Hạ Hầu Vân gật đầu.
“Mặc ta còn chưa có thi triển Thần Cảnh đỉnh phong đến cực hạn, nhưng nhiều nhất năm nữa, ta cũng sẽ giống như đám người Xích Huyết Lão Quái, bị Thần Cảnh trói buộc, khó lòng tịnh tiến. Mà hiện nay, bèn có cơ hội như thế, nếu như có thể xử được Trần Thuận, từ trong miệng của cậu ta biết được cách đột phá sự trói buộc của Thần Cảnh, hoặc, từ trong Tuyết Thần Cung giành được cơ duyên, vậy có lẽ không cần năm, ta cũng có thể có cơ hội đạt tới Lục Địa Thần Tiên Cảnh trong truyền thuyết!”
Hạ Hầu Vân, ông ta trừ là thiên tài đơn đạo ra, cũng là thiên tài võ đạo.
Có cơ hội bước vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, trừ có thể khiến thực lực của ông ta bạo tăng, thọ nguyên tăng lên ra, cũng có thể có cơ hội luyện chế một số đan được trong truyền thuyết.
Có lẽ, ông ta sẽ trở thành người đứng đầu Dược Các trong mấy trăm năm nay.
Vì Dược Các, sáng tạo ra một thời đại mới.
Hạ Hầu Vân ông ta là người có dã tâm.
Nói rồi, chân nguyên trong cơ thể của Hạ Hầu Vân đã bắt đầu vận chuyển, sôi sục.
Chuẩn bị ra tay.
Dung Thanh Từ cắn môi, trên gương mặt tuyệt mỹ toát ra sự thành thục đầy phong vị, tràn ngập tia xoắn xuýt.
Tâm tư của Hạ Hầu Vân, bà ta sao có thể không biết.
Nhưng trước đó, Dược Các đã cùng Trần Thuận đạt thành hiệp định, không tiếp tục làm kẻ địch với Trần Thuận nữa.
Mà bọn họ một khi ra tay, hôm nay Trần Thuận không chết, tương lai, Dược Các sẽ gặp nguy hiểm!
Thực lực của Trần Thuận, quá mạnh.
Còn trẻ như vậy, thiên phú này vô cùng đáng sợ.
Là phụ nữ, Dung Thanh Từ có một loại trực giác, Trần Thuận hôm nay coi như thua, không địch lại sự vây công của nhiều người có đẳng cấp Thần Cảnh này, cũng tuyệt đối sẽ không chết.
Sau này tìm Dược Các tính toán nợ nần thì phải làm sao?
Huống chi, Trần Thuận, thật sự sẽ thua sao?
Dung Thanh Từ nhìn đằng xa, đạo thân ảnh tuyệt thế độc lập đó có hơi sững ra.
…
…
Đám người Xích Huyết Lão Quái thấy Trần Thuận vậy mà chỉ bị thương nhẹ, trong lòng không khỏi rét lạnh một trận.
Tình cảnh như này cũng không thể khiến Trần Thuận trọng thương, hôm nay, nếu như không cẩn thận, có lẽ, mấy người bọn họ thật sự sẽ bị lật thuyền trong mương, bị một mình Trần Thuận kích bại toàn bộ, thậm chí chém chết, trở thành nỗi nhục nhã lớn nhất trong lịch sử.
Có điều, đám người Xích Huyết Lão Quái tuy có hơi kinh hãi, nhưng cũng không có mất đi lòng tin.
Tất cả bọn họ đều còn có một kích cuối cùng luôn được bọn họ che giấu, chưa có ra tay.
Không chỉ như thế, còn có hai vị Thần Cảnh đỉnh phong vẫn chưa có ra tay.
“Hạ Hầu Vân, Dung Thanh Từ, nếu như còn không ra tay, cơ duyên trong Tuyết Thần Cung sẽ vô duyên với các người!”
“Các người nếu như muốn đợi đến khi hai bên chúng ta lưỡng bại câu thương, ngồi làm ngư ông đắc lợi, vậy các người nghĩ nhiều rồi!”
Đám người Xích Huyết Lão Quái, Tam Sinh Đạo Nhân vào khoảnh khắc này chậm rãi nói với hai người Hạ Hầu Vân.
Trước đó, bọn họ có lòng tin xử được Trần Thuận, hai người Hạ Hầu Vân không ra tay thì thôi, càng tốt, cũng có cơ bài trừ bọn họ ra ngoài, nếu như có đồ tốt, bớt đi hai người càng hay.
Nhưng bây giờ, tình hình rõ ràng vượt dự đoán của bọn họ.
Hạ Hầu Vân nghe thế, khí thế trên người càng đậm.
“Thanh Từ, cùng ra tay!”
Hạ Hầu Vân nói với Dung Thanh Từ.
Dung Thanh Từ vốn dĩ còn đang băn khoăn, nhưng nghe thấy đám người Xích Huyết Lão Quái nói, Dung Thanh Từ ngược lại đã hạ quyết tâm.
Tuyệt đối không thể ra tay.
Là phụ nữ, cũng là người có tu vi Thần Cảnh đỉnh phong, trực giác của bà ta vô cùng mẫn cảm.
“Các chủ, không thể ra tay!”
Khoảnh khắc này, Dung Thanh Từ rất nghiêm túc, thậm chí, còn xưng hô với Hạ Hầu Vân là Các chủ.
“Ta có một loại dự cảm, hôm nay, Trần Thuận sẽ không thua, cho dù lùi một vạn bước, cậu ta cho dù thua, cũng tuyệt đối sẽ không ngã xuống như thế…”
Dung Thanh Từ còn chưa nói hết, nhưng ý của bà ta, Hạ Hầu Vân rõ ràng nghe hiểu.
“Chúng ta trước đó đã đạt thành thỏa thuận không làm kẻ địch với Trần Thuận, nhưng không ngờ, nháy mắt, cậu ta lại mạnh mẽ đến mức này, hơn nữa, còn lấy được truyền thừa Tuyết Thần, người như vậy, chúng ta nên làm bạn, chứ không phải đối địch!”
Dung Thanh Từ lần nữa truyền âm cho Hạ Hầu Vân.
“Làm bạn?”
Hạ Hầu Vân liếc nhìn Dung Thanh Từ.
“Không sao, làm bạn!”
“Thêu hoa trên gấm, không bằng đưa than ngày tuyết rơi, lúc này chúng ta phải làm không phải là khoanh tay đứng xem, cũng không phải vây công Trần Thuận, mà ta thấy, ngược lại nên ra tay giúp đỡ Trần Thuận. Trước đó, Yên Nhi không phải từng nói với chúng ta một ít chuyện của Trần Thuận sao, bản thân chúng ta cũng đã điều tra, Trần Thuận đối với người của mình, vẫn rất xem trọng, cũng không tiếc đem đồ tốt cho người của mình. Chúng ta bây giờ ra tay giúp cậu ta, tuy cậu ta không nhất định cần sự giúp đỡ của chúng ta, nhưng chúng ta đã thể hiện thái độ của chúng ta! Trần Thuận, nhất định sẽ nhớ tình bạn hữu này của chúng ta, nếu như có cách đột phá sự trói buộc của Thần Cảnh, cậu ta không chừng sẽ nói cho chúng ta! Mà phương thức này có thể có được cách đột phá sự trói buộc của Thần Cảnh, so với chuyện vây công Trần Thuận đáng tin hơn nhiều! Bây giờ xem ra, Trần Thuận đã mạnh mẽ đến vậy rồi, đám người Xích Huyết Lão Quái đều còn chiêu sau, lẽ nào, Trần Thuận không có chiêu sau? Huống chi, nếu như Trần Thuận lấy được truyền thừa của Tuyết Thần Cung, có lẽ cậu ta có thể lấy được một số thứ trong Tuyết Thần Cung, cũng không biết chừng!” Dung Thanh Từ vội truyền âm tiếp cho Hạ Hầu Vân.
Sợ Hạ Hầu Vân lập tức ra tay với Trần Thuận, vậy tất cả mọi chuyện đều không thể vãn hồi được nữa.
Sau khi nghe thấy lời nói này của Dung Thanh Từ, Hạ Hầu Vân mặt mày trở nên âm trầm bất định.
Trần Thuận vốn cường đại, cộng thêm hai người bọn họ, đám người Xích Huyết Lão Quái lần này quá nửa là sắp lật thuyền rồi.
Nhưng, như thế Dược Các có thể thật sự đắc tội với rất nhiều thế lực.
Nhất là gia tộc ẩn danh của Viêm Hạ, mặc dù Dược Các càng siêu nhiên, nhưng điều này không đại biểu, Dược Các thật sự có thể không đặt gia tộc ẩn danh vào trong mắt.
…
…
“Hạ Hầu Vân!”
Tam Sinh Đạo Nhân lúc này lên tiếng lần nữa.
Có hai người Hạ Hầu Vân, phần thắng của bọn họ mới càng lớn.
Huống chi, bọn họ cũng tuyệt đối không thể để mặc hai người có thực lực Thần Cảnh đỉnh phong, ngồi làm ngư ông đắc lợi được.
“Được, Thanh Từ, ra tay!”
Hạ Hầu Vân không do dự nữa.
Một bước nhấc lên, thân thể đã nhanh như điện xẹt qua, đột nhiên thích thích ra.
Dung Thanh Từ thấy Hạ Hầu Vân ra tay, cũng không do dự nữa, chân nguyên trong cơ thể đột nhiên bạo phát, bám sát đằng sau Hạ Hầu Vân.
Đám người Xích Huyết Lão Quái, Tam Sinh Đạo Nhân thấy hai bọn họ cuối cùng cũng ra tay rồi.
Trong lòng cũng thở phào.
…
…
“Trần Thuận, nếu như cậu bây giờ giao ra những thứ cậu lấy được trong Tuyết Thần Cung để chúng ta cùng hưởng!”
“Đồng thời không ngăn cản chúng ta thăm dò Tuyết Thần Cung!”
“Đây mới là con đường cùng có lợi!”
“Nếu không…”
Có thêm sự gia nhập của Hạ Hầu Vân và Dung Thanh Từ, hai Thần Cảnh đỉnh phong, sự tự tin vào lúc này lại tăng lên một ít.
Ông tổ nhà họ Ti – Ti Đình Không, sau đó nói.
Những người của gia tộc ẩn danh này đều biết Trần Thuận.
“Nếu không thì như nào?”
Trần Thuận lạnh lùng nói.
Năng lượng vừa rồi kích ra, quả thật khiến hắn có hơi sững sờ.
“Thất phu vô tội hoài bích có tội, nếu không, cậu chính là đang tìm chết!”
Ông tổ của nhà họ Triệu – Triệu Vô Dã, trong mắt tràn ngập sát khí.
Thần Cảnh hậu kỳ của nhà họ Triệu ông ta vừa bị Trần Thuận chém chết, sát ý của ông ta bây giờ đối với Trần Thuận chưa bao giờ mãnh liệt đến vậy.
“Tôi thấy ông đang tìm chết đó!”
Hai mắt Trần Thuận đột nhiên phóng tới ông tổ nhà họ Triệu – Triệu Vô Dã.
Hỗn độn chi lực trong cơ thể giống như đại hải dậy sóng, nháy mắt bùng phát.
Thân hình của Trần Thuận lập tức hỏa thành một đạo ánh sáng màu xám, chớp mắt bèn biến mất khỏi chỗ cũ.
Khoảnh khắc này, cả người Triệu Vô Dã run rẩy.
Trong lòng kinh sợ đến cực điểm.
Tốc độ của Trần Thuận gần như đạt đến vận tốc âm thanh.
Khoảng cách hơn mười mét, khi ông ta còn chưa phản ứng kịp, Trần Thuận đã đi đến trước người của ông ta.
Sau đó tung ra một chưởng.
Sao có thể chứ?
Tốc độ của hắn, sao lại nhanh như thế?
Triệu Vô Dã còn chưa có phản ứng lại.
Hỗn độn chi lực giống như thủy triều cuồn cuộn trong người ông ta.
“Bùm!”
Một tiếng nổ kinh thiên vang lên.
Cả người Triệu Vô Dã cả người huyết nhục mơ hồ, dường như nát bấy.
Thậm chí ngay cả xương cũng từng tấc gãy ra.
Đặc biệt là một chưởng đó của Trần Thuận in thẳng lên tim của ông ta.
Phần lớn hỗn độn chi lực trực tiếp rót vào tim của ông ta.
Cho dù ông ta là cường giả Thần Cảnh đỉnh phong, xác thịt nội tạng đều đã tinh luyện đến mức cứng hơn kim cương.
Tuy nhiên, dưới hỗn độn chi lực, tim vỡ ra.
Hỗn độn chi lực, vô cùng bá đạo!
“Phụt!”
Triệu Vô Dã phun ra một ngụm máu tươi.
Thân thể, đột nhiên bay ra ngoài.
Biến thành một huyết nhân.
Hơi thở của sự sống đang nhanh chóng rút đi.
Sau đó biến mất.
Lúc này.
Vị cường giả Thần Cảnh đỉnh phong, ông tổ nhà họ Triệu, Triệu Vô Dã thua.