Edit: Tịnh
Bên tai tràn ngập những lời nói như vậy.
Hạ Văn Hi há miệng, cuối cùng khép mắt lại.
Hạ Văn Hi muốn nói quá nhiều, nhưng tình cảnh này, lại khiến y một chữ cũng không nói nên lời.
Y muốn nói, Cố Trầm Uyên không quỵt nợ; Thanh gia, Hứa gia, Lý gia căn bản không có bất cứ quan hệ gì với Cố Trầm Uyên, bởi vì lúc ấy Cố Trầm Uyên đang “giết cả một thành”.
Hai nơi cách xa nhau như thế.
Cho dù Cố Trầm Uyên lại không cao hứng nữa, cũng sẽ không liều mạng chạy qua đó để diệt tộc.
Huống chi, Cố Trầm Uyên căn bản không thèm để ý đến thanh danh của mình.
Không thì cũng sẽ không đen đến mức này.
Ngay cả “giết cả một thành”, trên thực tế, cũng không tồn tại. Cụ thể Hạ Văn Hi cũng không biết, chỉ là biết Cố Trầm Uyên lúc trước bị thành chủ đó chọc giận, ngày đó liền giết hết cả một nhà thành chủ.
Cố Trầm Uyên vốn không coi trọng mạng người. Đối với hắn mà nói, người chết không khác gì một con số, tự nhiên cũng sẽ không tránh ngộ thương cho người khác, đánh trúng, đó với hắn mà nói thì là vận khí của ngươi không tốt, chết thì là chết.
Thế cho nên những gia đình ở gần thành chủ cũng bị liên lụy đến.
Tam nhân thành hổ, vốn chỉ là một người nói Cố Trầm Uyên khủng bố như thế nào, đến sau này trực tiếp thành giết toàn thành, sau này, trở thành giết trong phạm vi ngàn dặm.
(Tam nhân thành hổ là một thành ngữ Trung Quốc.
Theo nghĩa đen là: Ba người nói có hổ, thì cả thiên hạ tin có hổ thật.
Nghĩa bóng: Một việc, dù cho sai lầm, nếu nhiều người cùng tin là như vậy thì cũng dễ khiến người ta đem bụng tin mà cho là phải.
Việc này, có lẽ gia chủ các đại gia tộc, toàn bộ Tu Tiên giới đều biết. Hạ Văn Hi y có thể bới ra mọi chuyện, nhưng chưa từng có một ai nhắc tới.
Tam gia (Thanh gia, Hứa gia, Lý gia đó cũng thế, rơi xuống trên đầu đến Cố Trầm Uyên.
Điều này là do Hạ Văn Hi tìm hiểu được.
Vậy nếu như y không tìm thấy thì sao……
Lông mi Hạ Văn Hi run rẩy, Cố Trầm Uyên là ác, là đại ác, hắn cố chấp thành tính, có thù tất báo, tâm tính hung ác như vậy, người khác chỉ cần chọc hắn, không chết cũng mất một lớp da.
Nhưng theo như tư liệu cho biết, trừ khi ngươi trêu chọc hắn, hoặc là ngươi chán ghét hắn, không thì Cố Trầm Uyên tuyệt đối sẽ không xuống tay với ngươi.
Cố Trầm Uyên giết rất nhiều người.
Nhưng theo điều tra, Cố Trầm Uyên diệt tộc, những người chết đó, gần như đều ác, không chết, gần như đều có chút thiện. Nếu không nữa thì, người đó ít nhất cũng có chút ác.
Cho dù là như thế, Cố Trầm Uyên cũng sẽ không là thiện.
Trong lòng hắn có lẽ có thiện, song chút thiện này, tuyệt đối không đủ để bỏ qua chuyện hắn đã gây ra cho người khác.
Tuy rằng Hạ Văn Hi cũng không biết Cố Trầm Uyên vì sao lại làm như vậy.
Nhưng cũng không gây trở ngại cho Hạ Văn Hi hiểu rằng —
Cố Trầm Uyên là đại ác.
Đại ác, lại không biết ở đâu đó có thiện.
Lại chỉ có thể lấy ác trị ác.
Thế cho nên Hạ Văn Hi không biết nên dùng chuẩn mực như thế nào để đối đã với Cố Trầm Uyên. Thế cho nên, Hạ Văn Hi không biết mang thương tiếc từ đâu đến, đứng ở phía trước Cố Trầm Uyên.
Hắn biết Cố Trầm Uyên đáng chết, bởi vì Cố Trầm Uyên cũng giết qua người vô tội, những người vô tội đó, rất vô tội, nếu không chết, bọn họ sẽ có tương lai tốt.
Y biết mình không nên thương yêu người như vậy, bởi vì chuyện Cố Trầm Uyên làm không đáng được phần thương yêu này.
Biết, nhưng cũng không có nghĩa là Hạ Văn Hi có thể khống chế đưocwc cảm xúc của mình.
Hạ Văn Hi khống chế không được.
Y cảm thấy mình bị bệnh.
Trên vai đột nhiên nặng xuống, Hạ Văn Hi chưa kịp phản ứng, trực tiếp bị lực đạo đó kéo lui về sau hai bước, thân ảnh Cố Trầm Uyên tiến vào tầm mắt, đứng ở trước mặt y.
“Nói tới nói lui, chuyện các người để ý không phải là những người này có phải là ta giết hay không, mà là lại muốn ‘Phục ma’ một lần nữa.”
Giọng nói trào phúng mang theo linh lực không thua Hạc Sơn lão nhân bay quét về phía mọi người.
Vẻ mặt Cố Trầm Uyên đầy trào phúng, rồi sau đó nhìn về phía Hạc Sơn lão nhân đang đứng tại chỗ, cung kính hành lễ.
“Ta cảm ơn ngày đã dạy dỗ Hạ đạo trưởng, y vì ta mà nói chuyện, nhưng quá tin người cũng không phải chuyện tốt.”
Hạc Sơn lão nhân nhíu mày, ‘hừ’ một tiếng, một tay cầm phất trần đặt ở trước bụng, một tay chắp sau lưng.
“Văn Hi, theo ta về.”
Trong nháy mắt Hạ Văn Hi có chút như bị ép tỉnh từ trong mộng.
Y hoàn toàn chưa phản ứng kịp sao tình hình lại thành như vậy.
Nhưng hơi chút suy nghĩ một chút, thì đã hiểu.
— Đạo gia, ngài trở về chờ ta.
Hạ Văn Hi nghe được Cố Trầm Uyên truyền âm với y. Cố Trầm Uyên có cùng suy nghĩ với sư phụ nhà mình, y nhìn nhìn chung quanh, cảm thấy đối với chuyện này cũng có chút sáng tỏ, vì vậy đi về phía Hạc Sơn lão nhân.
Vẻ mặt Hạc Sơn lão nhân đầy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng y.
Hạ Văn Hi có chút chột dạ.
“Đồ đệ ta không hiểu chuyện, mong các vị thứ lỗi. Lão nhân muốn mang người về chỉnh đốn, cáo từ trước.”
Nói là nói như vậy, cũng không ai dám nói chữ không.
Chuyện này không giải quyết được gì, Cố Trầm Uyên cũng không có việc gì.
Hạ Văn Hi đã có thể xác định được kết quả này.
Cố Trầm Uyên nói như vậy bất quá là vì muốn phủi sạch quan hệ với y, đơn giản là không muốn làm cho y bị bôi đen thanh danh.
Mà Hạc Sơn lão nhân bên này, dáng vẻ đã như vậy, Hạc Sơn không có khả năng không biết đồ đệ này của ông đã làm “Chuyện tốt” gì. Cố Trầm Uyên giữ gìn như thế khiến trong lòng ông dễ chịu không ít, cũng vui vẻ đạp thang đi xuống đài.
Lần trước phục ma ở Kim Đỉnh Sơn thành công chẳng qua là vì Cố Trầm Uyên hoàn toàn tin tưởng Cố Tiêu, mà Cố Tiêu lại không lưu tình chút nào phản bội, thậm chí đến đây còn vừa nội ứng ngoại hợp.
Mà như hôm nay, những người ở đây, trừ Hạc Sơn lão nhân, không một ai là đối thủ của Cố Trầm Uyên. Hạc Sơn lão nhân căn bản không muốn tham gia, mà người có cấp bậc giống Hạc Sơn lão nhân, căn bản đều không đến đây.
Bọn họ quả thật có có thể lựa chọn bao vây, nhưng nếu không thành công, Cố Trầm Uyên lại một lần nữa “Sống lại”, như vậy bọn họ tuyệt đối sẽ chết, tu tiên giả so với người bình thường càng tiếc mạng hơn. Bởi vì bọn họ tu vi của bọn họ không dễ dàng gì mà tích lũy được, cho nên, ngoại trừ đầu to ra, không có ai hành động.
Mà Cố Trầm Uyên, ngươi không chọc hắn, hắn cũng lười gây chuyện.
Cho nên chuyện này, chỉ có thể sống chết mặc bay.
Những người đó có chết cũng không giải quyết được chuyện gì.
Về phần, nếu không có thể ngăn chặn Cố Trầm Uyên, vì sao Cố Trầm Uyên có thể bị vây lại ở đây. Trong lòng Hạ Văn Hi ẩn ẩn cảm giác, Cố Trầm Uyên đang chờ gì đó, mà bây giờ, điều hắn đợi đã đến.
Phát triển trở thành như vậy, có vài người đã sớm biết — bởi vì phần lớn mọi người đều có đầu óc.
Bao gồm Cố Tiêu.
Cố Tiêu sớm đã đoán được tình huống này.
Chỉ là không nghĩ tới kia vài lời nói dối đó không có tác dụng gì với Hạ Văn Hi cả.
Nếu làm lại một lần nữa, hắn tuyệt đối sẽ không lại tự cho là thông minh, ha ha.
Nhìn Cố Trầm Uyên đầy hung dữ nhìn hắn, Cố Tiêu nghĩ, thuận tiện, sớm biết rằng Hạ Văn Hi sẽ như thế, có cơ hội hắn nhất định phải giết chết Hạ Văn Hi.
“Tử nhi, chúng ta nên tính sổ thôi.”
Nụ cười trên mặt Cố Trầm Uyên thoạt nhìn khủng bố mà dữ tợn, mà nhũ danh “Tử nhi” chỉ có khi Cố Trầm Uyên đặc biệt tức giận mới có thể gọi ra, tóc gáy trên lưng dường như cũng dựng ngược hết lên, Cố Tiêu không tự giác nuốt nuốt nước miếng.
Chết rồi, lão già tức giận
Cố Tiêu cong lên khóe miệng — không dễ đâu.
Tiểu kịch trường:
Cố Trầm Uyên mang theo Hạ Văn Hi đi ăn, hắn cảm giác gà rừng đặc biệt ngon.
Trong quá trình chờ cơm có hai người vừa nói gì đó vừa ngồi xuống bàn bên cạnh bọn họ, chỉ nghe một người nói:
“Ngươi biết đại ma đầu Cố Trầm Uyên không?”
“Ầy, sao lại không biết chứ? Sao vậy?”
“Nghe nói mặt mũi Cố Trầm Uyên hung tợn, cao một thước tám, rất giống ác quỷ bò từ trong Địa Ngục ra, làm một chuyện không phải là người – giết hết một thành.”
“Há chỉ giết một thành chứ, rõ ràng phạm vi trăm dặm hắn cũng chưa bỏ qua.”
“Ta nghe nói là giết hết trong phạm vi ngàn dặm.”
“Lão huynh các ngươi cũng biết chuyện này sao? Ta còn nghe nói, ở đó máu chảy thành sông, đến nay không có một ngọn cỏ. Bây giờ, còn có thể nghe vô số vong linh kêu rên đó”
Không ít người đều nghe được kia hai người nói chủ đề này, chen vào một câu, có người trực tiếp ngồi lại.
“Nghe nói ở chỗ đó có vài Quỷ Tu đi ra đó”
“Mịa nó Kinh khủng như vậy à? Vậy nó ở đâu?”
“Sao Ngươi hỏi nơi nguy hiểm như vậy làm gì?”
“Ầy, ta hỏi ở đâu, để còn tránh đi đó mà”
“Không biết Nghe người ta nói, xa xa nghe được vong linh kêu rên, chính là nơi đó”
Cố Trầm Uyên: Ha ha.
Hạ Văn Hi: Phụt.
Cố Trầm Uyên: nụ cười nhẹ của hắc đạo gia quá câu nhân
Hết chương