Mấy giây sau, hai trưởng lão Thần cảnh sơ kỳ của Thánh Sơn và Hắc Ám điện đều biến sắc.
Mà cùng lúc đó, trên mặt Shakun cũng hiện lên nét vui mừng.
Gió lốc trong trận chiến ổn định lại.
Tám bóng người lộ ra.
Bốn Trần Thuật bắt lấy tả hữu hộ pháp và Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão.
Xách bọn họ ở trong tay.
Bốn người của Thánh Sơn và Hắc Ám điện thì không rõ sống chết.
Thấy thế, hai trưởng lão của Thánh Sơn và Hắc Ám điện hơi do dự, người loé lên biến mất ở tại chỗ, muốn bỏ chạy.
“Còn muốn chạy hả?” Trần Thuận cười lạnh một tiếng.
Bốn phân thân hợp lại với nhau.
Sau đó thì đánh mỗi người một quyền.
Hai nắm đấm động trời xông về phía hai người với tốc độ vô cùng nhanh.
“A!”
Phía xa có hai tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Sau đó thì im bặt.
…
…
“Anh hùng xuất thiếu niên, thì ra thực lực của anh bạn nhỏ lại kinh khủng đến thế!”
Shakun thấy Trần Thuận đi tới thì nói.
“Ơn của cậu Trần lần này không có gì báo đáp, sau này nếu cần gì cậu cứ nói, còn về nơi di tích cổ, tôi sẽ nói tin tức cho cậu.”
Sau khi nói xong, Shakun trực tiếp nói tin tức về di tích cổ cho Trần Thuận.
Ông ta đã nghe Thiên Tuyết nói Trần Thuận muốn đến khu Tam Giác là vì con bé đã đồng ý sẽ nói tin tức của di tích cổ cho hắn.
Shakun vốn cũng đang có ý này.
Nghe vậy, Trần Thuận hài lòng gật đầu.
“Tôi rất tò mò muốn biết di tích cổ này trông như thế nào!”
Trần Thuận nói.
Shakun nghe vậy thì lập tức giải thích: “Tuy di tích cổ gọi chung là thế, nhưng đây chỉ là một cách gọi khái quát thôi, thật ra có thể là di chỉ của tông phái cổ đại, di tích của hoàng triều, thậm chí là động phủ của một vài người nào đó…”
Mắt Trần Thuận sáng lên: “Khu Tam Giác này cũng là một di tích cổ sao?”
Shakun thở dài nói: “Từ sau khi phát hiện, tôi vẫn chưa từng đi vào, chỉ trận pháp bên ngoài cũng khiến tôi nghĩ hết cách, cuối cùng định phá trận, nhưng không ngờ trực tiếp bị đả thương, tạo thành nội thương nghiêm trọng, chuyện này may mà có cậu, bây giờ vết thương chẳng những lành hết, mà những nội thương tôi vẫn luôn hết cách cũng đều chuyển biến tốt đẹp.”
Shakun im lặng một lát rồi nói tiếp: “Tuy tôi chưa đi vào, nhưng theo tôi đoán, di tích cổ ở đây không phải một môn phái lớn nào để lại, mà giống động phủ của một cao nhân nào đó hơn… Chỉ nhìn từ trận pháp bên ngoài, dù là Thần cảnh đỉnh phong không cẩn thận rơi vào đó cũng có thể bị thương nặng, thậm chí là mất mạng… Cho nên tôi chắc chắn khi chủ của di tích cổ này còn sống chắc chắn có cảnh giới trên Thần cảnh, rất có thể là Lục Địa Thần Tiên cảnh trong truyền thuyết”.
Lúc nói đến Lục Địa Thần Tiên, trong mắt Shakun cũng không nhịn được hiện lên sự khát khao.
“Lục Địa Thần Tiên? Là tương đương với Thần Hải cảnh sao?”
Trần Thuận thầm thấy khó hiểu.
Cũng càng tò mò với di tích cổ hơn.
Ngoài muốn xem thử có thu hoạch được gì trong đó không, còn muốn xác định cuối cùng trên địa cầu có từng tồn tại văn minh tu tiên hay không.
…
…
“Anh bạn nhỏ, đây chính là di tích cổ.”
Sau khi Trần Thuận hiểu sơ qua về di tích cổ, bọn họ không hề chậm trễ đi tới một thác nước gần Thần trại.
Trần Thuận nhìn thác nước, bắt đầu chuyển động thần niệm.
Trực tiếp xuyên qua thác nước.
Phía sau thác là một cái hang rất lớn.
Nếu là người bình thường, sau khi nhìn thấy chắc chỉ nghĩ đây là một cái hang bình thường thôi.
Dù là cao thủ Thần cảnh, nếu không dùng tinh thần lực tìm kiếm cẩn thận cũng khó phát hiện sự kỳ lạ của nơi này.
Nhưng với Trần Thuận, những thứ trong hang đều lộ rõ trước mắt hắn.
Trong tầm mắt của hắn, có mấy ký hiệu không ngừng chớp loé trên vách đá.
Một ảo trận đã giấu hết tất cả mọi thứ đi.
“Cậu có phát hiện gì không?”
Shakun hỏi Trần Thuận.
Lúc trước ảo trận trong hang đã quấy nhiễu ông ta gần nửa năm mới nghĩ ra được một chút, sau đó lại tốn thêm nửa năm mới có thể phá giải ảo trận này, có thể nói không gọi là phá giải, mà là tìm thấy một cách để ông ta có thể đi qua ảo trận.
“Chỉ là ảo trận mà thôi, chút chuyện cỏn con”.
Trần Thuận lạnh nhạt nói.
Lời của hắn khiến Shakun sửng sốt, sau đó cực kỳ hưng phấn.
Trần Thuận chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra nơi này có một cái ảo trận.
Còn lợi hại hơn ông ta năm đó nữa.
Chẳng phải chứng tỏ hôm nay thật sự có khả năng mở di tích cổ này ra, có được cơ duyên trong đó sao?
Nghĩ đến đây, Shakun càng hưng phấn hơn.
Vì bên trong này rất có thể là thứ một Lục Địa Thần Tiên để lại, nói không chừng trong đó còn có cách đột phá khỏi sự trói buộc của Thần cảnh nữa.
Dù sau hiện nay, cho dù là người có thiên phú đến mức nào cũng chỉ dừng lại ở Thần cảnh đỉnh phong thôi.
Không ai còn đạt đến Lục Địa Thần Tiên cảnh trong truyền thuyết nữa.
Con đường phía trước đã đứt.
Có lẽ trong di tích cổ có cách giải thích sự khó hiểu này.
Đây là di tích cổ, một nơi có sức hấp dẫn rất lớn với cao thủ Thần cảnh.
Đặc biệt là Thần cảnh đỉnh phong, đều là người đã chạy đến cuối cùng.
Lúc Shakun đang suy nghĩ rất nhiều thứ, Trần Thuận lại không chút chần chừ.
Sải bước bay lên trời.
Bước đi trong không trung đến trước thác nước.
Thấy cảnh này, Shakun cũng không chậm trễ nữa, bay lên cùng với Thiên Tuyết.
Trần Thuận trực tiếp đánh một quyền về phía thác nước.
Một sức mạnh cuồn cuộn đột nhiên bùng nổ.
Ngược dòng dâng lên.
Làm thác nước đang trút xuống dừng lại, để lộ một lỗ hổng rất lớn ở bên trong.
Trần Thuận nhích người đi vào trong hang động.
Thấy Trần Thuận khiến thác nước dừng chảy chỉ với một quyền, Shakun hơi sửng sốt, sau đó vội vàng dẫn Thiên Tuyết chạy vào theo.
“Anh bạn nhỏ, tôi có một cách có thể đi qua ảo trận, nhưng quá trình hơi phiền phức.”
Shakun nói, muốn nói cách thông qua ảo trận cho Trần Thuận biết, sau đó bọn họ sẽ đi vào phá giải trận pháp khác.
Nhưng Trần Thuận lại lắc đầu nói: “Không cần, tôi dẫn hai người đi qua.”
Dứt lời, Trần Thuận lại nói ra một chữ: “Mở!”
Sau tiếng kêu, Trần Thuận biến ngón tay thành kiếm, chém ra tám đường kiếm khí vào tám vị trí trong hang.
Khi kiếm khí chém xuống.
Trong nháy mắt, rất nhiều ký hiệu xuất hiện trước mắt hai ông cháu Shakun.
Một trận pháp có thể nhìn thấy bằng mắt thường xuất hiện trước mặt bọn họ.
Chỉ là đã mất đi hiệu quả của ảo trận.
Sau hang xuất hiện một cái cửa đá.
Trên cửa đá có ba chữ, mơ hồ có thể nhìn thấy.
“Tuyết Tiên Cung!”
Trần Thuận nhìn thấy ba chữ này thì trong mắt có ánh sáng loé lên.
“Đạo hữu Shakun có biết ba chữ này không?”
Trần Thuận nhìn về phía Shakun.
Shakun ngẩng đầu nhìn thoáng qua, gật đầu, rồi lại lắc đầu.
“Kiểu chữ này chỉ có trong một vài di tích cổ, tôi hiểu sơ sơ, nếu tôi đoán không nhầm có lẽ là Tiên Cung gì đó!”
Shakun cũng không biết hết những chữ này.
Những chữ này trên các quốc gia cổ đại hay hiện đại đều không thấy có ghi chép.
Chỉ xuất hiện trong một vài di tích cổ.
Sau khi mọi người phát hiện trong các di tích cổ thích bắt đầu suy đoán và nghiên cứu, biết được chút ý của chữ, cụ thể có chính xác hay không thì không ai nói rõ được.
“Cung Tuyết Thần.”
Trần Thuận nói.
Chẳng những Trần Thuận biết loại chữ này, còn rất quen thuộc là đằng khác.
Thậm chí còn quen thuộc hơn cả chữ Hán của Viêm Hạ nữa.
Nếu mấy người quỷ hợp hoan Nguỵ Vô Tâm, Hôi Hùng và Thiết Quyền dưới trướng Trần Thuận ở đây, tuy không biết những chữ này, nhưng chắc chắn sẽ rất quen thuộc, vì loại chữ này cùng loại với chữ trên cánh tay của mấy người lãnh đạo của Hoàng Tuyền.
Đây chính là chữ thông dụng của giới tu tiên trong vũ trụ.
“Không ngờ cậu còn trẻ tuổi mà chẳng những tinh thông võ thuật, còn thông thái như thế nữa.”
Shakun cười nói.
Có lẽ trước đó Trần Thuận hỏi ông ta là để xác nhận ý của ba chữ này.
“Đi thôi!”
Trần Thuận nói.
Sau đó dẫn đầu đi vào trong.