Những tia nắng cuối ngày hắt qua ô cửa kính làm tăng thêm vẻ diễm lệ, lộng lẫy của căn biệt thự trắng. Ngôi nhà toát lên vẻ xa hoa với những đường nét tỉ mỉ cho thấy chủ nhân của căn nhà ắp hẳn phải là một người rất sành sỏi trong lĩnh vực công nghệ thẩm mĩ.
Một người đàn ông trẻ ngồi kế bên khung cửa sổ sát đất, đôi mắt phượng thuôn dài khẽ nheo lại. Bàn tay với những ngón tay thon dài đưa lên khuôn mặt tuấn tú che đi những tia nắng cuối ngày. Từng đợt gió thi nhau thôi vào qua ô cửa kính khép hở làm vài sợi tóc tung bay trong nắng càng tôn thêm vẻ điển trai vốn có của anh. Cặp chân dài vắt chéo, anh hơi ngả người ra sau tận hưởng những khoảnh khắc đẹp đẽ này. Nhưng ẩn sâu trong đáy mắt vẫn là những tia sáng khó nắm bắt.
Đột nhiên một tạp âm chói tai vang lên. Cánh cửa phòng bị bật tung. Dáng một mĩ nam tuấn dật xuất hiện. Đàm Gia Khánh mặt mày mày méo xệch, lúc xanh lúc trắng vì sự giận dữ lấn áp.
Đàm Gia Khánh sau khi bước vào phòng thì tiện tay đóng cửa. Tự tìm cho mình một chỗ ngồi, anh bộc phát hỏa giận.
- Duệ Minh, cậu ác độc, vậy ra mấy hôm trước mười hai giờ cậu lôi tôi ra đường chỉ để giúp cậu nghĩ biện pháp làm lành với Hồ Anh Vũ?!
Đàm Gia Khánh nói một mạch, lại chẳng hay mình nói quá nhiều. Vẫn cứ một mình ngồi độc thoại.
Trong ánh chiều tà, những tia nắng ngày một yếu dần rồi tắt hẳn. Đến lúc này người đàn ông tuấn dật mới từ từ quay mặt lại, nhướn đôi mày kiếm không vui nói.
- Cậu ngậm mồm lại cho tôi!
Một giây, hai giây, rồi ba giây, căn phòng mới đó ồn ào giờ bỗng im lặng khôi phục lại vẻ lạnh lẽo trước đó.
Tần Duệ Minh hài lòng, đứng dậy tới bên kệ tủ khun một chai rượu đặt giá lắc lắc trước mặt Đàm Gia Khánh hào phóng hỏi.
- Muốn uống một ly chứ?
Đàm Gia Khánh gật đầu, sau khi một mình xả giận, anh đã bình tĩnh hơn nhiều.
Tần Duệ Minh hơi nhếch môi, rót lấy hai ly rượu đế cao đưa đến cho Đàm Gia Khánh một ly, đoạn anh ngồi vào salon, vị trí đối diện Đàm Gia Khánh.
Rượu hảo hạng, ngu gì không uống? Phải biết rằng, tất cả những gì của Tần Duệ Minh đều là thứ tốt nhất... trừ Hồ Anh Vũ!
Đàm Gia Khánh nhấp lấy một ngụm rượu, vị thanh dịu của nó như dụ dỗ anh đi vào chốn bồng lai tiên cảnh nhưng rồi....
- Giúp mình nghĩ cách chứng minh tình cảm của Tiểu Vũ!
- Phụt! - Đàm Gia Khánh bị sốc, toàn bộ rượu rót trong miệng cứ thế phun thẳng về phía đối diện.
Tần Duệ Minh thân thể nhanh nhẹn, tránh được số rượu của ai đó. Anh nhướn một bên mày, đôi mắt phượng thuôn dài trầm lắng bỗng lướt qua ý cười.
Đàm Gia Khánh vươn người lấy khăn giấy lau miệng, xong anh ngẫu hứng ném ra sau. Khăn giấy bị vo tròn chuẩn xác bay vào sọt rác.
- Không phải lần trước ở quán ba đã bàn rồi sao, thế nhưng con mẹ nó cậu lại lôi mình làm nhân vật phụ.
Đàm Gia Khánh tức giận nói. Hiển nhiên là anh đang nhắc tới cuộc gặp bất ngờ giữa mình và Hồ Anh Vũ hôm qua. À, còn có bát mì của cô ta nữa chớ.
- Lỗi do cậu chen ngang!
Tần Duệ Minh không khách khí nói thẳng. Nhưng kết quả lại hơn cả những gì anh mong đợi, xem ra, nên thưởng!
Mọi chuyện được vậy đã là rất tốt rồi, nhưng anh muốn làm rõ một vấn đề, và cần có cô nhập cuộc!
Đàm Gia Khánh nhíu chặt chân mày. Lòng tự hỏi, không biết mình có kết bạn sai đối tượng không?
Mười lăm năm trước, lần đầu tiên anh gặp mặt Tần Duệ Minh. Đó là lúc cậu ấy vừa mới phẫu thuật thành công. Nhưng trong ấn tượng của anh về một bệnh nhân chẳng bao giờ có. Hôm đó, anh rong chơi nơi đầu đường xó chợ, xui xẻo thay gặp phải một đám lưu manh. Nhưng có thể lỗi vẫn do anh... do anh lo chuyện bao đồng. Một đám người lại bắt nạt một cô gái thì còn gì là đàn ông. Lòng tự trọng dâng cao, anh muốn làm anh hùng, nhưng ngàn vạn lần chẳng nghĩ cô gái đó lại là bạn gái của đại ca chúng, anh đị đánh tả tơi, nhưng nặng hơn là bị chém khắp người, anh tưởng mình sẽ chết. Một mình tanh nồng không ngừng lan tỏa trong không khí, máu anh cứ chảy không sao ngừng lại được. Và rồi, anh thiếp đi, khi tỉnh lại điều anh biết được chỉ có một, "có một bệnh nhân vừa mới phẫu thuật xong đã tình nguyện chuyền máu cho cậu. Rất xin lỗi vì ngân hàng máu của chúng tôi không đủ." Sau này anh được biết cậu bé đó tên Tần Duệ Minh.
Đàm Gia Khánh vô thức nhìn người đàn ông tuấn mĩ trước mặt. Anh biết, tuy vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng người này lại có tình thương yêu cao cả. Sự thực chứng minh vào mười lăm năm trước, dù biết sức khỏe của mình không được phép làm vậy, nhưng cậu vẫn vì một người xa lạ mà không quản mạng sống. Vậy lên... cả gia đình anh mang ơn cậu ấy!
- Vậy, cậu xem cách này được không?!
Tần Duệ Minh trầm lặng quan sát từng nét biến hóa trên gương mặt bạn tốt, anh biết Đàm Gia Khánh nghĩ gì, cũng biết Gia Khánh luôn cho rằng mình mang nợ anh, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ vậy. Nếu thời gian có thể trở lại, một lần nữa để anh đứng trước cậu thanh niên khắp người nhuậm mình trong màu máy ấy, anh vẫn sẽ không do dự làm vậy!
Sáng hôm sau, Hồ Anh Vũ đang tất bận với đống văn kiện thì Trình Hoa xuất hiện.
Vì quá quen với tiếng bước chân của Trình Hoa, Hồ Anh Vũ cũng chẳng buồn ngẩn đầu lên nhìn xem người một cái.
Trình Hoa ho nhẹ hai tiếng, cũng không vì thế mà tức giận. Cũng phải thôi, đây là hành động cô vẫn làm mỗi khi Hồ Anh Vũ đại giá quang lâm văn phòng chủ tịch.
Sau khi hắng giọng, Trình Hoa bước tới đặt hai tấm thiệp mời đỏ chói lên bàn làm việc của Hồ Anh Vũ.
- Cái gì đây?
Vị tiểu thư nào đó, nhíu mày hỏi, lúc này mới chịu ngẩng đầu nhìn người đối diện.
Trình Hoa nheo mắt cười, đặt mông lên bàn, khua khua tấm giấy đỏ trên tay trước mặt Hồ Anh Vũ.
- Giám đốc Dạ tổ chức tiệc xã giao, mày sắp xếp thời gian lát cùng tao tới đó.
Hồ Anh Vũ đen mặt, phải biết rằng cô rất ghét tiệc tùng.
- Không đi, mày rủ người kháp đi! - Nói rồi, cô lại tiếp tục vùi đầu trong đống giấy tờ cao ngất.
- Vậy đâu có được, lần trước mày cũng từ chối một lần rồi.
Hồ Anh Vũ thở dài, đặt bút sang một bên trầm tư suy nghĩ cái gì đó.
- Mày nói dài như vậy, chẳng qua là muốn tao đi cùng mày thôi chứ gì?!
Trình Hoa mỉm cười tinh ranh, biết Hồ Anh Vũ nói vậy nghĩ là đã đồng ý, cô khom người ôm lấy cô con bạn lắc qua lắc lại.Đây không phải là một bữa tiệc bình thường, khách mời không phải là những người nổi tiếng thì cũng là người trong giới thượng lưu. Hai đứa chợt cảm thấy lạc lõng trong trốn xa hoa này.
- A! Cô Hồ! Cô Trình!
Trong bầu không khí nhộn nhịp không kém phần ồn ào, Hồ Anh Vũ lại nhạy cảm có ai đó nhận ra có ai đó gọi tên hai đứa.
Đây không phải là chủ nhân bữa tiệc hay sao?!
Dạ Ngã Mục đẩy nhanh bước chân đi tới, tươi cười bắt tay Trình Hoa, xong quay sang Hồ Anh Vũ, mặt có phần giận dỗi.
- Tôi muốn cảm ơn cô Hồ đây mà lăm lần bảy lượt chưa lần nào cô Hồ nể mặt cả.
Khéo môi Hồ Anh Vũ co giật nhẹ, cô có nên phản bác? Dạ Ngã Mục, là đối tác của công ty cô, cũng là thân chủ cô từng nhận biện hộ, nghĩ kiểu gì vẫn nên hữu hào vi quý. Im lặng vậy!
- Thôi bỏ đi, cũng may lần này cô đến, nếu không tôi cũng không biết phải nói sao với cậu ta. - Dạ Ngã Mục thở phào nhẹ nhõm, mặc dù ông ta chưa tiết lộ nhưng sao cô đã có cảm giác mình bị đưa vào tròng rồi?
- Ai vậy? - Với bản tính của Trình Hoa, tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất kì tìn tức nào liên quan đến bạn mình, và Hồ Anh Vũ thường rất hay đau đầu về vấn đề đó.
Dạ Ngã Mục vừa định mở miệng lại đột nhiên không nói nữa. Thái độ ông ta mới đó chuyển biến thần tốc, nét mặt nghiêm nghị, nhưng đôi mắt già nua lại không giấu được sự hoang mang cùng lo sợ.
Hồ Anh Vũ nhíu mày mày đẹp, quay đầu nhìn theo hướng mắt Dạ Ngã Mục, thời khắc đó cô như chết lặng tại chỗ. Dường như tất cả sức lực cùng suy nghĩ của cô bị rút cạn. Cô cứ chân chân đứng đó, nhìn chăm chú mà không nói gì.
Giữa đại sảnh, Tần Duệ Minh ngang nhiên ôm eo một người phụ nữ thân mật bước tới.
Hồ Anh Vũ thần người. Cô biết người phụ nữ này, cô ta là Hứa Vĩ Du, là minh tinh nổi tiếng trong giới màn bạc hiện nay.
Bất giác cô thấy cả người khó chịu, như có hàng ngàn, hàng vạn ngọn lửa đang thiêu đốt. Trái tim âm ỉ đau, lại như bị lưỡi dao cứa qua, ứa máu.
Tần Duệ Minh ôm eo Hứa Vĩ Du tới chỗ Dạ Ngã Mục.
- Ông Dạ, xin chúc mừng!
Chỉ là một câu xã giao nhưng nếu ai tính ý có thể nghe ra trong câu nói đó còn bao gồm hàm nghĩa đe dọa và khống chế.
Dạ Ngã Mục nhìn anh, đưa tay ra nhưng không được tự nhiên cho lắm.
- Cảm ơn!
Đoạn Tần Duệ Minh quay sang Hồ Anh Vũ, nói một câu khiến cô suýt hộc máu.
- Chúng ta lại gặp nhau rồi, cô Hồ!
Còn khoa trương nhướn mày cười một cái. Hồ Anh Vũ trong lòng ngàn vạn lần phỉ nước bọt vào bản mặt người tên Tần Duệ Minh. Nếu cô nhớ không nhầm, cô còn mới gặp anh cách đây chín tiếng trước. Đúng là sói giả nơi tơ nguy hiểm nhất!
Trình Hoa tròn mắt nhìn Hồ Anh Vũ rồi lại nhìn cặp uyên ương trước mặt, trong lòng đè nén nghi hoặc.
Dạ Ngã Mục nhanh chóng viện cớ, chỉ mong sao sớm thoát khỏi Tần Duệ Minh, càng ít đụng mặt càng tốt.
Hồ Anh Vũ nhíu mày đẹp nhìn Tần Duệ Minh. Hướng mắt di chuyển dần xuống phía dưới, dừng lại nơi cánh tay anh đang ôm eo Hứa Vĩ Du.
Ánh mắt Hồ Anh Vũ chốc lát lạnh đi, giọng nói mang theo sự mỉa mai. - Phải, lại gặp nhau rồi.
Khéo miệng Tần Duệ Minh hơi nhếch lên, buông một nụ cười khó hiểu.
- Sao tôi nghe ra cô Hồ đây đang có chuyện không vui nhỉ?
Hồ Anh Vũ cảm thấy máy dồn lên não, trong lòng thôi thúc ý định giết người.
- Nghe chủ tịch Tần nói, dường như anh rất hiểu tôi nhỉ? - Nhếch mép sao, cô cũng biết. Giờ làm cho anh xem!
Tần Duệ Minh ngẩn người trong giây lát, không nghĩ cô sẽ đáp trả. Anh thích thú cười khẽ, quan sát Hồ Anh Vũ một lượt từ trên xuống dưới rồi dừng lại trước ngực cô, mắt phát sáng.
- Có thể nói như vậy!
Hồ Anh Vũ ngẩn người, sau khi hiểu ra mặt ửng đỏ. Cô không tự nhiên di chuyển ánh nhìn. Tần Duệ Minh, bại hoại!
- Chủ tịch Tần nói vậy không phải tôi sẽ thành kẻ thù của cô Hứa đây sao?!
Dù thế nào, cũng phải cãi cho thắng!
Tần Duệ Minh nén cười muốn đến nội thương. Vật nhỏ khi tức giận vẫn thật đáng yêu, mê người!
- Cô Hồ đây lo quá xa rồi, Vĩ Du sẽ không giận, phải không em?
Một tiếng cô Hồ, hai tiếng cô Hồ. Hồ Anh Vũ thật muốn tháo giày nén thẳng vào mặt tên đàn ông thối nào đó.
Hứa Võ Du hơi nhíu mày nhìn Tần Duệ Minh như trao đổi ngầm điều gì đó. Đoạn liền mỉm cười, gật mạnh đầu. - Vâng!
Tần Duệ Minh khẽ cười xoa đầu Hứa Vĩ Du, hành động của anh khiến nàng bật cười khanh khách, hơi nghiêm đầu dựa sát vào lồng ngực anh.
Hồ Anh Vũ nhìn muốn bốc hỏa. Nếu mắt mà có thể phóng lửa, không biết cô đã thiêu sống cặp gian phu dâm phụ này bao nhiêu lần rồi.
- Nếu hai người không phiền, chúng tôi mạn phép xin đi trước! - Nói rồi cũng chẳng để đối phương trả lời đã biến mất dạng.
Ngồi ở một chiếc bàn nằm khuất trong bóng tối. Hồ Anh Vũ chỉ đờ người nhìn Trình Hoa đang say sưa nhảy hòa trong giai điêu du dương cùng một anh chàng bảnh trai mới quen.
- Cô không phiền nếu tôi mời cô một điệu nhảy chứ?
Hồ Anh Vũ nhìn cũng chẳng buồn nhìn, từ chối thẳng thừng.
- Xin lỗi, tôi không có hứng!
Hồ Anh Vũ không nhớ đây là lần thứ mấy cô từ chối một vị khách muốn làm quen.
Chàng ta nhìn cô có chút cổ quái rồi rời đi.
Hồ Anh Vũ cười khổ, từ chối một người mà cũng bị coi là dị dạng sao? Vậy không biết cô đã dị dạng bao nhiêu lần rồi.
Cô thở dài, tu một hơi hết gần nửa chai rượu rồi đứng dậy bở lên sân thượng.
Nơi đây chỉ có hai tầng lầu. Trái với không khí tầng một, thì sân thượng yên tĩnh và thoáng mát hơn. Ít nhất, nó không làm cô lùng bùng lỗ tai.
Ban nãy cô uống hơi nhiều. Đã rượu còn thêm bia. Hai loại men đối nhau, ngấm vào khiến đầu óc cô bắt đầu choáng váng. Hồ Anh Vũ loạng choạng bước đi, không ít lần suýt ngã bởi chiếc váy dạ hội chiết đuôi dài.
Hôm nay, cô lựa một chiếc váy cúp ngực màu đen tuyền tôn lên nước da trắng ngần. Thân váy dài ôm gọn lấy từng đường cong cơ thể. Nó khiến cô mát mẻ nhưng cảm giác nóng bức vẫn thật rõ ràng.
Trước mắt cô, Tần Duệ Minh ân cần cởi áo véc khoác lên vai Hứa Vĩ Du.
Hồ Anh Vũ tức muốn điên người. Tần Duệ Minh thế nhưng con mẹ nó đi đâu cũng đụng mặt.
- Cảm ơn em. - Tần Duệ Minh dịu dàng vuốt tóc Hứa Vĩ Du, nhưng trong đáy mắt anh chỉ có sự nghiêm nghị không đào đâu được nét cười.
Hứa Vĩ Du ngẩn đầu nhìn Tần Duệ Minh, phải mất một lúc lâu mới hiểu anh muốn nói gì. Cô khẽ bật cười.
- Thật hiếm hoi nha, muốn cảm ơn vậy hôn em một cái đi!
Tần Duệ Minh trừng mắt nhìn Hứa Vĩ Du, xong từ từ lại gần.
- Anh sẽ không...
- Tôi không cho phép!
Hồ Anh Vũ một tay chống tường để giữ cả cơ thể.Ánh mắt cô quyết tâm. Giờ phút này có thể miêu tả cô như nữ sĩ quyết tâm chết nơi chiến trường cũng sẽ không chết ở nhà. Hồ Anh Vũ tức giận nhìn Hứa Vĩ Du bằng con mắt không mấy thiện cảm lắm.
Sự xuất hiện của cô không nằm ngoài kế hoạch của hai người. Dù chỉ là diễn kịch nhưng vừa rồi anh cũng vẫn định nói "anh sẽ không hôn ai khác ngoài Vũ nhi" Ánh mắt Tần Duệ Minh như phát sáng, đôi môi mỏng cong lên mang ý cười.
Hứa Vĩ Du nhìn ai đó đang sung sướng thì bấm bụng nén cười. Cô quay sang Hồ Anh Vũ, nhướn mày thách thức.
- Không cho thì cô có thể làm gì được tôi? - Khi nói cấu ấy, Hứa Vĩ Du cố ý xích lại gần anh, đôi tay mảnh nhỏ thân mật quàng qua cổ Tần Duệ Minh.
Tần Duệ Minh mạc nhiêm để Hứa Vĩ Du thích làm gì thì làm. Thế nhưng tầm mắt anh chưa một giây rời khỏi người phụ nữ trước mặt.
Hồ Anh Vũ thấy vậy thì tức giận bước đến. Mỗi bước chân như đứa bé lần đầu tập đi khiến Tần Duệ Minh sột ruột vì lo lắng.
- Tôi nói, cô, buông, anh ấy, ra!
Hồ Anh Vũ nói hết câu thì cũng ngã trên mặt đất.
Tần Duệ Minh thấy vậy thì thương lắm. Định bước tới ôm cô vào lòng nhưng lại bị Hứa Vĩ Du nhanh mắt giữ lại. Nhóm người nói nhỏ gì đó vào tai anh.
Tần Duệ Minh nhìn Hồ Anh Vũ đầy sót thương, nhưng bước chân đã dừng lại không nhúc nhích.
Hồ Anh Vũ loạng choạng đứng dậy. Không do dự tháo phăng đôi giày cao gót ném sang một bên. Trong hành động của cô, hai người không hề rời mắt dù chỉ một giây, nhưng sắc thái biểu cảm trong mỗi người một khác nhau.
Khéo mắt Hứa Vĩ Du sáng lên, cong môi cười thích thú.
- Cô xem, đứng còn không vững mà đòi cướp anh Duệ Minh với tôi sao?
Hồ Anh Vũ nấc lên một tiếng, đưa tay chỉ thẳng vào mặt Tần Duệ Minh không nói mà khẳng định.
- Anh ấy là người tôi yêu!
Cô gãi gãi đầu suy nghĩ điều gì đó lại nói. - Anh ấy là người yêu của tôi!
Lẫn rồi, men rượu giờ bắt đầu ngấm, cô chẳng biết mình nói gì nữa.
Hồ Anh Vũ không hiểu sao hôm nay mình lại bình tĩnh đến vậy. Nếu là bình thường, cô đã chẳng do dự nhảy bổ vào cho cô ta mấy bạt tai rồi!
Nơi đuôi mắt Tần Duệ Minh ánh lên nét cười. Anh yêu thương nhìn người phụ nữ trước mặt
Hồ Anh Vũ hai mắt lờ đờ. Hai chân kiệt sức ngồi bó ngối xuống sàn.
Hứa Vĩ Du cười khó hiểu, vừa quay đầu lại đã chẳng thấy Tần Duệ Minh đâu.
Anh bước tới, bế thốc Hồ Anh Vũ ôm vào lòng.
Cô hai mắt gần như nhắm nghiền, cảm nhận có một vòng tay ấm áp đang ôm mình thì ngoan ngoãn rúc sâu vào tìm sự thoải mái rồi chìm vào giấc ngủ.
Hứa Vĩ Du nhìn theo bóng dáng đôi nam nữ dần khuất dạng sau dãy hành lang luền bật cười.
- Anh họ à.....