"Được rồi." Lạc Thịnh Vũ vung tay lên nói với đại phu: "Vậy làm phiền kê một vài phương thuốc ngoại thương, trong uống ngoài thoa đều cần, chờ thuốc xong rồi Lục Hoàn ngươi qua đây giúp phu nhân bôi."
Tiểu Trúc có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn y, thở phào nhẹ nhõm, hắn không ngờ Lạc Thịnh Vũ dễ nói chuyện như vậy. Sở Diệu Y mắt hạnh trợn thật lớn, trong mắt đều là kinh ngạc và khó hiểu, phút chốc híp lại, lông mi che khuất tầm mắt, nhìn không ra cái gì.
Lạc Thịnh Vũ vừa mở miệng, mọi người đều đành phải người nào về chỗ người nấy. Lạc Kiến Bắc bị lưu lại trông ở bên ngoài, để ngừa lại có người đến, Lạc Kiến Đông nhận phân phó của chủ tử, dẫn người ra khỏi trang.
Lạc Thịnh Vũ đỡ Tiểu Trúc từ một góc giường, để hắn nằm nghiêng trên giường. Hai người cũng không nói chuyện, trong phòng nhất thời yên tĩnh trở lại. Trong lúc đó có nha hoàn lại đây nói là Lam phu nhân mời Lạc trang chủ qua, Lạc Thịnh Vũ "ừ" một tiếng, lại không đứng dậy đi ra ngoài. Mãi đến khi Lục Hoàn bưng chén thuốc tiến vào, người nọ cũng chưa nói một câu, liền đóng cửa ra khỏi phòng.
Lục Hoàn tiến vào buông chén thuốc, đỡ Tiểu Trúc ngồi dậy để hắn cởi áo nằm sấp trên chăn lót. Vết thương như thế trong mắt người tập võ căn bản không tính là thế nào, chỉ là trên lưng gầy gò lại có vẻ rất dữ tợn. Lục Hoàn là một nha đầu, đâu từng thấy nhiều máu như vậy, nước mắt rơi "lộp bộp".
"Ngươi chọc phải người nơi nào, bọn họ hạ thủ ác như vậy chứ, đây cũng sắp lộ xương cốt rồi." Lục Hoàn tay run bôi thuốc cho hắn, nói: "Như vậy không được, vẫn là mời đại phu đến xem đi, vạn nhất..."
"Lục Hoàn tỷ." Tiểu Trúc miễn cưỡng cười cười, nói: "Không có việc gì, không thể mời đại phu!" Sắc mặt hắn rất trắng, không biết vì sao, so với sự sợ hãi của Lục Hoàn, ngược lại bản thân cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều.
Lục Hoàn cắn răng bôi thuốc cho hắn, bôi được phân nửa lại bắt đầu rơi nước mắt "lộp bộp", "Tiểu Trúc, mời đại phu đến xem đi, thật sự. Tiểu thư, tiểu thư cũng không biết nghĩ như thế nào, tiểu thư cũng cho ngươi xem đại phu, lộ tẩy cùng lắm thì... Dù sao Lạc trang chủ tốt xấu là một đại hiệp, cũng không thể làm khó dễ đứa sai vặt như ngươi chứ."
Lạc Thịnh Vũ ra khỏi viện, liền nghe thấy bên kia Lạc Thịnh Nghĩa lại chọc Mạnh Khanh tức giận đến mắng lên, cũng không dừng lại, vào tiểu viện bên cạnh. Vừa đi vào, liền nhìn thấy một bóng người màu lam trong đình nhỏ, quay lưng tay vịn lan can đứng ở đó, mặc dù lộ ra vẻ rất gầy yếu, nhưng loại tư thế này lại có chút không hợp.
"Ngươi tìm ta?" Lạc Thịnh Vũ đi qua ngồi bên cạnh cái bàn tròn.
Lam Y nghe thấy tiếng động quay đầu lại, nhìn y một lúc lâu, mới nói: "Chủ tử, ngài ngày hôm qua phái người nọ đi tìm phu nhân?"
Lạc Thịnh Vũ không nói chuyện, chỉ gật gật đầu. Biểu tình nhu nhược trên khuôn mặt Lam Y cơ hồ méo mó, mày liễu tức giận nhếch lên, nói: "Lam Y thật sự không biết chủ tử là nghĩ như thế nào! Vạn nhất bị người khác biết, nhiều năm như vậy chẳng phải là thất bại trong gang tấc?! Mấy ngày nay, chủ tử đối xử tốt với phu nhân, Lam Y nhìn cũng chưa nói cái gì, nhưng không ngờ, lại tốt đến mức phái người kia đi tìm người! Chủ tử người thật sự để ý nàng ta như vậy sao?"
Lam Y nhìn chằm chằm Lạc Thịnh Vũ, Lạc Thịnh Vũ nghe xong lời của nàng, biểu hiện trên mặt không mảy may thay đổi. Thần sắc Lam Y tối sầm lại, "Ta không tin chủ tử sẽ thích người nào, người có đẹp bao nhiêu trong mắt người cũng không có chút giá trị."
Lạc Thịnh Vũ đứng lên, nói:"Chuyện này ta có suy nghĩ của ta, ngươi yên tâm, lấy võ công và tâm tư của gã, nơi này không ai sẽ biết về sự tồn tại của gã."
"Còn Tiểu Trúc..." Lạc Thịnh Vũ dừng dừng, sau đó quay lại nhìn Lam Y nói: "Người này rất quan trọng."
"Chủ tử..." Ngữ khí Lam Y có chút vô lực, nói: "Thân phận phu nhân chắc chắn là không đơn giản! Nếu không vì sao ai cũng theo dõi nàng ta. Ta biết chủ tử làm mỗi việc đều có ý đồ của chủ tử, Lam Y vốn không dám hỏi đến. Chẳng qua là ta sợ chủ tử quá mức để ý, cho dù không có ý ấy, đến cuối cùng, giả cũng sẽ thành thật. Khi đó lại kết thúc thế nào..."
Lạc Thịnh Vũ nhếch môi cười cười, tựa hồ có chút khinh thường, ánh mắt y chuyển hướng xa xa, phía ngoài tường rào là một mảnh hoang vắng, không có cây cỏ gì, chỉ tiếc bị tường vây kia chặn.
"Lam Y," Lạc Thịnh Vũ nói: "Chú ý của ngươi chớ nên đặt tại những chuyện này, ngươi có chuyện ngươi phải làm." Dứt lời nâng bước, tựa hồ là muốn đi. Lúc đi qua bên người nữ tử dừng lại, thanh âm trầm thấp hơn nhiều, nói: "Chuyện của Tiểu Trúc không đến phiên phải nói cho ngươi..."
Thân thể Lam Y run lên, mày dài nhíu lại, trong con ngươi kinh ngạc, hoang mang, hung tàn cùng nhau thoáng qua, nàng nhìn Lạc Thịnh Vũ đi xa, thở một hơi ngồi trên ghế đá, trong miệng thì thào một trận...
Lạc Thịnh Vũ buổi tối mới trở về viện dừng chân, trên giang hồ huyên huyên náo náo, chuyện long lân thất bảo cung truyền ly kỳ cổ quái, cách nói nào cũng có, tựa hồ đã có mấy nhóm người bắt đầu rục rịch.
Lục Hoàn vừa đẩy cửa vào phòng đã lảo đảo chạy ra, vừa lúc đụng vào Lạc Thịnh Vũ. Cũng bất chấp khiếp sợ, nói: "Trang chủ, mời đại phu đi, tình huống của phu nhân thật sự là không tốt!"
Lạc Thịnh Vũ đẩy nàng ra đi nhanh vào phòng, sắc trời đã tối, trong phòng đốt đèn lại cảm thấy hơi tối. Tiểu Trúc nằm trên giường, trên mặt hắn một mảnh trắng bệch, trên môi cũng không có chút màu máu gì, còn hơi xanh, trên trán đều là mồ hôi, nằm nghiêng, tóc dài dán lên mặt, càng có vẻ trắng quỷ dị.
Lạc Thịnh Vũ đi qua nắm lấy cổ tay hắn, vào tay rất lạnh. Chợt nghe trong miệng Tiểu Trúc thì thào không biết đang nói cái gì, thanh âm rất nhỏ, yếu ớt mang theo âm mũi, thật ra có vẻ rất đáng yêu, nhưng lúc này nghe chỉ cảm thấy vô cùng bất lực.
"Đi tìm đại phu tới!" Lạc Thịnh Vũ quay đầu quát một tiếng. Không đợi Lục Hoàn phản ứng, Lạc Kiến Bắc nhanh chóng phát động khinh công chạy ra ngoài.
Có lẽ là thanh âm của Lạc Thịnh Vũ quá lớn, Tiểu Trúc giống như bị bừng tỉnh, thân mình run lên, liền mở mắt. Mơ mơ màng màng nghe thấy ba chữ "mời đại phu", trong miệng lại là thì thào "không xem", "không cần mời", "không có việc gì".
Lạc Thịnh Vũ thấy hắn không ngừng lắc đầu, tóc dài tán loạn, vô cùng tiều tụy, cơ hồ là ngay sau đó sẽ chết ngất. Không khỏi tức giận tăng mạnh, quát một tiếng "Đi ra ngoài!" Lục Hoàn sợ run cả người, chân cũng mềm nhũn, vội vàng lui ra ngoài.
Lạc Thịnh Vũ kéo Tiểu Trúc dậy. Tiểu Trúc mơ hồ mở mắt nhìn y, dùng sức níu tay áo y, chỉ biết nói "Không xem đại phu." Nói xong không hiểu được vì sao mắt liền đỏ.
Lạc Thịnh Vũ nửa ôm hắn vào lòng, người nọ mềm cơ hồ nhẹ nhàng vặn là có thể bẻ gãy, không khỏi trong lòng vừa giận vừa tức, bỗng chốc kẹp cằm hắn, để người ngẩng đầu lên nhìn mình, nói: "Vì sao không xem đại phu? Thương thế của ngươi trầm trọng, nếu không xem đại phu còn cần mạng nhỏ nữa hay không."
"... Không thể xem." Tiểu Trúc ngước cổ, mắt đỏ ửng, ánh mắt cũng có chút rời rạc, nhưng vẫn mở miệng theo bản năng.
Lạc Thịnh Vũ thấy bộ dáng hắn như vậy càng tức giận, cười lạnh một tiếng, "Không thể xem?" Nói xong liền một tay tóm lấy bả vai không bị thương của hắn, tay kia một phen dừng tại cổ áo hắn, chỉ nghe "soạt" một tiếng, xé một vết trên áo lót màu trắng kia.