Lotrgo của Lubron Hall nhìn thấy tình huống như vậy, con ngươi kịch liệt co rút.
Hơn mười vị thần cảnh liên thủ công kích lại đều bị Trần Thuận hóa giải hết từng người, Trần Thuận không chỉ không bị thương chút nào, ngược lại còn làm cho mọi người đồng loạt bị thương.
Nhất là ông ta, hai cái tay đều bị hủy hoại.
Sức chiến đấu tổn thất bao nhiêu.
Nếu như cứ tiếp tục giao thủ với Trần Thuận, vậy thì khả năng mất mạng vô cùng lớn.
Nghĩ đến đây, thể nội chân nguyên của trưởng lão Lubron Hall đột nhiên bộc phát.
Nhưng mà không còn công kích về phía của Trần Thuận nữa.
Mà là phóng lên tận trời, quay người bỏ trốn.
“Lotrgo, ông, đáng chết.”
Thấy ông ta đã chạy trốn, lập tức có người biến sắc.
Bây giờ nếu như không liên thủ lại xử lý Trần Thuận, chắc chắn Trần Thuận sẽ xử lý hết từng người, ai cũng không trốn thoát.
Trốn được nhất thời, không trốn được một đời.
Bây giờ không còn chỉ là muốn bắt được Trần Thuận, ép hỏi được những bí mật từ trên người của Trần Thuận.
Cũng liên quan đến sống chết của mình.
Nghe vậy, Lubron Hall không chỉ không dừng lại một chút nào, mà tốc độ lại càng nhanh hơn.
Chuyện sau này để sau này rồi hẵng nói.
Ông ta cũng không muốn bây giờ phải chết ở đây.
Về phần ông ta chạy về nước Phỉ, thật sự bỏ qua trưởng lão Lotrgo, có trốn đi rồi, Trần Thuận muốn tìm được ông ta thì đó cũng là chuyện không phải dễ dàng.
Chỉ cần ông ta không lộ diện, vậy thì chưa chắc nhất định phải chết.
Lubron Hall đưa ra quyết định.
Thể nội chân nguyên bộc phát giống như là không muốn sống.
Trong chớp mắt liền chạy ra xa vài trăm mét.
Trần Thuận hừ lạnh một tiếng, cũng không đuổi theo.
Thấy Trần Thuận không đuổi theo, trong lòng của Lubron Hall rốt cuộc cũng thở một hơi nhẹ nhõm.
Ông ta cầm đầu chạy trốn, ông ta cũng lo lắng Trần Thuận sẽ bỏ qua những người khác mà đuổi theo ông ta.
Vậy thì ông ta phiền phức rồi.
Nhưng mà trong lúc trưởng lão Lotrgo đang nhẹ nhàng thở ra.
Trong lòng của ông ta đột nhiên lại xuất hiện một cảm giác nguy hiểm không hiểu nổi.
Không phải là Trần Thuận không có đuổi theo à?
Vậy thì nguy hiểm đến từ đâu?
Trong lòng của trưởng lão Lotrgo kinh ngạc.
Sợ hãi.
Nghi hoặc.
Nhưng mà trong giây phút tiếp theo, ông ta liền hiểu rồi.
Chỉ nhìn thấy ở sau lưng của ông ta đột nhiên lại xuất hiện một thanh trường kiếm đen như mực.
Đang đâm thẳng về phía của ông ta.
“Phi kiếm.”
Trong lòng của trưởng lão Lotrgo hãi hùng.
Trước đó Trần Thuận đã khống chế thanh kiếm này chém giết hết ba mươi chín vị cường giả thần cảnh.
Nhưng đó dù sao cũng không phải là thần cảnh đỉnh phong.
“Hắn thấy màu vỏn vẹn cũng chỉ là một thanh kiếm, lại có thể làm gì được hắn.”
Lubron Hall đột nhiên quát lên một tiếng chói tai.
Không còn trốn chạy nữa.
Quay người lại bước ra một bước.
Thể nội chân nguyên điên cuồng bộc phát ra ngoài.
Tạo thành một bánh xe khổng lồ.
Trời đất rung động.
Uy lực kinh khủng.
Điên cuồng xoay tròn đi về phía của Luyện Ngục Kiếm.
Sau đó trưởng lão Lotrgo cũng xoay người lại chạy lần nữa.
Ông ta cũng không phải muốn bẻ gãy thanh kiếm này của Trần Thuận.
Chỉ cần có thể kéo dài được một lát.
Vậy thì ông ta đã thoát khỏi nguy hiểm rồi.
Ông ta cũng không tin là cách hơn một nghìn mét, Trần Thuận còn có thể điều khiển một thanh kiếm để chém giết ông ta.
Nhưng mà trong chớp mắt trưởng lão Lotrgo lại tháo chạy một lần nữa.
Ông ta liền cảm giác được sau lưng của mình mát lạnh.
Sau đó.
Một thanh kiếm nháy mắt xuyên qua từ ngực của ông ta.
Mang theo một lỗ máu.
Mà trái tim của ông ta dưới một kiếm này.
Sớm đã vỡ thành vũng máu.
“Sao… Làm sao có thể được?”
Trưởng lão Lotrgo thì thào lên tiếng.
Đến chết ông ta cũng không thể nào hiểu được, ông ta rõ ràng đã ngưng tụ ra một đòn kinh thiên động địa để chặn lại Luyện Ngục chi kiếm.
Tại sao Luyện Ngục Kiếm cứ như là không có bất cứ thứ gì ngăn cản lại, đâm xuyên qua thân thể của ông ta.
Đến bây giờ, ngày hôm nay, thần cảnh đỉnh phong thứ hai bao vây nhà họ Vương, nước Phỉ, trưởng lão của Lubron Hall, mất mạng!