[Ma Cung Phong Nguyệt Hệ Liệt] Đạo Thị Vô Tình Khước Hữu Tình

chương 6

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Jung Tiểu Kú

WARNING: H

╮(╯▽╰)╭

Bọn hạ nhân bưng điểm tâm lên, có đặc sản phương nam là bánh sủi cảo nhân tôm, lại thêm đặc sản phương bắc là bánh bao nhân đậu, tất cả đều được làm hết sức tinh xảo, hơn hai mươi loại thức ăn cùng với một vài chén cháo cũng mang hương vị của nhiều địa phương, đảm bảo có thể từ trong bàn đồ ăn này mà không bị chết đói.

Tây Môn Lẫm Nhiên thích tự mình ăn, không muốn người hầu chia thức ăn, mà hôm nay ngón tay Tô Khê Nguyệt cũng không thể được dùng để uy cơm cho hắn, làm sao có long dạ nào bắt y phải đứng ở đó nhìn mình ăn chứ, y hẳn cũng đói rồi đi, nhớ đến tối hôm qua, hình như y chưa có ăn cơm, mà Khương đại phu còn nói phải hảo hảo chiếu cố y … Vì vậy, cuối cùng tâm không cam tình không nguyện, không muốn cũng phải để y ngồi đối diện, cùng mình ăn cơm.

Tô Khê Nguyệt trong lòng cảm động, giống như nước chảy, một khi đã đến thì sẽ ồ ạt từng đợt từng đợt, chảy tới. Nhìn Tây Môn Lẫm Nhiên vẫn bày ra vẻ mặt chán ghét, căm phẫn, lại cảm thấy trong mắt vừa chua vừa chát, miễn cưỡng cố nén nước mắt, quay đầu nhẹ giọng nói: “Không cần, ta chờ một chút đi sang bên chỗ của hạ nhân ăn là tốt rồi, Gia, chính ngươi dùng đi.”

Lời còn chưa dứt, một giọt lệ rốt cuộc vẫn là trào ra khóe mắt.

Loại biểu hiện động tình này của Tô Khê Nguyệt làm cho Tây Môn Lẫm Nhiên vô cùng vui sướng, ép buộc y phải ngồi đối diện mình, còn bảo Hoa Hương gắp rau cho y, trước đây đối phương thích ăn gì, thì sẽ bảo Hoa Hương gắp cho cái đó, làm cho nàng trở mặt xem thường, trong long tự nhủ: cung chủ a, đây là đối với tình nhân lâu ngày gặp lại của ngươi sao? Bằng không làm sao mà ngươi lại có thể nhớ rõ ràng được như thế chứ?

Buổi sáng sau khi kéo Cửu Ngôn ra ngoài hỏi chuyện đầy đủ, cuối cùng cũng biết được đại khái sự tình năm đó. Hoa Hương dù sao cũng là nữ nhân, dù sao vẫn là thận trọng, chỉ cảm thấy chuyện này có chút kì quái. Tô Khê Nguyệt lại muốn hại cung chủ, hại như thế nào chứ? Không phải là phải chờ tới khi cung chủ cùng y chung sống hơn ba năm mới xuống tay hay sao. Không nói đến việc đem hận thù giả bộ thành từ ái là vô cùng khó khăn, nhưng chính là lại gián tiếp khiến cung chủ phải chịu những đau khổ kia, đổi thành bị coi là một ngụy quân tử, cũng có chút không đúng lắm. Dù sao khi đó, cung chủ cũng chỉ là một người dư thừa, người ta sẽ có âm mưu gì được chứ.

Nếu nói đúng là Tô Khê Nguyệt không dám tùy tiện xuống tay, sợ hãi bị truy tra, vậy thì càng không đúng hơn. Nghe những gì cung chủ kể, hẳn là trong nhà, địa vị của hắn có thể coi như cùng heo chó không sai biệt lắm, cho dù có hại chết hắn, ai dám vì một con chó nhỏ mà đi dò tra đại thiếu gia. Lùi một bước tiến một bước, cho dù cha của cung chủ có đột nhiên nghi ngờ là do có người hãm hại, muốn thay nhi tử truy xét hung thủ, nhưng đối tượng lại là một đứa con khác của mình, hoặc có thể nói hiện tại là con trai duy nhất, hắn có thể làm như thế nào? Không thể vì cung chủ mà đem con trai độc nhất của mình giết chết được?

Cho nên mặc kệ nhìn từ phương diện nào đi nữa, Tô Khê Nguyệt cũng đều không cần phải … tự mình đối với Tây Môn Lẫm Nhiên động thủ, thậm chí y hung ác cũng thế, mà thương yêu hắn cũng thế, đều không có gì xấu cả. Huống chi, đến cuối cùng y hoàn toàn có thể không lộ diện, cuối cùng cung chủ vẫn bị người đuổi đi. Nếu như quả thực là như vậy, cung chủ bây giờ trở về, chỉ sợ thật sự không phải là báo thù, mà là báo ân đi, bởi vì hình tượng ca ca trong lòng hắn vĩnh viễn đều là vĩ đại như thế này. Tô Khê Nguyệt kia làm gì lại phải ngu ngốc như thế để chặn đường lui của mình. Sự tình ngu xuẩn như thế, cho dù là ngụy trang nhưng trong ba năm không thể không lộ ra chút ít tính tiểu nhân vô sĩ của y được?

Nhưng là một bụng nghi vấn, Hoa Hương lại không có biện pháp nói ra, nếu thực sự có ẩn tình, đây không phải là nói, chính mình so với cung chủ còn thông minh hơn sao? Nàng cũng không muốn mạo hiểm như vậy. Huống chi nếu như không có ẩn tình gì bên trong? Nếu Tô Khê Nguyệt thật sự là người như vậy thì sao? Tuy rằng thấy thế nào cũng không giống, nhưng vạn nhất y là như thế, chỉ vì mình nghi ngờ cái nguyên nhân kia mà y được cung chủ tha thứ cùng quan tâm, có cơ hội ngày sau y lại tổn thương cung chủ thì như thế nào?

Huống chi, bây giờ nhìn lại, cung chủ cùng công tử ở chung cũng rất tốt, tuy rằng ngoài miệng Gia nói muốn báo thù, nhưng đều không có hành động thực tế, không phải sao? Nói như vậy, Hoa Hương cũng không phải không có một chút tư tâm, nàng đối với Tô Khê Nguyệt có hảo cảm, nhưng Tô Khê Nguyệt nếu trở thành ca ca Tây Môn Lẫm Nhiên, chính mình chỉ là một hạ nhân, dựa vào cái gì xứng với người ta. Nếu Tô Khê Nguyệt vẫn là thân phận hạ nhân, chính mình lại là nữ tỳ bên cạnh cung chủ, tục ngữ nói, gần quan được ban lộc, có lẽ tương lai, nguyệt lão thật có thể đem hai người bọn họ dắt đến bên nhau thì sao. ( =.=|||)

Hoa Hương nghĩ đến đây, đã cảm thấy tay chia thức ăn có chút run run, con ngươi như nước mùa xuân, xấu hổ mang theo e lệ liếc mắt với Tô Khê Nguyệt một cái, nghĩ thầm này không thể trách ta, Tô công tử như vậy, có nữ hài tử nào không thích a, nếu không phải y tính tình thanh cao, cha mẹ lại chết sớm, sau lại phá sản, chỉ sợ lúc này cũng đã cơ thiếp thành đàn rồi đó.

Những ngày sau này của Tô Khê Nguyệt từ đó về sau quả thật tốt hơn rất nhiều, cùng Tây Môn Lẫm Nhiên ăn một bàn, ngủ cùng một phòng, tuy rằng không phải trên cùng một giường, bởi vì là người hầu bên người, thì khi ngủ chỉ được nằm trên cái giường nhỏ bên cửa sổ.

Chẳng qua vài ngày nay, vị chủ tử kia cũng không còn có ý định sỉ nhục y nữa. Mỗi ngày miên mang suy nghĩ cũng đủ mệt người rồi, thế nên Tây Môn Lẫm Nhiên nào dám để Tô Khê Nguyệt gần người.

Đúng vậy, chính là miên man suy nghĩ, hiện giờ cùng Tô Khê Nguyệt mỗi ngày sớm chiều ở chung như hình với bóng, vành tai và tóc mai chạm vào nhau tình đầu ý hợp, trái tim kia của hắn càng ngày càng không khống chế được, hơn nữa hai ngày nay, mỗi ngày buổi tối đều ở trong mộng cùng đối phương mây mưa thất thường, nửa đêm thể nào cũng phải lặng lẽ đổi một lần ra giường. Việc này khiến Tây Môn Lẫm Nhiên như bị tra tấn, hận không thể đem ca ca của mình đè ở trên giường đại chiến ba trăm hiệp.

Cứ thế hơn mười ngày nữa lại trôi qua, miệng vết thương trên ngón tay Tô Khê Nguyệt sớm đã tốt lắm, bởi vì tổn thương không sâu, cũng không lưu lại sẹo, làn da nguyên bản bị bọt nước cùng ngâm nước đến nỗi trắng bệch cùng nhăn nhúm cũng đã khôi phục sự trơn mềm, trắng trẻo ban đầu. Tuy rằng Tây Môn Lẫm Nhiên không mở miệng, nhưng Tô Khê Nguyệt lại cân nhắc bản thân không thể cứ tiếp tục như vậy được nữa, y là người hầu bên người của hắn, cũng nên làm một ít chuyện mới được, bằng không ngày nào đó tâm tình Giang Phong không tốt, lại buộc mình trở về giặt quần áo, chẳng phải là mất nhiều hơn được sao.

Vì thế sáng sớm hôm nay dậy sớm, bắt đầu chuẩn bị nước rửa mặt cho Tây Môn lẫm Nhiên, chải đầu cho hắn, hầu hạ hắn ăn điểm tâm. Tây Môn Lẫm Nhiên mặc dù không được tự nhiên, nhưng suy nghĩ một chút. Lúc này mới giống bộ dáng báo thù chứ. Vậy nên cũng chỉ cố gắng nén khó chịu trong lòng. Thật khó khăn mới chịu đựng qua được bữa sáng, buổi trưa cơm nước xong thì lại đi ra ngoài, Tô Khê Nguyệt nói muốn đi theo thế nhưng lại bị lời lẽ nghiêm khắc ngăn lại.

Tây Môn Lẫm Nhiên nghĩ thầm: thôi đi, ta như thế này chính là vì trốn ngươi. Còn cho ngươi đi theo, ta tự tìm phiền phức sao.

Hắn cũng cảm thấy nản lòng, thầm nghĩ người khác báo thù, đều là vui sướng vô cùng, thế nhưng đối người này báo thù, người bị báo thù lại đường quan rộng mở, ta con mẹ nó chứ, thành ra lại dung sương đập cà hay sao, còn có thiên ý hay không đây?!!

Bởi vì nghĩ như vậy, cũng hiểu được đã khiến bản thân buồn bực, ở trên đường đi đi lại lại cũng không chịu hồi phủ. Mắt thấy sắc trời chuyển dần đen, hắn thế nhưng vẫn là không muốn trở về. Bởi vậy, lại đi dạo xung quanh một hồi cuối cùng đến trước cửa một tửu lâu.

Ở trong tửu lâu ăn một bữa cơm thật cao hứng. Trong bữa ăn cũng chỉ có tám con vịt nhưng lại khiến khẩu vị của hắn thật thoả mãn, không chỉ ăn mà còn gói một con mang về. Bởi vì nhớ tới Tô Khê Nguyệt không thích ăn thức ăn mặn mà mùi vị con vịt này cũng không tệ, có thể khiến y chịu ăn một chút đùi vịt, cho nên mang theo con vịt này, hớn hở trở về phủ.

Bởi vì Tây Môn Lẫm Nhiên không trở về, cho nên Tô Khê Nguyệt cùng Hoa Hương tự nhiên cũng sẽ không dùng bữa, sau khi biết bọn họ chưa ăn thì nói mình đã ăn rồi, sau đó để con vịt trong bữa ăn ở tửu lâu kia xuống bàn, Hoa Hương ngồi đối diện Tô Khê Nguyệt,nhìn nhìn một chút thì cúi đầu lẩm bẩm nói: “ Khẳng định không phải là cho ta rồi, biết rõ ràng ta không có ăn thịt gà thịt vịt mà.”

Lời này chẳng khác nào là nói cho Tô Khê Nguyệt nghe, khiến cho Tây Môn Lẫm Nhiên hận vô cùng, nghĩ thầm, ngươi là muốn ngày nào đó ta biến ngươi thành câm có phải không. Ta lại không thể đem ngươi đi bán đi. Sau đó lại quay đầu sang nhìn Tô Khê Nguyệt, vẻ mặt y giật mình nhìn con vịt kia, một hồi lâu bỗng nhiên lại cúi đầu, trong đôi mắt kia nước mắt đã sớm lưng tròng. Hắn có lòng định giải thích một chút cho rõ ràng nhưng nhìn đến bộ dạng kia của y, nhất thời không nói nên lời, ho hai tiếng liền đi vào phòng ngủ bên trong.

Ăn xong cơm tối, bốn người hoặc là đọc sách hoặc là luyện công hoặc là nói chuyện, giờ Dậu thì mới lục tục lên giường đi ngủ. Một đêm này không khí mặc dù có chút không đúng nhưng bốn người vẫn là không nói chuyện với nhau.

Tây Môn Lẫm Nhiên nằm ở trên giường, suy nghĩ giống như sóng triều, nghĩ đến chính mình thủy chung đối với Tô Khê Nguyệt không có cách nào, không bằng liền dứt khoát vứt bỏ báo thù đi. Lần trước nghe nói Thượng Quan Thiên Trảm báo thù, nhưng mà báo qua báo lại, thiếu chút nữa đem người mình yêu bức tử, sao phải khổ vậy chứ? Nghĩa phụ cũng thường dạy mình, có vài thứ, thời điểm nên buông thì sẽ buông.

Bởi vì nghĩ như vậy, ý niệm báo thù tâm tâm niệm niệm suy nghĩ mười mấy năm trong đầu kia thế nhưng phai nhạt, còn nghĩ Tô Khê Nguyệt, kia vốn là một công tử, tuy rằng ba năm làm tôi tớ, nhưng bộ dạng cùng khí độ vẫn không thay đổi, bà vú lại là người cực tốt, có lẽ lúc đấy hãm hại mình, thật ra là có nỗi khổ tâm gì đó bất đắc dĩ, chẳng bằng khôi phục thân phận của bọn họ đi thôi.

Bất quá ngẫm lại vẫn cảm thấy không cam lòng, ngay tại lúc tâm lý đang giãy giụa như vậy thì dần dần chìm vào giấc ngủ. Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, không phát hiện Tô Khê Nguyệt, hắn cũng không cho là hỗn láo, đi thẳng đến hậu viên luyện kiếm, đợi cho luyện xong trở về, phát hiện Tô Khê Nguyệt đã trở lại, thay đổi một thân quần áo mới, tuy rằng cũng chỉ là áo vải bông, nhưng rõ ràng đúng là một bộ đồ mới, mặc ở trên người y, cũng tôn lên vóc người kiên cường rắn rỏi.

Rửa mặt, Tô Khê Nguyệt chạy tới chải đầu cho hắn. Hai huynh đệ ở trước gương, đều là lặng yên không nói. Dần dần, Tây Môn Lẫm Nhiên cảm thấy có điểm gì đó là lạ, chóp mũi tựa hồ có một mùi hương gì đó như có như không. Hắn kinh ngạc quay đầu lại liếc nhìn Tô Khê Nguyệt một cái, vẫn thấy y bày ra vẻ mặt lạnh nhạt tự nhiên. Quay đầu, vẫn cảm thấy hương khí này kỳ quái, nhưng là cụ thể lại không nói ra được.

Có lẽ là do có quan hệ huyết thống, cái mũi của phụ thân Tô Khê Nguyệt cũng không tốt lắm khiến cho một cỗ hương vị nếu rất nhẹ thì y cũng không có ngửi thấy gì cả. Tô Khê Nguyệt cùng Tây Môn Lẫm Nhiên đều kế thừa đặc điểm này của hắn, nhưng là không quan trọng, cho nên cũng không ảnh hưởng cuộc sống.

Nếu đổi lại trước kia, hương vị này Tây Môn Lẫm Nhiên đúng là không có ngửi thấy được nhưng hiện tại hắn thân mang tuyệt đỉnh võ công, nội lực siêu nhân, đối với hơi thở độ mẫn cảm gia tăng, cái mũi so với thường nhân còn muốn linh mẫn hơn, mùi vị kia tự nhiên không thể không ngửi thấy được.

Thừa dịp thời gian Tô Khê Nguyệt đi lấy cơm, Tây Môn Lẫm Nhiên gọi Hoa Hương vào, thấp giọng phân phó vài câu, Hoa Hương chỉ cần dùng một chút dụng cụ gia truyền độc nhất vô nhị là có thể nhận biết được rõ ràng cỗ mùi vị kỳ lạ này. Nói cho cùng thì hắn vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng Tô Khê Nguyệt.

Hoa Hương tuy rằng tiếp nhận mệnh lệnh rồi, nhưng vẫn không cho là đúng, nghĩ thầm cung chủ nhà mình đại khái là trông gà hoá cuốc, lại bắt đầu hoài nghi công tử muốn hại hắn. Ai biết thực sự đợi cho Tô Khê Nguyệt đi vào gần đến nơi, nàng lưu ý một chút, trong chốc lát, quả nhiên, một cỗ hương vị như có như không, hương khí cực nhẹ liền chậm rãi bay vào chóp mũi, sắc mặt Hoa Hương lập tức thay đổi, nàng khiếp sợ nhìn Tô Khê Nguyệt, nếu không phải đối phương đã vào phòng, chỉ sợ biểu tình này của nàng có thể đem Tô Khê Nguyệt hù dọa cho chết khiếp.

Một ngày này sắc mặt Hoa Hương đều là trắng bệch nghiêm trọng nhìn Tô Khê Nguyệt cùng Tây Môn Lẫm Nhiên một chỗ, hoặc đọc sách hoặc nói chuyện hoặc viết chữ, trong đầu nàng loạn thành một đoàn đặc quánh, không rõ Tô Khê Nguyệt cao ngạo thanh nhã, như thế nào lại có thể làm ra loại sự tình này, nhưng là… Nhưng là hương vị kia, nàng sẽ không sai, điểm ấy nàng nắm chắc. Chẳng lẽ nói, hết thảy lời nói của cung chủ đều là thật sự, Tô Khê Nguyệt này, chính là cái đồ tiểu nhân đạo đức giả ác độc? Y lúc trước đối với cung chủ hãm hại, thật là không có ẩn tình cùng nỗi khổ tâm sao?

Thời điểm buổi chiều, Tây Môn Lẫm Nhiên đem Tô Khê Nguyệt sai đi ra ngoài, kêu Hoa Hương tiến vào, chỉ nhìn thần thái của nàng liền biết có kỳ quái, luôn miệng truy vấn, Hoa Hương mới ngượng ngùng thấp giọng nói: “Công tử… hơi thở trên người, phải.. Đúng là một loại… Một loại…”

Nàng nói liên tục vài cái “Một loại”, dùng âm thanh muỗi kêu nói lầm bầm nói: “Đúng là một loại xuân dược có tác dụng thúc dục… Gần như có thể nói là vô vị, nếu không gặp phải người có khứu giác luôn luôn luyện tập chăm chỉ, căn bản sẽ không phát giác, nhưng là tác dụng thuốc này thực sự… Tốt lắm…”

Nàng nói tới đây, thấy trong mắt cung chủ nhà mình đầy là tơ máu cùng trên mặt có một chút ửng hồng, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ. Xem ra cung chủ sớm đã biết đáp án, kêu chính mình đến bất quá là xác định một chút, cũng là, dù sao cung chủ hôm nay không cố ý lại cùng Tô công tử đợi một ngày, dược vật kia làm sao có thể một chút tác dụng đều không có thấy chứ?

“Cung chủ, muốn hay không bảo nhị đầu cho…” lời nói của Hoa Hương còn chưa dứt, đã bị Tây Môn Lẫm Nhiên đánh gãy, chỉ thấy hắn khôi phục lại bộ dáng Tu La lúc trước, hàn quang trong mắt khiến ngay cả Hoa Hương đều nhịn không được run lên.

“Không cần, này nếu là do y trăm phương ngàn kế thiết bẫy, ta nếu không tiến vào, chẳng phải là rất có lỗi với y hay sao?” khóe miệng Tây Môn Lẫm Nhiên vừa cong lên, vẻ tươi cười đáng sợ, vô cùng lãnh khốc tà nịnh, Hoa Hương cảm thấy một dòng nước lạnh chảy dọc khắp người, ngay cả da đầu đều run lên, cúi đầu nói tiếng cáo lui, sau đó giống như chạy trốn chạy đi.

“Tô Khê Nguyệt, Tô Khê Nguyệt, ngươi thật sự là hảo thủ đoạn a…” Tây Môn Lẫm Nhiên ở trong phòng cất tiếng cười to, tiếng cười chưa dừng, khóe mắt đã ngấn lệ.

Nhưng lệ quang này chợt bị hắn bức trở về, lẩm bẩm nói: “Thế gian này còn có người nào so với ngươi thay đổi, giả tạo mà lại hiểu biết lòng người giỏi hơn không? Cuộc sống hạ nhân ba năm kia, ngươi âm thầm chờ ta đến. Ngươi vân đạm phong khinh, bởi vì ngươi biết, chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ bản thân ngươi hoàn hảo đúng không? Bất quá ngươi lại không nghĩ tới ta lại là người không ngu ngốc, không chịu thua kém đến như thế này. Nhiều lần đối với ngươi hạ thủ thế nhưng lại không được, cho nên ngươi cho là cơ hội tới rồi, ngươi lại có thể đưa ta lên cao, sau đó một cước sẽ đá ta xuống dưới đáy vực có phải hay không?

“Ngươi nhưng thật ra rất có tinh thần hy sinh, không tiếc dùng thân thể của chính mình làm mồi, cũng là, không thể hạ được quyết tâm, như thế nào có thể lấy được tín nhiệm của ta, đem ta đùa bỡn ở trong tay trong lúc này đây có phải không? Tô Khê Nguyệt, ta thật sự là không thể không bội phục ngươi a. Ta dám nói, ở trên phương diện đạo đức giả, ngươi nhận đệ nhị thì sẽ không có ai dám cùng ngươi tranh đệ nhất.”

Lời nói này vừa ra khỏi miệng để lại trong lòng hắn là chua xót cùng phẫn nộ vô cùng, nhưng cũng chỉ dung ngữ điệu bình tĩnh để biểu đạt mà thôi. Nếu như nói cừu hận sau này đã không thể nào xoá bỏ được nữa, hơn nữa lại dây dưa cùng với ân tình, khiến cho Tây Môn Lẫm Nhiên luôn không thể nào bỏ tâm được. Như vậy giờ khắc này, lại thấy tận mắt, nhận thức Tô Khê Nguyệt dối trá cùng ngoan độc, tâm hắn thực sự đã như tro tàn, độ ấm vừa mới hâm nóng kia, bị một chậu nước đá đổ vào khiến bản thân hắn đã hoàn toàn thông suốt, bây giờ là hoàn toàn lạnh như hàn băng vạn năm.

Mà hết thảy phát sinh này biến hóa trong nháy mắt, Tô Khê Nguyệt cũng không rõ ràng lắm. Trái tim Tây Môn Lẫm Nhiên lạnh như băng, tim của y thì lại mềm yếu, con vịt kia cùng tất cả hành động của đệ đệ, đều làm cho tim của y ấm lên như ánh nắng mãnh liệt nóng bỏng của ngày hè, hoặc là ánh dương ấm áp của ngày đông.

Vô cùng cao hứng bưng mấy bát bánh trôi trở lại trong phòng, Tây Môn Lẫm Nhiên cùng Cửu Ngôn đều đã bình ổn được cảm giác khiếp sợ trong lòng, nếu Tô Khê Nguyệt muốn chơi, bọn họ sẽ phụng bồi đến cùng. Cái này giống như một ván bài, mỗi người đều cho là mình nắm chắc phần thắng, cho nên đến thời điểm đổ chén cuối cùng, tin tưởng kết quả nhất định sẽ phi thường đặc sắc.

Chỉ có Hoa Hương có chút không được tự nhiên, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng Tô Khê Nguyệt. Điểm này Tô Khê Nguyệt cũng đã nhận ra, bởi vậy đợi cho Hoa Hương cùng Cửu Ngôn cáo lui ra khỏi phòng rồi, y không nhịn được, hỏi Tây Môn: “Hoa Hương tiểu nha đầu kia làm sao vậy? Ta cảm thấy được ánh mắt nàng nhìn ta có chút khác thường.”

“Ha hả, là có chút khác thường, thiếu nữ nào mà chẳng có chút ái tình chứ, nhất là đối với một tài tử tuấn tú phong lưu như ngươi, tiểu nha đầu có chút xuân tâm nhộn nhạo cũng là chuyện có thể giải thích được, không phải sao?”

Tây Môn Lẫm Nhiên mỉm cười, dùng ánh mắt dịu dàng từ trên cao nhìn xuống Tô Khê Nguyệt. Bởi vì hắn so với Tô Khê Nguyệt cao hơn rất nhiều, cho nên ở trước mặt hắn, nam tử gầy gầy này nhìn giống như có chút nhỏ bé. Đối diện với ánh mắt như thế này của Tây Môn khiến cho Tô Khê Nguyệt có chút không quen, không tự chủ được lui từng bước về sau.

Mặt có chút nóng, trong đôi mắt hơi xếch của Tô Khê Nguyệt có chút chút tức giận, nhẹ giọng quát lên: “Gia, lời như thế ngươi làm sao có thể nói ra miệng, cho dù… Cho dù trong lòng biết rõ ràng, cũng phải như không biết, ta… Ta coi Hoa Hương như muội muội, ta sẽ tìm một cơ hội nói cho nàng hiểu được.”

Khuôn mặt trắng trẻo càng ngày càng đỏ ửng, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp tuyệt trần, dáng người tinh tế cao ngất, Tây Môn Lẫm Nhiên nghe thấy được âm thanh mình nuốt nước miếng, nếu như nói hắn trước kia còn có thể cố gắng khắc chế những ý niệm không đúng trong lòng, đêm nay hắn đã có chút không chịu được áp lực này, dù sao hết thảy đều là Tô Khê Nguyệt tự tìm, y muốn không phải đúng là kết quả này sao? Kia chính mình còn có cần gì phải cố gắng chịu đựng.

“Không cần ngươi, ta cũng sẽ làm cho nàng hiểu được.”

Nhàn nhã tiến lên phía trước, Tây Môn Lẫm Nhiên vươn tay nâng cằm Tô Khê Nguyệt lên, tinh tế ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần này, một bên thấp giọng cười nói: “ Ca ca xinh đẹp như thế này, ta như thế nào có thể để ngươi rơi vào ôm ấp của người khác chứ. Mọi người đều nói gần quan được ban lộc, chúng ta mới trước đây cùng một chỗ, hiện tại lại cùng một chỗ, loại duyên phận này cũng không phải người nào cũng có, cho nên, ngươi nên là của ta, người khác ai cũng đều đừng nghĩ chạm vào”.

Loại hành động đùa giỡn này giống như tiếng nổ lớn trên đầu của Tô Khê Nguyệt, nháy mắt đã khiến y bị nướng chín trong mơ màng, kinh ngạc nhìn biểu tình Tây Môn Lẫm Nhiên mang theo ý cười, còn có ánh mắt lóe lên kia, ngay cả mình cũng có thể rõ ràng nhận thấy trong đó có bao nhiêu dục vọng kín đáo, luôn luôn bình tĩnh như y cũng không chịu được mà bắt đầu luống cuống, liều mạng tách ngón tay đang kiềm giữ cằm mình ra, đạp đạp đạp về phía sau lui lại mấy bước, hét lớn: “Giang Phong, ngươi làm sao vậy? Ngươi như thế nào lại… biến thành cái dạng này? Ta… Ta đi tìm Hoa Hương cùng Cửu Ngôn lại đây…”

Tây Môn Lẫm Nhiên nào còn có tâm tư cùng y chơi, cái loại hương dược thúc giục này đích xác lợi hại, lúc này mới vừa có ý niệm chiếm lấy Tô Khê Nguyệt trong đầu, máu toàn thân liền đều sôi cả lên, cái vật lớn trong khố hạ kia lại nóng bỏng như sắt, kêu gào muốn thẳng tiến vào địa phương kia.

Hắn tiến lên từng bước, một tay ôm lấy Tô Khê Nguyệt ném lên trên giường, lập tức đè ép lên, ha hả cười nói: “Gọi bọn chúng làm gì? Để cho tiện chúng ta hưởng lạc, ta đem bọn họ đều bắt ra ngoài, hơn nữa ta còn bảo họ dặn tất cả hạ nhân, mặc kệ nơi này có âm thanh gì, cũng không được xông vào, cho nên Tô Khê Nguyệt ngươi không cần thẹn thùng, tận tình kêu đi.”

Lần này rõ ràng khiến cho mặt Tô Khê Nguyệt toàn bộ đều đốt đỏ, y liều mạng giãy giụa, ý đồ rõ ràng là muốn mắng tỉnh đệ đệ đã bị dục hỏa đốt người. Nhưng này không hề có tác dụng, qua một lúc thi triển công phu, môi đã bị hung hăng ngăn chặn, một đầu lưỡi hữu lực khiêu mở hàm răng, mạnh mẽ xông vào khoang miệng mút vào đẩy ra, quấy rối triền miên. Y thử hung ác cắn sâu vài cái, mới phát hiện đối với đầu lưỡi thô sáp kia căn bản là không có tác dụng gì.

Quần áo bị cởi ra thô bạo, hai hạt châu trên đầu ngực bị hung hăng vê cắn, chơi đùa, xoa nắn, mang lại cảm giác vừa đau vừa ngứa lại tê dại vô cùng. Tô Khê Nguyệt bị sợ hãi khiến cho đại não trống rỗng, chỉ có thể dựa vào bản năng liều mạng đá đạp lung tung hai chân, dùng một đôi tay cũng không có nhiều khí lực đấm đánh sau lưng Tây Môn Lẫm Nhiên, nhưng mà những hành động này khác gì kiến bò cành cây, một chút tác dụng cũng không có.

Không hề nghi ngờ, con người Tô Khê Nguyệt này cho dù có bị Tây Môn Lẫm Nhiên khinh thường, nhưng là khối thân thể này, lại vô cùng hợp tâm ý của hắn. Bỏ đi quần áo trên thân thể, ở nơi nào sờ sờ nắm nắm đều là bạch tích trơn mềm lại vô cùng co dãn, so với nữ nhân trước kia, thân thể này quả thật tốt hơn vô cùng.

Khố hạ nóng bỏng cứng rắn như sắt khiến Tây Môn Lẫm Nhiên không còn bao nhiêu kiên nhẫn, tùy tiện cầm lấy nhất kiện y phục đem hai cánh tay không nghe lời buộc chặt lại, hắn tính toán tận tình hưởng dụng khối thân thể này.

Bộ dáng Tô Khê Nguyệt hiện tại đúng là vô cùng thê thảm, hai cánh tay bị giơ lên buộc chặt trên đỉnh đầu, cái cổ xinh đẹp cùng với hõm vai bị gặm cắn không biết bao nhiêu lần, đôi môi đày đặn bị hôn khẽ sưng phồng lên, đầu nhũ tinh tế, đỏ hồng bị bắt buộc hiện tại vẫn đứng thẳng, để cho hai rồi ba ngón tay đùa bỡn lôi kéo,thỉnh thoảng lại tinh tế cạo gãi, khiến cho đầu nhũ vô cùng nhạy cảm bị hành hạ thê thảm, đem đến một trận tê dại, ngứa ngáy, thậm chí thân thể cũng bị một trận co giật. D_A

Xuống chút nữa, đúng là vòng eo nhỏ nhắn cùng hai chân thon dài trần truồng, nhưng là cái dạng này thật sự quá mức mỹ, hai chân bị hướng hai bên tách ra, hết thảy các bộ phận bên dưới đều lộ rõ, ngọc hành cùng hai cái túi túi xinh xắn bị nắm trong tay, thỉnh thoảng lại được vuốt ve, gảy gảy. Tiểu huyệt phía dưới, bị mở ra đến cực hạn, gian nan phun ra nuốt vào một cây tráng kiện đỏ tía, vài giọt máu tươi chậm rãi chảy ra, nhuộm đỏ cả thân dưới trắng nõn.

“Giang Phong… Ngô… Đau… Đau quá… Giang Phong… Van cầu ngươi, đừng đi vào nữa… A…” Tiếng rên rỉ vỡ tan, lưỡi dao thịt ở chỗ sâu nhất trong đũng đạo không những không lui ra ngoài mà ngược lại còn hướng về phía trước mạnh mẽ đâm vào, khiến thân thể trắng nõn của Tô Khê Nguyệt khẽ nhảy chồm về phía trước, mà động tác này lại một lần nữa khiến y thống khổ thét chói tai: “A… Đau quá… Cầu ngươi Giang Phong, đừng… Đừng di chuyển nữa…” Hai hàng lệ theo khóe mắt chảy xuống, bị đối đãi tàn nhẫn như vậy rất lâu, y hận không thể khiến bản thân lập tức chết đi.

“Ca ca, ngươi còn không có nhận rõ sự thật sao? Ta đưa cho ngươi hết thảy, ngươi đều không có nói không. Bất quá tiếng kêu của ngươi thực sự êm tai, đến, kêu a, kêu vài tiếng cho ta nghe, ta thích.”

Tây Môn Lẫm Nhiên mang ý cười xấu xa nói ra lời tàn khốc, trắng trợn. Quả nhiên, ngay sau đó, Tô Khê Nguyệt ngậm chặt miệng. Hắn lạnh lùng cười, nghĩ thầm tốt, có bản lĩnh ngươi đừng lên tiếng, ta xem ngươi có thể nhịn bao lâu.

Động tác xỏ xuyên qua đột nhiên kịch liệt hơn, hai tay chuyển qua cánh mông tuyết trắng, một bên xoa bóp, một bên cố định vòng eo Tô Khê Nguyệt khiến cho nó càng đong đưa điên cuồng hơn, cứ như vậy liền dễ dàng tiếp nhận cự vật kia vào sâu bên trong hơn. Chín nông một sâu, rút ra, cắm vào, luật động càng ngày càng kịch liệt, thanh âm “chẹp chẹp” mỹ vang dội bên trong phòng, đũng đạo nóng kinh người va chạm bừa bãi, chặt chẽ bao vây lấy lưỡi dao thịt, giống như là lấy lòng nó để cho động tác của nó có thể nhẹ nhàng, chậm hơn một chút.

“Ngô… Không cần… Không cần…” Tô Khê Nguyệt không có kiên trì bao lâu, tiếng thét chói tai từ trong miệng của y lại vang lên, mồ hôi cùng nước mắt hoà lẫn vào nhau, đem tóc mai cùng tóc của y quện vào, ướt sũng, y liều mạng lắc đầu, nhưng không có cách nào khống chế được thân thể mình làm ra bất kì động tác phản kháng nào, bởi vì tất cả khí lực giống như đã biến mất hoàn toàn, duy nhất hai chân cùng kích thích trên lưng, tất cả đều bị nắm trong tay Tây Môn Lẫm Nhiên…

Đối với phản ứng Tô Khê Nguyệt tỏ ra vừa lòng, Tây Môn Lẫm Nhiên lần thứ hai lấy tay bắn hai đầu nhũ đã sưng đỏ kia, một bên lạnh lùng nói: “Ca ca, ngươi đã muốn, ta sẽ cho ngươi một đêm trọn đời không quên.”

Theo như lời nói của mình, hắn đột nhiên đem phân thân rút ra, tiếp theo lật ngược thân Tô Khê Nguyệt, khiến cho mặt y cúi đầu hướng xuống dưới giường, sau đó túm lấy, nâng lên thắt lưng của y, tách ra hai mảnh mông, tiểu huyệt lúc nãy đã chịu đủ tra tấn giờ khép kín như trước, phân thân thô to cứng rắn một lần nữa mạnh mẽ xông vào.

“A…” Tô Khê Nguyệt lại phát ra một tiếng kêu thê thảm bi thương, mười ngón tay bóng loáng liều mạng gấp vào mở ra dưới chăn đơn, tư thế này càng thêm tiện cho Tây Môn Lẫm Nhiên gian , lưỡi dao thịt thật lớn luôn có thể xông vào chỗ sâu nhất trong dũng đạo, hơn nữa biên độ luật động di chuyển cũng tăng lên. Phần thống khổ kia không phải dùng ngôn ngữ là có thể hình dung được.

Mặc dù là dưới tình huống như thế, hai đầu nhũ trong ngực vẫn không tránh được vận mệnh bị chà đạp, đầu nhũ phấn nộn bị đủ các loại thủ pháp sủng ái, rất nhanh thì lại sưng đỏ không chịu nổi. Những chỗ mẫn cảm nhất trên người đều bị đùa bỡn khai phá, khiến cho bản thân y trở nên vô cùng đãng, hoàn toàn thay thế cho vẻ điềm đạm đáng yêu thường ngày của Tô Khê Nguyệt.

Chuyện tình lần đầu tiên, vẫn liên tục đến nửa đêm. Trong lòng Tây Môn Lẫm Nhiên lúc này đã không còn thương tiếc, hắn chỉ biết phát tiết, giống như dã thú mà phát tiết. Tô Khê Nguyệt đáng thương bị hắn tra tấn đến ngất đi tỉnh lại, tỉnh lại rồi lại ngất đi, lặp lại như thế không biết bao nhiêu lần, rốt cục, y không tỉnh lại nữa, cho đến lúc này, Tây Môn Lẫm Nhiên mới chậm rãi buông y ra.

Nhìn khối thân thể rách nát trước mắt, trên ra giường có vài vết máu đỏ sẫm, trên người nơi nơi đều là trọc dịch màu trắng hoặc khô cạn hoặc ướt át, kia đều là kiệt tác của chính mình.

Trái tim Tây Môn Lẫm Nhiên nổi lên một tia đau đớn, hắn nghĩ nghĩ, rốt cục cúi xuống hôn khóe mắt Tô Khê Nguyệt đang tích nước mắt một chút, sau đó xuống giường, qua chốc lát sau, hắn tự mình bê tới một chậu nước ấm, thay Tô Khê Nguyệt lau rửa thân thể, lại kêu Hoa Hương cố ý lấy từ chỗ Khương đại phu một lọ thuốc mỡ, bôi lên miệng vết thương nơi hậu đình.

Mọi việc hoàn thành hết thảy, đã qua hơn nửa canh giờ. Chưa bao giờ một lần mây mưa nào có thể khiến Tây Môn Lẫm Nhiên vui sướng cùng mê muội như thế. Hắn hiện tại không có chút cảm giác mệt mỏi nào, đem Tô Khê Nguyệt ôm đến một cái giường khác, cùng nhau ngủ, ngủ thật say thẳng đến trời sáng rõ mới tỉnh.

Người đang nằm trong vòng tay mình rất nhanh thì liền tỉnh dậy, vừa ngẩng đầu thấy, đúng là Tô Khê Nguyệt, y đang muốn gian nan chống đỡ thân thể.

Truyện Chữ Hay