Chuyện Tống quân viện binh gặp mai phục bị đánh tan, Lưu Dư tử trận diễn ra mới được nửa ngày, tin tức này tạm thời chưa có truyền ra ngoài nhưng cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Chiến trường hỗn loạn, muốn một mẻ hốt trọn, không cho cá lọt lưới là chuyện khó hơn lên trời, chắc chắn vẫn sẽ có lác đác vài tên lính bỏ chạy thành công, dù Đỗ Anh Vũ trước đó đã hết sức căn dặn đám Tráng binh hạn chế việc để cho Tống binh chạy thoát, nhưng chung quy sức người có hạn, hắn cũng hiểu nên cũng chẳng quá phiền lòng vì chuyện này.
Để tránh đêm dài lắm mộng, Đỗ Anh Vũ lập tức hạ lệnh cho toàn quân nghỉ ngơi nửa ngày, chờ đến khi thời gian trôi qua đến quá nửa đêm, lúc trời hửng sáng thì thực hiện kế hoạch...
Nửa ngày là đủ để Tráng binh có thể phục hồi một ít thể năng sau trận chiến, hơn nữa nếu ngay lập tức lên đường, nửa đêm gõ cửa muốn vào thành, quân Tống hẳn là sẽ có cảnh giác.
Vậy nên hành động lúc sáng sớm hôm sau sẽ không quá sớm, cũng chẳng quá muộn, là thời điểm phù hợp nhất.
Thương binh cùng hàng binh cũng là vấn đề của Đỗ Anh Vũ.
Thời đại này thuốc men ít đến đáng thương, để đảm bảo tính đột biến, Đỗ Anh Vũ còn không cho quân lập trại, trong một toà Sơn cốc bỏ hoang, nhìn một đám thương tật nằm lăn lộn chồng chéo trên đất khiến Đỗ tiểu tử không khỏi nhíu mày...
“Thật không biết trong đám người này có bao nhiêu người có thể qua khỏi, bao nhiêu người sẽ Vĩnh viễn nằm lại nơi này.” Hắn nghĩ thầm, đáy lòng không khỏi lại một phen thở dài.
Đỗ Anh Vũ từng học y, sư phụ hắn là y sư đệ nhất Đại Việt, thế nhưng không bột thì không gột được nên hồ, đừng nói dăm ba cái bản lĩnh kém cỏi của hắn, cho dù sự phụ hắn là có ở thì trong cái tình cảnh không có dược liệu thuốc men cũng không thể làm được gì.
Lưu Kỷ lão nhân cũng ở, bản thân lão cũng đã sớm cho người chuẩn bị một số thứ thuốc lá dùng để đắp lên vết thương cho binh sĩ.
Ngươi Tráng bình thường đi săn bắn hay tranh đấu võ lực bị thương cũng dùng loại này, thế nhưng nó tương tự như thứ thuốc bôi chống côn trùng của lão, Đỗ Anh Vũ thật không thể tìm thấy cơ sở khoa học trong đó.
Hoặc cái thế giới này nó không cần khoa học, chỉ cần niềm tin là đủ...
- Ta chắc chắn sẽ phải tổ chức một nhánh quân y, lần sau đi đâu cũng phải mang theo bên mình! - Đỗ tiểu tử thầm hứa với bản thân.
Có thể nói sau trận chiến này hắn rút ra được rất nhiều bài học, cảm thấy trước kia mình là thiếu sót quá nhiều.
Chỉ đáng thương cho người Tráng, sự trả giá của bọn hắn lại chỉ là thứ để cho tên vô lương tâm này trau dồi kinh nghiệm, bọn hắn mà biết tên này nghĩ gì thì không xé hắn ra làm ruốc mới là lạ.
Lưu Kỷ ngoái đầu, nhìn Đỗ tiểu tử đứng đó nhăn nhó mặt mày liền hỏi thăm:
- A Vũ, chuẩn bị thế nào rồi?
- Những người có thể chiến đấu đều đã sẵn sàng, đợi khi trời vừa sáng liền có thể lên đường! - Đỗ Anh Vũ gật đầu cười đáp:
- A Vũ, cẩn thận một chút! - Lưu Kỷ khuôn mặt phức tạp, có đôi ba phần bất đắc dĩ, lặng người trầm tư.
Không biết là lão đang nói Đỗ tiểu tử cẩn thận bản thân hay là cẩn thận trong cách dùng người nữa.
Nhìn lão nhán già nua ánh mắt đượm buồn trước mặt, Đỗ tiểu tử hơi sững người, rồi bẽn lẽn giơ ngón tay gãi giã mũi nhỏ, thoáng lộ vẻ ngượng ngùng đáp:
- Lưu bá! Ngài an tâm đi!
Trở lại phía quân doanh bên ngoài, sau khi xử lý qua chiến trường lúc trước, Đỗ Anh Vũ có đám người chuyển đi, đóng quân tại địa điểm cách Tân Châu thành có dặm về phía Bắc.
Lưu Quyền lúc này cũng đã thay đổi giáp trụ cùng chiến bài của Lưu Dư, lững thững tiến tới trước mặt hắn.
Đỗ tiểu tử thầm đánh giá một phen rồi gật đầu nói:
- Không tệ!!
Lưu Quyền nhướn này, trong lòng nghĩ thầm “không tệ cái mẹ gì, ngươi không thấy bộ giáp này đối với ta quá chật chội sao? Nhìn thấy ta di chuyển cứng ngắc, không thấy là đang quá cố sức hay sao?”
Mặc kệ Lưu Quyền biểu lộ bất mãn thì Đỗ công tử vẫn chọn cách ngó lơ hắn, dù sao lần ngày Lưu Quyền cũng không phải thật đánh trận, biểu diễn một chút là được.
Nhận thấy phía Đông bắt đầu xuất hiện những tia nắng nhạt, giờ hoàng đạo đã điểm, Đỗ Anh Vũ ra lệnh cho quân xuất phát.
...
Trận chiến lúc trước chiến lợi phẩm Đỗ Anh Vũ tự nhiên không chỉ là một chiến thắng, hàng hoá cùng dân phu đều bị hắn tóm gọn, hiện tại Đỗ tiểu tử cũng chưng dụng bọn hắn, cùng một chỗ lên đường.
Lưu Quyền thân khoác giáp trụ, cả người ưỡn thẳng nhìn oai phong lẫm liệt nhưng có mấy ai biết hắn lúc này toàn thân là cứng ngắc, ngoái đầu ra phía sau thấy tên tiểu tử kia thỉnh thoảng cứ ngó đông ngó tây liền thúc ngựa chậm lại, nhàn nhạt hỏi dò:
- Công tử, sao vậy?
Đỗ Anh Vũ vẫn híp mắt nhìn quanh, vểnh môi cười đáp:
- Không một bóng người di động, thật kì lạ.
- Có gì là lạ? Chiến sự nổ ra, toàn thành giới nghiêm không phải là rất bình thường sao? - Lưu Quyền ngẩn người hỏi lại.
Đỗ Anh Vũ lắc lắc cái đầu nhỏ, đáp:
- Từ lúc đi đến mạn Bắc Quảng Tây, dù chúng ta đi chuyển là đường rừng nhưng vẫn là qua đường cái, thế nhưng từ lúc đó đến nay ta tuyệt nhiên không thấy bất cứ người dân nào xuất hiện..., cứ coi như Tân Châu thành giới nghiêm đi, nhưng còn làng mạc xung quanh thì sao, bọn hắn cũng không thể nhét hết tất cả người dân lân cận vào một cái huyện thành chứ?
- Chuyện này? - Lưu Quyền cũng cau mày.
Tân Châu nằm trên tuyến đường thông thương giữa Liễu Châu và Ung Châu nên theo đó cũng tương đối phát triển, người dân xung quanh kéo về lập làng mạc, trấn xã đủ loại chứ không phải cả vùng chỉ có độc một cái toà thành không, thế nhưng hiện tại cảnh vật hoang vắng như chốn không người, bản thân Lưu Quyền nhất thời cũng không đưa ra được đáp án.
- Vậy chỉ có thể là nói...!bọn hắn sớm đã di tản toàn bộ dân cư lân cận mà thôi! - Đỗ Anh Vũ thẳng thừng nói ra suy nghĩ của mình.
- Nói như vậy là...?
- Là Tống quân đã sớm dự tính nơi này sẽ trở thành chiến trường, sớm đoán được...!chúng ta là sẽ đến!
Trong lúc Đỗ Anh Vũ cùng Lưu Quyền đàm thoại thì Tân Châu thành đã hiện ra trước mắt đám người.
Phía trên tường thành, mấy tay lính cảnh nhận ra đang có một đoàn quân di chuyển tới liền cao giọng hô hào, đám lính bên cạnh sau một đêm canh gác, ngáp ngắn ngáp dài cùng theo đó mà bừng tỉnh, dựng lên tinh thần, cầm chặt vũ khí ngó ngó xuống bên dưới.
Chịu trách thủ thành giáo uý lập tức đứng ra, nhìn xuống bên dưới thấy đoàn quân này ăn mặc giáp trụ Tống Triều, treo cờ hiệu Quảng Tây An Phủ Ty, lá cờ chỉ huy có một chữ Lưu liền thoáng an tâm đôi chút, nhưng vẫn thủ tục hô vang:
- Nhanh dừng lại, người tới là ai? Mời báo ra họ tên!
Lưu Quyền thúc ngựa tiến lên, sắc mặt lạnh lùng, cao giọng hô đáp:
- Quảng Tây An Phủ Ty, Thiên Tướng Lưu Dư, nhận lệnh từ Lưu Quang Thế Lưu đại nhân mang người đến đây chi viện, xin hãy thả ra cổng thành!
Gã thủ thành giáo uý gật gù nhưng vẫn hỏi tiếp:
- Có vật gì làm chứng?
Được chuẩn bị từ sớm, Lưu Quyền ngay lập tức hồi đáp:
- Có ấn tín cùng thư tín của Lưu Đại nhân làm chứng!
- Được! Xin đợi cho một lát! - Trên tường thành vang vọng xuống tiếng nói rồi ngay sau đó thì im bặc.
Chẳng mất bao lâu sau, gã thủ thành giáo uý đi theo sau một gã trung niên nho sinh mặc văn quan bào phục mở cổng thành tiến ra, phía sau lưng còn một đội cận vệ hơn trăm người theo sau.
Khi khoảng cách chỉ còn chục bước thì đám người này mới dừng lại, nhìn một bên Lưu Quyền tướng tá uy phong lẫm liệt, gã văn quan vuốt râu cười, chắp tay lên tiếng:
- Tại hạ Tân Châu huyện lệnh Nguyên Văn Nhất, chẳng hay vị này là...
- Thiên Tướng dưới trướng Lưu Quang Thế tướng quân, Lưu Dư...!
Lưu Quyền máy móc đáp lại, bày ra thái độ lạnh nhạt có phần kiêu ngạo, cái này hắn hoàn toàn là diễn theo bản sắc, không một chút giả vờ.
Điều này cũng phù hợp với hoàn cảnh, dù sao Lưu Quyền là đang giả Lưu Dư cáo mượn oai hùm, Lưu Quang Thế xuất thân Lưu gia, dẫu có là võ quan cũng không để mấy tay quan huyện vùng biên ải tép riu này vào mắt, Lưu Quyền đóng vai Lưu Dư, thân tín của Lưu Quang Thế, thái độ lạnh nhạt với Nguyên Văn Nhất cũng là lẽ thường tình.
Quả nhiên Nguyên Văn Nhất chỉ hơi nhíu mày chứ không động nộ, vẻ mặt vẫn cười cười, chắp tay nói hạnh ngộ, sau thì cho người tiến lên tiếp nhận công văn ấn tín.
Lưu Quyền cũng phối hợp, ném ra một tấm phù điêu, một cuộn quyển trục.
Tên lính sau khi nhận lấy thì tức tốc mang vật về cho gã huyện lệnh kiểm tra.
Nguyên Văn Nhất đầu tiên kiểm tra tướng phù, ngó trái ngó phải một vòng thấy không có vấn đề mới quăng sang một bên, tiếp theo là nhìn quyển trục, thấy văn tín vẫn nguyên xi, không có dấu vết bị cạy mở liền gật gù mở ra xem.
Quyển trục rất dài thế nhưng bên trong chỉ ghi chép vỏn vẹn một câu:
“Kẻ cầm quyển trục này là giả!”
Phía dưới còn có ký tên Lưu Quang Thế cùng dấu ấn được triện đỏ au.
Nguyên Văn Nhất đầu tiên là sửng sốt, ánh mắt len lén nhìn lại Lưu Quyền phong thái vẫn uy phong kiêu ngạo, vẫn như cũ cưỡi ngựa đừng đó liền rất nhanh lấy lại trạng thái, cười rạng rỡ như con buôn thấy mối hàng, trên mép hai bờ ria cũng rung rinh động đậy, họ Nguyên hướng Lưu Quyền chắp tay nói:
- Lưu tướng quân, đã kiểm tra cẩn thận, không có vấn đề, mời vào thành ha ha!
Lưu Quyền mặt không đổi sắc, khẽ gật đầu chắp tay đáp lại, nhàn nhàn nói:
- Vậy phiền Nguyên huyện lệnh dẫn đường.
- Ha ha, nào có phiền hà, mời!
- Mời!
...
Cùng lúc đó, ở một địa phương khác ở cực nam Quảng Tây, cụ thể là thành Khâm Châu.
Nơi này không khí vẫn tương đối tường hoà, hoàn toàn không có dấu hiệu chiến sự xảy ra ở đây.
Tiền Phương, Liêm Châu thống binh sau khi mang theo Tôn Gia thương thuyền cùng Liêm Châu thủy binh tiến tới Khâm Châu, việc đầu tiên chính là đến cầu kiến Khâm Châu huyện lệnh Trình Văn Đức xin cứu viện.
Nhưng đen đủi chính là lúc hắn vừa tới thì Huyện Lệnh cùng Huyện Uý đều không tại, chỉ có Huyện Thừa Ngôn Quân là ở.
Trong cái rủi lại có cái may, Tiền Phương cũng từng có duyên gặp qua họ Ngôn một lần nên mới được hắn mở cổng thành để vào thành nghỉ ngơi, nếu không, họ Tiền thật sự không biết phải đi đâu về đâu.
Chỉ là họ Ngôn không cách nào giúp đỡ hắn, một Châu huyện muốn xuất binh cần ít nhất trên người là Huyện Lệnh, Huyền Thừa cùng Huyện Uý tán thành mới được, hiện tại Khâm Châu chỉ có một mình hắn, thật sự lực bất tòng tâm.
Hơn thế nữa trước khi rời đi, Trình Văn Đức còn dặn dò qua hắn rằng Khâm Châu binh lực hắn mang đi quá nửa, số còn lại dùng để thủ thành phòng khi có biến, tuyệt đối không được vọng động.
Vậy nên dù là về tình hay là về lý, Ngôn Quân hoàn hoàn có thể thẳng thừng từ chối giúp đỡ Tiền Phương.
Họ Tiền mấy ngày này lòng nóng như lửa đốt, gia quyến của hắn vẫn còn tại Hợp Phố, nay đã rơi vào tay tặc phỉ, hỏi hắn sao có thể không lo.
Nhưng hắn là không có cách a...
Hằng ngày trong dịch trạm, họ Tiền mượn rượu giải sầu, hôm nay cũng vậy, đang hớp ngụm rượu lớn, mượn tửu kình ma tuý đi cái cảm giác bất lực của bản thân thì từ bên ngoài có một tên lính canh chạy tới bẩm báo.
Nói là người của Quảng Châu Tôn Gia muốn gặp hắn.
Tiền Phương đầu óc lập tức thành tỉnh, nhớ tới ba cái gã kì quái trên thuyền hôm nọ, hắn liền khẽ nhíu mày.
Đám người này....!bọn hắn muốn gặp ta làm gì?!.