- Đây...!đây là có chuyện gì? - Cao Thịnh ngẩng đầu tự hỏi.
Tiết trời hanh hô, gió tây mang theo hoả thế tại Tân Châu thành bốc lên ngút trời, cảm tưởng như một cơn lốc xoáy lửa kì vĩ, khiến ai ai nhìn thấy cũng phải nao núng không dám tới gần.
- Bẩm báo đại nhân, Tân Châu thành cháy rồi.
- Một gã thám binh nhanh chóng chạy tới chắp tay bẩm báo.
- Mẹ kiếp! Ta đâu có mù! - Cao Thịnh cả giận hét lớn: - Cái ta muốn biết tại sao lại cháy? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?!
- Chuyện này...!chuyện này tiểu nhân cũng không rõ ràng.
Thấy tên thám binh chột dạ, ấp a ấp úng, họ Cao càng tức giận, vung chân đạp tên lính một cái khiến hắn ngã sõng soài ra đất, bản thân Cao Thịnh thì mở miệng nạt nộ:
- Con mẹ nó, thế thì ngươi còn không mau đi điều tra đi, đứng đực cái mặt đấy ra làm gì?
- Vâng, vâng, tiểu nhân đi ngay! - Gã thám binh lồm cồm bò dậy, cúi đầu vội thưa rồi chạy như bay đi mất.
Haizzz!
Thở dài một tiếng, Cao Thịnh ngẩng đầu nhìn trời, cả người có chút thất thần, tâm trạng của hắn hiện tại vừa bực bội lại vừa lo âu, linh cảm chuyện xấu lại đến khiến họ Cao không hỏi thầm than thở...
Không biết năm nay bản thân hắn có phải bị sao xấu chiếu mệnh hay không mà hắn làm chuyện gì cũng hỏng, tại kinh thành chòng ghẹo một ả đàn bà đã có chồng, kết cục chồng nàng là giáo đầu cấm quân giết đến tận cửa, bản thân gây họa thì cũng thôi đi, thế nhưng Cao Thịnh vô tình lại hại luôn cả em họ hắn là Cao Nghiêu Khanh cũng phải cùng hắn tới cái vùng đất chó ăn đá gà ăn sỏi này.
Con mẹ nó, thủ Ung Châu thì Ung Châu thành thất thủ, đánh phản tặc thì bị ngược cho thành chó, hiện tại khó khăn lắm mới vây khốn được đám phản loạn này ở trong thành, cứ ngỡ mọi thứ sẽ dễ dàng như lấy đồ trong túi, vậy mà một trận đại hỏa bùng lên khiến Cao Thịnh có cảm giác chuyện không lành sẽ ập tới.
Cái này có thể coi là chim sợ cành còng hay bóng ma tâm lý đều được, Cao Thịnh lúc này là thật sự lo lắng mọi thứ lại hỏng trong tay hắn.
- Có người đi ra rồi...!có người đi ra rồi!
Đám binh sĩ đột nhiên hò reo khiến Cao Thịnh từ trong suy nghĩ bừng tỉnh trở lại, nhìn đám Tống binh từ bên trong thành dẫm đạp lên nhau ồ ạt chạy ra như thoát nước, ở trong đó, Viên Duy thân thể tàn tạ cũng được đám thân binh lôi ra khỏi biển lửa.
So sánh họ Viên của hiện tại với lúc oai phong lẫm liệt khi mới truy đuổi vào trong thành thì đúng là một trời một vực.
Cao Thịnh vội vã chạy đến, nhìn họ Viên lúc này bộ dạng như chó chết, hắn liền khẩn trương gặng hỏi:
- Viên giáo uý, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Khụ khụ!!!
Gấp gáp hít thở lấy những ngụm không khí tươi mới khiến Viên Duy đột nhiên bị sặc, ho sù sụ, phải sau một lúc mới có thể thở hổn hển, nghếch mắt lên nhìn Cao Thịnh đáp lời:
- Là phản tặc....!bọn hắn biết không thể thắng nên đốt thành, muốn cùng chết với chúng ta.
Họ Cao nghe xong không khỏi hít lấy một ngụm khí lạnh, vội vã hỏi tiếp:
- Vậy đám phản tặc thế nào? Bọn hắn đâu rồi?
Trái với vẻ hốt hoảng của Cao Thịnh thì Viên Duy tương đối bình thản, hắn cười lạnh, không biết là do động phải vết thương hay là do khuôn mặt đẫm máu mà nụ cười của Viên Duy có phần méo mó khó nhìn.
Hắn tự tin nói:
- Đương nhiên là chết trong biển lửa rồi, ha ha, đám ngu xuẩn này còn muốn kéo chúng ta chết trùm, thật đáng đời bọn hắn..
Cạo Thịnh không quan tâm đến mấy câu nói lộn xộn của họ Viên, hắn là chỉ quan tấm đến việc phản quân là chết hay là không mà thôi, nay khi nghe thấy Viên Duy nói quân địch đã chết trong biển lửa, Cao Thịnh mới có thể thở ra được một hơi.
“Chết là tốt, chết hết mới là tốt.” Họ Cao thở phào nhẹ nhõm, miệng lẫm nhẩm không ngừng.
...
Ở một góc khác, tại cổng thành phía Bắc, Lưu Quang Thế đối diện với Tân Châu rực lửa thì nhắm mắt dưỡng thần, tựa như đang suy nghĩ vấn đề gì đó.
Tại cổng thành phía Bắc tính huống cũng không khác cổng thành phía Nam là mấy, khi trận hỏa hoạn này đã lan đến tận khu vực tường thành thì cũng là lúc những nhánh quân Tống cuối cùng đã chạy loạn xông ra được ngoài thành.
Còn những kẻ khác chậm mất một nhịp, không kịp thoát thân thì xem như đều đã chết.
Lưu Quang Thế từ từ mở đôi mắt ra, lập tức nhìn thấy hai tên thuộc tướng của mình đang chạy tới.
Cả hai trên này rất tự giác cũng thành thục báo cáo đầu đuôi mọi chuyện.
“Bọn hắn...!là thật muốn quyên sinh sao?”
Lưu Quang Thế tự nhiên không có ngây thơ như Cao Thịnh, thật tin đám phản quân đã chết hết trong hỏa hoạn.
Hắn muốn cảm thấy đây là một hồi âm mưu.
“Rốt cuộc đám người này là muốn cái gì?”
Trong lòng Lưu Quang Thế không ngưng tự hỏi, ánh mắt nhìn đám binh lính dưới trướng liều mạng chạy ra khỏi thành, đội hình lộn xộn chen chúc giẫm đạp lên nhau tạo thành một khung cảnh hỗn loạn không chịu nổi khiến hắn khẽ cau mày.
Rõ ràng rằng trong thời khắc hoảng loạn thì đám người này làm gì còn biết hay quan tâm ai với ai, chạy trối chết giữ lấy mạng nhỏ mới là tôn chỉ duy nhất tồn tại.
Khoan...
Chết, hỏng rồi!
Đột nhiên, Lưu Quang Thế trợn tròn mắt, hắn giống như là nhận ra điều gì đó, bộ hoàng kim Khải giáp cũng theo cơn rùng mình mà rung lên bần bật, lập tức đưa mắt nhìn đám thuộc hạ đang khom mình bên dưới vội hỏi:
- Lúc rút chạy các ngươi có kiểm tra quân số sao?
Hai gã thuộc tướng nghe Lưu Quang Thế hỏi thì mộng bức ngẩn người, ngẩng đầu nhìn lên thấy chủ tướng của mình khuôn mặt nghiêm nghị, hiển nhiệt không phải nói chơi liền quay sang nhìn nhau rồi đồng loạt cúi đâu uể oải đáp:
- Tướng quân tha tội...
Lưu Quang Thế khuôn mặt liền trở nên xám xịt, hắn biết chuyện này cũng không thể trách tội mấy tên thuộc hạ được, hỏa thế bùng lên bất ngờ, ai nấy đều giật mình hoảng hốt, sơ sẩy là chuyện bình thường, hiện tại người từ trong thành đã chạy ra ngoài hết, muốn nói gì cũng đã muộn, lúc này chỉ có thể tìm cách bổ cứu mà thôi.
- Nhanh chóng tập hợp đội ngũ, điểm danh lại một đợt, kẻ nào nghi vấn liền bắt lại cho ta! - Lưu Quyền Thế lập tức truyền lệnh xuống.
- Vâng! - Hai gã thuộc tướng chắp tay nhận lệnh rồi cun cút rời đi.
Phía sau Lưu Quang Thế, một gã thiên tướng nghe hết sự tình, loáng thoảng hiểu ra điều gì đó liền tiến lên một bước, cúi đầu hỏi thăm:
- Tướng quân là sợ...!phản quân nhân lúc hỗn loạn trà trộn vào người của chúng ta?!
Lưu Quang Thế khẽ gật đầu, thần sắc đăm chiêu, nói:
- Mượn hỏa thể hỗn loạn, thuận dòng mà đi! Đây là kế cây vào trong rừng, trà trộn vào người của chúng ta để thoát thân, kế này...!thật hay!
Gã thiên tướng nghe được lời khẳng định lòng cũng nhảy lên một nhịp, ánh mắt đảo điên, nhìn qua nhìn lại đám người vừa mới chạy ra khỏi thành một vòng, sau thì vội chắp tay nói:
- Thế thì cần phải thiết chặt vòng vây ngay, không thể thả hổ về rừng, để bọn hắn chạy thoát được.
Họ Lưu chợt nghĩ đến một chuyện, không kìm được lộ ra nụ cười khổ, nói:
- Mặt Bắc có thể tạm thời an tâm, thế nhưng các mặt còn lại đang hỗn loạn, chỉ e lệnh truyền xuống đã không kịp!
Chỉ riêng mặt phía Bắc liên doanh đã kéo dài đến chục dặm, quân lệnh của Lưu Quang Thế muốn chạy tới ba mặt còn lại thì phải mất không ít thời gian, lúc đó sợ rằng Tráng binh bọn hắn đưa nhân lúc hỗn loạn mà trốn đi rồi.
Nhìn thấy chủ tử gặp khó, là thuộc hạ, tên thiên tướng cũng cố vắt óc suy nghĩ trợ giúp một hai.
Cứ vậy hai chủ tớ đứng đó lặng người, cách đó không xa, đám người Tống cũng đang tập hợp tàn quân lại để kiểm tra một vòng.
Sau một hồi suy nghĩ, Lưu Quang Thế ánh mắt chợt sáng lên, nói:
- Cửa phía Nam có thể loại trừ vì đó là nơi mà quân ta truy sát gắt gao nhất, cũng là nơi phát sinh ra chiến sự, độ cạnh giác tự nhiên cao nhất.
Quân địch muốn cải trang thành quân ta ở nơi đó gần như là không có cơ hội hoặc nếu có thì cũng chỉ lẻ tẻ không đáng kể, mặt phía Bắc hiện tại đã siết chặt kiểm tra, vậy nên nếu muốn đột phá bọn hắn chỉ có hai sự lựa chọn, hoặc cửa Đông hoặc cửa Tây!
Tên thiên tướng hớn hở gật gù cho là phải, ngẩng đầu nhìn ánh lửa từ thành Tân Châu phát ra, hắn cũng nghĩ ra một điều, vội vàng chắp tay nói:
- Tướng quân, đây là gió Tây thổi lửa, vậy nên mặt phía Tây cháy sẽ không dữ dội như mặt phía Đông, hạ tướng nghĩ rằng bọn hắn chính là thoát ra bằng cửa phía Tây, hiện tại chúng ta lập tức cho người người tới chặn đánh vẫn còn kịp.
Hé miệng cười một tiếng, Lưu Quang Thế vươn ngay vuốt râu cằm, híp mắt, trầm giọng nói:
- Không! Kẻ dám dùng kế này để thoát thân tuyệt đối là dân liều mạng, đối với bọn hắn nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, bọn hắn nhất định sẽ chọn thoát bằng cửa phía Đông!
- Tướng quân anh mình, thuộc hạ ngay lập tức cho người đi ngay.
- Gã thuộc tướng ánh mắt cũng bừng sáng, vội nịnh hót một phen rồi tự mình xin ứng chiến.
Nghe vậy, Lưu Quang Thế chỉ khẽ lắc đầu, nhìn tên thuộc hạ sắc mặt lộ vẻ không hiểu, họ Lưu lắc đầu cười nói:
- Để ta đi, ta là muốn đi xem...!tên tiểu tử mà Cao Nghiêu Khanh nói trong thư cần phải thận trọng đối đãi rốt cuộc là thần thành phương nào.
Dứt câu, Lưu Quang Thế phi thân lên ngựa, đám thân binh của hắn cũng ngay lập tức bao vây lấy, họ Lưu điểm quân rất nhanh rồi mang người ùn ùn kéo về phía của phía Đông thành Tân Châu.
...
Tân Châu thành, cửa phía Đông.
Một nhóm quân mã bịp mặt thuận theo dòng người mà vội vã chạy ra khỏi thành.
Bốn phía xung quanh lửa đã bốc lên ngùn ngụt, chỉ cần chậm chân một chút liền sẽ bị trận đại hỏa này nuốt chửng.
Bản thân Lưu Quyền cũng ngựa không dừng vó một đường phi như bay, hắn ngoài mặt thì trấn định nhưng trong lòng thì hoảng sợ không thôi, sợ bị lửa nuốt lấy, cũng sợ bị đám Tống binh xung quanh phát hiện ra hành tung của mình.
May mắn khói lửa mịt mờ, cả đám người chỉ tập trung cắm đầu vào chạy, hoàn toàn không có để tâm đến việc bỗng nhiên quân số của bọn hắn đột nhiên gia tăng thêm.
Ngồi trên ngựa cùng Lưu Quyền lúc này là một thiếu niên được che phủ kín người, tựa như là để tránh hỏa hoạn lan đến, cũng giống như là để che giấu hành tung.
Cuối cùng ngay trong gang tấc, đám người Lưu Quyền cũng xông ra được bên ngoài.
Nhìn cảnh quan tứ phía, nhìn bầu trời nắng vàng, hớp lấy từng ngụm không khí trong lành, lòng hắn cũng nhẹ nhõm được phần nào.
Mẹ kiếp!
Cứ ngỡ rằng bản thân sẽ không ra được khỏi cái toà thành khốn kiếp này chứ!
Tất nhiên hiện tại chỉ là một thoáng vui vẻ nhỏ nhoi, Lưu Quyền tự biết hắn còn chưa có thực sự an toàn.
Ở giữa lòng địch, đám Tráng binh xung quanh Lưu Quyền cũng đề cao cảnh giác, một tên nhân cơ hội lại gần họ Lưu, thấp giọng nói:
- Lưu chỉ huy, góc Đông Nam có kẽ hở, chúng ta là có thể nhân lúc hỗn loạn đột phá đi ra.
Lưu Quyền cũng nhìn thấy, thoảng gật đầu rồi nói nhỏ:
- Thả lỏng, cư xử bình thường một chút, lại gần chỗ đó.
Đám Tráng binh dưới sự điều khiển của Lưu Quyền tựa như giống như một nhánh quân Tống bình thường vừa mới thoát nạn, hiện đang từ từ đi chuyển trở về quân doanh.
Quân Tống lúc này cũng nhốn nháo mỗi người một phách, đảo điên tìm kiếm đội ngũ của mình, hoàn toàn không để tâm đến việc đang có một nhóm người nhìn thì tản mát nhưng đang cùng di chuyển về một hướng.
bước.
bước.
bước.
bước.
Khoảng cách càng lúc càng rút ngắn lại.
Ngay khi tiếp cận lỗ hổng trận thế của quân Tống, khi Lưu Quyền cũng đám người Tráng sắp mở ra được cánh cửa tự do thì đột nhiên từ phía bên trái của bọn hắn vang vọng tới một thành âm nghiêm nghị:
- Đứng lại!!!
Lưu Quyền giật mình, liếc mắt nhìn sang.
Phía bên trái hắn đột nhiên mọc lên một đội kỵ mã số lượng hơn trăm, tọa hạ chính giữa là một gã kim giáp tướng quân đang thúc con hồng mã dưới hông tiến tới.
Lưu Quang Thế đưa mắt nhìn đám người Lưu Quyền, rồi chuyển dịch nhìn xuống gã thiếu niên ngồi trong lòng Lưu Quyền, cười như không cười nói:
- Đi đâu mà vội vã như vậy! Bắt bọn hắn lại cho ta!!
Khúc đầu nhẹ nhàng, khúc sau thì giọng của Lưu Quang Thế đột ngột vang dội giống như chuông đồng, đánh thức toàn bộ doanh trại phía Đông bừng tỉnh, tất cả đều đồng loạt đưa mắt nhìn về phía nhóm người của Lưu Quyền.
- Giết ra ngoài! - Tình huống có biến, Lưu Quyền tự nhiên không thể bó tay chịu trận, cả người gồng sức thét lên một tiếng dài, bản thân cũng rút ra trường kiếm bên hông, thúc ngựa xông thẳng.
Đám Tráng binh cũng không có giữ vẻ thong thả lúc trước mà lập tức giương lên vũ khí, đi theo Mông ngựa của Lưu Quyền, giết ra một con đường máu.
Một hồi loạn chiến lập tức diễn ra.
Đám Tống binh phía trước còn chưa kịp chuẩn bị đã thấy Lưu Quyền dũng mãnh xông tới, dùng ngựa húc văng mấy tên lính cản đường, kiếm quang trên tay hắn quét qua quét lại giống nông dân gặt cỏ, thế không thể đỡ.
Lưu Quang Thế cũng không phải kẻ ngồi không, lập tức dẫn người truy sát đuổi theo.
Hắn có thể nói gặp may khi phán đoán đúng hướng đi của Tráng binh, cũng gặp may khi đến vừa kịp lúc Lưu Quyền rời đi, thế nhưng việc phát hiện ra đám người này giữa đám đông nhốn nháo là không phải dựa vào vận khí.
Rất đơn giản, trên chiến trường một đám nam nhân, từ đâu lòi ra một kẻ mang theo một tên nhóc con thì quá bắt mắt.
Đỗ Anh Vũ dù có trăm tính ngàn toán đến thế nào đi nữa cũng không thể thay đổi được thể trạng nhỏ con của mình, việc này cũng đồng thời khiến cho đám Tráng binh sớm lộ hành tung.
Lưu Quyền một bên chém giết, một bên vẫn tập trung bảo vệ thiếu niên trước ngực, thậm trí cắn răng chịu thương thế chứ quyết không để cho hắn mất đi một sợi lông.
Bên trong ngực hắn, thiếu niên đột nhiên phát ra một tiếng khẽ thở dài:
- Chúng ta...!là không thoát được đâu!
Lưu Quyền bản thân vẫn không ngừng chém giết, nghe thấy tiếng nói nót nớt uể oải này thì trầm giọng đáp:
- Chúng ta sẽ thoát...!Quỳnh Anh! Ngồi cẩn thận!!
Thiếu niên...!à không, thiếu nữ trong ngực Lưu Quyền nghe thấy hắn gọi tên mình cũng khẽ rùng mình một phen, nàng nỉ non nói:
- Thúc thúc, ta rốt cuộc nên gọi ngài là Lưu Quyền thúc thúc, hay là...!Điền Hổ thúc thúc đây?!
Lưu Quyền cũng hơi lặng người một chút, hắn thở dài rồi đáp:
- Cha ngươi chết là một hồi tai nạn ngoài ý muốn, ngươi tin hay không ta đều không miễn cưỡng, thế nhưng dù là Lưu Quyền hay là Điền Hổ, ta đều là thúc thúc của ngươi, tuyệt sẽ không để cho ngươi có một tia thương tổn.
Lưu Quyền một bên phát thệ, một bên vẫn không ngưng chém giết, con đường máu này hắn nhất định phải giết thông.
A Tiễn nội tâm cũng có chút ấm áp, nhìn Lưu Quyền vì bảo vệ nàng mà toàn thân thương thế mỗi lúc một nhiều, nàng càng căm hận Đỗ Anh Vũ đẩy nàng cùng thúc thúc của mình vào con đường nguy hiểm này, nghiến răng nghiến lợi, thề sau này có cơ hội phải giết họ Đỗ cho bằng được.
Mà cách đó một đoạn.
Ngay trong cái toà thành Tân Châu đang hừng hực lửa cháy.
Trong căn phòng đá biệt giam ở gần huyện phủ nơi giam A Tiễn trước đây...!một tên thiếu niên đang nằm vắt chân chữ ngũ đột nhiên ngữa mũi, hắt hơi liên tục...
Mẹ kiếp! Là ai chửi ta?.