Đỗ Anh Vũ không phải là chưa từng tới Hợp Phố, nhưng đây là lần đầu tiên hắn đến huyện nha phủ ở nơi này, cùng với kinh nghiệm tại Hoành Châu cùng Tân Châu, Đỗ tiểu tử dù chưa đi hết Quảng Tây nhưng hắn có thể tạm thời đưa ra cảm nhận rằng toàn bộ kiến trúc tại nơi đây chính là cùng một kiểu, tựa như đều là do một người đồng thời làm ra vậy.
Từ những gian tứ hợp viện, những toà đình viện toà tháp, hay đơn giản là phòng khách phòng ngủ, cho đến những dãy hành lang, những cây đình trụ trạm trỗ cùng từng tầng từng lớp mái cong...!tất cả đều là đùng một kiểu dáng.
Các loại kiến trúc này kết hợp với địa thế núi rừng sông hồ tại đây mơ hồ khiến họa phong cả một vùng có phần tự nhiên thanh tịnh, nói một cách hoa mĩ thì giống như nơi trốn của những gã cuồng sĩ lánh đời, ẩn mình vào núi rừng sống cuộc đời thanh nhàn tự đắc.
Có chút mùi vị của Phật Giáo, có chút hồn của Đạo, lại có hình thể của Nho.
Tam giáo đồng nguyên, hơi hướng giống Đại Việt thời kì này.
Trung nguyên đất đai rất rộng, văn hoá địa phương mỗi vùng mỗi khác, đặc biệt là sau thời kỳ Nam Bắc Triều thì càng phân hoá rõ ràng.
Đỗ Anh Vũ có chút tò mò không biết cảnh quan phía Bắc Tống Triều sẽ ra làm sao? Thật tò mò!
Nếu có cơ hội hắn sẽ đi xem thử một phen.
Một bên lững thững theo sau mông Tô Hiến Thành, một bên thì ngó nghiêng, những xúc cảm trong lòng cứ chồng chéo lên nhau khiến Đỗ Anh Vũ có chút mất tập trung, cho đến khi tỉnh lại thì hắn đã bước vào bên trong chính sảnh từ lúc nào không hay, bạch y thư sinh Tô Hiến Thành lúc ngồi đã ngồi sẵn tại bàn trà, đưa mắt nhìn hắn như thể muốn nói “Bro! làm gì mà như người mất hồn vậy?”
Hoa Nương nhìn thấy bộ dạng hai người thì rất biết ý bẽn lẽn đứng ở ngoài, ngăn không người tới quấy rối.
Đỗ Anh Vũ cười cười, đang định tiến tới thì lơ đãng liếc đến cái bàn làm việc đang chất đồng các loại giấy tờ ngổn ngang, trên đó còn có một vài tờ công văn mực còn chưa kịp khô, mũi mực trúc thơm thoang thoảng vẩn vương khắp căn phòng.
Trong lòng có phần chột dạ, Đỗ Anh Vũ quét mắt sang chỗ tên thư sinh, thấy hắn từ nãy đến giờ vẫn nhìn mình chằm chằm, thế là ánh mắt ta chạm nhau, Đỗ tiểu tử ngại ngùng bẽn lẽn cười một tiếng rồi cũng thoan thoắt tiến về chỗ bàn trà, ngồi lên vị trí đối diện với Tô Hiến Thành, thấp giọng nói:
- Tô huynh....!vất vả ha?
- Ngươi còn dám hỏi? - Tô Hiến Thành liếc xéo, giọng nhàn nhạt đáp.
Ách!
Mẹ kiếp!
Thế này còn chuyện trò cái khỉ gì nữa?
Nhìn bộ dạng chảnh chó khó chịu của họ Tô, Đỗ tiểu tử bĩu môi, xem như mình chưa nói.
Mắt lớn trừng mắt nhỏ, không khí giữa hai người có chút kì quái, họ Tô không hỏi, họ Đỗ cũng chẳng nói, gã thư sinh từ tốn rót trà mời, tên nhãi con thì thoải mái nhận lấy, chậm rãi uống như thật.
Chẳng biết bao lâu sau, cảm thấy thủ tục lễ nghĩa đã đủ, Tô Hiến Thành hướng về phía Đỗ Anh Vũ, miệng cười như không cười, khuôn mặt ức chế cảm xúc nãy giờ hiện tại bộc phát khiến khuôn mặt thanh tú có phần trở nên dúm dó.
Không được, phải nhịn!
Tô Hiến Thành nghĩ trong lòng như vậy, hắn là kẻ có học, biết rõ đánh người là không tốt, đặc biệt là đánh trẻ con thì lại càng không ổn...
Thế nhưng con mẹ nó cái thằng này thật sự đáng ăn đòn à!!!
Tô thư sinh lúc này thật muốn cho Đỗ Anh Vũ thấy được rằng nắm đấm của người đọc sách cũng không hề nhẹ.
- Đỗ sứ quân, ngài thật không định giải thích cái gì sao?
Đỗ Anh Vũ trong lòng thở dài, hiểu Tô Hiến Thành vì sao lại bực dọc đến vậy, thế nhưng hắn là có nỗi khổ tâm à, khuôn mặt ngây thơ nhoẻn cười một cái, nói:
- Tô Tế Tửu, ngươi là vất vả rồi?
- Vất vả? - Tô Hiến Thành phẫn nỗ đập tay nện xuống mặt bàn cái đét, nước trà trong chén cũng bị văng cả ra ngoài.
Họ Tô tựa mãnh hổ vồ mồi, chồm dậy chỉ tay vào mặt Đỗ Anh Vũ, hoàn toàn không còn để tâm đến phong độ hay là tôn ty mà quát lớn:
- Ngươi con mẹ nó chỉ có thể nói một câu như vậy? Tên lừa đảo! Ngươi nói ngươi đến đây để tìm cách giúp lãnh địa của chúng ta vượt qua giai đoạn khó, kiếm tiền lương, tìm người tài để giúp đỡ chúng ta, bảo ta tháng đến đón lấy, kết quả ta vừa đến một cái bóng cũng không thấy, mẹ kiếp, chỉ nhận được cái tin là người đánh chiếm nơi này? Ngươi đang đùa ta đấy à?! Đông Hải ngươi còn chưa lo xong, Yên Hưng thành còn đang xây dựng giang dở, một núi việc còn đang chờ giải quyết, hiện tại ngươi còn muốn ta giúp ngươi quản cả nơi này?!
Tô Hiến Thành không biết một hơi mình đã bạo tục bao nhiêu lần rồi, nhưng hắn nhịn không nổi nữa, hắn lần này thật muốn lật bàn rồi muốn ra sao thì ra.
Đỗ Anh Vũ thì như thằng ngốc hồn nhiên cười, thoái mái chịu trận, mặc cho tên thư sinh xả giận.
Tràng giang đại hải quát tháo một hồi, Tô Hiến Thành có cảm giác mình như đấm vào không khí, vừa buồn bực vừa chán nản, thở dài một tiếng, hắn nói:
- Tiền đâu?
- Ách! Ưm...!Tô huynh, kỳ thực...!- Đỗ Anh Vũ cúi đầu ngại ngùng.
Cái bàn gỗ đáng thương lại bị họ Tô nện lần nữa, hắn quát lớn:
- Ta biết ngay mà, ngươi không những dùng hết tiền, thậm chí còn vay mượn thêm một đống! Đỗ Anh Vũ, ta hỏi ngươi, ngươi thật sự còn muốn làm nữa hay không? Ta là hết chịu đựng nổi rồi, lần này ta thật về kinh, thật không hiểu sao ta lại từ bỏ Quốc Tử Giám để chạy theo ngươi nữa, mẹ nó, ngươi bỏ tay ra...
Mặc cho Tô Hiến Thành vùng vằng muốn đi, Đỗ Anh Vũ làm sao có thể để Tô đại thần rời bỏ mình đi đơn giản như vậy, hắn túm chặt lấy tay áo họ Tô, giọng điệu hòa hoãn mở miệng nói:
- Tô huynh, từ từ chớ vội, ngươi nghe ta giải thích, mọi việc không như ngươi nghĩ đâu!!!
Nhìn thấy dáng vẻ Tô Hiến Thành lúc này, Đỗ tiểu tử biết mình lần này không thể ỡm ờ qua loa cho xong chuyện, nghĩ nghĩ một chút, hắn cuối cùng vẫn phải kể ra một số thông tin.
Hai tên chủ phó thân phận giống như thay đổi, Đỗ Anh Vũ nhiệt tình rót trà, thủ thỉ tâm sự, cười cười tranh thủ tình cảm, họ Tô thì ngạo kiều, một bên nghe Đỗ Anh Vũ giảng giải, thỉnh thoảng còn bĩu mỗi lườm nguýt.
Chỉ là khi câu chuyện kệ đến vấn đề giao dịch giữa người Tráng cùng Đỗ Anh Vũ cũng như tình thế chiến sự hung hiểm những ngày trước, Tô Hiến Thành khuôn mặt biến sắc, rồi dần dần trở nên nghiêm nghị nhìn Đỗ tiểu tử, chậm rãi nói:
- Đỗ Anh Vũ...!từ bao giờ ngươi lại trở thành như thế này?
- Hở? Cái gì? - Đỗ công tử trố mắt không hiểu chuyện gì.
Cái này giống như bạn gái nhỏ đột nhiên một ngày đứng trước mặt nói ngươi thay đổi, thật khiến người không kịp trở tay.
Event
Tô Hiến Thành nhíu mày thật sâu, biểu tình còn ngưng trọng hơn lúc trước, lạnh giọng nói:
- Ta nói...!từ lúc nào ngươi lại trở nên kiêu ngạo như thế này? Ngươi thật nghĩ bản thân có thể tính toán không bỏ sót, mọi thứ ngươi sắp đặt tất cả đều sẽ tuyệt đối đúng, trơn chứ không sai một ly? Là ai cho ngươi cái tự tin như vậy? Lần này coi như hữu kinh vô hiểm, may mắn cho ngươi thoát nạn, thế nhưng lần sau thì sao? Ngươi đã bao giờ nghĩ đến việc mọi bước của ngươi chỉ cần có một lần sai số sẽ dẫn đến hậu quả gì chưa? Ngươi rốt cuộc có bao nhiêu cái mạng để đánh liều?
Thở dài một tiếng, nhìn bộ dạng vẫn còn đang mộng bức ngây người của Đỗ Anh Vũ, Tô Hiến Thành giống như chỉ sợ rèn sắt không kịp, trầm giọng nói:
- Tiền mất có thể kiếm lại, lợi ích không có sau này cũng có thể đòi lại, thế nhưng người chết thì cái gì cũng còn có à! Đỗ Anh Vũ! Mạng của ngươi ta không quản được, thế nhưng ngươi có nghĩ đến cảm nhận của các huynh đệ theo ngươi đến cái vùng khỉ ho cò gày khai cương lập nghiệp hay không? Có nghĩ đến suy nghĩ của những người đặt cửa vào ngươi hay không? Tại sao lại vô trách nhiệm đến vậy.
- Tại Ma Sa Động ngày trước, ngươi không phải luôn nói muốn thông suốt kết hoạch cần tất cả mọi người họp bàn để đưa ra phương án tốt nhất hay sao? Tại sao lần này lại vậy? Mẹ nó, vứt cho mỗi người một cái phong thư giao nhiệm vụ rồi yêu cầu tất cả phải tin tưởng ngươi tuyệt đối không một chút thắc mắc?
Nói đến đây, Tô Hiến Thành cảm thấy có chút nghẹn trong cổ, hắn biết những lời hắn nói có thể làm đối phương phật ý, nhưng hắn là phải nói.
Tô Hiến Thành nói riêng cũng như toàn thể những kẻ đã đi theo Đỗ Anh Vũ nói chung đều là con người, đều có những cảm xúc tư duy độc lập khác biệt, vì cùng chung lý tưởng mà tiến tới cùng nhau, bản thân Tô Hiến Thành nguyện vọng là báo quốc an dân, hắn vì không chờ nổi kế hoạch năm phủ bụi của Tô Chính nên mới chọn cách đi tắt đón đầu theo Đỗ Anh Vũ, vì hắn nhìn thấy được từ Đỗ Anh Vũ tố chất của một đại nhân vật trong tương lai, cũng là vì hắn cảm nhận được hoài bão của họ Đỗ, thế nên hắn càng phải nói rõ ràng cho đối phương biết...
Bọn hắn không phải là những quân cờ vô chi vô giác để cho người muốn sắp đặt thế nào cũng được.
Nếu Đỗ Anh Vũ thật chỉ coi bọn hắn như những quân cờ để sai khiến như bao kẻ tầm thường khác thì Tô Hiến Thành hắn thật đã nhìn lầm người rồi, chuyện chia tay cáo biệt sẽ là điều tất yếu.
Không khí trở dần trở nên nặng nề, đây không phải là lần đầu tiên hai người bất đồng, thế nhưng thái độ của Tô Hiến Thành cương quyết hơn bình thường rất nhiều, bản thân Đỗ Anh Vũ cũng đã ngưng mỉm cười giả tạo, hắn thật tâm tự vấn lại bản thân.
Phải chăng...!hắn là đã sai rồi sao?
Hắn là thật có nỗi khổ tâm, chuyện của Phương Lạp Đỗ Anh Vũ lúc đó không thể nói cho ai biết, chuyện này hệ trọng lớn, một người như Tô Hiến Thành chắc chắn sẽ phản đối hắn, thế những Đỗ Anh Vũ lại rất muốn làm, vậy nên chỉ có thể giấu giếm họ Tô.
Nhưng không thể không nói Tô Hiến Thành có cái lý của hắn.
Muốn cùng nhau làm việc, cần gác lại cái bất đồng để tìm ra điểm chung, Đỗ Anh Vũ là hiểu điều này.
Tô Hiến Thành chợt nói:
- Ngươi...!thật sự nghĩ bọn ta không dám vì ngươi mà xông pha sao? Ngu xuẩn, ngươi chỉ cần nói mà thôi...!Ngươi thiếu niềm tin ở nơi chúng ta đến vậy sao?
Lặng người một hồi, Đỗ Anh Vũ thấp giọng nói:
- Tô huynh...!thật xin lỗi!
Canh giữ tại cửa ra vào, Hoa Nương bản thân cũng vểnh tai nghe lỏm nãy giờ, thấy Đỗ Anh Vũ cuối cùng cúi đầu nhận sai thì không khỏi nhoẻn cười một cái, thầm nghĩ đúng là chỉ có Tô ma ma là trị được thằng nhóc còn này, là không nuông chiều hắn.
...
Cùng thời điểm Đỗ Anh Vũ tiến về thành Hợp Phố thì tại Khâm Châu, một đoàn xe ngựa cũng rời khỏi cổng thành, men theo đường núi của Lục Vạn Đại Sơn mà tiến về phía Liêm Châu.
Ở trên một chiếc xe, thiếu nữ áo xanh ngồi trên bồ đoàn nhắm nghiền đồi mắt, cơ thể mặc dù thả lỏng nhưng dáng vẻ vẫn tự nhiên trang nhã, khí chất của Lê Nghi Phượng tựa như từ trong xương cốt phát ra, cảm tưởng như dù cho nàng có ăn vận tầm thường chắp vá thì người ta vẫn có thể nhận ra đây là tiểu thư nhà trâm anh thế phiệt vậy.
Đột nhiên, người trung nhiên đánh xe thấp giọng gọi vào bên trong:
- Quận chúa, có tin tức báo về...!sự tình ở đây sợ là cũng sẽ đánh động tới kinh thành.
Mắt phường từ từ mở ra, mày ngài sẽ cau lại, giọng nói băng lãnh của Lê Nghi Phượng phát ra:
- Là bên nào truyền tin? Vạn Tiệp doanh, Hùng Lược quân hay là Yến Vệ?
Gã trung niên trầm giọng đáp:
- Quảng Tây An Phủ Ty điều động quân đội, sự tình có chút lớn, e rằng là...!cả ba!
Ngọc diện khẽ đăm chiêu, đưa tay thon gạt ra chút tóc tán loạn nơi vầng trán, Lê Nghi Phượng suy nghĩ một chút rồi quả quyết nói:
- Cho người đánh chặn hết thảy, ta không muốn thông tin này truyền về phía nam!
Gã đánh xe sửng sốt, hỏi lại:
- Yến Vệ là của Lê thị chúng ta, cũng đánh chặn lại sao?
- Cũng đồng dạng! Không thể bên trọng bên khinh được, sẽ bị lộ tẩy! - Thiếu nữ lạnh nhạt đáp, điệu bộ phong vân khinh đạm như thể chẳng coi chuyện này vào đâu.
- Rõ!
Đại Việt cùng Tống Quốc mối quan hệ tương đối mẫn cảm, dù thỉnh thoảng tại vùng biên giới vẫn xảy ra xích mích nhưng chiến tranh thật sự đã quá lâu rồi không có xảy ra.
Thế nhưng tâm lý phòng bị vẫn là luôn phải có, đặc biệt là với kẻ thù truyền kiếp thì không thể sơ xẩy giây phút nào cả.
Năm đó Lý Thái Uý sau trận chiến sông Như Nguyệt thì đã bày ra một mạng lưới tình báo tại vùng biên ải, Nhân Tông Bệ Hạ về nhau quy nhất mạng lưới ấy thành các nhánh quân chính quy trực thuộc hoặc có mối liên hệ với bản thân.
Việc này Bệ Hạ bản thân cũng không đặt chọn niềm tin vào đơn nhất ai hết, tình báo phương Bắc cả thảy có nhánh quân gồm Vạn Tiệp doanh, Hùng Lược Quân cùng Yến Vệ.
Vạn Tiệp doanh là chi quân đội đặc biệt, được gọi là cái hồn sứ giả, đặc điểm của đám người này chính là danh tính bí ẩn, hành tung không lộ, thủ lĩnh không ai khác chính là lão thái giám bên cạnh Nhân Tông Bệ Hạ, có thể coi như là tai mắt giúp Bệ Hạ nghe ngóng tin khắp nơi.
Hùng Lược quân cũng là một trong Thiên Tử Bát Vệ, là chi quân đặc biệt nhất khi nó không thường trực tại kinh thành mà lại nằm ở biên ải Lạng Châu, do Thân gia nắm giữ, lợi thế rất rõ ràng vì tất cả đều là người Tráng, cho người trà trộn tại hai vùng Lưỡng Quảng là chuyện đơn giản, nhiệm vụ của bọn hắn chính là ngày đêm nhìn chằm chằm về phương Bắc, chỉ cần có hơi chút động tĩnh liền lập tức phản ứng.
Yến Vệ thì khác biệt, nó là thuộc về Lê thị, mặc dù không phải Thiên Tử binh nhưng danh khí tuyệt không thua kém vì chi quân này là Ỷ Lan Thái Hậu năm xưa thành lập, mọi người đều đồn đại đội ngũ này được thái hậu tạo dựng trong cuộc chiến Việt Tống năm xưa, thế nhưng Lê Nghi Phượng là biết rõ ràng không phải, vì Yến Vệ của Ỷ Lan năm đó sinh ra để chống lại Hạc Vệ của nàng.
Hiện tại thế sự xoay vần, Yến Vệ năm đó cũng đã thuộc về nàng, nếu Ỷ Lan Thái Hậu tại thế giới bên kia mà biết thì chẳng hiểu sẽ có phản ứng như thế nào, nghĩ đến việc này, tiểu mỹ nhân không khỏi nở nụ cười đắc chí, tiếu dung xinh đẹp đến hoa nhường nguyệt thẹn..