Ngồi xe ngựa mất một lúc, phần tường thành bằng đá bọc lấy Thủ đô hoàng gia cũng đã hiện lên trước tầm mắt.
Trong đó bao gồm cả tòa tháp với bên ngoài phủ đầy dây leo, nhìn thấy vậy khiến tâm trạng Dahlia giãn bớt phần nào.
Tòa tháp xanh chính là cái tên mà những người biết tới đặt cho ngọn tháp cổ đó.
Từ nhỏ tới giờ Dahlia và cha cô đã cùng nhau sống ở đây.
Kể từ khi cha mất, chỉ còn lại mình cô sống tại đây, cho tới khi cô vừa mới rời đi sáng nay vì chuyện hôn nhân.
Vốn thì họ cũng có thể chọn sống cùng nhau tại đây, thế nhưng Tobias vẫn dính chặt vào tư gia nằm ở quận trung tâm. Anh ta lý luận rằng một điểm nằm gần cả thương hội và tư gia nhà anh ta sẽ thuận lợi hơn cho cả việc sản xuất và buôn bán ma cụ.
Phần khuôn viên bên dưới tòa tháp được bao quanh bởi một lớp tường gạch cao quá cả đầu người lớn.
Khoảng hở của bức tường đặt một cánh cổng màu nâu đồng đủ lớn để cho cả một chiếc xe ngựa đi qua.
Dahlia xuống xe ngựa và đặt tay lên một bên cổng. Mới có vậy thôi mà cánh cổng đã tự động mở ra sang cả 2 bên.
“Dẫu anh có thấy bao lần nữa thì thứ này vẫn tiện ích quá mà”
“Giá như mấy cái cánh cổng bên hội vận tải đều giống như cái này nhỉ……”
Cái cánh cổng này sẽ tự động mở chỉ bằng một cái chạm nhẹ của người đã đăng ký trước.
Thường những cảnh cổng càng chắc chắn bao nhiêu thì càng tốn công đóng mở bấy nhiêu. Đối với nhân viên thuộc hội vận tải mà nói thì việc cánh cổng có thể đóng mở tự động là một tính năng rất đáng kỳ vọng.
Thực ra cổng ma thuật có tồn tại ở Lâu đài hoàng gia hay một số dinh thự nhà quý tộc, nhưng chúng lại rất ngốn ma thạch và luôn đòi hỏi phải có người túc trực. Thế nhưng Dahlia lại được biết rằng cánh cổng này không ngốn ma thạch mà cũng chẳng cần ai trông nom quản lý.
Người thiết kế và triển khai cánh cổng này là ông nội Dahlia đã không để lại bất cứ lời chỉ dẫn hay là bản thiết kế nào. Muốn xác định được cơ chế vận hành của thứ này thì buộc phải tháo nó xuống để có thể kiểm tra.
Cha cô đã luôn muốn giải mã được thứ này, chỉ là chưa kịp thực hiện thì ông đã mất.
“Ông nội em chính là người đã tạo ra nó, chỉ tiếc là ông đã không để lại bất cứ bản thiết kế nào. Nếu mà em tìm ra được thiết kế và phương thức vận hành của nó thì em sẽ đem bán nó cho hội vận tải đầu tiên luôn nhé”
“Anh mong chờ lắm đây”
“Chúng tôi cũng thực sự rất mong chờ đấy!”
Cùng đôi môi mỉm cười, Dahlia xuống xe ngựa và vào mở khóa tòa tháp. Chìa khóa chỉ là một chiếc chìa thông dụng làm bằng kim loại.
Sau đó, mọi người bắt đầu di chuyển hành lý vào trong nhà.
Có nhiều người sở hữu ma thuật cường hóa thể chất bên trong hiệp hội vận tải.
Những chiếc hộp nặng mà ngay cả Dahlia cũng thấy khó nâng đều được họ nhẹ nhàng vừa bê vừa đi lên cầu thang. Số hành lý khiêm tốn đó chỉ loắng cái mà đã được giải quyết sạch.
“Vậy là xong rồi đấy. Vậy em hãy ký vào đây hộ anh”
“Em cảm ơn, mọi người đã giúp em nhiều rồi”
Ký đơn xác nhận công việc xong, những người khác bên hội vận tải chào Dahlia và quay trở lại xe ngựa.
Chỉ còn mỗi Marcella vẫn còn nán lại.
“Tối nay em vẫn chưa ăn gì phải không, hay là tới nhà anh ăn tối đi?”
“Em cảm ơn. Nhưng em vẫn còn đồ bảo quản mà, vả lại hôm nay em muốn sắp xếp lại toàn bộ hành lý nữa”
“...... Đừng có cố quá đấy nhé”
Cô đi ra cổng để tiễn nhóm Marcella về, và rồi Marcella đang quay lại từ xe ngựa và đưa cô một chiếc túi lớn.
Ở bên trong đó có 2 món khoái khẩu của Dahlia là bánh mì hạt óc chó cũng như rượu vang đỏ.
“Đây, Irma có bảo là “Đưa nó cho Dahlia nếu cậu ấy không qua nhà” đấy”
“Em cảm ơn. Cậu ấy đúng là một người vợ hiền đấy”
“Và cả là một người bạn tốt phải không nào”
“Vâng……”
Mũi của cô giờ đang dần đau nhói.
Chỉ là, kiểu gì Marcella cũng sẽ bắt bằng được cô qua nhà nếu cô cứ thế mà khóc tại đây mất. Cô không hề muốn phải làm phiền họ thêm chút nào nữa.
Trực giác của Irma tốt thật.
Từ đầu cô đã biết rằng Dahlia vẫn sẽ ở lại tòa tháp mặc cho họ có mời cô tới như thế nào.
Irma vốn là bạn thuở nhỏ của Dahlia. Khi trước cô ấy đã từng sống ở gần tòa tháp, cô theo học nghề tại quận trung tâm để trở thành nhân viên thẩm mỹ, sau đó cô gặp được Marcella và rồi 2 người kết hôn với nhau.
Dù đó có là lúc Dahlia tới học viện hay là khi Irma đã kết hôn, họ đối với nhau vẫn chẳng hề thay đổi. Vậy nên Dahlia mới thực sự biết ơn cô ấy vì điều đó.
“Em sẽ mau chóng sắp xếp lại mọi thứ thôi. Khi nào mọi thứ bình ổn trở lại rồi thì nhớ cùng Irma tới ăn với em đấy”
“Ừ, kiểu gì bọn anh cũng tới mà”
Trong khi cố gắng duy trì sắc mặt, Dahlia tiễn chiếc xe ngựa rời đi.
____________________
Sẽ chẳng khác gì mấy kẻ thất bại nếu như cô cứ mãi ngồi thừ buồn bã ở đây thế này, Dahlia bắt tay vào sắp xếp lại toàn bộ hành lý.
Đưa vật dụng trong hộp quay lại phòng thí nghiệm với nhà kho nằm tại tầng 1, sau đó là cất đồ lại vào trong tủ quần áo và bàn trang điểm đặt ở phòng cô nằm trên tầng 3.
Trước giờ cô vẫn khiên cưỡng trong việc giữ nguyên trạng chiếc tủ quần áo và bàn trang điểm, còn giờ cô bẻ một phần xà phòng thơm với mùi yêu thích của cô và đặt vào trong chúng. Sẽ chỉ mất vài ngày để mùi hương cô thích có thể lan tỏa khắp 2 thứ đó.
Tất nhiên là cô chẳng làm gì sai cả, dẫu cho đó đều là những thứ mà cha cô đã từng hết mực nâng niu, nhưng cô chọn cách gạt hết toàn bộ chuyện đó sang một bên.
Mở đồ trong hộp và sắp xếp cất chúng trở lại xong rồi, tới giờ đã là quá nửa đêm.
Dahlia quyết định tới phòng khách thông với phòng bếp ở tầng 2 để làm bữa tối muộn.
Ngồi lên chiếc đi văng, cô vừa ăn bánh mì hạt óc chó vừa uống rượu vang đỏ. Vang đỏ thường hay là thứ đi kèm với bánh mì hạt óc chó có vị mặn.
Ăn bánh mì hạt óc chó xong, cô lôi túi dự trữ khẩn cấp ra với các loại hạt và hoa quả khô ở bên trong đó.
Và rồi Dahlia vừa nhấm nháp chúng vừa tiếp tục tu rượu.
Ngày hôm nay là một ngày thực sự tất bật.
Ngay khi vừa mới tới nhà mới, cô liền bị hủy hôn ước. Giải quyết vấn đề thủ tục tại thương hội xong, cô lại phải quay trở về tòa tháp.
Thứ khiến cô kinh ngạc nhất suốt ngày hôm nay không đâu khác mà chính là chuyện Tobias ngoại tình.
Cô đã từng hết mực tin rằng anh ta sẽ làm một người chồng tốt sau khi kết hôn, cô cũng tin rằng anh ta sẽ sát cánh bên cô như là một ma cụ sư nữa.
Cô chẳng bao giờ được anh ta thể hiện tình yêu thương thắm thiết, ngay cả bản thân cô cũng chỉ mong rằng có thể âm thầm mà theo bước anh ta thôi.
Có lẽ là trong cô cũng đã đem lòng thích anh ta phần nào rồi.
Thế nhưng đối với Tobias, là người yêu cô còn chẳng phải, coi nhau như là bạn đời thì lại càng không.
“Lạ ghê, mình thậm chí còn chẳng khóc nữa”
Cô vẫn cứ tiếp tục cắn hoa quả khô và thưởng thức ly rượu.
Bản thân cô đã cảm thấy kiệt quệ lắm rồi, thế nhưng nước mắt vẫn nào có hề rơi.
Kể từ khi đính hôn tới giờ, họ đã thảo luận về ma cụ cùng nhau, làm việc cùng nhau, cùng nhau bàn luận về định giá và phân phối sản phẩm…… và còn nhiều hơn cả như vậy nữa, cô chẳng tài nào mà nhớ hết nổi.
À, đúng rồi.
Thực ra cô vẫn chưa hề yêu Tobias.
Uống hết nguyên chai rượu, Dahlia giờ chỉ đang khóc một chút thôi, và chẳng phải khóc vì cuộc chia tay kia, cô đang khóc khi nhớ tới người cha của mình.
Mọi thứ sau đó đều là do cô đã uống quá nhiều vang đỏ thôi.