Bờ Bắc Quảng Tây, phía sau quan ải.
Tống binh đóng quân trọng điểm vây quay tàn tích của Tân Châu thành trì.
Toà thành này sau trận đại hoả đến nay vẫn không có người chỉ huy tu sửa, vấn đề của việc chậm trễ này không nằm ở việc thiếu nhân lực, lý do chủ yếu thì đơn giản là việc đó tạm thời là không cần thiết, nhà còn bao việc!
Dù sao người dân trong thành cũng đã sớm di tản, cửa thành không có hỏng hóc thì thì nơi này chỉ cần trở thành tụ điểm tập kết lưu trữ quân lương cùng quân khí là được, quân Tống bọn hắn còn có nhiều việc khác cấp thiết cần phải làm hơn.
Mặc kệ mùa mưa, việc đả thông dịch trạm, kết nối tuyến đường đến Liễu Châu ở phía Bắc là chuyện trước tiên phải làm để đảm bảo được con đường vận chuyển hàng hoá cũng nhưng thông tin liên lạc được thông suốt, ngoài các dịch trạm cố định, Tống binh còn phải phân chia quân tạo thành một mạng lưới doanh trại cỡ nhỏ chạy dọc tuyến sống Uất, một lần ngã là một lần khôn, cái thứ chiến tranh chớp nhoáng băng rừng vượt núi của người Tráng khiến bọn hắn mở rộng tầm mắt, lúc này tuyệt không thể cho đám Tráng binh phía nam này may mảy có thêm cơ hội làm lại việc này.
Đúng là thoả thuận hòa hoãn ngưng chiến được đôi bên ký kết tháng trước, thế nhưng rõ ràng cả hai phe đều không quá có coi trọng nó.
Thật vậy.
Hiệp ước đơn thuần chỉ là thứ dùng để xé, bọn hắn tạm thời cũng chỉ coi đó là bậc thang để lui bước, tranh thủ thời gian cho quân đội nghỉ ngơi và chuẩn bị cuộc chiến trường kỳ sắp tới!
Bảo người Tống chỉ vì một vài thất bại nhỏ mà chấp nhận từ bỏ đất đai của bọn hắn sao?
Đừng nói đùa!
Kể cả đó có là cái vùng đất khắc nghiệt khu vực ngoại biên, dù có là mảnh đất chó ăn đá gà ăn sỏi chẳng có mấy giá trị đi chăng nữa thì nó vẫn là đồ vật của bọn hắn, cho người Tráng tự trị trong sự kiểm soát của quan lại người Tống thì được, để bọn hắn tách ra là một vùng độc lập tự nhiên là chuyện không thể nào.
Lưu Quang Thế cùng Lưu Kỷ hai người sánh bước đi một vòng doanh trại, hai bộ ngư lân giáp một vàng một đen di chuyển phát ra những tiếng leng keng như thể muốn thống báo cho đám lính quèn rằng chủ tướng của bọn hắn đã đến, mau mau tới triều bái!
Thế nhưng kỳ lạ dường như chẳng có mấy kẻ quan tâm.
Không khí xung quanh sắc mùi u uất ảm đạm, ngoài trừ thì thoảng có đội binh đi tuần thì trong quân doanh không một bóng người.
Quân Tống là đi đâu hết rồi?!
Lưu Quang Thế nhìn quanh một vòng thì không giấu nổi vẻ đăm chiêu.
Hậu chiến mưa nhiều, dịch bệnh tràn lan, nhánh quân của hắn đa phần là người phương Bắc, không hợp phong thổ, hiện tại đang bị dằn vặt đến dục tiên dục tử.
Cùng vì việc này nến việc cách ly cùng hạn chế đi lại trong quân doanh là điều bắt buộc.
Xác người chết vì dịch bệnh phải được xử lý cẩn trọng, phía hậu doanh, các giàn hỏa thiêu cùng đài hỏa táng đều luôn trong trình trạng làm việc liền có thể thấy số lượng người chết nhiều như thế nào.
Thậm chí để tránh việc trời mưa là ảnh hương đến chiếc thiêu xác, Lưu Quang Thế còn vải chuyển việc này trong Tân Châu thành, dùng những nơi có sẵn mái hiên để làm việc.
Nhìn quanh đám binh lính tướng sĩ của mình chết dần chết mòn theo cách như thế này, Lưu Quang Thế phần phẫn nộ, phần bất lực nhưng không biết phải phát tiết đi nơi nào.
Thấy kẻ đi bên cạnh trầm tư nãy giờ, sắc mặt càng lúc càng xấu, Lưu Kỹ mặc dù không muốn nhưng vẫn phải mở miệng khuyên nhủ:
- Lưu tướng quân, chuyện này cũng không thể trách ngươi được, ai mà nghĩ nổi cái vùng này lại kinh khủng như thế này chứ!
Lưu Quang Thế khẽ lắc đầu, thở dài rồi đáp:
- Không, là lỗi của ta, ngươi cùng Nghiêu Khanh mới chuyển đến không lâu, tự nhiên khó có thể tưởng tượng ra sự khắc nghiệt của nơi này, thế nhưng ta cũng đã ở đây được vài năm, đương nhiên phải biết rõ, vậy mà vẫn để nó diễn ra, đây là ta thất trách!
Hẳn ngẩng đầu nhìn trời, bần thân một chút rồi nói tiếp:
- Hơn nữa cũng là do ta hành quân chậm trễ, làm mất đi thời cơ quan trọng nhất của chiến cuộc, để đối phương có cơ hội thoát thân!
Lưu Quang Thế âm thầm tự trách.
Nếu lúc đó bản thân gấp rút hành quân thêm chút nữa hẳn đã đến kịp lúc trước khi Tân Châu thất thủ, nếu lúc đó bản thân quyết đoán hơn chút nữa hẳn đã không cho Đỗ Anh Vũ có thời gian kịp thời chuẩn bị đốt thành!
Nếu rồi lại nếu!
Quá khứ đã qua, không thấy đổi, người ta chỉ có thể nhìn lại rồi tiếc hận mà thôi.
Lưu Kỹ nhìn thấy Lưu Quang Thế tự trách thì bản thân hắn cũng tương tự như vậy, thế nên hiện tại hắn không biết phải mở miệng an ủi đối phương thế nào, đúng lúc này thì đột nhiên từ phía sau, giọng của Cao Nghiêu Khanh vang tới đánh động hai người.
- Thất bại là chuyện bình thường của binh gia, ngươi nghĩ nhiều rồi!
Quay đầu nhìn lại, gã Biện Kinh hoa hoa công tử ngày nào sau vài ngày tự giam ngẫm lại thì đã lại một lần nữa bừng bừng tự tin xuất hiện.
Cẩm bào tím thêu hoa, quạt ngà phe phẩy, đầu đội quan miện châu ngọc cùng nụ cười mỉa, hình tượng Cao Nghiêu Khanh của thành Biện Kinh một lần nữa tái xuất, ánh mát hắn lơ đãng nhìn cảnh vật đảm đạm xung quanh quân doanh, mỉm cười tự nhiên nói:
- Dùng chính ưu thế số lượng đông đảo của quân ta để khắc chế ngược lại chúng ta, thằng nhóc này quá nhiên giỏi tính toán ha ha.
Việc quân Tống chôn chân ở đây một phần cũng vì số lượng quân cùng số lương thực của bọn hắn không có tỷ lệ thuận.
Đây rõ ràng là một điều tối kỵ vì biến số quân đông đảo ngược lại trở thành một loại gánh nặng.
Khi mùa mưa tới, lương thực trong kho trở nên ẩm mốc, binh khí thì sỉ sét, dịch bệnh theo đó lan tràn, việc đả thông con đường hậu tuyến cũng là một chuyện khó khăn chứ đứng nói đến việc vươn mình ra khỏi quan ải, dành lại những mảnh đất đã mất.
Sớm đoán được việc này, vậy nên ngày đó dù muốn hay không thì Cao Nghiêu Khanh vẫn phải cùng Đỗ Anh Vũ lập một giao kèo ngưng chiến, sau thì nhanh chóng thiết lập lại quân đội để chuẩn bị đối phó với khủng hoảng.
Thế nhưng rõ ràng hiện thực mọi thứ còn đáng sợ hơn những gì họ Cao suy đoán.
Nện đều bước chân tiến về phía hai tên họ Lưu, Cao Nghiêu Khanh liếc mắt nhìn qua hai người, giọng hời hợt nói:
- Các ngươi thân là chủ tướng, sầu mi khổ kiểm cho ai nhìn? Tỉnh táo lên, trận chiến lần này chỉ tạm dừng chứ còn chưa có kết thúc! lần này chỉ là tiểu bại, thế nhưng chúng ta cũng là được lợi không nhỏ.
- Được lợi?! - Lưu Kỹ sắc mắt lộ vẻ khó hiểu.
Cao Nghiêu Khanh vung nhẹ bàn tay, gập lại chiếc quạt ngà, đập đạo chiếc quạt lên mu bàn tay còn lại, nhướn mày, nhếch miệng cười đáp:
- Không sai, kiêu binh tất bại, là lỗi của chúng ta, xưa này luôn coi đám người man đó như vật trong túi mặc sức nhào nặn, hiện tại lật thuyền trong mương, đây là một bài học giá trị để tương lai chúng ta không vấp phải sai lầm kiểu như thế này nữa.
Ánh mắt nheo lại, sát khí mơ hồ tỏa ra, họ Cao nói tiếp:
- Khó khăn cùng địch thủ chính là thứ dùng để vượt qua, nhưng trước tiên phải thừa nhận sự tồn tại của chúng đã! Lần này biết được địch thủ là ai, Cao Nghiêu Khanh ta là thề rằng mai sau sẽ trả lại cho bọn hắn cả vốn lẫn lời!!!
- Nghiêu Khanh, ngươi!
- Báo!!!
Đương lúc nhóm ba người nói chuyện, một gã tiểu binh hấp tấp chạy tới báo tin.
Quế Châu người tới!
Lưu Quang Thế nghe vậy thì ánh mắt sáng lên, thầm nghĩ hẳn là cha hắn Lưu Diên Khánh cùng Chủng Sư Trung cho người tới hỗ trợ, nếu là thật thì đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, thật sự quá đúng lúc, hắn lập tức mở miệng cho mời.
Chỉ là việc tín sứ tới báo tin khiến cả ba người cho chút bất ngờ.
Lệnh của Quảng Tây An Phủ Ty truyền tới.
Toàn bộ chiến dịch tại nơi này toàn bộ dừng lại, chủ trương phòng ngự sau Côn Lôn Quan, án binh bất động, vài ngày nữa sẽ có người tới đây tiếp quản, lệnh bốn người Cao Nghiêu Khanh, Cao Thịnh, Lưu Quang Thế, Lưu Kỹ chuẩn bị lên đường trở lại Quế Châu.
Thông cáo này khiến cả đám sửng sốt, quay đầu nhìn nhau, nhất thời không hiểu.
Tình thế nơi này đang lúc mẫn cảm, phải có lý do gì mới khiến Lưu Diên Khánh hạ lệnh cho bọn hắn lập tức trở về chứ?!
Cao Nghiêu Khanh mặt hơi biến sắc, bất giác nhìn về phương Bắc, thầm nghĩ chẳng lẽ kinh thành có biến?!
!
Tống quân có vấn đề của Tống quân thì người Tráng cũng có vấn đề của người Tráng.
Ung Châu thành huyện nha phủ.
“Nội các” của người Tráng lại một lần nữa họp bàn, cái danh Nội Các này là Đỗ Anh Vũ đặt, ban đầu hắn muốn gọi là hội Nguyên Lão thế nhưng Vi Oánh Phi một mực không chịu, nói chữ lão cùng nàng là có thù, tuyệt không được nhắc tới, thế nên mới đổi thành Tráng tộc Nội Các.
Thành viên thường trực gồm vị tộc trưởng, Nguỵ Bàng, Đại Tế Ti Lưu Kỷ cùng ngoại viện cố vấn Đỗ Anh Vũ tổng cộng người.
Già trẻ gái trai đều có.
Nhìn qua thì tổ hợp này tương đối kỳ hoa.
Hắc hắc.
Người Tráng vấn đề hiện tại có rất nhiều, cần ưu tiên giải quyết việc quan trọng trước, những cái khác từ từ gỡ rối sau cũng được, sau vài buổi họp bàn thì đã có một số đường lối giải quyết.
Vấn đề đảm bảo lương thực là quan trọng nhất, ưu tiên hàng đầu, đề xuất của Đỗ Anh Vũ chính là đi mua lương, cụ thể là quy đổi toàn bộ số của cái cướp đoạt được thành tiền rồi thông thương, dùng tiền bạc mua lương thực từ Quảng Châu, Đại Việt cùng Đại Lý.
Ngụy Bàng có Điền Đông Cao thị hậu thuẫn, Đỗ Anh Vũ thì có mối liên hệ với Tôn thì hở Quảng Châu cùng Đại Việt, có thể giải quyết được vấn đề này.
Thế nhưng nước xa khó cứu lửa gần, vẫn cần phải liên hệ với đám Trưởng Lão chư tộc người Tráng giúp sức, nói đến việc này thì mọi người ngoài trừ Đỗ Anh Vũ thần sắc đều lộ vẻ khó chịu tựa như nuốt phải con ruồi.
Đàm trưởng lão phái bảo thủ này đối với bọn hắn tựa như sâu mọt, lúc bọn hắn khởi binh thì quay lưng không giúp, hiện tại thấy thắng thì bắt đầu quay sang muốn hái quả đào, hỏi ai mà không hận.
Thế nhưng cái chính quyền mới thành lập tại Ung Châu là quá non nớt bất ổn, không thể rời xa khỏi bọn hắn được, vậy thế nên dù muốn hay không vẫn phải nhịn.
Chính trị cần phải biết thỏa hiệp, đám người ở đây cũng không phải kẻ đần.
Chỉ là hiện tại ai là người thích hợp đi thỏa hiệp đây?
Nhìn nhau một chút sau thì tất cả ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người Vi Oánh Phi khiến nàng cảm thấy không đúng, nàng cũng không phải là người ngu, rất nhanh đoán được bọn hắn là có ý đồ gì, lập tức lật bàn đứng dậy liên tục lắc đầu.
- Không, ta không đi, các ngươi thích thì đi!
Ngụy Bàng ho nhẹ một tiếng, nhẹ giọng giải thích:
- Oánh Phi, người cũng biết ta đã bị Nguỵ thị khai trừ, Tráng tộc xoá tên, đi không được, Chí Hùng cùng An Huy thì đã sớm cùng bọn hắn lật mặt, Đại Tế Ti cùng bọn hắn có ngăn cách, quanh đi quẩn lại chỉ còn có ngươi là thích hợp cùng bọn hắn đàm phán nhất, Oánh Phi, chỉ có thể là ngươi thôi.
- Các ngươi! - Vi Oánh Phi chỉ mặt đám người, tất cả đều ăn ý lảng tránh khiến nàng giận đến toàn thân run lẩy bẩy, khi ánh mắt nhìn đến Đỗ tiểu tử, tựa như vớt được nhánh cỏ cứu mạng, vội nói:
- Còn hắn thì sao? Hắn cùng được mà!!
Đỗ Anh Vũ nghe thấy vậy thì giật nẩy cả mình, thiếu chút nhịn không nổi chửi một tiếng ngực to không não, con mẹ nó ta là ngoại tộc, xía vào chuyện của các ngươi không phải là thành chuyện cười sao, thế nhưng thực lực không cho phép, hắn không thể ngay trước mặt chửi mắng nữ nhân điên này được, Đỗ tiểu tử ho khan, uyển chuyển nói:
- Vi đại tỷ, ta là còn phải giải quyết vấn đề phía nam, hơn nữa bản thân cũng chỉ là một thằng nhóc, ngươi nghĩ đám cổ hủ bọn hắn sẽ tiếp đón ta sao?!
Ách!
Hết lý lẽ, Vị thị như quả bóng xì hơi, tiu nghỉu ngồi xuống nhận mệnh.
Vấn đề này đã xong, Đỗ Anh Vũ lập tức nói:
- Vấn đề lương thực tạm thời đã xong, việc tiếp theo là cần nhanh chóng phục hồi sản xuất, chúng ta không thể cứ mãi như một đám du mục được, đã đánh xuống lãnh thổ thì quan trọng nhất chính là tính kế định cư lâu dài, chúng ta có thể bao cấp cho dân cư được một thời gian, không thể chu cấp cho bọn hắn cả đời, thế nên việc này cũng phải nhanh chóng giải quyết.
Người Tráng tại Ung Châu năm đó dưới sự cai trị của Liễu Xuyên cũng đã xâm nhập vào cuộc sống của người Tống, đủ các loại nghề bọn hắn đều có kiến thức, thế nên cũng không phải quá tốn sức dạy bảo, chỉ cần triệu tập đám có tay nghề, vừa làm vừa dạy việc cho những kẻ chưa biết là được.
Cái đề xuất này tạm thời mọi người đều không có ý kiến, đã sớm có chuẩn bị, Hoàng An Huy lãnh trách nhiệm này thì quay sang nhìn Đỗ Anh Vũ, lên tiếng:
- Đỗ sứ quân, việc này không khó, thế nhưng hiện tại bắt đầu sản xuất sẽ mất thời gian mới có thành quả, hơn nữa cũng cần có nhiên liệu cũng như công cụ sản xuất, vần đề này ngày trước là thông qua thương nhân người Tống, hiện tại! chỉ có thể nhờ cậy vào ngươi.
Đỗ tiểu tử ha ha cười, vỗ ngực đảm bảo, nói bao trên người ta.
Tây Xưởng cửa hàng một giá đã được Tô Hiến Thành xây dựng thêm chi nhánh ở Hợp Phố và Khâm Châu, vậy thì chẳng có điều gì ngăn được Đỗ Anh Vũ mở thêm một chi nhánh tại Ung Châu cả.
Người Tráng cần thì đến đó mà mua!
Tất nhiên là phải dùng tiền!
Là Đại Việt tiền!!
Vấn đề này cần mưu tính xâu xa, Đỗ Anh Vũ tự nhiên không thể biểu lộ quá nhiều, Nguỵ Bàng vẫn đang đề phòng hắn.
Sĩ Nông Công Thương ba vấn đề tạm thời đã ổn, còn việc quan lại nhập sĩ hay là nhân viên quản lý thì hiện tại cũng không thể nhanh chóng làm được, dục tốc bất đạt, nếu làm sai thì sẽ hỏng cả một bộ máy điều hành, vậy nên tất cả đều lựa chọn thận trọng tiến hành, lựa chọn người dưới xem có kẻ nào vừa thông tuệ vại vừa trung thành để đảm đương.
Trước mắt chỉ bàn tới đây, nội các giải tán, ai đi làm việc của người nấy, Đỗ Anh Vũ cũng tiện đây chắp tay chào từ biệt, hắn đã rời khỏi lãnh địa quá lâu cần phải trở lại, không biết ngày nào tháng nào mới gặp lại được đám người ở đây.
Lão Lưu sắc mặt có chút không nỡ, thế nhưng cũng chẳng nói gì, chỉ kéo hắn sang một góc, dặn dò một chút rồi thôi.
Không biết lão Lưu nói cái gì nhưng Đỗ tiểu tử khuôn dung biến ảo đủ mọi loại biểu cảm, trong lòng thì liên tục chửi “con mẹ nó, cái này không đúng! ”
Từ chối việc tổ chức Yến tiệc chia tay, Đỗ Anh Vũ có chút thất thần đi ra bên ngoài nha phủ, nơi này đã có một đám đông tập kết chờ sẵn.
Mặt cương thi Công Đàm đánh xe xuất hiện thì không phải nói, một đội ngũ do Chu Bá Thông chỉ huy cũng đã tập kết sẵn sàng, lần này hắn cũng theo Đỗ Anh Vũ trở lại Hợp Phố, báo cáo tình hình cho Mizukune.
Ngoài ra còn có một nhân vật khác cũng có mặt ở đây.
Lưu Quyền cùng một nhóm Ung Châu Giáp Sĩ cũng sẽ theo Đỗ Anh Vũ đi lần này, cái này là thỏa thuận giữa hắn và Lưu Kỷ.
Theo suy tính thì sau khi đánh xuống được một chỗ dừng chân trên đất Tống, thời gian khởi nghĩa của Phương Lạp cũng sắp diễn ra, Đỗ Anh Vũ hắn cũng cần nhanh chóng hành động nước tiếp theo mà kẻ nhận nhiệm vụ này chính là Lưu Quyền.
Vừa thấy Đỗ tiểu công tử xuất hiện, phía bên trong xe, một tiếng hừ lạnh xem như thay lời chào của A Tiễn dành cho hắn, Đỗ Anh Vũ nghe thấy thì cũng mặc kệ, lười bắt nạt nàng.
Đảo qua đám người đông đảo ở đây, Đỗ tiểu tử cũng tương đối hài lòng.
Đến Ung Châu chỉ có một thân một mình, hiện tại có một đội ngũ hùng mạnh tháp tùng, có thể coi như áo gấm về quê ha ha.
Tự diễu một chút, hắn lập tức phi người lên xe ngựa, mỉm cười hô xuất phát.