"Ngụy Vô Tiện, miệng ngươi quả thực là xui xẻo!" Tan học, Ngụy Anh bất mãn than thở.
"Không phải miệng ta xui xẻo, mà là ta đã đoán trước." Ngụy Vô Tiện nói, thực ra chẳng có đoán trước gì hết, hắn chỉ dựa trên những gì mình trải qua thôi.
Trong lớp, Ngụy Anh vẫn bị Lam Khải Nhân khó xử thậm chí nói hắn thấy mình thu phục vài con sơn tinh thủy quái liền tự cho mình là tài giỏi, vân vân.
Vốn dĩ Ngụy Anh sẽ luận oán khí với Lam Khải Nhân, dù sao thì trong thức hải của hắn đang có một người có thể khống chế oán khí nhưng lại bị Ngụy Vô Tiện cản.
Khi ấy Ngụy Anh còn định không để ý Ngụy Vô Tiện mà làm theo ý mình, nói thẳng luận điểm của mình về oán khí, kết quả là bị Ngụy Vô Tiện dùng một cước đá về thức hải.
"Bây giờ ngươi có thể giao bài tập của mình." Ngụy Vô Tiện cười ha ha nói.
"Không phải chứ! Lão cũ kĩ nói ta như vậy, ngươi không đòi lại công bằng cho ta thì thôi, lại còn bắt ta đi nhận sai nữa!" Ngụy Anh bĩu môi, bất mãn trả lời.
"Ngươi không đi? Không phải ngươi đồng ý với ta sẽ thay đổi hình tượng của mình trong mắt người khác sao?" Ngụy Vô Tiện uy hiếp.
Ngụy Anh cảm giác được nguy hiểm, vội vàng nói: "Ta đi! Ta đi! hiện tại ta liền đi được chưa!"
Tuy không cam tâm nhưng Ngụy Anh vẫn về Lan Thất, trong Lan Thất hiện giờ chỉ còn Lam Khải Nhân cùng Lam Vong Cơ.
"Ngụy Vô Tiện, vì sao quay lại?" Lam Khải Nhân hỏi, hắn bây giờ vừa nhìn thấy Ngụy Vô Tiện liền đau đầu.
"Tiên sinh, Anh hôm qua mới đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, không biết quy củ lại lén mang rượu vào, còn cùng Lam Nhị công tử tư đấu, toàn bộ đều là lỗi của Anh.
Đêm qua nghĩ lại hối hận nên tự phạt chép một lần gia quy của Lam gia, xem như ghi nhớ quy định của Vân Thâm Bất Tri Xứ, mong tiên sinh bao dung." Ngụy Anh đoan chính thi lễ, vô cùng lễ phép nói chuyện với Lam Khải Nhân.
"Bỏ đi! Nếu đã biết sai thì sau này không cần tái phạm." Lam Khải Nhân nhận gia quy của Ngụy Anh chép, sau đó khoát tay cho Ngụy Anh rời đi.
"Ngụy Vô Tiện này thực sự có chút khác biệt với lời đồn." Lam Khải Nhân đăm chiêu nhìn bóng lưng Ngụy Anh rời đi, nói với Lam Vong Cơ đang đứng cạnh mình.
Thời gian sau đó, mặc kệ Ngụy Anh ở Vân Thâm Bất Tri Xứ quậy đến thế nào thì Ngụy Vô Tiện cũng sẽ đè nặng Ngụy Anh đi chép gia quy mỗi khi phạm phải, sau đó giao cho Lam Khải Nhân.
Có một lần, sau khi nộp gia quy lên, Lam Khải Nhân hỏi hắn.
"Ngụy Vô Tiện, ngươi biết gia quy không thể phạm vào, cớ gì lại cố tình phạm vào rồi sau đó tình nguyện chép gia quy?"
Ngay lúc Ngụy Anh định đáp rằng hắn cũng không tình nguyện chép gia quy thì đã bị Ngụy Vô Tiện khống chế, nhanh chóng kéo xuống dây cột tóc.
"Đại đệ tử của Vân Mộng Giang thị bất hảo bất kham, kiệt ngạo bất tuân, Ngụy Anh biết sai liền sửa.".
Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện không cột tóc trước mặt, cảm giác kì quái lúc ở Lan Thất lại đến.
Lúc nhìn thấy Ngụy Vô Tiện kéo xuống dây cột tóc, Lam Khải Nhân chau màu, nhưng sau khi nghe được những lời của Ngụy Vô Tiện thì mới nhớ, đứa nhỏ trước mặt hắn tuổi nhỏ tang phụ mẫu, ăn nhờ ở đậu lớn lên.
"Thôi! Ngươi về trước đi!" Lam Khải Nhân lắc đầu, phất tay để hắn rời đi.
"Ngụy Vô Tiện! Ngươi có ý gì?" Ngụy Anh vừa dùng dây cột tóc gom lại mái tóc tán loạn, một bên có chút nghi hoặc hỏi Ngụy Vô Tiện.
"Sau này ngươi sẽ biết!" Ngụy Vô Tiện không muốn nói nhiều, Ngụy Anh chỉ có thể áp nghi hoặc trong lòng xuống.
"Ngụy Vô Tiện, ngươi lại chạy đi đâu? Ta đã nhắc nhở ngươi cả trăm lần, đừng làm mất mặt Giang gia, ngươi có nghe hay không?" Giang Trừng vừa nhìn thấy thân ảnh Ngụy Anh liền hét lớn.
"Bỏ đi! Giang huynh, Ngụy huynh lại không phạm lỗi lớn, không cần giận." Nhiếp Hoài Tang nắm vai Ngụy Anh nói.
"Chờ chút, vô sự bất đăng tam bảo điện, ngươi nói xem." Ngụy Anh nhìn Nhiếp Hoài Tang nói chuyện thay hắn liền có chút cảnh giác.
Vô sự bất đăng tam bảo điện: không có việc thì không đi chùa, ý bảo không có việc nhờ vả thì không tìm đến.
"Hắn có thể có chuyện gì! Còn không phải muốn ngươi hỗ trợ sao?" Giang Trừng tức giận liếc mắt nhìn Nhiếp Hoài Tang một cái, âm dương quái khí nói..