Tần Duệ Minh vừa vào phòng đã thấy ngay cô vợ yêu đang nằm bất động trên giường.
Không kìm được anh bật cười khe khẽ.
- Ngồi dậy đi, ăn lo mà nằm không tốt cho cơ thể.
Vì ai cô ra nông nỗi này?
Hồ Anh Vũ nghiến chặt răng, trong lòng ngàn vạn lần mắng chửi anh thậm tệ.
- Anh không đi làm, vào phòng em làm gì?
Tần Duê Minh thế nhưng không những không giận mà còn cười lấy lòng cô.
- Hôm nay không đi làm nữa, ở nhà phục vụ em.
- Phục vụ em?
Hồ Anh Vũ nhướn cao mày nhìn anh, suy nghĩ gì đó, đoạn cô bỗng bật cười.
- Tần Duệ Minh mà cũng biết phục vụ người khác sao? Đừng đùa nữa, không vui chút nào!
Nói xong, cô lại tiếp tục quay người vào trong tường, nằm yên không nhúc nhích.
Bỗng bên tai cô truyền đến giọng nói dụi nhẹ cùng làn hơi ấm đầy quen thuộc. Hồ Anh Vũ giật mình quay đầu nhìn lại nhưng bàn tay đặt ở eo cô hơi dùng sức, không cho cô có thêm bất kì cơ hội nào phản kháng.
- Anh làm gì vậy? Mau buông em ra.
- Còn đau lắm không?
Câu hỏi bất ngờ của Tần Duệ Minh khiến bầu không khí chợt yên ắng đến lạ thường.
Khi hiểu mặt Hồ Anh Vũ đỏ như trái ớt chín.
Hồ Anh Vũ ngượng quá hóa giận, cô tức giận xô mạnh người anh ra.
Vốn dĩ hôm nay cô tính nghỉ, nhưng cái con người này thực sự không muốn cô được nghỉ ngơi mà.
- Ở nhà đi, anh đã thay em xin báo ốm rồi.
Xin rồi? Vậy là đồng nghiệp cô cũng biết hết rồi?
Hồ Anh Vũ ngước đôi mắt nhướm lệ lên nhìn anh, mặt mày méo mó.
Lần trước bị Trình Hoa ép cung, cô vẫn còn ám ảnh tới tận bây giờ. Giờ lại...
Có phải cô cũng nên đi viết một bản thảo hay không?
- Không phải em kêu mệt sao? Nằm xuống đi, cần gì thì kêu anh một tiếng, anh sẽ mang đến tận giường cho em.
Tần Duệ Minh dựa người về phía sau, cánh tay gác trên lưng ghế, thản nhiên cười.
Hồ Anh Vũ nhíu mày nhìn anh trong giây lát, xong vùi đầu vào chăn mặc anh không quan tâm.
Hình như lần này anh nói rất thật.
Trưa đến, Tần Duệ Minh cũng không có rời khỏi cô dù chỉ nửa bước.
Hồ Anh Vũ tung chăn ngồi dậy, theo thói quen cô vươn người làm vài động tác thể dục nhưng cái đầu tinh ranh vẫm chẳng thể thôi vận hành.
- Em đói rồi.
- Để anh sai Hạ quản gia mang đồ ăn lên.
- Em muốn ra ngoài ăn.
Tần Duệ Minh im lặng nhìn cô trong giây lát, hình như đang phải suy nghĩ điều gì đó, nhưng hồi sau anh vẫn mỉm cười gật đầu.
- Tuân lệnh, bà xã.
Sau bữa sáng hôm nay, Hồ Anh Vũ khám phá ra một điều, Tần Duệ Minh không ăn được cay, vì vậy cô đặc biệt chọn một nhà hàng... chuyên về đồ cay.
Đứng trước cửa nhà hàng, Tần Duệ Minh mặt mày nhăn nhó, dường như không có ý định sẽ bước vào.
Trông biểu của anh, trong lòng Hồ Anh Vũ thầm cười đắc ý.
- Không phải anh bảo nghe em hết sao? Ăn ở đây, được không?
Vợ yêu đã mở miệng, anh nào giám nói không, nhưng có điều anh vẫn muốn khẳng định.
- Em xác định muốn ăn ở đây?
Hồ Anh Vũ gật đầu đầy cương quyết.
- Phải.
Tần Duệ Minh thở dài một tiếng, không tình nguyện lắm nhưng vẫn theo cô vào trong.
Anh không nói không có nghĩa anh không biết, chỉ là anh can tâm tình nguyện nhảy vào chòng do cô bày ra.
Ngồi trước một bàn đầy thức ăn, Hồ Anh Vũ hai tay chống cằm nhìn người con trai trước mặt cười thích thú.
Xuất cả bữa ăn, Hồ Anh Vũ chẳng mấy khi động đũa, tất cả thức ăn gần như đều bị một mình Tần Duệ Minh xử lý hết.
Đặt đôi đũa sang một bên, một tay kia đưa xuống gầm bàn ôm bụng, mặt anh hơi nhăn lại.
- Duệ Minh, anh sao vậy? - Hồ Anh Vũ thấy nét mặt lúc trắng lúc xanh của Tàn Duệ Minh thì lo lắng hỏi.
- Ăn hơi nhiều, anh không có sao.
- Vậy chúng ta về, phục vụ, tính tiền.
Anh chàng phục vụ gãi đầu cười gượng, nhìn Hồ Anh Vũ đầy vẻ áy láy.
- Thành thật xin lỗi quý khách, nhà hàng chúng tôi có quy định, khách hàng đến đây phải ăn hết mới được thanh toán ra về.
Mặt Hồ Anh Vũ phút chốc trở lên méo xệch.
Trong lòng ngàn vạn lần mắng chửi cái nhà hàng ăn mày này.
Cô nhìn phục vụ vẻ bối rối.
- Vậy để chúng tôi ăn hết rồi sẽ gọ anh sau.
Cô đúng thật là điên mà. Khi không muốn trả đũa anh làm gì? Giờ thì hay rồi, ăn không hết thì đừng mong về. Mà cô đúng là có vấn đề, gọi nhiều món như vậy để làm gì chứ?
Vừa ngẩng đầu lên đập vào mắt cô là nụ cười tuyệt mĩ của Tần Duệ Minh.
Một suy nghĩ lóe qua trong đầu, Hồ Anh Vũ nhướn mày nhìn anh nghi hoặc hỏi.
- Anh đã biết mọi chuyện sẽ như vậy, có phải không?
- Ngoài cửa có ghi.
Cô trừng mắt nhìn anh, gằn giọng.
- Vậy sao anh không nói?
- Là do em không có hỏi.
Hồ Anh Vũ chấp nhận từ bỏ.
Nhìn anh hai mắt nhắm chặt dựa lưng vào thành ghế, lống mày hơi chau lại. Chấcnh đã quá no rồi. Cô nghĩ vậy. No như vậy rồi, đâu còn có thể ăn thêm được nữa, chỉ còn nước tự mình cứu lấy thân mình thôi.
Hồ Anh Vũ cầm đũa lên, khí thế hùng dũng chính thức lâm trận.
Vừa về đến nhà, cô đã vội vã đi tìm nước.
Đưa Hồ Anh Vũ đến cổng biệt thự, Tần Duệ Minh nói mình có việc gấp cần phải đi chuyến, sẽ rất nhanh sẽ trở về nhưng khi mặt trời đã buông xuống chân núi, cô vẫn chưa thấy anh quay về.
Đứng đợi anh trước cổng biệt thự từ lúc choạng vạng tối cho tới khi tối hẳn. Hồ Anh Vũ vừa định vào nhà gọi điện cho Tần Duệ Minh thì từ xa một chiếc xe chạy lại. Cô nhận ra đó là con "lòng đỏ trứng gà." Trong thoáng chốc Hồ Anh Vũ đã cảm thấy vui mừng nhưng khi nhìn thấy người bước ra không phải người cô vẫn mong đợi thì Hồ Anh Vũ lại thấy bất an.
Chàng trai trẻ bước tới, lịch thiệp cúi đầu chào cô. Hồ Anh Vũ vẫn còn nhớ, anh ta là Ngô Sơn, "đại ca" của Tần Duệ Minh.
- Chị dâu!
Hồ Anh Vũ mở tròn hai mắt, kinh ngạc nhìn người trước mặt không nói lên lời.
-Anh Minh nhập viện rồi chị.
Cô chưa hết kinh ngạc này lại đến bất ngờ khác. Thậm trí chẳng kịp thay quần áo, cô vội leo lên xe theo Ngô Sơn tới bệnh viện.Tai một nơi nào đó nằm dưới cùng một vùng trời.
Anh chàng trẻ tuổi với đôi mắt tinh anh hơi nheo lại, cho thấy vẻ mất kiên nhẫn của chủ nhân lúc này.
Mặc kệ sự khuyên ngăn của các bác sĩ, Tần Duệ Minh vẫn một mực rút cây kim trên tay ra bằng được, vừa hay lúc đó cánh cửa phòng bệnh bật mở, dáng một người con gái xuất hiện.
Bị bất ngờ, Tần Duệ Minh dừng mọi động tác tay. Trong giây lát, ánh mắt anh thoáng qua một tia nhìn kinh ngạc.
Khi Tần Duệ Minh còn chưa kịp phòng bị thì bóng dáng trước mặt đã vụt một cái lao mạnh vào lòng anh.
Anh bị cô làm ngã, nằm trên giường đôi mày hơi cau lại, khe khẽ rên lên một tiếng.
- Vũ Nhi, sao em lại tới đây?
Hỏi xong, anh mới cau chặt mày, nhìn Ngô Sơn như chỉ chực giết người
Hiểu ý, Ngô Sơn liền chuồn vội cũng không quên đóng cửa.
Có lòng tốt cũng khổ thế đấy.
Không có ý định trả lời câu hỏi của Tần Duệ Minh, cô đánh nhẹ hai cái vào lồng ngực anh khẽ trách.
- Anh bị đau dạ dày, sao không nói với em. Đã vậy lại còn ăn nhiều như vậy?!
Tần Duệ Minh mỉm cười, bẹo má cô khẽ trách.
- Em còn tiếp tục đè anh, bệnh của anh sẽ càng nặng hơn coi.
Hồ Anh Vũ ngây thơ tin đó là thật, vừa định nhổm người dậy liền bị Tần Duệ Minh giữ chặt eo, anh lật người đè cô xuống dưới mình.
Hồ Anh Vũ đỏ mặt xấu hổ, cô muốn đẩy anh ra nhưng vừa nghĩ đến việc anh tại vì mình lên giờ mới phải nằm đây thì cô lại ngoan ngoãn nằm im không kháng cự.
Tần Duệ Minh thấy rất bất ngờ trước sự ngoan ngoãn đến bất thường của cô.
Hồ Anh Vũ không biết mình bị sao nữa, cứ nghĩ đến việc anh đang rất đau, nước mắt cô lại không kìm được rơi xuống.
- Anh còn đau lắm không? Em đi mua cháo cho anh nhé?
Tần Duệ Minh nắm lấy tay cô đặt dưới bụng mình, tay kia đưa ra giúp cô lau đi những giọt nước mắt, một lúc lâu sau, bàn tay anh đã di chuyển ra sau gáy Hồ Anh Vũ, ép sát mặt cô lại gần.
Anh cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô, một nụ hôn dịu dàng không hề có ý chiếm đoạt.
Buông Hồ Anh Vũ ra, Tần Duệ Minh nhếch môi cười thiếu đứng đắn.
- Ăn em có được không?
Hồ Anh Vũ đỏ mặt, muốn trốn mà không sao trốn được.
Một lúc lâu sau, cô nằm dưới cơ thể anh, hai tay ôm chặt lấy cổ anh, khẽ rên nhẹ.