SẮC MÀU CỦA NỖI BUỒN BỊ VẤY BẨN[note38040]
Sau giờ học, một track mới được sáng tác như đã thổi hồn vào tầng hầm chứa sách.
Sakurada Miyu chỉnh lại tư thế của mình và chú tâm lắng nghe tiếng nhạc đến mức trông như thể cô đang cầu nguyện. Đôi mắt của Shiratori Kurumi sáng lấp lánh lên trong khi cô đang kiềm chế trí tưởng tượng phong phú của mình. Takeshita Miiko thì đang cố hết sức để không nhảy nhót vì vui sướng.
Khi phần loop[note38039] cuối cùng của bản nhạc phát xong, Kasuga Haruna chỉnh fader xuống và bồn chồn ngẩng mặt lên.
“Nó vẫn chưa được hoàn thiện cho lắm nhưng mà... các cậu thấy sao?”
Kurumi nhảy cẫng lên và nói: “Tuyệt vời! Quả không hổ danh Hội Trưởng Hội Kỷ Luật đại tài!”
Miiko vừa quay vòng vòng vừa nói “Đúng là một tack hay mà~”
“Đã nói là đó là ‘track’ chứ không phải ‘tack’. Và tớ không phải là Hội Trưởng.”
Haruna trông vẫn không vui lắm dù đã được hai người bạn của mình khen.
— “Bốn đứa chúng ta hãy cùng sáng tác một bài hát thôi.”
Bốn cô gái đã tìm thấy một đĩa nhạc cũ, tìm hiểu về nghề DJ, tổ chức những buổi tiệc ở trường và cảm nhận được niềm vui khi tận hưởng âm nhạc cùng nhau. Không lâu sau đó, Lyrical Lily đã đặt mục tiêu là sáng tác một bài hát riêng, nhưng thực tình mà nói thì không ai biết cách để làm thế cả.
Haruna giãi bày những cảm xúc chân thành của mình.
“...Ừm, tớ không biết nó có hay lắm không. Tớ chỉ mò mẫm là chủ yếu... rồi cố nghĩ ra cái gì đó hay ho... Thực ra đây chỉ là kết quả của việc tớ tập trung cao độ trong vô thức thôi. Vẫn còn khá nhiều chỗ cần cải thiện...”
“Nhưng trong lúc sáng tác ra nó, tớ đã nghĩ đến mọi người – Miyu-san thì hát, Kurumi-san và Miiko-san thì nhảy múa... Tớ đã rất cố gắng để tạo ra một track đặc trưng cho chúng ta và...”
“Tuyệt lắm luôn á! Nghe vừa rất mới mẻ, vừa năng động nữa, với lại giai điệu cũng khá bắt tai người nghe!”
Những lời khen tràn đầy sức sống của Kurumi đã cắt ngang những câu từ đầy e ngại của Haruna.
“Giờ chúng ta phải mau thêm nét riêng của mình vào để hoàn thiện bài hát thôi. Đúng không, Miyu-chan?”
Nhưng Miyu lại nhìn vào khoảng không như một người mất hồn.
“Ừm... Miyu-chan, cậu có sao không thế?”
“À... Tớ xin lỗi. Có gì không nhỉ?”
“Ahaha, Miyu-chan thả hồn đi đâu rồi. Chắc là cậu bị choáng vì track này hay quá nhỉ. Giờ chúng ta thêm lời bài hát để thổi nét riêng của mình vào thôi!”
“Ừm... Nét riêng của chúng ta.”
“Đúng vậy. Nhưng mà đối với cậu thì vẫn là trang giấy trắng nhỉ.”
“Hửm?”
Miiko hớn hở chen vào: “Đúng rồi! Miyu-chan là một trang giấy trắng có thể trở thành bất cứ thứ gì!”
“Có thể một số người sẽ nghĩ Miyu-san là một thiếu nữ ngây thơ, nhưng những câu từ thêu dệt nên một con người thanh khiết như cậu có thể viết ra chắc chắn sẽ mang vẻ đẹp khôn tả.” Haruna nói với một ánh mắt đầy say mê.
“Nhưng mà Haruna-chan...” Miyu trả lời một cách đầy lo âu. Cô ấy rất thích hát, nhưng liệu cô ấy có thể viết hẳn ra lời bài hát thì...
“Với năng lượng thuần khiết của cậu thì chắc chắn sẽ được thôi~. Với lại bọn tớ cũng sẽ giúp cậu mà!”
“Đừng quên Miiko nhé! Cứ thoải mái trông cậy vào tớ.”
“...Mọi người thực sự nghĩ thế sao?”
“Ừm!” Ba cô gái còn lại trả lời đầy khí thế.
●
“Thứ định hình nên mình. Thứ định hình chúng ta...”
Miyu trầm ngâm suy nghĩ một mình trong góc thư viện. Cô mở cuốn sổ ghi chú của mình ra rồi định viết vào, nhưng càng suy nghĩ thì lại càng thấy khó tìm ra được từ ngữ thích hợp, nên cuốn sổ vẫn chưa có chữ nào bên trong.
Có vẻ như cô đang bị hớp hồn bởi mặt giấy trắng tinh khiết trước mặt mình. Đến mức ngỡ rằng bất cứ từ nào mình viết lên cũng sẽ làm vấy bẩn sự thuần khiết ấy.
Trong khi Miyu vẫn đang đắn đo thì một học sinh ở bàn bên cạnh đột nhiên đứng dậy ra về. Cô ấy nhanh chóng thu dọn đồ đạc và chuẩn bị đi mà không để ý mình đã để quên một quyển sách.
“À ừm! Cậu để quên quyển sách này.” Miyu nói một cách luống cuống.
“Hể? Ồ, tớ đọc xong quyển đấy rồi, phiền cậu trả lại giúp được không? Xin lỗi tớ đang hơi gấp chút~”
“Ư-Ừm.”
Cô ấy bỏ lại quyển sách ở đó và hớt hải đi về. Miyu cẩn thận với lấy quyển sách bị bỏ quên.
“Nakahara Chuuya...” Quyển sách cô đang cầm là “Bài ca Sơn Dương” của Nakahara Chuuya[note38041]. Một tựa sách lạ và một tác giả lạ.
Cô kiểm tra gáy sách, tìm số của vị trí kệ sách để trả lại đúng chỗ, nhưng bỗng dưng để ý thấy một cái dấu trang ở bên trong. Như thể đang được dẫn lối bởi cái dấu trang ấy, cô mở quyển sách ra.
—Nỗi Buồn Bị Vấy Bẩn.
Bài thơ, được viết bằng các từ ngữ thời xưa, có bốn khổ. Trong mỗi khổ có bốn dòng, hợp lại tạo thành một bài thơ ngắn có tổng cộng 16 dòng.
“Ô trọc ưu thương bên trong
Hôm nay cũng có tiểu tuyết sơ hàng.
Ô trọc ưu thương bên trong
Hôm nay gió nhẹ thổi từng hơi dài.”
Khi đưa mắt theo từng chữ của bài thơ, Miyu bắt đầu trải nghiệm những cảm xúc mình chưa từng có trước đây. Cô không biết liệu chúng là sự cô đơn, nỗi buồn, hay là thứ gì đó khác. Dẫu vậy, cô vẫn cảm thấy bản thân có một sự cộng hưởng và thích thú với bài thơ. Như thể bị choáng ngợp bởi những câu từ ấy, cô đảo mắt qua lại, đọc đi đọc lại bài thơ. Nỗi buồn ấy... Nỗi buồn ấy rốt cuộc là gì...Miyu nhẹ nhàng đóng quyển sách và nhắm mắt lại. Những câu từ của nhà thơ Nakahara Chuuya vẫn vang vọng trong trái tim của cô.
Miyu không biết hoàn cảnh của nhà thơ ra sao. Cô cũng không biết nguyên nhân gây ra nỗi buồn của người ấy, hay là tình huống mà bài thơ này được sáng tác. Tuy nhiên...
Những bông tuyết rơi xuống trên một nỗi buồn cô đơn và đầy đau đớn... Vì không còn nơi nào để đi, nên nỗi buồn ấy tiếp tục đi theo cơn gió...
Cô nghĩ rằng bài thơ dù rất buồn, nhưng cũng rất đẹp. Nỗi buồn chứa đựng trong bài thơ là một thứ cô chưa từng cảm nhận được trước đây. Nhưng vẫn có đôi lúc cô vô tình có một cảm xúc tương tự, như là lúc đang đọc kinh thánh ở trường hay lúc đang hát ở nhà nguyện.
Cô nghĩ rằng bất cứ ai cũng sẽ mang một nỗi buồn nào đó trong lòng. Dù sao đi nữa, nỗi buồn cũng như là niềm vui và sự hạnh phúc, đều là một phần của việc làm người...
Nỗi Buồn Bị Vấy Bẩn... Miyu muốn biết nó là gì. Hơn nữa, cô muốn cho ai đó biết cảm xúc hiện tại của mình.
●
Miyu tức tốc chạy đến chỗ Haruna vừa cầu nguyện xong.
“Haruna-chan! Haruna-chan!”
“Bình tĩnh nào, Miyu-san. Không ngờ cậu lại chạy trên hành lang đấy. Rốt cuộc là có chuyện gì...”
Haruna ngạc nhiên thấy rõ vì trước mặt mình là một cảnh tượng hiếm thấy: Miyu thở hộc hơi vì chạy quá nhanh.
“Ừm, Haruna-chan lại đây chút được không?”
Bỗng dưng Miyu nắm lấy tay của Haruna và kéo cô sang một góc của nhà nguyện.
“Vậy... Có chuyện gì thế?”
Nhịp tim của Haruna nhảy vọt lên. Liệu đây có phải là một bí mật giữa hai người họ?
“Haruna-chan nghe đến quyển sách này bao giờ chưa?”
“Sách à?”
Không phải là bí mật mà cô mong chờ. Miyu đang cầm tập thơ “Bài ca Sơn Dương”.
“À... Đây là một tập thơ nổi tiếng. Hình như nó đã được nhắc đến trong tiết học nào đấy...”
“Ừm, có bài thơ trong đây tớ rất thích... Dù nó rất u sầu, nhưng cũng rất đẹp đẽ, và cô đơn... Tớ muốn biết thêm về cảm xúc của mình sau khi đọc được bài thơ ấy, nhưng không hiểu lắm—”
Miyu nói nhanh hơn mọi khi rất nhiều, vì háo hức muốn biết thêm về nỗi buồn được nhắc đến trong bài thơ. Cô đang cố thu thập lại những suy nghĩ trong lòng tác giả từ quá khứ về hiện tại này.
“Vậy thì... À, ừm, Haruna-chan này, tớ cũng hơi không biết diễn tả kiểu gì nhưng mà...”
“Xin lỗi, Miyu-san.”
Miyu cuối cùng cũng ngưng cố giải thích khi được Haruna gọi tên. Haruna cảm thấy một Miyu đang “bừng cháy” vì bài thơ, một Miyu với những biểu cảm rất chân thành, cực kỳ xinh đẹp.
“Miyu-san, cậu thử viết ra được không?”
“Hửm? Viết ra á?”
“Ừm. Điều mà cậu muốn biết và cảm xúc hiện tại của cậu. Những mong ước và từ ngữ thuần khiết trong suy nghĩ của cậu – Nếu có thể biến thành lời bài hát của chúng ta thì tốt quá.”
Haruna vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt của một Miyu đang bối rối.
●
“Hửm? Miyu-chan vẫn chưa vẽ được gì à?”
Miyu và Kurumi đang học trong phòng Mỹ Thuật. Họ phải vẽ một bản phác thảo trước khi tiết học kết thúc.
Dẫu vậy, trong đầu Miyu toàn chứa ý tưởng cho lời bài hát, đến khi Kurumi chen vào.
“Ủa? Ơ... Trễ đến thế này rồi à?”
Chủ đề của tác phẩm là “Mùa đông”, nhưng vở vẽ của Miyu thì vẫn là một màu trắng tinh.
“Còn Kurumi-chan thì sao... Quao! Tuyệt quá!”
Miyu lén nhìn vở vẽ của Kurumi và thấy một bức tranh trừu tượng đang vận dụng mô típ bông tuyết.
“Tài vẽ của cậu đúng là hớp hồn người xem mà.”
“Ehehe. Thì người đời có câu “Thích cái gì thì sẽ giỏi cái nấy” mà. Dù sao thì vẽ cũng là sở thích của tớ rồi.”
Trong một tiết học bình thường, Kurumi có thể tám chuyện cả buổi không dứt, nhưng trong tiết Mỹ Thuật thì cô còn không thèm nhìn sang bất kỳ hướng nào khác mà chỉ tập trung vào tranh của mình. Vì thế, cũng chẳng lạ gì khi Miyu còn chợt quên là mình đang còn ở trên trần thế nhưng hồn lại thả trên mây.
“Trái lại, tớ còn chưa xong... Ôi không, làm sao đây? Tiết học sắp kết thúc rồi...”
“Hừm... Nếu vậy, thế này thì sao?”
“Hử?”
Kurumi đột nhiên đứng phía sau Miyu rồi cầm tay phải của cô, sau đó đưa cây bút chì trên bàn tay ấy đến chỗ quyển vở vẽ. Miyu thả lỏng để cho Kurumi hướng dẫn, để rồi thấy được một bức hoạ xuất hiện trước mắt mình.“Đây là...”
“Ừm. Dấu chân đó. Tớ đã thêm vài dấu chân ở đây!”
Nhiều dấu chân đã xuất hiện, tô điểm cho trang giấy vẽ trắng tinh tươm—.
Trong nháy mắt, một thế giới màu trắng đã được hình thành.
Miiko bị phạt dọn một phòng kho bừa bộn vì đã lơ là trong tiết giáo lý.
“Có vẻ Miiko-san lại làm trò nữa rồi. Cần giúp không đấy?”
“Quao, Miyu-chan kìa! Cậu là nhất!”
Dù bị các sơ mắng bao nhiêu lần đi chăng nữa thì có vẻ Miiko vẫn không thể bỏ thói nghịch ngợm của mình. Đây không phải là lần đầu tiên Miyu giúp Miiko dọn dẹp.
“Miyu-chan, dạo này tớ không thấy cậu ghé qua căn cứ bí mật. Cậu viết lời bài hát đến đâu rồi?”
“À thì cũng gần xong rồi, nhưng bây giờ tớ lại đang bí ý tưởng.”
“Ra vậy... Nhưng nếu là cậu thì sẽ làm được thôi.”
Lạ thay, những lời nói đó của Miiko, dù không có căn cứ gì nhưng lại làm cho Miyu cảm thấy thoải mái hơn.
“Cảm ơn cậu. Nhân tiện, cậu có cái gì muốn cho vào lời bài hát không?”
“Tớ không biết nữa. À thì... Ừm—. Tớ không giỏi nghĩ ra mấy thứ cao siêu cho lắm.”
Miiko lắc đầu và ậm ừ một tiếng “Ừ hứ”.
“Tớ không biết... Vì không biết nên tớ sẽ mở cửa sổ ra.”
“Hả, cửa sổ à?”
Bỗng dưng Miiko quay một vòng bằng đôi giày cao gót, rồi nhanh chóng bước đến chỗ cửa sổ và mở nó ra phát một.
“Tớ mở cửa sổ phát để làm mới bản thân lại chút.”
Miiko duỗi người và hít thở thật sâu. Cô đang tận hưởng làn gió mát lành, còn Miyu thì đang nhìn cô với một sự hoang mang nhẹ.
“... Ờm... Miiko-chan, hình như tớ hiểu cảm giác của cậu rồi. Giờ thì câu cuối cùng của lời bài hát đã xong.”
“Hả? Ý cậu là gì?”
“Cảm ơn cậu nhiều, Miiko-chan.”
Miyu nắm lấy tay Miiko đang bối rối tột độ và lắc tay để thể hiện sự biết ơn.
●
Ở căn cứ bí mật, Miyu đang đọc những lời bài hát mình đã viết ra thật to. Chất giọng tuyệt đẹp của cô vang vọng khắp bốn bức tường của căn hầm ấy. Vào chính khoảnh khắc ấy, tại chính nơi ấy, có lẽ một thế giới mới màu trắng đã được hình thành.
Bạn muốn biết
Sắc màu của nỗi buồn bị vấy bẩn
…
Chỉ còn sót lại duy nhất một dấu chân
Đây là một thế giới mới, một thế giới trắng tinh khiết!
…
Chỉ một lúc thôi, ta hãy cùng mở cửa sổ!
Chỉ một lúc thôi, ta hãy cùng nắm lấy tay nhau!
Miyu nắm lấy tay của ba người còn lại và nói, “Tớ làm được là nhờ lời khuyên của tất cả mọi người và những chuyện mà chúng ta đã cùng trải qua.”
“Và ừm, tớ có cảm giác rằng lúc ở cùng mọi người, mình đang dần dần trở thành một phiên bản mới của chính bản thân vậy.”
Đúng bảy ngày đã trôi qua kể từ khi mọi người được nghe track của Haruna. Đối với Miyu, đó là một tuần để cô suy nghĩ và học được rất nhiều điều về bạn bè mình.
“Vậy thì, tựa đề của bài hát này là…”
Ba người còn lại chú tâm nghe từng chữ mà Miyu nói.
“’Sắc Màu của Nỗi Buồn bị Vấy Bẩn’. Nghe được không?”
“Ừm!”
Giọng nói của ba cô gái vang vọng xung quanh căn cứ bí mật của bốn người.
Hết.